Anh Thích Em Nhé

Chương 43: Chương 43




Trường rầm rộ vụ có một cô bé lớp 10 cực kì xinh xắn đáng yêu, dự sẽ là hoa khôi mới của trường.
Cô bé xinh xắn hiền lành, mới vào đã có được sự tin tưởng của thầy cô, là truyền nhân của Ninh Thiếu Phàm.
Vì tình hình học sinh quy phạm ngày càng nhiều, nhà trường đành phân công trực cờ đỏ để dễ quản lý, nắm bắt.
Mỗi lớp sẽ được phân một cờ đỏ đi trực chéo cho lớp khác vào đầu giờ.
"Đi đây".

Dương Yến không may bị dính cái chức cờ đỏ này, cô nàng rất không thích mấy cái chức vụ trong lớp, chỉ muốn yên bình làm dân thường thôi.
"ủ rũ thế làm gì, cậu trực 11A7, ngay kế bên kia mà ??".

Bùi Tranh khó hiểu, lười đi lại đến mức này à ?
Dương Yến bất lực :" Cậu có biết dù có cộng số lượt quy phạm cả tuần của lớp mình lại cũng không bằng lượt quy phạm trong một ngày của 11A7 không ? Ngồi ghi xong cũng thấy phát chán rồi".
Nói vậy rồi Bùi Tranh cũng câm nín.
11A7.
"Xin lỗi...lớp mình sỉ số bao nhiêu vậy ?"
"A bạn là cờ đỏ hả ? Lớp 38 đứa nhé, vắng...".

Cậu bạn đang rất hăng hái thì quên không nhớ lớp vắng bao nhiêu, quay sang quát với lớp :"Hey, lớp vắng bao nhiêu thế ???"

"bọn Triệu Dĩnh đấy, 6 đứa, thêm đám người anh Huy là 5 người...à, còn mấy đứa con gái, bọn Yến Vân ấy, đếm xem"
"hơi nhiều, tổng cộng vắng 17 người bạn nhé"
Vắng một trừ 5 điểm...
Dương Yến thầm thở dài, nói lại với bạn nam hăng hái kia :" Phiền bạn đọc tên tất cả cho mình với...".
Bạn nam kia cũng rất sẵn lòng với người đẹp, đọc đến người cuối cùng.
"người cuối cùng tên gì ?"
"còn ai nhỉ....à, anh Huy, An Nhật...ố, anh Huy đến rồi này, vậy vắng 16 thôi nhé"
Người con trai bước vào lớp, không có tinh thần lắm, đi thẳng vào lớp không đếm xỉa đến ai, cho đến khi Dương Yến gọi cậu lại:" Xin lỗi nhưng bạn ơi ?"
"Ồ...bạn của Trương Khởi ?".

Cậu bạn quay lại thấy cô rất quen, nở nụ cười với cô.
Dương Yến không trả lời câu hỏi :" Phiền bạn nói rõ họ tên "
"làm gì thế ? Tớ vào học rồi này"
"đi trễ"
"tớ có lý do mà...lúc nãy đang trên đường đi học gặp con cua to lắm, nó đang cắn người"
Cả lớp bật cười, anh Huy nói với giọng điệu như thật nhưng cả ánh mắt lẫn nụ cười đều biết là đang trêu cô cờ đỏ xinh đẹp.
Dương Yến nhếch môi :" Vậy cậu bận giải cứu thế giới nên mới đến trễ nhỉ ?"
"ôi đúng đấy, bạn cờ đỏ thật thấu tình đạt lý"
"vậy cậu còn phải giải cứu bản thân mình khỏi thầy bên đoàn vào cuối tuần này rồi, họ và tên ?"
"chậc, khó tính thật đấy...không tha cho lần đầu vi phạm sao ?"
"cậu chắc đây là lần đầu ?"
Anh Huy nhướng mày, nghĩ đến gì đó :"chà, lần đầu của tớ thế mà là cho cậu nhỉ ?"
Dương Yến không nói nổi người này nữa, phù hiệu cũng không có, đành tìm lại cậu bạn lúc nãy hỏi tên.
Nhưng bỗng cậu bạn kia không hăng hái nhiệt tình nữa, anh Huy đứng đó hai tay đút túi quần, cười cười quan sát cô.
"a~~ được rồi không trêu cậu nữa, tớ là An Nhật Huy nhé, chút nữa phiền bạn cờ đỏ xinh đẹp truyền lại lời nhắn với Trương Khởi và Thiếu Phàm giùm tớ được không ?"
"An Nhật Huy ?...được".

Còn chưa biết lời nhắn là gì, chuông reo vào tiết học, hết giờ trực, Dương Yến lập tức về lớp ngay, không thèm nghe lời nhắn gì đó.
Về lớp, cảm giác như cô nàng được sống lại.
"đúng rồi, Yến Vân chuyển qua 11a7 học "
Bùi Tranh phấn khích :" Là bị đày xuống à ? Cô ta từng là học sinh A2 đấy !!"
"ai mà biết được, dạo này cũng im hơi lặng tiếng".

Giờ ra chơi của trường, vì thời gian ra chơi là nửa tiếng nên nhiều học sinh nam rất hay đá bóng vào giờ này.
Thường sẽ là đám người của Nhật Huy và Trương Khởi, Thiếu Phàm.
Đang nghỉ sau vài trận, chuẩn bị vào lớp, lại ngóng được vài thứ.
"cô bé kia xem ra thảm rồi"
"hồng nhan bạc phận"
"Yến Vân sẽ không làm gì quá đáng chứ ? Cô bé kia nhìn mềm yếu thế kia..."
Bọn người đang ngồi nghỉ ai cũng nghe được, có người không kiềm được mà hỏi chuyện gì xảy ra, vì Yến Vân cũng đang học 11A7.
"Yến Vân đang có xích mích với cô bé lớp 10 kia, nghe nói còn chặn đường doạ nạt..."
"Cô bé nào ?"
"Tên Tiêu Nhi thì phải, cô bé cờ đỏ, đang nổi trên cfs trường ấy"
Trương Khởi đang uống nước thì giật mình :"tên gì cơ ? "
"Tiêu Nhi..."
Xác nhận đúng cái tên Tiêu Nhi, cô bé hôm cậu bị phạt đứng, đã không quen biết thì thôi chứ đã biết rồi thì không thể làm ngơ được, Trương Khởi xách áo đi trước.
Sân thượng trường.
Yến Vân ngồi chễm chệ trên ghế, có thêm 4,5 cô gái khác đứng xung quanh.
Cô ta ngứa mắt cô bé này vì cái tin đồn cô bé sẽ là hoa khôi mới.
Vì cô ta rất tự tin về nhan sắc của mình, hoa khôi phải là cô ta chứ không phải một con bé ất ơ nào đấy mới vào trường.
Không may cho cô bé, khi trên đường đến lớp bị mấy người kia đẩy mà va phải Yến Vân, cốc sữa trên tay bị hất nhẹ, dính một chút lên áo, thành ra cô ta tiến tới gây sự.
"em đã xin lỗi chị rồi....".

Cô bé lí nhí lên tiếng, bọn người kia càng ngứa mắt điệu bộ nhỏ nhẹ, yếu ớt của cô bé, cho rằng cô bé chỉ đang cố gắng làm ra bộ mặt giả tạo để được chú ý, bảo vệ.
"xin lỗi là xong sao ? Giờ người tao đầy mùi sữa khốn kiếp đó của mày đây "

Tiêu Nhi vẫn cố gắng giảng hoà từ tốn :" em đã nói là sẽ giặt sạch trả chị...hoặc để em mua cái khác trả chị cũng được ạ..."
"Chẳng còn cái nào cho mày mua đâu em ạ, mày biết cái áo này hiếm có thế nào không hả ???"
"vậy...để em cố giặt thật sạch cho chị, em sẽ không làm hư nó đâu..."
"mày tính giặt như thế nào trả lại như mới cho tao hả ???"
"thì cởi ra đã".

Giọng nam cất lên, Trương Khởi vừa đi vừa mặc lại áo.
Yến Vân thấy cậu thì có chút ngoài ý muốn, bạn thân của Thiếu Phàm...đặc biệt, cậu ta cũng không phải kiểu tốt đẹp gì.
Trương Khởi nhìn cô ta cứng đờ người, nhếch môi :" Sao thế ? không cởi ra đưa cho cô bé ấy thì làm sao mà giặt được, hửm ? "
"Đây...là chuyện riêng của chúng tôi, cậu..."
"riêng chung gì chứ, vậy cho tôi tham gia với nhé ?"
"Trương Khởi cậu tốt nhất đừng xía vào, con bé này không biết tốt xấu, sai mà không biết nhận, phải dạy dỗ".

Một cô gái khác lên tiếng.
Trương Khởi phì cười, nhìn cô ta :" Cô điếc à ? Cô bé ấy nói gì không nghe thấy sao ?"
Xong, cậu ném cái nhìn lạnh lẽo cho Yến Vân:" Nói cô nghe cái này, chuyện bắt nạt mà có dính tới cái tên cô là tôi ngứa mắt, vậy nên...tốt nhất đừng có giở thói bắt nạt ai trong đây...không khéo tôi lại phải gặp cô trò chuyện lần nữa".
Dứt lời, cậu quát một tiếng cút, cả bọn cũng dè chừng kéo nhau rời đi, chỉ còn Tiêu Nhi đứng run rẩy sau lưng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.