Anh Thích Em Nhé

Chương 8: Chương 8




Couple Lạc Phàm đang rất rầm rộ trên trường, thế nào lại đến tai cả thầy cô.
Thầy chủ nhiệm Lưu Giang giận dữ mang cả "bằng chứng" đến đối chiếu với hai cô cậu.
"Ninh Thiếu Phàm, em là lớp trưởng nên lấy mình làm gương cho các bạn khác, vậy mà em lại dám có hành động cấm kị với kỉ luật trường lớp ?".
Ninh Thiếu Phàm mím môi nhìn chằm chằm tấm ảnh trên bàn, thiếu nữ nghiêng người cười rất dịu dàng với cậu, giữa lớp học chỉ còn lại hai người và ánh nắng xế chiều.
Đó là hôm cuối cùng cậu làm bài tập cho cô.
An Lạc lạnh mặt nhìn tấm, ai đó chụp lén tấm ảnh của họ từ phía sau nên chỉ nhìn thấy khuôn mặt cô lúc nghiêng sang, nhưng nhìn cái tướng ngồi kia cũng đủ nhận ra cậu nam sinh là nhân vật nào.
An Lạc cười cười với thầy Lưu :" Thưa thầy, bạn lớp trưởng chỉ đang giúp đỡ em chép bài tập, tay em đau cả một tuần nên bạn ấy giúp đỡ với bổn phận là lớp trưởng thôi ạ.


Lớp trưởng Ninh không có vi phạm kỉ luật trường lớp, bạn ấy đã và đang làm rất tốt với chức vụ của mình ".
Ninh Thiếu Phàm mở to mắt nhìn cô, cậu cứ tưởng cô nàng này sẽ thừa nhận luôn cơ.
Thầy Lưu nhíu mày nghi hoặc, cô nàng lại nói tiếp :" Nhưng ngược lại em muốn biết tấm ảnh này là tác phẩm của ai, em có thể nghĩ đây là đang tự tiện chụp ảnh của người khác, xâm phạm quyền riêng tư của em không ạ ?".

An Lạc cười, ánh mắt có chút híp lại, Ninh Thiếu Phàm thế mà phân biệt được, cô tức giận rồi.
Thầy Lưu đương nhiên không muốn nói, An Lạc lại nói tiếp :" Thưa thầy, đây là vu khống ạ, nếu em có chút nhút nhát không thể giải thích mạch lạc có phải là giờ đây cả em và lớp trưởng Ninh đều đã bị kỉ luật một cách oan ức rồi không ? Em đây là có tiếng mà không có miếng, thầy lại đi bao che cho kẻ vu khống và mắng te tua người bị hại thế sao ạ ?".
"Em cũng muốn biết, thưa thầy ".

Ninh Thiếu Phàm từ đầu tới cuối im lặng chịu bị mắng, giờ đây mới lên tiếng.
An Lạc nhướng mày, thiếu niên này hình như cũng đoán được người chụp ảnh này rồi.
Thầy Lưu thở dài :" Được rồi, thầy xin lỗi hai em trước còn về người đã đưa thầy tấm ảnh này, thầy sẽ nói chuyện với bạn ấy trước, hai em về lớp đi ".
An Lạc nhíu mày, thầy Lưu bắt được, bảo :" Nhíu cái gì, đừng tưởng thầy không rõ lòng em, Ninh Thiếu Phàm người ta là con ngoan trò giỏi đấy !".
Cô nàng nghe thế liền bật cười, gật đầu với thầy rồi kéo Ninh Thiếu Phàm ra ngoài, quả nhiên là người từng trải.
Ninh Thiếu Phàm dọc đường cứ nhìn cô, An Lạc hiểu được :" Tớ thích cậu thật mà, nhưng tớ không phá hỏng tiền đồ của người tớ thích đâu ".
"Dụ An Lạc...sao cậu lại thích tớ ?"
"Vì sao nhỉ ? Chắc do viên kẹo dâu hôm đó của cậu đã an ủi tớ rất tốt ".


An Lạc mỉm cười, tiếp tục đi.
Đúng là đã an ủi rất tốt, An Lạc hôm đó ngộ được thì ra tâm trạng không phải chỉ hút thuốc mới hạ hoả, một viên kẹo ngọt cũng đủ làm lòng người yên tĩnh.
Ninh Thiếu Phàm chính là viên kẹo ngọt nhất mà sau này An Lạc mới nhận ra, là viên kẹo làm cuộc đời cô suôn sẻ, ngọt ngào như vị ngọt của viên kẹo đầu tiên ấy, chua nhẹ lúc đầu nhưng về sau chỉ toàn vị ngọt.
Thời gian qua nhanh, mới đó mà đã gần đến cuối học kì 1.
Mọi người gạt bỏ mọi thứ vùi đầu vào việc ôn thi.
Bùi Tranh buồn bã bám lấy An Lạc, than vãn :" Lạc Lạc của tớ, phải làm sao đây kết thúc học kì 1 sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi đó ".
"Ừ..."
"Sắp theo thứ hạng lần thi cử này đó, Lạc Lạc của tớ học tốt như thế, chắc chắn chúng ta không thể ngồi chung nữa rồi ".

Bùi Tranh đang vô cùng buồn bã, người bên cạnh đang không muốn quan tâm bỗng hưng phấn, nhìn về phía quen thuộc.

Vốn tâm trạng đang hứng khởi liền bị hình ảnh kia làm chô tồi tệ đôi chút, cô gái đang đứng bên cạnh bàn Ninh Thiếu Phàm, cô không thể thừa nhận ánh mắt kia chính là đang nhìn người trong mộng.
An Lạc cô có tình địch mới rồi.
Bùi Tranh tin mắt đương nhiên nhận ra, cười cười nói đùa :" Cậu nghiêm túc với Ninh Thiếu Phàm đấy à ?? Tớ còn tưởng cậu chỉ trêu cậu ấy một chút thôi chứ ".
"Lúc trước tớ cũng nghĩ thế...xem ra không phải rồi ".

Giọng nói An Lạc có chút thay đổi, Bùi Tranh nhíu mày :" Cô bạn kia doạ cậu thế à ? Yến Vân dai như đỉa còn chẳng ăn nhằm gì....".
An Lạc hừ một tiếng, đúng nhỉ ? Sao tự nhiên cô phải lo lắng như vậy, An Lạc cô cái gì cũng có thể làm được, thi cử cho tốt chiếm cái ghế bên cạnh Ninh Thiếu Phàm đương nhiên sẽ dễ như trở bàn tay.
Cô nàng gác lại lo lắng vô bổ, chuyên tâm ôn thi, cái ghế đó phải là của cô, Ninh Thiếu Phàm cũng phải là của cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.