Edit by Mặc Hàm
Đêm tối vừa vặn che dấu sự khác thường trên mặt, Chu Lạp bất giác sờ sờ môi, cảm giác nóng lên làm cho anh run rẩy.
Là nên tiếp tục giả vờ không biết, hay là nói rõ ràng với Liên Tranh.
Nhưng nói với hắn như thế nào, mình không vạch trần hắn tại chỗ, sau đó làm sao nói với hắn?
Nếu như không nói, dựa theo tính cách của Liên Tranh, có thể một mực chịu đựng.
Nếu làm căng, Liên Tranh sẽ như thế nào? Sẽ rời đi, hay muốn làm gì khác.
Anh không nghĩ ra cái gì khác, chỉ là nghĩ đến Liên Tranh sẽ rời đi.
Rời đi có nghĩa là vứt bỏ, có nghĩa là anh chỉ còn một mình, anh không chỉ quen với sự tồn tại của Liên Tranh, mà còn yêu thích cảm giác sống cùng nhau của hai người.
Không cần giống như người câm, tự mình nói với mình.
Chu Lạp kinh ngạc xoay người, chờ một chút, có thể Liên Tranh chỉ là nhất thời xúc động, chờ hắn nghĩ rõ ràng, hai người vẫn có thể giống như trước kia, bình an vô sự sống cùng một chỗ.
Sau nửa đêm Chu Lạp có chút khó ngủ, ngủ mơ mơ màng màng, lại đột nhiên bừng tỉnh, ngẩn người một lát, lại chậm rãi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm thức dậy, thấy Chu Lạp mang theo quầng thâm vào phòng bếp bận rộn, Liên Tranh hoảng sợ.
“Anh… Nếu không anh đi ngủ một lát đi.”
Chính mình còn làm ra bộ mặt vô số tội này, tra tấn suốt một đêm không yên.
Ngủ không đủ giấc, khiến cho ngữ khí Chu Lạp cũng không vui vẻ, “Không ngủ, lại đây ăn cơm.”
Liên Tranh sờ đầu, đi theo Chu Lạp, muốn bưng mì trên bếp.
Cánh tay cọ đến cánh tay, Chu Lạp phản ứng ngay, run rẩy đến ngay cả thìa cũng ném vào trong nồi.
Liên Tranh hồ nghi nhìn anh, “Anh… Anh không khỏe sao? “Dứt lời, buông bát đũa trong tay xuống, muốn sờ trán Chu Lạp.
Chu Lạp nghiêng người né tránh, ánh mắt lóe lên, cũng không dám nhìn hắn, “Không có, cậu mau ăn, đợi lát nữa sẽ trễ.”
Đây chỉ là khởi đầu, Chu Lạp đang trốn tránh hắn, hành động không tính là lớn, chỉ là cố ý lảng tránh.
Tránh tiếp xúc tay chân, khi nói chuyện cũng thờ ơ, buổi tối luôn phải chờ Liên Tranh trở về phòng rồi mới đi ngủ.
Liên Tranh ít nói, nhưng nhạy cảm, từng chút thay đổi của Chu Lạp.
hắn đều nhìn thấy, nhưng hắn không có cách nào đi chất vấn.
Chu Lạp hành động kín đáo, nấu cơm luôn nghĩ đến mình trước, vẫn sẽ quan tâm hắn có ăn no hay không, khi nào về nhà.
Cuộc sống còn phải tiếp tục một cách có trật tự.
Mỗi ngày đều trêu qua rất nhanh, nghiễm nhiên đến tháng bảy, sinh viên thành phố đại học lần lượt được nghỉ, đây xem như là mùa thấp điểm của quầy hàng vặt Chu Lạp.
Trên công trường bởi vì chuyện đồ ăn còn chưa tính hết, càng ngày càng nóng, mọi người càng lười biếng, tật xấu của Trần Mai lại tái phát, đồ ăn lại như cũ.
Vốn tưởng rằng sẽ không xảy ra chuyện, nhưng cắt xén quá nhiều, có đôi khi sẽ bị báo ứng.
