Cuộc trò chuyện đó, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.
Chỉ là từ sau lần đó, Tống Hoài Thời thực sự dần mở lòng, không còn quá khư khư với một chuyện nữa, ngày ngày nổ lực học tập, điểm số cũng dần cải thiện.
Hướng Du thấy tên Tống Hoài Thời xuất hiện trong top 10 của bảng thành tích, tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng được đặt xuống.
Lúc trước cô đã kéo anh vào vũng bùn như thế nào thì bây giờ phải kéo anh ra như thế đó.
Quả thật là mình đã làm chậm trễ anh ấy.
Khi cuộc nói chuyện kết thúc, lúc chuẩn bị đi, Tống Hoài Thời quay đầu lại cười và nói với cô: "Tiểu Du, lần này em phải làm chó con rồi nhé."
Cô nhớ rõ, trước kia hai người đã thỏa thuận, ai nói lời chia tay trước thì người đó là chó con.
Lần này là cô.
Học kỳ một lớp 12 kết thúc, trường cho học sinh về nhà ăn Tết, kỳ nghỉ đông cũng không dài, chỉ có bảy ngày.
Hướng Du về nhà, vừa chuẩn bị chia sẻ với mẹ về thành tích học tập tốt của mình trong kỳ thi cuối kỳ, thì đã nhận được thông báo về tình trạng bệnh của mẹ Hướng trở nặng.
Ông bà ngoại định giấu cô, nhưng một cuộc điện thoại từ bệnh viện vô tình bị cô bắt máy, cô liền biết được tin này.
Mẹ Hướng bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, vốn đã khó chữa, thêm vào đó tâm trạng của bà không tốt, khiến bệnh tình cũng không lạc quan.
Trước giao thừa một ngày, bệnh viện thông báo nguy kịch.
Ông bà nội và một số người thân thích đã đến bệnh viện, nhưng ba của Hướng Du không đến.
Hướng Du không muốn gặp ông, nhưng lại hy vọng ông có thể đến gặp mẹ cô lần cuối.
Đợi mấy ngày liền, Hướng Du chỉ nhận được vài cuộc điện thoại từ ba, báo rằng ông không thể trở về.
Hướng Du lúc này mới biết nguyên nhân ba không thể trở về là vì người vợ hiện tại của ông sắp sinh.
Trái tim Hướng Du ngỡ như vỡ vụn trong khoảnh khắc ấy.
Cũng đúng thôi, vợ cũ đâu quan trọng bằng con trai.
Ngày mùng 4 Tết, mẹ Hướng Du vào phòng phẫu thuật, bác sĩ đã ra giấy báo bệnh nguy kịch.
Hướng Du cả người như bị tê liệt, ngồi trên ghế dài trong bệnh viện mà không nói được lời nào.
Xung quanh rất yên tĩnh, họ hàng ai nấy ngồi mỗi người một chỗ, không ai nói gì, trên gương mặt mỗi người đều mang những biểu cảm khác nhau.
Ting ting ting——
Một tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Hướng Du nghe theo tiếng chuông, là ông nội đang nhận điện thoại.
Cách đó hơn mười mét, cô nghe loáng thoáng vài từ như "con trai", "phẫu thuật".
Hướng Du đi tới, bất chấp sự ngăn cản của ông nội mà cầm lấy điện thoại, cô nghe thấy giọng ba mình ở đầu dây bên kia, không giấu được sự vui mừng: "Vợ con vừa sinh cho ba một đứa cháu trai đấy, à đúng rồi, tiểu Hòa thế nào? Đỡ hơn chưa?"
Hướng Du cười khẩy một tiếng, giọng nói bên kia bỗng im bặt.
Cô mỉa mai: "Chúc mừng ba nhé, có thêm con trai rồi."
"Tiểu Du, ba..."
Cạch——
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ bước ra ngoài, giọng nói không lớn nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này lại đặc biệt chói tai:
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin hãy nén đau thương."
Đùng——
Hướng Du cảm thấy như có một vật nặng đập vào đầu.
Trong điện thoại, ba cô còn đang giải thích, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong lòng Hướng Du bỗng dâng lên một nỗi căm hận mãnh liệt.
