Vì để giảm bớt sự xấu hổ mà Đàm Lê còn rất chân thành chêm thêm một câu: “Tôi không kỳ thị đâu, thật đấy.”
“……”
Vì thế mà bầu không khí càng thêm yên tĩnh.
Chút uể oải cuối cùng nơi đáy mắt bay biến hết, dường như anh bị Đàm Lê chọc tức nên bật cười, ý thức mơ màng do ngủ trưa chưa tỉnh rốt cuộc cũng sống lại.
Tần Ẩn lùi về sau, gõ cửa phòng tắm mấy cái, âm thanh bên lạnh lùng và trào phúng bảo.
“Đừng giết heo nữa. Có người đến.”
“Càng hoảng càng nghĩ lại càng hoảng ~~~ Càng ngứa càng gãi lại càng ngứa ——”
Âm thanh mỹ diệu trong phòng tắm đột nhiên im bặt, phảng phất cứ như một con vịt đực vừa cất giọng ca liền bị bóp chặt yết hầu.
Ngay sau đó là tiếng kêu thất thanh thảm thiết cùng hàng loạt tiếng động ngã nhào rầm rầm bên trong, tiếp nữa là mấy âm thanh chuyển động của đương sự tự che lấp hành động.
Còn ngoài cửa thì đối lập hẳn, vô cùng yên tĩnh.
Đàm Lê nhìn gương mặt lạnh nhạt thờ ơ của Tần Ẩn, có tâm nhắc nhở: “Anh trai nhỏ này, bạn trai của anh không có việc gì đấy chứ, anh có muốn vào xem không?”
Tần Ẩn lạnh lùng liếc cô.
Không có tiếng đáp trả. Người đàn ông khẽ nhếch đôi môi mỏng lên lạnh nhạt mà rằng: “Bạn trai ai?”
“Dù sao thì cũng không phải….” Nụ cười trêu cợt trên gương mặt Đàm Lê chợt tắt, giống như cô vừa nhìn thấy hình ảnh gì mà làm cho nghẹn họng vậy, lúc này còn dựa vào chút bản năng mà nói, “….Của tôi.”
Chỉ một giây khựng lại là khoảnh khắc cả cánh cửa mở ra và gió lùa vào, Đàm Lê đến bây giờ mới nhìn thấy được rõ ràng dáng vẻ của Tần Ẩn—–
Dường như anh vừa bị tiếng gõ cửa đánh thức giấc ngủ trưa, mái tóc đen nhánh vẫn còn rối tung dính vào vầng trán trắng lạnh, cả thân người phả ra hương vị lười biếng và chán chường, nhưng lại bất chấp cả mỹ quan càng tô thêm cho nét đẹp cao ngạo thanh tú của anh.
Thoạt nhìn, trên chiếc áo sơ mi có vài nếp gấp, hai ba cái cúc áo trên đầu được bung mở rất khéo léo. Từ cổ đến xương quai xanh, những đường nét tựa như một bức tượng đồng dưới con dao khắc của các tác phẩm điêu khắc thời Phục Hưng, lộ ra vẻ gợi cảm lạnh lùng vượt thời gian.
Dáng vẻ này, vừa nhìn liền biết là mới vừa ngủ trưa dậy, không biết còn cho rằng vừa mới qua trận phóng túng nữa cơ….
Đàm Lê hoàn hồn, trong đầu nhanh chóng nhảy số, cô điều chỉnh nét mặt về vẻ tươi cười, cầm túi quà nhỏ màu xanh lam trong tay mình lên.
“Quà cảm ơn.”
Không chờ Tần Ẩn mở miệng cô đã cười đùa bổ sung: “Tuy rằng tôi chỉ là một streamer nhỏ do sinh kế bức bách, nhưng đây là món quà tôi mua từ trước rồi. Lúc đó muốn tặng cho người ta nhưng lại không đưa được, mà món quà này tôi cũng không thể dùng—-vậy nên anh có nhận cũng không cần có gánh nặng tâm lý lắm đâu, cứ xem như là cố lấy mà xài vậy.”
