Hôm báo danh ở đại học F, trên sân trường mỗi một góc đều đông nghẹt người. Trong ký túc xá được sắp theo kiểu trên là giường dưới là bàn, một phòng bốn tân sinh viên vốn rất trống trải cũng đã được lấp đầy.
Đàm Lê là người đầu tiên vào ký túc xá sớm nhất—-trước cả một tháng, tất cả đồ dùng đều đã được thu dọn từ sớm rồi.
Vì không muốn làm chậm trễ ba nữ sinh và phụ huynh của họ hoàn thành sự nghiệp ‘xây dựng cơ bản’, cô tự giác ra ngoài ban công đợi.
Ánh nắng vào trời tháng chín, ánh mặt trời nhè nhẹ dễ làm con người sinh ra lười biếng.
Đàm Lê mang một cái quần đùi trắng chữ T, dựa người vào ban công. Cánh tay trắng như tuyết khoanh trước ngực, cô cắn viên kẹo nén, khẽ ngửa đầu híp mắt nhìn những cành cây đang đón nắng bên ngoài cửa sổ.
Cửa kính bị kéo ra, mang theo âm thanh cọ xát rất nhỏ.
Đàm Lê quay đầu lại.
Một bác gái mang đồ khá bảo thủ và mộc mạc, vừa bước một bước đầu vào ban công liền dừng lại.
Bà ấy xấu hổ đối diện với Đàm Lê hai giây, không giấu được sự mất tự nhiên nhìn cái chậu rửa mặt mình đang cầm trên tay: “Bạn học, tôi vào một lát, tôi rửa chậu.”
Đàm Lê đón nhận anh mắt ‘kính trọng nhưng không dám đến gần’.
Cô chọt đầu lưỡi bên má, sau đó nở nụ cười: “Ngài cứ tự nhiên.”
“…”
Tuy nói như vậy nhưng vị phụ huynh này vẫn rất câu nệ, bà chỉ hận không dán luôn vào mép tường mà di chuyển, sau khi để chậu lại thì việc đầu tiên là chạy ra ngoài.
Giây cuối cùng trước khi cửa phòng được đóng lại, Đàm Lê đã quay đi thì nghe thấy một âm thanh mơ hồ bên phía kia cánh cửa.
“Đại học F cũng có sinh viên như vậy à.”
“Thật sự là…”
Đầu lưỡi đá qua viên kẹo, Đàm Lê vô cảm nhếch môi.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ sao mà chói mắt quá.
Điện thoại rung lên.
Đàm Lê lấy từ trong túi quần ra, trên màn hình hiện lên dòng chữ “Thịnh Nam”.
Ngón tay click vào.
Để điện thoại bên tai, cô cúi đầu nhìn chăm chăm vào biểu tượng cao su hình tam giác trên đôi giày thể thao trắng của mình, Đàm Lê nhàn nhạt cười: “Alo?”
“Cậu đang ở đâu đấy.” Không đợi cô nói đến câu thứ hai, tiếng nói của Thịnh Nam đã nhảy đến, “Tớ đã đến trường cậu rồi, tức tốc đến hộ giá!”
Đầu lưỡi đang cuốn lấy kẹo dừng lại: “Sao lại đột nhiên đến trường tớ?”
“Làm cái chi nữa, dù tớ không thi vào đây được thì cũng không cho phép đến thăm thú à?”
Đàm Lê cười cười, tựa tường đứng dậy: “Cho cái định vị, tớ đến đón cậu.”
“….”
Đôi chân dài trắng trẻo đứng thẳng dậy, Đàm Lê cất điện thoại đi ra khỏi ban công.
Cô vừa kéo mở cửa, bên trong ký túc xá liền yên tĩnh.
Ba người bạn chung phòng cùng với ba vị phụ huynh đang ở từng cái giường không hẹn mà gặp cùng quay đầu nhìn lại.
Không khí trong giây lát trở nên vi diệu.
Mọi người đều khá xấu hổ, chỉ duy nhất mình Đàm Lê là tỏ vẻ không thèm để ý. Cô đi đến cạnh bàn của mình, nhón chân lấy cái mũ lưỡi trai màu hồng.
