Anh Thắng Thế Giới

Chương 44: Chị dạy em



Lời cợt nhả vừa thốt lên liền thua một bậc, Đàm Lê cũng không nhụt chí. Cô nhanh chóng lấy lại chí khí, nở nụ cười xán lạn: “Ngày hôm qua tôi nghĩ rồi, nói như thế nào thì hiện tại anh cũng đang là bạn trai thử việc của tôi, quà sinh nhật kiểu gì cũng nên tặng bổ sung cho anh.”

Tần Ẩn không tiếp lời cô.

Anh rõ ràng hơn bất cứ ai khác, lúc này đây trong đầu con nhóc thối này chỉ có mỗi một suy nghĩ làm thế nào để ‘thoát khỏi anh’.

Ngay cả việc chuẩn bị quà sinh nhật, nếu không kèm mục đích khác mới là lạ.

Nghe thấy bên trong điện thoại chỉ còn lại tiếng trầm mặc, Đàm Lê chuyển điện thoại sang bên kia tai, lười nhác vô tâm nở nụ cười: “Phản ứng gì đây, anh không có mong chờ vào món quà sinh nhật của tôi sao, bạn trai?”

Tần Ẩn im lặng một hồi lâu, tựa như đang cười, Đàm Lê không nghe rõ lắm. Chờ đến khi Tần Ẩn nói chuyện, trong giọng nói vẫn là cái nét lãnh cảm đặc biệt của anh: “Không, tôi vô cùng chờ mong mà.”

“Thật sự chờ mong?”

“Ừm.”

“Nếu đã nói thế, vậy anh tự mình đến lấy quà mới tốt chứ.” Rốt cuộc Đàm Lê cũng làm lộ ra tấm lông tơ giấu trên ‘đầu ngón tay’, cô nghiêng mình…., nhìn thấy cửa phòng học hiện ra ở ngay cầu thang, nở một nụ cười tươi ơi là tươi, “Hạn cho anh đến giữa trưa phải tìm được tôi, quá thời gian không chờ nữa nhé.”

“……..”

Đối phương im lặng khiến cho tâm tình Đàm Lê tốt hẳn lên, nom cực cợt nhả nghiêng điện thoại, còn bồi thêm một câu ở đầu dây bên kia đang yên lặng: “Vậy chốt như thế nhé, moah moah.”

“…..”

Tắt điện thoại, Đàm Lê vui vẻ bước lên bậc thang, đi vào trong phòng học.

Từ cửa sau bước vào, Đàm Lê liền phát hiện ra cảm xúc và trạng thái hiện tại của mình với những bạn sinh viên học tiết tự chọn trong phòng này là khác nhau một trời một vực—-khi cô vào đến cửa thì không thể bắt gặp thêm được một một nụ cười nào khác cả.

Cố Hiểu Hiểu hình như có từng nhắc qua về tiết học này, thật sự khó đến thế à?

Đàm Lê thầm hỏi, nhưng cũng không mấy để ý, cô tùy tiện chọn một chỗ ngồi dựa cửa sau còn trông, ngồi vào bên trong để dư một vị trí ở giữa.

Các lớp phổ thông được nhà trường lựa chọn là cho cả chuyên ngành và toàn khóa trong trường, vậy nên bố trí phòng học luôn đủ lớn cho 200 sinh viên. Nhưng mà khác với các lớp học thường kín hết chỗ ngồi, <<Thường thức hội họa và thực tiễn>> cứ như một cái lưới đánh chim.

7:28, cách thời gian vào tiết chỉ còn 2 phút, số lượng sinh viên trong lớp ít đến đáng thương.

Có hai nữ sinh bước vào dường như là bạn bè với nhau, hai cô ấy vừa vào phòng học liền nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt lại tập trung ở phía sau Đàm Lê.

“Nghe nói giảng viên này biến thái lắm, đại học mà cứ đòi như trung học vậy, gọi sinh viên lên trả lời, chúng ta đi qua hai chỗ cuối cùng bên kia ngồi đi, khá là an toàn.”

“Nhưng mà bạn nữ ở trước….có thể sẽ không nhìn thấy được?”

“Không có gì đâu, ở dưới thì tối đèn thôi.”

“Được.”

Không hiểu sao lại được trở thành ‘đèn sáng’, khóe môi Đàm Lê cong lên, nhưng cũng chỉ giả vờ như không nghe thấy.

Đồ dùng trong ba lô của cô không có chút gì liên quan đến việc học tập, cũng lười giả vờ giả vịt nữa. Lại nghĩ, Đàm Lê liền lấy điện thoại ra, nằm sấp xuống mặt bàn trống không.

Cảm giác hứng khởi mấy ngày trước qua đi, hai ngày gần đây tâm tình của cô luôn u ám, cho dù có vui vẻ cách mấy cũng không thể duy trì được bao lâu.

Đây không phải là cái bệnh tốt đẹp gì cho cam.

Đàm Lê gối đầu lên cánh tay lướt mắt quanh phòng học, nhưng cô không nhìn chúng, mà chỉ chăm chăm vào vào cái ốp điện thoại trên bàn bị tay cô chà lên.

Tối hôm qua không quay về ký túc xá, vậy nên ốp điện thoại chưa được đổi mới, lúc này vẫn mang cái ốp lưng chibi dành cho ngày thứ bảy——

Liar bản chibi lần này vận một cái áo hoodie liền mũ màu xám, đang ngồi trên xích đu. Đầu nó đội mũ, cùng cái khẩu trang thương hiệu che đi một nửa gương mặt, chỉ còn để lộ vùng tam giác dưới mắt hung dữ ra bên ngoài.

Còn có hai cái chân ngắn ngủn, bập bẹ lắc lư bên dưới tấm ván đu.

Bàn tay kê làm gối đầu rung rung, ngón trỏ giơ lên chọt chọt vào đôi chân ngắn tũn kia.

Vừa mới chọt xong, cô liền thấy trong phòng học đột nhiên yên tĩnh lại.

Có vẻ như giảng viên tới rồi.

Đàm Lê nghĩ thế, cũng không đứng lên. Đối với vị giảng viên ma quỷ trong lời đồn kia có dáng vẻ thế nào Đàm Lê không mấy hứng thú, cũng càng không có hứng thú với cái tiết học tự chọn này.

Chịu đến lớp, chẳng qua đó là cái giá phải trả cho ‘thỏa thuận’ mà cô ứng phó với Đàm Văn Khiêm.

Vậy nên Đàm Lê cứ không động đậy và chỉ ngồi yên ở chỗ của mình, chọc chọc cái ốp lưng.

Cho đến vài giây sau, một làn gió mát của trời thu phất nhẹ qua người, những làn gió thản nhiên quấn quít chung quanh cô, mang một mùi hương thơm ngát thân thuộc.

Có người kéo ghế bên cạnh chỗ cô ra, lặng yên ngồi xuống.

Thân người Đàm Lê cứng đờ.

Nhưng cô vẫn nhẫn nhịn, không nhúc nhích.

Ngón tay chọc vào điện thoại dừng lại, chậm rì rì đặt lên mặt bàn, linh hồn thả đi theo gió cũng quay lại, Đàm Lê rõ ràng có thể cảm nhận được, trong lớp học này tuy không có được bao nhiêu sinh viên đến, nhưng tất cả đều nghiêm túc chỉnh tề dời ánh mắt vụng trộm nhìn về phía này.

Mà nguyên nhân, ít nhiều gì cô cũng đã đoán được.

Đàm Lê còn đang rối rắm là có nên giả chết nữa hay không, bên cạnh bày đồ xong hết rồi, liền đắp một tấm áo khoác vừa dày vừa ấm áp lên trên vai cô.

Thật ấm áp, cũng thật nặng nề.

Đàm Lê bị ép làm đầu ngón tay run lên, cô thở dài, đầu gối trên cánh tay ngẩng lên xoay người ra bên ngoài.

Phía sau người nọ là một cái cửa sổ, ánh nắng ấm áp xuyên qua, làm cho Đàm Lê híp híp mắt như một chú mèo nhỏ. Sau đó cô khẽ lẩm bẩm.

“Sao anh cứ thích cho tôi áo vậy.”

Người lãnh cảm ngồi bên cạnh cô, mắt khẽ rũ, dáng vẻ và giọng nói đều trong veo sạch sẽ: “Vậy tại sao em cứ thích ngủ ở nơi có người lãnh cảm.”

Đàm Lê bị thuyết phục.

Tần Ẩn xuất hiện bất ngờ như thế này làm cho cô lên chút tinh thần, cô chống cằm chậm rãi ngồi thẳng dậy, quan sát người nọ vài giây, rồi mới gọi: “Bạn trai ơi.”

“Ơi.” Người lãnh cảm cũng rất bình tĩnh.

Đàm Lê nhích người lên trước: “Anh sẽ không làm mấy chuyện kỳ quái như là gắn định vị trên người tôi đấy chứ?”

“?” Rốt cuộc Tần Ẩn cũng phản ứng lại, anh nhếch mắt nhìn Đàm Lê.

Đàm Lê: “Nếu không thì sao anh lại tìm ra được tôi nhanh thế được, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy—-anh bay đến đây đấy à?”

“Em đoán xem.”

“Tôi không đoán đâu nhé.”

Đàm Lê mạnh miệng đáp lại, nhưng trong đầu đã hiện lên một đáp án có thể xảy ra nhất, cô lén nhìn sang Tần Ẩn. Biểu cảm của người lãnh cảm thản nhiên thế này như thể sẽ không cung cấp thêm thông tin gì.

Đàm Lê nhịn không được phải nói ra đáp án của mình: “Anh đã biết thời khóa biểu của tôi từ trước, hơn nữa còn tính chuyện hôm nay sẽ theo tôi đi học từ trước rồi đúng không?”

Tần Ẩn yên lặng không nói, thì cũng xem như là đồng ý ngầm.

Đàm Lê nghi hoặc: “Tại sao?”

Tần Ẩn: “Em gọi tôi là gì?”

Đàm Lê: “Người lãnh cảm?”

Tần Ẩn nheo mắt thản nhiên liếc nhìn cô.

Đàm Lê thức thời sửa miệng ngay: “Bạn trai.”

“….”

Ý cười nhàn nhạt sượt qua ánh mắt, tầm mắt Tần Ẩn lướt xuống, anh lấy sách vở từ trong ba lô ra, cũng tiện trả lời cô,

“Ừm, bạn trai đi học cùng em.”

Đàm Lê ngẩn ra.

Nói không cảm động là lừa chó độc thân thôi. Nhưng con nhóc xấu xa vẫn hoàn xấu xa, cũng bởi vì lối suy nghĩ của cô không giống với những cô gái bình thường khác.

Tay phải Đàm Lê siết chặt thành quyền đặt lên trên khuỷu tay trái, sau đó cô dứt khoát ló mặt đến gần, nhìn từ cằm đến mặt—-trong khoảng cách gần đến thế này, quan sát gương mặt thanh tú của người lãnh cảm này. Còn phòng ngừa trường hợp vì cố sức mất trọng tâm mà hôn phải anh.

Làm xong công tác chuẩn bị, Đàm Lê như cười như không hỏi: “Nhẽ nào trước kia anh thật sự từng yêu đương rồi?”

“?”

Vấn đề đột nhiên xoay chuyển.

Tần Ẩn đặt cuốn sách vừa lấy ra lên bàn, anh ngước mắt lên đối diện với cô gái nhỏ đang nằm trên khuỷu tay lướt mắt nhìn anh từ dưới lên trên.

Con ngươi đen nhánh lấp lánh ánh sao, rực rỡ nhưng cũng vô tâm che đi ý cười, chôn giấu cảm xúc.

Đàm Lê có lẽ cũng không biết, chỉ với cái liếc nhìn nghiêm túc này của cô, cũng đã lộ ra không ít cảm xúc âm u mà cô đã giấu sâu trong lòng.

【Anh cho tôi một tấc tôi sẽ muốn tiến thêm một thước, anh cho tôi một nửa tôi sẽ muốn có được toàn bộ…..Tôi chỉ biết đòi hỏi, chiếm hữu, lòng tham không đáy, không có chừng mực, tôi sẽ muốn toàn bộ của anh, không muốn chia sẻ cho bất kỳ kẻ nào dù chỉ là một chút—-】

Nhớ đến những lời mà Đàm Lê nói trước hiên nhà hàng sinh thái nọ, Tần Ẩn dường như đã hiểu ra.

Hóa ra là vậy sao.

Đây là điều khiến cô cố gắng khắc chế, khiến cho cô dù thích Liar nhưng lại e sợ chỉ mong anh tránh cô còn không kịp.

Nhưng Tần Ẩn lại làm như không phát hiện ra, nói: “Tại sao lại hỏi vậy.”

“Vì nhìn anh rất có kinh nghiệm đó.” Đàm Lê khinh khỉnh híp mắt lại, “Nói đi, trước tôi, anh đã có bao nhiêu cô bạn gái rồi?”

Tần Ẩn rũ mắt, bình tĩnh lật mở trang sách ra: “Đừng nhảy số nữa, em là người đầu tiên.”

“Nhóc ba tuổi mới tin.”

“Vậy phải làm thế nào thì mới khiến em tin,” mắt Tần Ẩn còn không ngước lên, giọng điệu thì bình tĩnh, “Sau này để em kiểm tra hết, đủ chưa?”

“——-”

Đàm Lê nghẹn.

Qua vài giây, Đàm Lê không thể tin được mà ngẩng mặt nhìn anh.

Người lãnh cảm vẫn là người lãnh cảm.

Anh thờ ơ lạnh nhạt, công phu này thậm chí cứ như vừa giải xong một đề thi toán cao cấp vậy.

Đàm Lê: “………..”

0-2

Thất bại thảm hại.

*

Giảng viên ma quỷ không đến được.

Theo như nữ giảng viên dạy thay sau 10 phút trễ kia nói thì, sáng nay lúc vị giảng viên kia ra khỏi cửa nhà thì gặp phải một vụ tai nạn nho nhỏ, dẫn đến cánh tay phải bó thạch, ước chừng ba tháng tới sẽ không có cách nào đi dạy như thường được.

Vậy nên học kỳ này, môn <<Thường thức hội họa và thực tiễn>> sẽ do giảng viên nữ vẻ ngoài dịu dàng mềm mại này đứng lớp.

Dù rất vô tâm, nhưng sau khi nghe được tin tức này, vẻ căng thẳng lo lắng đề phòng trong lớp học đều thở phào nhẹ nhõm như vừa sống sót sau tai nạn, ai nấy cùng cố gắng nhịn không cho bản thân xúc động cười thành tiếng.

Giảng viên nữ dẫn theo hai trợ giảng làm cu li, mỗi người cầm một chồng sách, phân phát cho số sinh viên ít ỏi đến đáng thương trong lớp.

“Đây đều là những cuốn sách đã qua sử dụng, mọi người chú ý bảo vệ, cố gắng không được viết lên trên sách….”

Âm thanh dịu dàng của cô giáo từ bục giảng truyền xuống.

Hai tay Đàm Lê cầm cuốn sách này, lật qua vài trang, phán đoán: “Cuốn này nom còn lớn hơn tôi vài tuổi nữa là.”

Ngòi bút của Tần Ẩn dừng lại.

Anh liếc mắt nhìn qua, im lặng nhìn mấy chữ <<Thường thức hội họa và thực tiễn>> này, lại hỏi: “Em có năng khiếu nghệ thuật?”

Đàm Lê hợp tình hợp lý: “Anh từng thấy ai vừa chơi game rồi mà tay còn cầm bút vẽ không?”

Tần Ẩn: “Từng gặp qua.”

Đàm Lê: “?”

Tần Ẩn không đáp lại nghi vấn của Đàm Lê cũng không có ý tứ giải thích, tiếp tục làm bài tập toán cao cấp.

Đàm Lê tùy ý liếc nhìn một cái, lại nghi hoặc hỏi thêm: “Sao tôi cứ có cảm giác, đề này anh từng làm một lần rồi nhỉ?”

“Ừm.”

“Thế, toán cao cấp có lưu hành sao chép à?”

“….”

Tần Ẩn ngoái đầu lại, lần nữa bày ra vẻ mặt như nhìn phải một đứa ngáo.

Sau đó, đôi mắt đen nhánh đè lại ý cười lạnh nhạt, Tần Ẩn bình tĩnh lắc đầu, vừa viết vừa nói chuyện với cô: “Đây là đến phiên làm cho em.”

Đàm Lê: “? Cho tôi??”

Tần Ẩn: “Ừm.”

Đàm Lê: “Tại sao anh phải làm cho tôi——”

Tần Ẩn: “Em làm à?”

Đàm Lê: “……..”

Đàm Lê: “Không làm.”

Sau khi chột dạ im lặng trôi qua, Đàm Lê nhỏ giọng thỏ thẻ: “Từ cấp hai tôi đã không làm bài tập rồi.”

Tần Ẩn nhàn nhạt: “Sau đó thi bừa mới vào đại học F?”

Đàm Lê kinh ngạc: “……Sao anh biết được tôi muốn nói gì?”

Tần Ẩn không đáp lại câu hỏi của cô, vừa rũ mắt chép bài cho cô vừa giải thích: “Là lớp trưởng toán cao cấp, nếu em không muốn được vang danh khoa công nghệ thông tin đại học F, tôi đề nghị em cần phải nộp bài đúng thời hạn.”

Đàm Lê hiếm khi bị dạy dỗ mà ngớ cả người.

Có điều chưa đến hai giây, cô như được tắm nước đầy đủ, hưng phấn hẳn lên.

Tần Ẩn đang viết, đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ phả ra từ hô hấp ấm áp chầm chậm lướt qua mu bàn tay mình, hơi thở len lỏi qua từng lỗ chân lông chui vào trong cơ thể.

Chủ nhân hơi thở lại không tự giác.

Tần Ẩn dừng bút, bị quấy rầy cũng không tức giận, nheo mắt nhìn Đàm Lê..

“Sao thế.”

“Chữ của anh đẹp thật đó.” Đàm Lê nói xong, nâng mắt nhìn, “Nếu bị giảng viên nhìn ra, thì còn thảm hơn là không làm nữa nhỉ?”

“Sẽ không nhận ra được đâu.”

“Hả?”

“………”

Tần Ẩn kéo cuốn vở sách cao cấp qua, tìm chỗ trống đặt bút viết chữ ‘Tần Ẩn’ lên. Dừng bút, anh lại tiếp tục viết thêm chữ ‘Đàm Lê’.

Viết xong, Tần Ẩn đưa vở cho Đàm Lê xem: “Chữ tôi viết khác nhau.”

Đàm Lê nghiêm túc ngắm nhìn vài giây, mắt sáng lên: “Thật sự nhìn không ra được, anh giỏi đấy anh trai nhỏ? Còn có kỹ năng này nữa, tiếc là người tài viết hộ không được trọng dụng cho lắm.”

Đàm Lê khen những lời tự đáy lòng xong mới chợt nhận ra: Cô đang phá đám mà, sao lại nâng người ta rồi?

Cầm cuốn sách trắng như tuyết không có bất cứ dấu vết nào, lại bất chợt hiện lên hai cái tên bắt mắt nhưng lại rất hài hòa này, Tần Ẩn bỗng thất thần.

Đây là lần đầu tiên anh thấy bản thân mình như thế này, điều này có thể khiến cho những người quen biết anh như Tiêu Nhất Dương bị dọa sốc.

Từ khi nào mà, chỉ cần nhìn cô được dung túng cưng chiều đến nổi mắt cong cong, cũng khiến cho anh cảm thấy vui vẻ?

Đàm Lê lần nữa bò lại đây cắt ngang dòng hồi tưởng của Tần Ẩn: “Nhỡ đâu sai đáp án giống nhau, hình như cũng dễ bị phát hiện đó nha?”

Tần Ẩn: “Em đang khinh thường tôi hay là khinh thường bản thân mình vậy.”

Đàm Lê nghĩ nghĩ, lại hợp lý.

Cố gắng tự giác phá đám nhưng không thành công, Đàm Lê thoải mái quay đi.

Có một người như Tần Ẩn ở cạnh làm bài tập, thì dù là âm thanh hay hình ảnh hay hơi thở, đều là một loại hưởng thụ. Vốn dĩ có tâm tình u tối, Đàm Lê bấy giờ như đẩy mây đen ra khỏi chân trời, hé lộ ra ánh mặt trời chói lọi.

Cuối cùng cũng bắt đầu vào tiết.

Mới vừa bắt đầu, giảng viên dịu dàng đã giao cho cả lớp bài tập—-

“Hãy vẽ một bức tranh về một sự vật đẹp nhất trong lòng các bạn. Dù chỉ là một cây bút, một đám mây, một mảnh lá….Chỉ cần vẽ ra được trong lòng các bạn nó đẹp đến nhường nào, vậy là được. Trước khi tan học nộp lại cho cô.”

Có thể là vì sợ các bạn qua loa cho có, giảng viên nữ còn cường điệu: “Bài tập cần có để qua môn trong học kỳ này là hai bức tranh, đây là một trong số đó. Nói cách khác, nó rất quan trọng và quyết định cho thành tích và thứ hạng của các bạn.”

Đàm Lê đi theo các bạn khác lên nhận giấy trắng về. Sau khi trở lại chỗ ngồi, Tần Ẩn bên trái đã làm xong bài tập cho hai người, Đàm Lê ngồi bên phải thì vẽ tranh, cảnh tượng vừa tươi đẹp và hài hòa.

Cho đến….

Tần Ẩn buông bút, sau khi khẽ xoa xoa cổ tay trái rồi, anh sắp xếp lại sách vở gọn gàng mới tiện thể liếc nhìn Đàm Lê bên phải mình.

Sau đó ánh mắt anh cứng đờ.

Vài giây sau.

Đàm Lê tập trung vào bức tranh của mình, chợt nghe âm thanh của người lãnh cảm vang lên: “Đây là sự vật đẹp nhất mà em cảm nhận được?”

“Đúng vậy!”

Bức tranh sắp sửa hoàn thành, Đàm Lê hưng phấn ngẩng đầu lên, huơ huơ bức tranh của mình: “Thế nào, có giống không?”

Tần Ẩn nhìn bức tranh không biết là đang vẽ cái thứ dã thú nào hay chỉ là bức vẽ thuộc trường phái trừu tượng: “…..”

Tần Ẩn: “Giống.”

Đàm Lê hưng phấn: “Đúng không, tôi cũng thấy là rất giống Lai—-”

Tần Ẩn: “Người rừng.”

Đàm Lê: “?”

Tần Ẩn: “?”

Tĩnh mịch.

Con người Tần Ẩn sâu thẳm: “Giống ai?”

Đàm Lê nghiêm mặc: “Giống người rừng cái đầu nhà anh! Tranh của tôi vẽ Liar đó!”

Tần Ẩn: “…….”

Tầm mắt hai người giao thoa, đấu tranh trong thầm lặng. 

Ngay khi Đàm Lê buông bức tranh, chuẩn bị tinh thần vì nam thần của bản thân cũng như tôn nghiêm về kỹ năng hội họa của mình mà liều chết quyết đấu với Tần Ẩn, lại nghe bên tai bật lên một tiếng cười khàn khàn.

Đàm Lê ngẩn ngơ, ngoái đầu lại nhìn.

