Anh Thích Em Nhé

Chương 94: Chương 94




Về đến nhà đã là 11h đêm.
Thiếu Phàm ngồi ngã người xuống sofa mềm mại, hôm nay là ngày đặc biệt của cậu bạn của anh.
Nhìn hai người họ cuối cùng cũng đã về chung một nhà.
Anh lại nghĩ đến bản thân mình, sẽ có một ngày, anh cũng sẽ quỳ xuống trước mặt An Lạc, anh sẽ đưa cô chiếc nhẫn xinh đẹp lấp lánh, hồi tưởng lại khoảng thời gian của hai người và ngỏ lời cầu hôn với cô.
Anh bỗng có chút nóng lòng, lúc ấy An Lạc của anh sẽ thật xinh đẹp trước mặt anh, Thiếu Phàm tự hỏi cô ấy sẽ có phản ứng gì.
Nếu ngay sau khi cô về nước, anh lại liền cầu hôn cô, như vậy liệu có gấp gáp với cô quá không ?
Thiếu Phàm nôn nóng muốn rước người nhanh vêc nhà, muốn cho cả thế giới biết Dụ An Lạc là của anh, là của một mình anh, suốt khoảng thời gian qua.
Trong lúc anh còn đang bay bỏng trong suy nghĩ đầy hồng phấn của mình về lễ cưới của anh cùng với An Lạc.
Cô nàng đã gọi đến.
An Lạc hứng khởi :" em vừa nhìn thấy đoạn video cầu hôn của Trương Khởi và bé Tiêu Nhi !!!"
Anh cười, biết cô nàng đang rất vui vẻ :" ừm, hồi chiều này, Tiêu Nhi tham gia thi đấu và giành được giải Vàng"
"và còn giành được giải độc nhất của cuộc đời em ấy nữa".


An Lạc nói thêm, cô nàng xem đi xem lại khoảnh khắc hai cái người này bày tỏ với nhau, ngồi xem mà cười đến rơi nước mắt, có biết bao nhiêu vui vẻ chúc phúc cho hai người họ.
An Lạc nhớ đến buổi phỏng vấn của mình, bí ẩn thăm dò một chút :" anh đọc được bài phỏng vấn của em chưa ??"
Nhắc đến lại sầu, Thiếu Phàm buồn bực trong lòng :" ít nhất là một tuần anh mới nhận được..."
"ồ...một tuần à...okay, vậy cứ đợi một tuần đi !"
"hửm ?".

Thiếu Phàm thấy cô thái độ không đúng lắm, anh mở facetime, cô đang làm việc trong phòng.
An Lạc của hiện tại khiến anh có chút không kiểm soát bản thân mà cứ mơ mộng, lúc nào anh cũng hốt hoảng đôi chút với nhan sắc hiện tại của cô.
Dụ An Lạc của tuổi 28 không còn nét xinh xắn đầy sức sống của Lạc Lạc năm 17, 18 tuổi nữa.
Cô lúc này có sức hút, sự quyến rũ và tự tin của một người phụ nữ thành đạt.
Cô xinh đẹp bí ẩn, lúc nào nhìn thấy cô trông bộ dạng là Ann Lynne anh cũng cảm giác bản thân lại rung động, lại muốn đến gần cô hơn, muốn chiếm lấy cô hơn.
An Lạc trên màn hình cười tinh nghịch, vậy mà anh lại nhìn cô thành một cô nàng hồ ly giảo hoạt, nhìn thế nào cũng thấy cô đang rất quyến rũ, Ninh Thiếu Phàm hoàn toàn đắm chìm trong bể tình.
"em tính làm gì ? hửm ?"
"em đâu có làm gì...anh cứ ngoan ngoãn chờ đợi tạp chí đến rồi đọc nó nhé ?!"
Thiếu Phàm lại càng thêm nóng lòng, một tuần sao lại lâu đến thế.
Hôm nay bệnh viện nhận một ca khối u ác tính, cần phẫu thuật gấp.
Trong khi Thiếu Phàm bắt đầu phân công mọi người vào việc, ông cụ bệnh nhân cố níu áo anh, gương mặt già nua theo năm tháng thắm đẫm nước mắt, ông đau lòng lắc đầu :" tôi...tôi không có tiền...bác sĩ..."
"ông đừng lo, chúng tôi đang liên lạc cho gia đình của ông, sẽ sớm thôi vậy nên..."
"tôi không có con...".

Ông buồn lòng mà chia sẻ, gương mặt thê lương nói lên tất cả.