Cô dùng tay trái tháo buộc tóc và tay phải kéo khóa mũ lưỡi trai—–
Đàm Lê xoay người nhẹ chân đi ra ngoài.
Mái tóc xoăn mềm mại rũ ra sau, theo thân ảnh của cô đung đưa lay động, phập phồng như sóng biển.
Tản ra mùi hoa thơm nhàn nhạt.
*
Thịnh Nam quả là biết chọn thời gian để đến, đúng vào ngày tân sinh viên báo danh, dòng người trên sân trường chen chúc xô đẩy, đến chân còn khó mà chạm đất. Dù là như vậy thì Đàm Lê vẫn là ngôi sao chất lượng nhất trong đám người—-
Cả đường từ cổng trường đi vào, tỉ lệ ngoái đầu là 100%.
“Chậc chậc, anh Lê này, có phải cậu kiêu ngạo quá rồi không đấy?” Thịnh Nam hỏi.
Đàm Lê không để bụng, nghiêng đầu cười diễm lệ: “Xấu lắm sao.”
“Sao lại như vậy được chứ?” Thịnh Nam cố tình bày ra vẻ khoa trương, “Tóc anh Lê mà có nhuộm thành màu cầu vồng thì vẫn đẹp nữa là.”
Đàm Lê thủ thế ok: “Nghe cậu. Lần tới sẽ nhuộm màu cầu vồng.”
Thịnh Nam bật cười: “Nhuộm thật đấy à?”
“Đương nhiên.”
Đến giữa trưa thì nắng đã hơi gay gắt, hai người tán dóc vài câu rồi nhanh chóng chui vào hai bên hàng cây râm mát trong sân trường.
Bên này không giống như trong ký túc xá hay ngoài cổng trường, rõ ràng là an tĩnh hơn rất nhiều.
“Nói đi,” Đàm Lê nhảy dẫm lên những lá cây bị rơi rụng ven đường, chuyên chú đến độ lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu, “Hôm nay sao cậu lại đến đây?”
Thịnh Nam khựng lại một lát: “Còn vì sao nữa, nhớ cậu mà, thuận tiện đến xem xem đệ nhất học phủ mà tớ không xứng vào trông như thế nào.”
“Vậy cơ à?”
Đàm Lê đi ở trước dừng lại, xoay người chắp tay ra sau lưng cười tủm tỉm nhìn cô ấy.
Thịnh Nam bị nhìn chằm chằm khiến cho chột dạ.
Kiên trì không đến vài giây đã phải giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, tớ thẳng thắn xin khoan dung vậy, thì là anh tớ nói cậu thất tình. Chuyện cậu hãm sâu vào Liar cũng từ tớ mà ra, nói thế nào thì tớ cũng phải có trách nhiệm chứ, nên là không phải bây giờ tớ đến để an ủi cậu sao?”
Đàm Lê ngẩng mặt lên cười, trên đỉnh đầu ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây gay gắt làm cô không mở mắt nổi: “Cậu mới thất tình, rõ ràng vấn đề của tớ là miếu thần sụp mà.”
Thịnh Nam nghi hoặc nhìn cô.
Đàm Lê: “Thật đấy.”
“Thiên tài mới tin.”
“Cậu không tin tớ cũng không còn cách nào.”
“Thế tớ hỏi nhé, có khóc không?”
“….” Nét cười nhạt bớt.
“Có thức trắng đêm không, có nhớ người ta đến tê tâm phế liệt không cách nào quên được không?”
“….”
“Có thỉnh thoảng vô thức ngẩn người rồi chợt nhớ đến người ta không? Có khi nào trong tiềm thức luôn nghĩ đến cách để vãn hồi tình thế không?”
“…….”
Thịnh Nam bĩu môi: “Thế này mà cậu còn nói là không thất tình nữa à?”
“…..”
Một lát sau Đàm Lê mới lấy lại tinh thần, tay mò vào trong túi, trên mặt đã không còn ý cười: “Đây là cái logic quỷ gì vậy, dựa theo cái sườn bài này của cậu, vậy những chuyện không được như ý đều có thể quy về thất tình à.”
“Ồ,” Thịnh Nam lạnh lùng, tay với vào trong túi quần của cô, “Vậy có bản lĩnh cậu đừng ăn kẹo.”
Động tác của Đàm Lê cứng đờ.
Thịnh Nam tiến lên ghét bỏ kéo người cô: “Nếu cho tớ một cơ hội trùng sinh quay về quá khứ, vậy thì lựa chọn đầu tiên của tớ chính là cái ngày trốn học ba năm trước, tớ dẫn cậu đi quán net và xem Liar livestream đấu rank đấy.”
Đàm Lê mở hộp kẹo ra: “Không liên quan đến cậu.”
Thịnh Nam nhìn chằm chằm thứ đồ trong tay cô: “Sao cậu vẫn chưa từ bỏ.”
“Xem ra là không thể.”
“Trước đó tốt hơn nhiều ư?”
“Ừm, có thể là hai tuần này tớ ngâm mình trong thư viện, dùng não quá độ?” Đàm Lê thuận miệng đáp.
Hai tuần này.
Thịnh Nam vừa nghe liền tự hiểu ra nguyên nhân, cô ấy vừa cảm thán lại vừa xả giận: “Cẩn thận sau này về già cậu mắc bệnh tiểu đường đấy.”
Đàm Lê cho một viên vào miệng, cười: “Nếu tớ có thể sống được đến già.”
Thịnh Nam trầm mặc vài giây rồi ngẩng đầu: “Không được rồi, nếu hôm nay tớ đã đến đây thì nhất định phải kéo cậu ra khỏi trạng thái này.”
“?”
“Cậu có biết cách tốt nhất để giải quyết thất tình là gì không?”
“Tớ không thất tình.” Đàm Lê nhắc nhở.
Thịnh Nam lại ngoảnh mặt làm ngơ: “Chính là tìm một mối tình mới!”
“Nhưng tình cũ còn không tồn tại nữa.”
“Chúng ta chỉ mới 18 thôi mà, thiếu nữ đó! Yêu đương này, làm điệu này, không có đủ mười tám lốp xe dự phòng, thì….quá thất vọng với cái gương mặt được đồn như hồ ly này của cậu rồi?”
“….”
Đàm Lê mân mê viên kẹo, từ bỏ việc nói chuyện với chú vịt này.
Năng lực hành động của Thịnh Nam rất mạnh, lúc này bèn kéo Đàm Lê đến vườn trường bắt đầu tìm mục tiêu.
Đàm Lê để cô ấy tùy ý quậy.
Cuối cùng các cô dừng lại ở trong quảng trường nơi tề tựu đông người nhất.
Thịnh Nam thở dài: “Trường các cậu không có tật xấu nào, có mỗi một điều là vẻ ngoài của mấy nam sinh viên năm nhất này sao mà chất lượng mộc mạc quá, không bằng tớ dẫn cậu đi….Má nó!”
Đàm Lê ngậm kẹo đến thất thần bị tiếng hét này dọa cho hoảng hồn, ngẩng đầu: “Sao đấy?”
Thịnh Nam không đáp lại cô, tầm mắt cô nàng còn đang dính chặt vào một hướng nào đấy.
Đàm Lê ngoái đầu nhìn theo.
Rất dễ dàng xác định được mục tiêu của Thịnh Nam. Chỉ với sự tồn tại của người ấy, phàm là ai cũng chẳng thể dời tầm nhìn ra được.
Chiếc áo khoác mỏng cùng quần tây đen, giày thể thao trắng và cái mũ đội lệch trên đầu, còn kéo theo một cái vali trắng tương phản với cả thân đen của anh…Dựa vào tỉ lệ vóc dáng siêu chuẩn và đôi chân siêu dài, chỉ cần nhìn bóng dáng cũng có thể trở thành ‘guy’ ngầu lòi lạnh lùng nhất sân trường.
Càng đừng nhắc đến cái gương mặt ấy.
Thế giới này nhỏ thật đấy.
Đàm Lê giật mình hơn hai giây mới hoàn hồn, nhìn góc nghiêng trên gương mặt tràn ngập lãnh cảm kia, cô không khỏi bật cười thành tiếng.
“Đệt mẹ đệt mẹ, tuyệt vời quá tuyệt vời.” Thịnh Nam nhìn thân ảnh kia không chớp mắt, “Tớ đang ở sân trường đại học F hay là đang trên thảm đỏ của liên hoan phim quốc tế vậy? Cái diện mạo thần tiên thế này vậy mà có thể là….sinh viên đại học F các cậu đấy à??”
Cô ấy xoay đầu lại, kích động không ngừng siết chặt lấy cổ tay của Đàm Lê: “Chính là cậu ta! Nội trong bốn năm đại học nhất định phải ngủ được với cậu ta, ngủ một đêm là hồi vốn, hai đêm là lãi nhiều, ngủ một tháng——”
Trong tầm mắt của Đàm Lê, người nọ đột nhiên khựng lại. Anh hơi nhíu mày giương mắt nhìn qua.
Khoảng cách ánh nhìn không thay đổi.
Giây đầu tiên, Đàm Lê liền nhìn ra được cái phẩm hạnh lạnh như băng của người nọ.
Đàm Lê cười: “Anh ta nghe thấy đấy.”
Thịnh Nam khựng mặt: “Sao mà nghe thấy được? Cách xa vậy mà, chỉ có biến thái mới có thể nghe được thôi.”
“Tớ có thể mà.” Đàm Lê lại cười, rồi nhìn lần nữa.
Thịnh Nam: “Cậu cho rằng ai cũng có thể có được cái thính lực và thị lực thuộc cấp vua chơi không chuyên giống như cậu à.”
“Nói không chừng đó.”
Thịnh Nam còn muốn nói gì, đột nhiên hồ nghi nhìn Đàm Lê.
Đàm Lê: “Nhìn tớ làm gì.”
“Sao đột nhiên cậu lại hưng phấn lên thế?”
“Tớ không có, đừng nói bậy.”
“Cậu còn cười kìa.”
“Tớ thấy nãy giờ cậu cũng cười không ngừng đấy thôi.”
“Không đúng, không có giống nhau.”
Thịnh Nam nhanh chóng nhớ lại lúc mình vừa mới nhìn thấy gương mặt kia, sau một hồi suy tư cô ấy mới hiểu ra được vấn đề, nhất thời trở nên cảnh giác: “Thôi quên đi. Cái level này không thích hợp với người phàm chúng ta đâu—–vẫn nên đổi mục tiêu thôi.”
Thịnh Nam ý đồ kéo người đi, nhưng lại thất bại.
Cô ấy quay đầu lại.
Trong tầm mắt của mình Đàm Lê cười đến là rạng rỡ, xoay xoay tay: “Tớ lại thích những chuyện có tính khiêu chiến.”
Thịnh Nam nghiêm túc: “Tớ không thể để cho cậu tiến vào vũng lầy của người thứ hai nữa đâu.”
“Sẽ không đâu.”
“Để cho cậu hãm sâu vào như người thứ nhất, càng không thể.”
“Cũng sẽ không đâu.”
“…..”
Thịnh Nam thay đổi góc độ, muốn dùng một tia giãy dụa cuối cùng: “Tuy rằng tớ rất tin tưởng với diện mạo phi thường của anh Lê, nhưng mà cậu cũng biết đấy, đối với những người đàn ông như thế kia thì thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ đẹp. Dùng ngoại hình cũng không có ý nghĩa gì đâu. Vậy nên chúng ta cứ đổi một đối tượng khác thoải mái hơn đi.”
Đàm Lê cười: “Sợ tớ gặp trắc trở à?”
Thịnh Nam như nhìn thấy tia hy vọng bèn gật đầu lia lịa: “Tin tớ đi, kiểu người này ve vãn cũng bất động.”
“Ừm, quả thật là ve vãn bất động.”
“Vậy chúng ta—-”
“Cũng may tớ không tính ve vãn.”
“?”
Thịnh Nam sửng sốt.
Đàm Lê cười cười đi khỏi tầm mắt cô ấy. Mái tóc trắng xoăn dài lay động sau lưng cô, rạng ngời phóng khoáng.
Quảng trường nhộn nhịp tiếng cười nói.
Một tay Tần Ẩn cầm vali, sắc màu đen trắng đập vào tầm mắt anh.
Trong tầm nhìn, cô gái ấy xuyên qua đám người, càng lúc càng gần.
Sự lãnh cảm trong đáy mắt Tần Ẩn nhạt đi.
Mặc dù mái tóc xoăn dài trắng ngà dưới ánh nắng vàng lấp lánh ấy quả thật khiến người khó quên, nhưng chỉ với ánh nhìn đầu tiên mà anh đã có thể nhận ra cô gái này, tự bản thân Tần Ẩn cũng khá bất ngờ.
Hiển nhiên cái ấn tượng vào một buổi tối của nửa tháng trước đã trở thành ấn tượng khó phai trong anh, hoặc cũng có thể nói là đã thành ‘bóng ma’…sâu sắc.
Vậy, cô cũng là sinh viên đại học F?
Tần Ẩn chưa đưa ra được bao nhiêu phán đoán, Đàm Lê đã chắp tay sau mông đứng trước mặt anh.
Cô gái thò tay ra trước mặt anh, cười rạng ngời và xán lạn.
“Lại gặp nhau rồi.”
Đôi tay trắng nõn lành lạnh, Tần Ẩn nhìn cô hai giây mới đáp: “Ừm.”
Âm thanh trầm thấp thanh thuần, dưới cái nắng nóng giữa trưa hè vẫn có thể cảm nhận ra được cái lạnh thấu trời xanh.
Động cơ làm lạnh hình người à, tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường thật đấy.
Ý cười của Đàm Lê vẫn không thuyên giảm, tay đặt sau lưng nâng lên, viên kẹo trong miệng được cô đẩy qua đẩy lại: “Đây không phải là ân nhân cứu mạng mà đáng ra tôi nên đáp tạ tối hôm đó sao?”
Cô gái có làn da non mịn, dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Ánh mắt Tần Ẩn lướt qua cánh tay trắng nõn đang cầm hộp kẹo lắc lắc vang tiếng leng keng, sau đó nhìn thấy vết máu đã kết vảy kia.
Ánh mắt anh khựng lại.
Vào khoảnh khắc này, Đàm Lê đột nhiên bước lên phía trước nửa bước, cơ hồ như chạm ngay dưới mí mắt Tần Ẩn.
Tích tắc ấy thậm chí còn có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.
Con ngươi đen nhánh gần trong gang tấc, Đàm Lê nghiêm mặt, nhìn thấy rất rõ ràng hình ảnh bản thân đang tươi cười rạng rỡ phản chiếu trong đôi mắt của anh.
Mà anh vẫn đang cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt không chạm nhau.
Đàm Lê yên lặng hai giây, không tiếc nuối cũng không mong đợi người kia phản ứng lại. Ánh mắt cô sinh động, vẫn duy trì đúng khoảng cách này và cười ngọt ngào: “Anh trai nhỏ này, khai giảng đại học rồi đấy, không muốn tìm kiếm một mối tình ngọt ngào à?”
“….”
Tần Ẩn nghe được tiếng hô hấp khe khẽ của cô gái, còn thoang thoảng hương kẹo ngòn ngọt.
Là loại kẹo nén anh mua cho cô.
Trong giây lát nào đó, ánh mắt Tần Ẩn nổi lên gợn sóng nhỏ, chỉ là rất nhanh liền biến mất.
Anh vẫn lạnh nhạt cười bảo: “Tối ngày hôm đó, tôi nhớ rõ ràng tôi chọn game.”
“….Chậc.” Đàm Lê lùi về nửa bước, thối lui ở một khoảng cách an toàn.
Đầu lưỡi khẽ chọt lên mảnh kẹo ngọt còn một chút ít.
Sau đó cô nhẹ liếm nó.
Rồi cô gái cười phóng khoáng, xoay người: “Được á, vậy đi thôi.”
“Đi đâu.”
“Net, đi.”
Nhìn bóng dáng ra vẻ đàng hoàng tự nhiên sau câu nói kia, Tần Ẩn chau mày.
Tầm mắt anh dừng trên cái vali bên cạnh mình.
Đoán chừng hai giây.
Đốt ngón tay thon dài khống chế được ý thức rồi, mới chậm rãi buông lỏng cơ tay ra.