Vầng trán thanh lạnh dưới ánh nắng ấm áp, người lãnh cảm nào đó rũ nửa mắt, nở nụ cười lười nhác hút hồn: “Trong lòng em, vẻ ngoài của Liar là thế này sao?”

Đàm Lê nghe liền hiểu được, một giây tỉnh dậy khỏi sắc đẹp, phồng mặt: “Anh có thể sỉ nhục bức tranh của tôi, nhưng không thể sỉ nhục diện mạo của Liar. Tuy rằng anh ấy không đẹp trai, nhưng cũng không phải là người rừng đâu nhé.”

Tần Ẩn nhịn lại cảm xúc, nhếch mắt lên nhìn cô, lại nở một điệu cười khàn khàn rung động lòng người: “Rốt cuộc là em sỉ nhục anh ta, hay là tôi?”

Đàm Lê: “………”

Tần Ẩn giơ tay lên, đốt ngón tay khẽ gõ lên trang giấy, nụ cười trào phúng chất chứa đều là dung túng: “Dựa vào trình độ của em, cả đời đừng nghĩ đến chuyện qua được môn này.”

Đàm Lê khá bực mình, gôm hết đi: “Anh giỏi anh vẽ đi.”

Tần Ẩn nâng cổ tay, nhìn thấy sắp hết tiết học. Anh bèn cầm lấy tờ giấy trắng, “Nếu tôi làm được, vậy em tính cảm ơn tôi như thế nào?”

Đàm Lê khoanh tay, kiêu ngạo hất cằm nói: “Tùy anh muốn.”

Tần Ẩn dừng lại, âm thanh đè nén cực thấp phát ra một tiếng cười khe khẽ: “Em đúng là cái gì cũng dám nói.”

Đàm Lê nghe không rõ: “Cái gì?”

Tần Ẩn kéo trang giấy trắng đến trước mặt mình, ngón tay thon dài xoay bút, xoay đó anh khoanh tay: “Nếu tôi thắng.”

Đàm Lê: “Ừm?”

Tần Ẩn: “Bức tranh sau vẽ tôi, đừng vẽ anh ta nữa.”

Đàm Lê: “………”

Hai mươi phút sau.

Đàm Lê mang một ánh mắt phức tạp ngắm tranh, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tần Ẩn: “Vậy lên ban nãy anh nói, cái người mà vừa chơi game vừa cầm bút vẽ, chính là anh đó à?”

Tần Ẩn không đáp, cầm bức tranh đưa đến: “Đẹp không?”

Đàm Lê lướt nhìn qua, hiếm khi mất tự nhiên thế này: “Anh muốn tôi khen bức tranh hay là khen bản thân mình đây?”

Khóe môi Tần Ẩn thản nhiên cong lên.

Tiếng chuông báo tan học.

Đàm Lê đứng dậy chuẩn bị đi nộp tranh, trước khi đi vẫn nhịn không được, tay chống lên mặt bàn, áp nửa người xuống đùa giỡn gọi: “Này, bạn trai ơi.”

Tần Ẩn nâng mi, nhìn cô gái đang đứng cạnh bàn.

Đối diện với gương mặt lạnh lùng lãnh cảm đã khôi phục lại trạng thái bình thường, Đàm Lê cắn cắn môi cười khẽ: “Trên đời này, ngoại trừ việc sinh con ra, còn có chuyện gì mà anh không biết không?”

Tần Ẩn bị đùa bỡn vẫn rất bình tĩnh, dùng lời cô nói chặn lời: “Không biết sinh con.”

“Ồ?”

Thấy mỹ nhân ngư đã cắn câu, Đàm Lê cười càng thêm rạng rỡ, thêm chút xấu xa.

Cô áp mạnh lên mặt bàn, chầm chậm cúi người đến sát cạnh chàng trai trên ghế, tựa như là muốn hôn lên—–

“Vậy, chị dạy em?”

Con ngươi Tần Ẩn càng thêm thâm sâu.

Vài giây sau, anh rũ mắt, ý cười nhàn nhạt.

“Muốn dạy thế nào đây….chị?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.