"nhà tôi nghèo...có hai đứa con nhưng chúng bỏ đi lâu rồi...vợ tôi ở nhà nếu biết lại cần đến tiền như này...bà ấy lại bệnh mất...thân thích cũng không ai quan tâm đâu...".

Đoạn, ông ngước lên nhìn Thiếu Phàm, có vẻ như ông muốn buông bỏ mọi thứ trên đời này rồi.
Thiếu Phàm nhíu mày, anh ngồi xổm xuống, nhìn ông thành khẩn :" bệnh tình của ông vẫn chữa được, tỉ lệ thành công cũng rất cao, việc buông bỏ ngay lúc này...cháu nghĩ ông vẫn nên phẫu thuật thì hơn..."
"bác sĩ...tôi sống tới từng này...chưa một lần tôi cho bà nhà tôi một cuộc sống đủ đầy...tôi lúc nào cũng thấy thẹn với bà ấy...giờ phẫu thuật, số tiền lớn như thế...bà ấy xoay sở thế nào được...tôi mà chết đi...bà ấy sẽ nhận được tiền từ bảo hiểm nhân thọ mà người ta tài trợ cho tôi...".

Nói đến đây, ông mỉm cười chua chát, có chút hài lòng, ít nhất thì cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông có thể khiến bà sống thảnh thơi được một chút.
Ninh Thiếu Phàm thở hắt ra một hơi, anh nhìn ông, ông mỉm cười với cái chết của mình chỉ để dành lấy một phần tiền bảo hiểm cho người vợ của ông đang ở nhà.
Anh cầm lấy tay ông, thành tâm nói ra một quyết định :" ông đồng ý phẫu thuật nhé, con là bác sĩ phẫu thuật chính cho ca của ông, con sẽ giúp ông khoẻ lại, còn vêc tiền viện phí...bệnh viện sẽ tài trợ cho ông, con sẽ trình lên với cấp trên, vậy nên...ông đừng lo lắng gì cả, ông nhé ?"
Cô y tá cầm bảng đồng ý phẫu thuật trên tay, có chút chần chừ không biết nên xử sự thế nào.
Giấy đã ký, ca phẫu thuật hoàn toàn thành công.
Ông được đưa về lại phòng bệnh thường, vợ ông cũng được đón đến đây.
Thì ra lí do không liên lạc được với bà là đây.
Ông cụ đã ổn hơn rồi, thấy bà đến ông càng vui vẻ, bản thân là người bệnh, lại ngồi trên giường gọt táo ân cần đút cho người vợ.
"nghe ông kể là bà bị tai nạn, sau này là do tuổi già, bà còn không nhớ ông là ai...nhưng bà lại mặc định ông là của bà...ông tốt với bà nhất, vậy nên bà cũng chưa bao giờ đi lạc khỏi ông...".


Vị bác sĩ nữ kể lại với anh trong nghẹn ngào, trong những cái nghèo cái khổ, dù là trong hoàn cảnh nào, tình yêu vẫn là thứ khiến người ta cảm động như thế, vĩnh cữu, bất khuất.
Sau hau tuần ông cũng đã hồi phục, có thể xuất viện rồi, Thiếu Phàm đến tiễn ông ra về.
Đến thang máy, anh còn muốn đưa ông xuống đến tận dưới nhưng ông ngăn lại, ông cụ cầm lấy tay anh, chân thành nói lời cảm ơn anh một câu.
"là nghĩa vụ của cháu thôi..."
"bác sĩ nào lại có nghĩa vụ cao thượng trả cả tiền viện phí cho bệnh nhân kia chứ...".

Ông cười, hôm trước ông mới biết được từ y tá, bác sĩ phẫu thuật cho ông là người trả tiền viện phí cho ông chứ không phải là bệnh viện tài trợ như anh nói.
Thiếu Phàm bị phát hiện, có chút ngại nhưng vẫn cố gắng tỏ như bình thường :" của cháu thì cũng như của bệnh viện vậy thôi ạ...ông nhớ mỗi tuần lại đến tái khám nhé !"
"cậu bác sĩ trẻ này...ơn nghĩa này của cậu ông sẽ nhớ suốt đời...chúc cậu tương lai càng thành công hơn thế...nếu có kiếp sau, tôi sẽ đàng hoàng trả lại ân tình của cậu..."
Thiếu Phàm không từ chối, anh mỉm cười gật đầu với ông.
Chỉ mong sao, dù cho đến khi anh cũng già đi, anh cũng sẽ luôn nhớ đến người phụ nữ của mình, cũng sẽ một lòng chăm sóc cô như cái cách ông ấy nhớ nhung và ân cần với vợ của ông..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.