"Hướng Tùng," lần đầu tiên cô gọi tên ba mình, "Hôm nay là ngày con trai ông chào đời, cũng là ngày giỗ của mẹ tôi."
Cô hận ba đã phá nát gia đình này mà vẫn có thể sống hạnh phúc.
Cô hận việc mẹ mình trong giây phút cuối cùng mà không thể gặp được người chồng bà đã yêu cả đời.
Cô hận ba, hận Hướng Tùng.
—
Vì lo tang lễ cho mẹ, Hướng Du không trở lại trường đúng hạn.
Ông bà ngoại dường như già đi mười mấy tuổi chỉ sau một đêm.
Lần này Hướng Tùng cuối cùng cũng chịu trở về, nhưng Hướng Du không cho ông tham dự lễ tang. Nếu đã không gặp được khi còn sống thì lúc mất rồi cũng không cần thiết phải gặp nữa.
Sau khi lo xong chuyện tang lễ, Hướng Du chuẩn bị trở lại trường. Ông bà ngoại muốn cô nghỉ ngơi thêm vài ngày nhưng Hướng Du thấy không cần thiết nên đã trở lại trường học.
Gia đình nghĩ rằng chuyện của mẹ đã gây ra cú sốc lớn cho Hướng Du, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó ở thời điểm này nên đã tìm cho cô một bác sĩ tâm lý.
Hướng Du cũng rất hợp tác, vì vậy tâm lý không gặp vấn đề gì lớn, chỉ là tính cách trở nên trầm lặng hơn trước.
Khi đó gia đình đều cảm thán, cho rằng tâm lý của Hướng Du thật sự rất mạnh mẽ. Chỉ một thời gian ngắn sau khi mẹ mất, cô bé đã nhanh chóng lấy lại tinh thần và tập trung vào việc học.
Nhưng không ai biết, đêm nào Hướng Du cũng trằn trọc không ngủ được.
Cô không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng việc học để làm tê liệt chính mình.
Thỉnh thoảng cô cũng đến bảng thông báo của trường để xem xếp hạng thành tích, Tống Hoài Thời đã quay trở lại vị trí top 3, trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Thiên chi kiêu tử ngày xưa đã quay trở lại.
Còn Hướng Du dường như đang gặp phải giới hạn của bản thân, dù cố gắng học bao nhiêu cũng không theo kịp những người đứng đầu, đến giờ vẫn đang loay hoay ở vị trí hơn ba mươi.
Nhưng cô đã hài lòng với kết quả này, nếu duy trì ổn định thì vẫn có hy vọng đỗ vào trường đại học trọng điểm.
Trước kỳ thi đại học, Tống Hoài Thời đã tìm gặp Hướng Du.
Anh không nói gì, chỉ đưa cho cô một mảnh giấy.
Mảnh giấy gấp vuông vắn, vẫn là cách gấp như trước đây.
Cô mở ra, thấy nét chữ sạch sẽ gọn gàng, chỉ viết đơn giản mấy chữ "Cố gắng thi tốt nhé".
Ngày mùng 7 và mùng 8 tháng 6, kỳ thi đại học bắt đầu.
Hôm đó, đường phố không còn tiếng còi xe inh ỏi, đài phát thanh của trường cũng không gặp trục trặc, ngay cả những giáo viên thường ngày rất nghiêm khắc cũng trở nên hiền hòa hơn.
Các sĩ tử chăm chú làm bài, những nét chữ trôi chảy nối tiếp nhau trên trang giấy.
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc bài thi cuối cùng vang lên, kỳ thi đại học đã khép lại.
Hướng Du cùng lớp của mình trở về Du Trung, ở đó các học sinh đã bắt đầu cuộc chiến ném sách.
Hướng Du không có hứng thú với việc này, nhưng Lục Giai Tuệ nài nỉ cô ném một cuốn, cô đã tiện tay lấy một tờ bài thi trên bàn và ném qua cửa sổ.
Cuối cùng bài thi bay đi đâu cô cũng không biết, tờ giấy đó cũng giống như tuổi trẻ, đi cùng cô, rồi rời xa cô.
Không lâu sau, giấy báo trúng tuyển của cô đã được gửi đến.
Kỳ thi đại học, cô đã phát huy hết khả năng của mình và cuối cùng đỗ vào một trường đại học trọng điểm kép["] hàng đầu ở miền Nam.
["]: dự án song nhất lưu là dự án xây dựng đại học hàng đầu thế giới và xây dựng ngành học hàng đầu thế giới.
Cô cầm giấy báo trúng tuyển đến nghĩa trang, từ từ quỳ xuống, đưa tay ra, ngón tay cái mân mê bức ảnh của mẹ.
Giấy báo trúng tuyển được đặt trước mặt mẹ, mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn mỉm cười, nói: "Mẹ ơi, con đã đỗ đại học rồi."
Hướng Du học chuyên ngành Y học cổ truyền, không giống như mục tiêu ban đầu của cô.
Lục Giai Tuệ từng hỏi cô tại sao lại chọn ngành này, cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ nói một câu "chọn bừa thôi."
Còn về Tống Hoài Thời, nghe Lục Giai Tuệ nói rằng anh ấy đã vào Giang Đại, học chuyên ngành Quản trị Kinh doanh.
Nghe tin này, Hướng Du chỉ cười.
Cuối cùng anh vẫn vào Giang Đại, mà cô lại thất hứa.
—
Ding dong ding dong —
Tiếng chuông cửa vang lên, Hướng Du cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi những hồi tưởng quá khứ.
Cô thở dài, đặt gối ôm trong lòng lên sofa rồi lê đôi dép đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, một đôi tay cầm hộp thức ăn đã chen vào trước, người vào sau.
Thấy động tác hài hước của người vừa đến, Hướng Du mím môi cười nhẹ: "Cậu làm gì thế?"
Từ Tuyên Lâm vẫy vẫy hộp cơm trước mặt Hướng Du: "Không thấy à? Đưa cơm tối cho cậu đấy."
Hướng Du dường như đã quen với việc này, cũng ngồi vào quầy bar, chẳng khách sáo mà mở hộp cơm ra ngay, vừa ăn vừa nói bâng quơ: "Ông chủ lớn như cậu sao mà rảnh rỗi thế?"
Từ Tuyên Lâm không vui đáp: "Hướng Du à, cậu không có lương tâm sao. Tớ cố tình dành thời gian cho cậu đấy."
Hướng Du gật đầu vừa ăn vừa nói: "Biết rồi, lần sau đừng mang đến nữa. Tớ nhớ giờ ăn mà."
"Cậu nhớ cái gì chứ, người lần trước vì không ăn gì mà hạ đường huyết ngất xỉu trong bệnh viện là ai hả?" Từ Tuyên Lâm bắt đầu nhắc lại lỗi lầm của Hướng Du: "Cậu làm bác sĩ mà thiếu chuyên nghiệp thế à, thân thể của người khác thì cậu lo lắng, tới lượt bản thân thì mặc kệ sao?"
Hướng Du vội vàng xin tha: "Được rồi, được rồi, tớ nhất định sẽ nhớ."
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, mối liên hệ giữa Hướng Du và Từ Tuyên Lâm không hề bị gián đoạn. Khi Hướng Du tốt nghiệp đại học và trở về Du Hiệp, mối quan hệ giữa họ thậm chí còn trở nên thân thiết hơn.
Nhiều năm qua, Hướng Du luôn biết rằng Từ Tuyên Lâm thích mình, nhưng vì tình cảm đó chưa bao giờ được nói ra rõ ràng, cô cũng không biết phải từ chối thế nào. Hơn nữa, Từ Tuyên Lâm luôn ở bên cô với vai trò là một người bạn, dần dần cô đã quen với điều đó.
Từ Tuyên Lâm đưa cho cô một chiếc cốc giữ nhiệt mới: "Tớ thấy cốc giữ nhiệt của cậu cũ rồi nên mua cho cậu cái mới."
Hướng Du cười: "Sao cậu chu đáo thế."
Từ Tuyên Lâm cười đáp lại, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, miệng mấp máy định nói rồi lại thôi, vẻ mặt như muốn mà không nói được.
Hướng Du đoán được anh định nói gì. Bao năm qua, cái tên Tống Hoài Thời hiếm khi được nhắc đến trước mặt cô.
Từ Tuyên Lâm là người duy nhất biết lý do Hướng Du chia tay với Tống Hoài Thời năm đó.
Chuyện bắt đầu từ hai năm sau khi Hướng Du tốt nghiệp đại học, Hướng Tùng tìm đến cô. Ông ta không biết từ đâu mà nghe được chuyện về mối quan hệ thân thiết giữa Hướng Du và Từ Tuyên Lâm, muốn cô nhờ Từ Tuyên Lâm giúp đỡ vì mẹ kế của Hướng Du đang phụ trách một dự án hợp tác với công ty của gia đình Từ Tuyên Lâm. Bà ta muốn lợi dụng mối quan hệ này để giành được dự án.
Khi đó Từ Tuyên Lâm đang ở nhà Hướng Du, định ăn ké bữa cơm.
Hướng Tùng tìm đến nhà cô thì gặp Từ Tuyên Lâm, ông liền nhận ra đây là cậu chủ nhỏ của nhà họ Từ. Ngay lập tức, ông bắt đầu nịnh nọt cậu ta. Từ Tuyên Lâm biết ông là ba của Hướng Du nên đành kiên nhẫn trò chuyện.
Cho đến khi Hướng Du mua đồ về và nhìn thấy ba, mặt cô liền biến sắc. Sau khi hiểu được ý định của ba mình, cô lập tức tỏ thái độ và đuổi khách.
Cô nói: "Bấy nhiêu năm qua ông chưa một lần tìm đến tôi, tôi đã xem như không còn người ba như ông. Vậy nên, từ giờ ông cũng đừng đến tìm tôi nữa."
Lúc đó Từ Tuyên Lâm mới biết rằng quan hệ giữa Hướng Du và ba cô không tốt, thậm chí giống như có thù hận sâu đậm.
Tối hôm đó, Hướng Du và Từ Tuyên Lâm cùng nhau uống rất nhiều rượu. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô nhắc đến cái tên Tống Hoài Thời.
Cô kể cho Từ Tuyên Lâm nghe về những chuyện đã xảy ra với cô trong thời gian đó. Cô tưởng rằng mình sẽ khóc, nhưng dường như theo thời gian, cô đã trở nên chai lì.
Từ Tuyên Lâm nghe cô kể mà lòng đau xót, đồng thời cũng rất khâm phục cô.
Một cô gái, phải chịu đựng những áp lực và đau khổ lớn như vậy mà vẫn sống lạc quan, không vì thế mà gục ngã. Từ Tuyên Lâm thật sự ngưỡng mộ Hướng Du.
Từ Tuyên Lâm hỏi: "Vậy lý do cậu chia tay Tống Hoài Thời là vì chuyện gia đình của cậu à?"
Hướng Du lắc đầu: "Thực ra tớ không phải là người tự tin, thậm chí có phần tự ti."
Cô nói: "Tớ rất nhạy cảm khi thấy cậu ấy học hành sa sút, tớ đã chú ý đến điều đó từ rất sớm, nó đã gieo vào lòng tớ một hạt giống lo lắng."
"Đối với mọi người, đó có thể không phải là vấn đề gì lớn, nhưng đối với tớ, nó lại là một chuyện rất nghiêm trọng."
"Tớ nghĩ rằng cậu ấy vốn có thành tích xuất sắc như vậy, lại vì tớ mà sa sút. Là tớ đang hủy hoại một nhân tài."
Từ Tuyên Lâm nói: "Cậu đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi. Chuyện đó không thể đổ lỗi cho cậu được."
"Nhưng sự thật là thời gian đó, thành tích của cậu ấy giảm sút rất nhiều. Một người tài giỏi như vậy, lại tụt xuống ngoài top 10 của trường. Mà tìm mãi cũng không tìm ra nguyên nhân. Tớ cứ nghĩ, có lẽ là vì tớ kéo chân cậu ấy."
Hướng Du chớp chớp đôi mắt khô khốc: "Sau khi chia tay, thành tích của cậu ấy dần dần tốt lên. Lúc đó, tớ mới cảm thấy mình đã làm một việc đúng đắn."
"Ra vậy à," Từ Tuyên Lâm nói, "Vậy tại sao sau kỳ thi đại học, cậu không đi tìm cậu ấy?"
Hướng Du cúi mắt: "Không có lý do gì cả, chỉ là tớ cảm thấy mình đã bỏ rơi Hoài Thời nên không có tư cách đi tìm cậu ấy nữa."
Thực ra nghĩ lại lý do chia tay ngày đó cô vẫn thấy hơi ấu trĩ, thậm chí còn không hiểu nổi. Nhưng vào thời điểm đó, nó lại là lý do thực sự khiến họ chia tay.
Nhiều năm như vậy, cô không phải lúc nào cũng hoài niệm về quá khứ ấy. Mỗi người đều có thanh xuân của riêng mình, dù đau đớn hay ngọt ngào, đều phải qua đi.
Cô đã thực sự yêu Tống Hoài Thời nhiều năm, nhưng đến cuối cùng, cô không phân biệt được đó là tình yêu hay sự chấp niệm nữa.
"Hướng Du, đã nhiều năm như vậy, cậu vẫn còn yêu cậu ấy sao?"
"Cho dù là chấp niệm hay tình yêu, đều đã qua rồi."
Có lẽ yêu thầm phải là một vở kịch trọn vẹn, vậy nên tôi đã thích anh ấy từ năm này qua năm khác.
Hướng Du dò hỏi khéo từ Lục Giai Tuệ địa chỉ đám cưới của Tống Hoài Thời.
Ngày anh kết hôn, cô có đến nhưng chỉ đứng từ xa nhìn thoáng qua cánh cửa rồi rời đi.
Anh ấy thực sự đã kết hôn, nhưng không phải anh thất hứa.
Người thất hứa trước, chính là cô.
Năm 2019, virus corona chủng mới xuất hiện.
Tháng 1 năm 2020, đại dịch bùng phát ở Giang Thành.
Hướng Du tự nguyện đăng ký đi hỗ trợ Giang Thành.
Cô đề cập đến việc này khi ăn tối với Lục Giai Tuệ.
Biết được tin này, Lục Giai Tuệ vẻ mặt khiếp sợ: "Cậu định đi Giang Thành hỗ trợ à?"
Hướng Du gật đầu.
"Tiểu Du! Việc này rất nguy hiểm!" Cô ấy nắm chặt tay Hướng Du: "Cậu không thể đi, thật sự rất nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ suất thôi cũng có thể mất mạng."
Hướng Du lại thấy không có gì đáng ngại, cô là bác sĩ, cô phải đóng góp cho đất nước.
Cô an ủi Lục Giai Tuệ, người lúc này đã đỏ hoe cả mắt: "Không sao đâu, mình nhất định sẽ trở về an toàn."
Lục Giai Tuệ vẫn khóc.
Có lẽ vì Lục Giai Tuệ lỡ lời, chuyện này đến tai Từ Tuyên Lâm.
Trước khi cô xuất phát, anh chạy đến ga xe, vừa gặp đã mắng Hướng Du một trận, mắng xong lại không nhịn được sự đau buồn.
Một người đàn ông cao lớn, thế mà lại đỏ hoe cả mắt giữa chốn đông người.
Anh nghẹn ngào nói: "Hướng Du, cậu không thể như vậy, cậu không thể cứ lặng lẽ rời đi như thế."
Hướng Du buồn cười nói: "Ai lặng lẽ rời đi? Cậu đây không phải đang đến tiễn mình sao?"
Thực ra cô định đến đó rồi mới nói với Từ Tuyên Lâm về chuyện này, vì cô sợ anh sẽ xúc động mà trực tiếp kéo cô lại, không cho cô đi đến Giang Thành.
Từ Tuyên Lâm biết chuyện này không thể thay đổi, chỉ nắm chặt tay cô mà dặn dò đủ thứ.
Cuối cùng vì đến giờ xe chạy, anh mới miễn cưỡng buông tay.
Lên xe rồi, Hướng Du nhìn thấy Từ Tuyên Lâm đứng ở ga xe vẫy tay chào cô.
Trong khoảnh khắc đó, cô bất chợt muốn khóc.
Lần chia tay này, liệu có thể gặp lại họ không?
Khi xe bắt đầu lăn bánh, cô chợt nghĩ đến Tống Hoài Thời.
Cô thực sự muốn gặp anh.
Nhưng anh đã kết hôn rồi.
Trong suốt nửa tháng ở Giang Thành, Hướng Du nhận được cuộc gọi từ Từ Tuyên Lâm.
Anh ở đầu dây bên kia lắp bắp nói chuyện không đầu không đuôi một lúc lâu, cuối cùng mới thốt lên: "Hướng Du, hay là đợi cậu trở về, hai chúng ta thử xem?"
Hướng Du sững người.
Anh nói: "Dù sao thì cậu cũng phải lập gia đình, tớ nhớ nhung cậu nhiều năm như vậy, cậu gả cho tớ đi."
Cô không biết nên trả lời thế nào.
Từ Tuyên Lâm luyên thuyên một lúc, cuối cùng kết thúc bằng câu: "Tớ ban đầu đúng là không tử tế gì, nhưng bao năm qua mình đã thay đổi rồi. Đã lâu như vậy, chỉ yêu mỗi cậu thôi."
Từ đầu đến cuối.
Hướng Du không trả lời trực tiếp, nhưng trong lòng cô dường như đã có đáp án.
Sau khi hoàn thành ca cứu hộ kéo dài nhiều giờ, Hướng Du cảm thấy cơ thể có chút khó chịu.
Thấy mọi người xung quanh đều bận rộn, cô tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Một y tá thấy sắc mặt cô không ổn, liền hỏi: "Bác sĩ Hướng, chị có chỗ nào không khỏe à?"
Hướng Du gật đầu.
Sắc mặt y tá bỗng trở nên lo lắng, cô ấy lấy nhiệt kế đo, kết quả là 39.3 độ.
Cô bị sốt.
Cô nằm trên giường bệnh trắng toát, đeo mặt nạ dưỡng khí.
Bên cạnh là vài bác sĩ và y tá quen thuộc, họ mặc đồ bảo hộ đang cố gắng cấp cứu cho cô.
Hướng Du cảm thấy cơ thể mình lúc nhẹ lúc nặng, mí mắt cô cũng ngày càng nặng trĩu.
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại.
Trong đầu cô bất chợt hiện lên hình ảnh của Tống Hoài Thời, không phải là Tống Hoài Thời đã kết hôn như bây giờ, mà là cậu bạn cùng trường với bộ đồng phục gọn gàng, tỏa ra sự ấm áp, Tống Hoài Thời của tuổi mười bảy.
Anh vẫn mặc bộ đồng phục quen thuộc đó, lười biếng mà tựa người vào lan can bên đường.
Anh cười, gọi cô: "Đang ngẩn ngơ gì đấy, Hướng Du?"
Là sự chấp niệm sao? Hay là tình yêu?
Cô bước về phía "Tống Hoài Thời", muốn ôm anh, ôm lấy anh của tuổi mười bảy, người từng thuộc về Hướng Du ấy.
Lần này cô không muốn làm Hướng Du tự ti và nhạy cảm nữa. Cô muốn tự tin, mạnh mẽ bước đến bên anh.
Cô không muốn từ bỏ anh nữa, không muốn vì bất cứ điều gì mà buông tay anh.
Máy đo nhịp tim kêu lên một tiếng kéo dài—
Thời gian tử vong: 21 giờ 23 phút 34 giây.
"A Hoài, anh có thể lại đốt pháo hoa cho em một lần nữa không?"
"Tưởng Tưởng muốn xem bao nhiêu lần cũng được."
Cô hối hận rồi, cô đã không dũng cảm một lần, vậy nên cô đã đánh mất anh.