“Vậy thì đưa cho người mà cô muốn tặng đi.”
Đàm Lê bày vẻ tiếc nuối: “Tôi cũng muốn chứ, đáng tiếc là người đó từng nói qua anh ấy sẽ không nhận quà mà fan tặng.”
“…..” Tần Ẩn khựng người.
Đàm Lê hoàn hồn, ý cười tinh ranh trong mắt hiện lên, tầm mắt dời xuống thân người Tần Ẩn: “Chắc là anh không ghét bỏ nó đâu nhỉ?”Cô nàng lại như một nhân viên sale cố đẩy mạnh tiêu thụ cho mặt hàng thất bại, “Nó vô tội mà.”
Bị động tác này khơi gợi nên ký ức, Tần Ẩn nhìn cái túi nhỏ kia.
Trầm mặc mấy giây anh mới chau mi hỏi: “Bên trong là bao cổ tay?”
Đàm Lê thật sự sợ hãi, quay đầu lại nhìn: “Sao anh biết được? Rõ ràng tôi bọc rất kỹ mà.”
Tần Ẩn cạn lời.
Tính thần bí đã không còn, Đàm Lê có chút tiếc nuối mở túi giấy ra, lấy một cái bao cổ tay được đựng trong một cái hộp thủy tinh ra.
“Đây là sản phẩm tôi đặt của một chuyên gia quản lý trị liệu ở nước ngoài làm ra, bản giới hạn đó, nghe các vận động viên phản hồi lại rằng hiệu quả cho cổ tay đau nhức cực kỳ tốt.”
Đàm Lê yên lặng một lát, rồi lại ngửa mặt lên cười: “Chắc anh sẽ không cần dùng tới công dụng vật lý trị liệu này đâu, nhưng có để đề phòng, dù sao cũng tốt hơn gấp nghìn lần so với bao cổ tay bán trong siêu thị trường.”
Rốt cuộc Tần Ẩn cũng mở miệng: “Hóa ra cô muốn tặng cho Liar?”
Đàm Lê cũng không mấy bất ngờ khi anh đoán đúng: “Sao thế, kỳ thị nó à?”
“Tôi nhớ rõ là từ ngày đầu tiên anh ta đã nói là sẽ không nhận quà.”
“Chuyện này mà anh cũng biết?” Đàm Lê di mũi chân, cười, “Thương hiệu này rất nổi tiếng, lần đó tôi vừa thấy nó ra sản phâm này liền nghĩ, biết đâu một ngày nào đó ZXN cho nhận quà của fan, vậy thì bỏ lỡ món đồ này sẽ tiếc lắm. Nên tôi đã quyết định mua nó về.”
“…..”
Đàm Lê khẩy khẩy lòng bàn tay: “À, tôi chợt nhớ ra, vì nó mà tôi tạch một môn thi cuối kỳ nữa cơ!” Nói rồi cô gái cong mắt nhìn xuống dưới, cười vừa nghịch ngợm vừa như chế giễu, “Nhìn đi—-thảm thiết lắm đó, anh trai nhỏ ơi anh thật sự để nó mất trắng phí phạm thế sao?”
Tần Ẩn rũ mắt nhìn cô.
Đôi mắt đen nhánh và phập phồng cảm xúc, tựa như là tình sâu ý đậm nào đấy hiển hiện lên, càng khiến cho Đàm Lê không cách nào phân biệt được chính xác.
Trầm mặc quá lâu cho đến khi Đàm Lê muốn cất lại bao cổ tay thì lòng bàn tay cô chợt trống rỗng.
“Cảm ơn, tôi sẽ dùng nó.” Tần Ẩn xoay người đặt nó lên trên bàn.
Đàm Lê: “Không cần khách sáo. Tôi sẽ không ở lại quấy rầy anh và bạn trai, òm, bạn anh nữa.”
Tần Ẩn không thèm nghe lời trêu chọc của cô, quay lại đảo mắt nhìn qua Đàm Lê: “Một mình cô đến ký túc xá nam?”
“Ký túc xá hỗn hợp.” Đàm Lê sửa lại cho đúng.
“Lầu này là của nam.” Tần Ẩn trầm giọng nói.
“Tôi biết.” Miệng không có kẹo, đầu lưỡi Đàm Lê chọt chọt một bên má, cô bày ra biểu cảm vô tội: “Anh phải có niềm tin vào trị an ban ngày của trường đại học F chúng ta cũng như là sự tồn tại của ký túc xá hỗn hợp này chứ.”
Tần Ẩn lạnh lùng: “Tôi có niềm tin, nhưng tôi không thích khảo nghiệm lòng người.”
“Hả? Khảo nghiệm cái gì?”
“Một cô gái như cô lại tự mình đi vào một ký túc xá chỉ toàn là đàn ông con trai xa lạ.” Tần Ẩn nhìn về phía ngoài cửa, giọng nói lạnh nhạt và trầm thấp, “Đây chính là khảo nghiệm.”
Đàm Lê ngẩn người, cô nhìn thấy thân ảnh kia đến gần mình, bèn cười thành tiếng: “Anh thế này là đang khen tôi—–”
Ý cười của cô nhất thời dừng lại.
Đàm Lê cứ như ngơ ngác chớp mắt, rồi từ từ ngẩng đầu lên: “….Anh trai nhỏ đứng gần thế này là muốn trêu chọc tôi sao? Nếu như đúng thì anh cứ nói thẳng, tôi có thể chuẩn bị sẵn sàng.”
Tần Ẩn không đáp lại lời cợt nhả của cô, mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt ‘bớt nghĩ nhiều lại’: “Tôi đưa cô xuống lầu.”
Đàm Lê hoàn hồn rồi khua tay: “Không phải phiền phức. Tôi về bằng đường cũ là được rồi.”
“Cô….” Tần Ẩn bỗng giương mắt, tầm nhìn định hình ở phía sau Đàm Lê, là một phòng ký túc xá ở đối diện cách một cái hành lang.
Mấy đôi mắt đang nhìn trộm trong kẽ hở cứng đờ.
Vài giây sau cửa phòng lặng lẽ khép lại.
Tần Ẩn hơi nhíu mi.
Đàm Lê nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, lúc quay về thì bắt gặp ánh mắt trầm ngâm bất thiện của Tần Ẩn. Cô thức thời chớp chớp mắt trả lời: “Được.”
*
Tần Ẩn đưa Đàm Lê xuống lầu.
Cô gái kéo mũ lưỡi trai ra sau đầu, thuận thế huơ tay với Tần Ẩn, nở nụ cười nom còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời: “Cảm ơn anh trai nhỏ nhé, thứ hai gặp lại!”
Tần Ẩn không đáp.
Vài giây sau, anh lại nhìn thấy cô gái vừa đi nhảy chân sáo quay lại lấy ra một món đồ nữa, “Còn có món quà thứ hai!”
Cô rất thần bí lấy trong túi ra một món đồ, kéo tay Tần Ẩn ra đặt lên.
“?”
Tần Ẩn cúi đầu, một cái…ốp lưng điện thoại.
Nền màu đen, còn có cảm giác gồ ghề.
Trong lòng Tần Ẩn đột nhiên nổi lên dự cảm không lành.
Anh lật cái ốp lưng lại, quả nhiên là một cái hình chibi đính lên.
So với cái ốp mà lần trước Đàm Lê mang theo ở nhà hàng sinh thái thì không giống lắm—chibi lần này là hình Liar ngồi trên ghế dưỡng sinh, trong tay cầm một tách trà nóng, nhưng cũng mặc đồng phục đen và mang khẩu trang, cũng có ánh mắt hung dữ.
Ngoài ra, trên đỉnh đầu còn có hình bọt khí tròn tròn.
Không đành lòng nhìn thẳng.
Tần Ẩn: “…..”
Đàm Lê nghiêng đầu cười rạng rỡ: “Ngày hôm đó nhìn anh có vẻ thích lắm, vậy nên tôi mới nhờ người kia chế cho tôi một cái theo kích cỡ điện thoại của anh đó. Anh ta chính là phụ trách ngày chủ nhật của tôi đấy.”
Tần Ẩn nâng mắt: “Ngày đó nhìn tôi, thích?”
Đàm Lê nghi hoặc: “Anh không thích sao? Vậy, để tôi đưa cho người khác là được.”
“……”
Nghĩ đến cảnh cái ốp lưng này đặt lên điện thoại người khác rồi đi rêu rao, Tần Ẩn cảm thấy huyệt thái dương của mình muốn run rẩy.
Anh né tránh cánh tay của cô gái: “Không cần, tôi giữ là được.”
Đàm Lê nghi hoặc nhìn anh: “Anh sẽ không mang về rồi quăng đi đấy chứ?”
Tần Ẩn không đáp.
Ánh mắt Đàm Lê trở nên hung dữ: “Không được, tên khốn nhà tôi không thể để cho anh—–”
Nói rồi, cô gái nhỏ bèn nảy lên hòng cướp lấy.
Tần Ẩn theo bản năng giơ tay qua đỉnh đầu, đến một độ cao mà Đàm Lê không thể với tới.
Thiếu chút nữa là Đàm Lê đã đâm sầm vào lòng ngực anh rồi, mùi nước hoa dễ ngửi tiến vào đầu mũi, nhưng cô nào có để , chỉ một lòng quan tâm đến ‘tên khốn’ nhà mình có thể bị ném đi, liền nhảy bạch bạch mấy cái muốn cướp về.
Đáng tiếc là sức bật của cô hiển nhiên không đủ để bù trừ vào chênh lệch chiều cao của hai người.
Sau mấy lần thử thất bại, Đàm Lê nhụt chí đứng yên tại chỗ, trừng mắt nhìn chằm chằm cánh tay Tần Ẩn không cam lòng: “Anh không thể ném tên khốn nhà tôi được đâu.”
“…….”
Ước chừng là biên độ động tác quá lớn, đuôi tóc của cô gái tán loạn, vầng trán trắng như tuyết lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng vì nhảy bật nhiều lần.
Vài lọn tóc rơi xuống vầng thái dương, đuôi tóc dính lên đôi môi đỏ tươi của cô, dẫu không nhăn mày cũng lộ ra khí sắc diễm lệ.
Tần Ẩn kiềm chế dời tầm mắt.
“Được, không ném.”
Đàm Lê lại không nhận ra ra mà vẫn nhìn chòng chọc vào cái ốp điện thoại trong tay anh, “Không được, nhỡ đâu vừa về anh liền ném nó đi thì phải làm thế nào?”
“Vậy cô muốn làm sao.”
“Ừm,” Đàm Lê suy tư hai giây, đôi mắt sáng lên nở một nụ cười xấu xa, “Anh không muốn trả lại cho tôi thì thay ốp đi, mỗi lần gặp tôi sẽ kiểm tra—–khi nào không muốn nữa thì không cần ném, trả lại cho tôi là được.”
Nét mặt Tần Ẩn phức tạp.
Lần nữa phát giác ra được nguy cơ của ‘tên khốn’ nhà mình, Đàm Lê không còn cười nữa mà cẩn thận bảo: “Anh không muốn thay thì trả lại cho tôi là được.”
“…..Thay.”
Tên khốn nào đó thỏa hiệp.
Một phút đồng hồ sau.
Đàm Lê cảm thấy mỹ mãn khi nhìn thấy điện thoại người kia được bọc bởi cái ốp lưng chibi ngồi trên ghế, trả điện thoại về cho Tần Ẩn.
Sau đó cô mới nhảy chân sáo chạy đi.
“Thứ hai gặp nhé anh trai nhỏ, nhớ đối xử tử tế với tên khốn nhà tôi đấy!”
Tần Ẩn lặng câm.
Chờ cho thân ảnh của cô gái biến mất anh mới cúi đầu, ngón tay dừng bên cái ốp điện thoại. Đứng đực ra một hồi vẫn là không gỡ xuống, cất điện thoại vào lại trong túi.
Tần Ẩn xoay người trở về phòng ngủ. Trong tiếng gió chỉ dư lại một câu cùng tiếng cười khẩy.
“Thích anh ta….đến thế sao.”
*
Khi Tần Ẩn quay lại phòng thì Địch Đạt đã thay đồ đàng hoàng đi ra ngoài rồi.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Địch Đạt đứng trước bàn theo bản năng quay đầu lại: “Cậu đi đâu thế? Vừa nãy là ai vậy? Làm tôi sợ muốn nhảy dựng luôn, thiếu chút nữa là trượt chân đập vào bồn cầu rồi này.”
Tần Ẩn đóng cửa lại: “Bạn. Bọn Phùng Khải đã về căn cứ rồi, cậu còn chưa chuẩn bị đi về?”
“Không vội, chờ tôi đi khắp thành phố P hai ngày nữa. Lão tướng với mấy người trẻ tuổi không giống nhau, trẻ thì cần phải huấn luyện, còn già đời như tôi cần phải thả lỏng và nghỉ ngơi.” Địch Đạt nửa là nghiêm túc nửa là vui đùa, anh ấy liếc mắt nhìn cổ tay trái của Tần Ẩn, giọng nói thật nhẹ rồi lại trầm xuống: “Không phải chính cậu là rõ nhất ư.”
Tần Ẩn làm như không nghe thấy, anh đi qua cửa hiên vào trong phòng ngủ.
Địch Đạt nhìn thấy gì đó, chỉ lên trên bàn nghi hoặc hỏi: “Đây không phải cùng loại với cái bao cổ tay trị liệu vật lý mà huấn luyện viên và giám đốc mua cho cậu à? Cậu còn mua cái nữa ư?”
Tần Ẩn khựng lại đáp: “Người khác tặng.”
Địch Đạt sửng sốt: “? Không phải là cậu không nhận quà của người ta bao giờ à?”
“Không có lý do để từ chối.” Trước mắt Tần Ẩn như hiện lên cô gái và ánh mắt cô lúc ấy.
Anh lấy điện thoại ra khỏi túi tùy tay đặt bên cạnh bàn, thản nhiên nói: “Tình huống này không nhận thì không hợp tình hợp lẽ.”
Địch Đạt: “…..”
Địch Đạt bày vẻ mặt trào phúng: “Cậu còn không có nhân tính, lại biết hợp tình hợp lẽ? Ai lại—–”
Tiếng ríu rít dừng lại.
Tần Ẩn đã dựa vào ghế nằm nghỉ ngơi, chỉ là bên tai liên tục an tĩnh càng thêm quỷ dị.
Anh nhếch mắt lên.
Địch Đạt đứng bên cạnh bàn khiếp sợ nhìn chòng chọc vào cái điện thoại Tần Ẩn vừa đặt trên bàn—–
Trên điện thoại là cái ốp chibi giá tầm chừng hai trăm năm tám vạn, trên đỉnh đầu có một dòng chữ đen thuần:
【Tôi, tên khốn giới Esport, đẹp trai nhất núi!】
Bầu không khí trầm mặc thật lâu.
Địch Đạt rốt cuộc cũng hoàn hồn, vừa kính vừa nể ngẩng đầu: “Lẳng lơ thật đó, thần Lai.”