Nền móng đã sớm được xây dựng, mắt thấy các tòa nhà cao tầng mọc lên, công nhân trên công trường, dần dần biến thành làm việc trên cao.
Thang máy bên ngoài xuống tầng thấp, Liên Tranh cùng một vị công nhân tên là Đại Tráng đi lên.
Đại Tráng kéo thùng xi măng, lảo đảo dừng lại, sắc mặt cũng không tốt.
“Không sao chứ.” Liên Tranh hỏi, “Thành phố C càng ngày càng nóng, cho dù đến tối cũng không thấy mát hơn là bao.”
Đại Tráng khoát tay áo, “Đói đến choáng váng.
”
Đã năm giờ chiều, không sớm không muộn, cơm tối vẫn chưa đến.
“Nếu không tôi đi một mình? Anh đi xuống nghỉ một chút.” Thang máy còn chưa lên, Liên Tranh ân cần nói.
Tất cả mọi người đều đến từ nông thôn, cùng một tính nết rập khuôn, gặp chuyện đều thích mạnh mẽ chống đỡ, Đại Tráng lắc đầu, “Không có việc gì.”
Liên Tranh không tốt khuyên nữa, thang máy cũng vừa vặn đi lên.
Dừng ở tầng thứ ba, Liên Tranh tiếp nhận đồ vật từ tay Đại Tráng, trước tiên nhảy vào tầng trệt, “Đến rồi.”
Buông đồ trên tay xuống, Đại Tráng cũng nhảy xuống theo, phía sau là thanh âm thang máy ầm ầm.
Liên Tranh đi ở phía trước, có chút lo lắng Đại Tráng, nhìn thoáng qua phía sau, “Thật không có việc gì?”
Cảm giác choáng váng do thang máy mang đến, làm cho hai chân Đại Tráng đều có chút run rẩy, “Bụng không thoải mái, chắc là tiêu chảy.”
Liên Tranh đang muốn mở miệng, Đại Tráng không khống chế được lui về phía sau một bước.
“Đừng!” Liên Tranh ném đồ vật trong tay xuống, muốn đi kéo Đại Tráng.
Đại Tráng bừng tỉnh, đầu óc rõ ràng muốn đi về phía trước, nhưng thân thể đã bị quán tính ngửa ra sau.
Tốc độ rơi xuống cực nhanh, thời điểm Liên Tranh đi kéo hắn, bị Đại Tráng trực tiếp kéo xuống theo.
Gần đây Chu Lạp tâm phiền ý loạn, luôn trốn Liên Tranh, khẳng định đã bị Liên Tranh phát hiện ra.
Truyện mới cập nhật
Đang thu dọn phòng bếp, điện thoại di động vang lên, cúp điện thoại xong anh còn cho rằng mình nghe lầm, bảo anh đến bệnh viện XX một chuyến, Liên Tranh rơi từ trên lầu xuống.
Chu Lạp sửng sốt một hồi, cái gì gọi là rơi xuống, cao bao nhiêu, ngã thế nào, người còn ổn không, trong điện thoại cũng không nói.
Bỗng nhiên đứng dậy, cởi tạp dề trên người ra, hoảng loạn ra cửa.
Ở quầy y tá hỏi phòng bệnh Liên Tranh, Chu Lạp hơi run chân, “Người khác không sao chứ?”
“Có hai người vào cùng nhau, tôi không biết người cậu nói là ai.”
Chu Lạp run rẩy tìm đến cửa phòng bệnh, thấy Liên Tranh đang ngồi trên giường còn tỉnh táo, Chu Lạp thở phào nhẹ nhõm.
“Anh…” Liên Tranh có chút áy náy, mấy ngày nay đến thành phố, tất cả đều làm phiền Chu Lạp.
Lãnh đạo công trường đứng trong phòng bệnh, thấy Chu Lạp vừa đến, nói, “Người nhà Liên Tranh tới, vậy chúng tôi đi xem Đại Tráng bên kia.
”
Chu Lạp sợ hãi bất an, