Nàng nhìn đứa con một lượt, lim dim ngất đi vì mất sức.
***
- Không xong rồi! Ảnh Thất Cơ đã sinh được con trai rồi!
Một tì nữ chạy vào, hớt hải quên cả khuôn phép. Nhan Mộc Miên bật dậy, mắt lóe lên tia hằn hộc:
- Con trai sao? Ả ta lại sinh cho bệ hạ con trai sao?
- Đúng vậy! Lúc hoàng hậu sinh tiểu công chúa, thì ả ta cũng vừa hạ sinh thành công một tiểu hoàng tử!
Ả giận nghiến răng nghiến lợi, bàn tay cuộn lại thành quyền.
- Đi! Đi cướp con của ả về đây cho ta! Đứa con trai đó, nhất định phải trở thành con của ta!
***
Ánh nắng ban mai chiếu qua ô cửa nhỏ. Ảnh Thất Cơ từ từ ngồi dậy, điều đầu tiên muốn tìm chính là cốt nhục thân yêu của mình.
Nhưng...
Bên cạnh nàng là một khoảng trống vắng, không hề có đứa trẻ nào ở đó cả. Nàng hoảng hốt cầm lấy bức thư nhỏ ngay đó:
"Hoàng thượng ra lệnh thu hồi hoàng tử về cung. Từ nay về sau, tiểu hoàng tử sẽ trở thành đồ nhi của hoàng hậu. Ban thưởng nghàn vàng, coi như là quà hoàng thượng bù đắp cho dân nữ Ảnh Thất Cơ."
Nàng run lên, nước mắt rơi đầy. Bức thư trong tay vô thức rơi xuống.
Không! Con của ta! Không! Con trai của ta! Không! Con trai của ta!!!
Ảnh Thất Cơ bấn loạn hét lên, tiếng hét xé tan ruột gan.
Tại sao hắn ta lại đối xử như vậy với nàng? Tại sao hắn ta phải cướp đi người thân yêu nhất của nàng? Tại sao? Tại sao?
Nàng gục xuống, chỉ hận không thể xé nát hắn ra.
Ta hận ngươi Bạch Tử Y Họa! Ta hận cái tên lòng dạ sắc đá như ngươi! Ngươi không chỉ lừa gạc con tim ta, bây giờ còn nỡ lòng cướp luôn cả sinh mệnh của ta.
Bạch Tử Y Họa! Ta nhất định phải giết ngươi!
***
Cả kinh thành ăn mừng hớn hở, mừng cho hoàng hậu sinh ra tiểu hoàng tử và tiểu công chúa vô cùng đáng yêu.
Song thai một nam một nữ, quả nhiên là điềm lành do ông trời ban phước!
Nhìn từng người từng người thi nhau chúc tụng mình, Nhan Mộc Miên thầm hả dạ.
Ả và hắn cùng nhau nói dối, bảo rằng mình sinh song thai.
Đương còn vui hội, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng nháo nhào. Kế đó, một nữ tử thân mình gầy gò xông vào, trên tay là con dao sắc bén:
- Bạch Tử Y Họa! Ngươi trả con lại cho ta! Tên khốn khiếp nhà ngươi! Trả con lại cho ta!
Nàng lăm le con dao trên tay, điên cuồng lao tới như người mất trí. Đám lính xông vào giữ nàng lại, nàng không ngừng giãy giụa la hét đòi con.
Nhan Mộc Miên xanh mặt, run sợ nhìn nàng. Để lấp liếm, ả nhanh chóng ra lệnh:
- Mau nhốt kẻ điên này vào ngục tối chờ ngày xử tội! Nhanh! Nhanh lên!
Tức thì nàng bị kéo sộc sệch ra ngoài không chút tình người. Trước khi ngất đi, nàng chỉ kịp nhìn con người đang ngồi dửng dưng trên ghế vàng kia, thó thé: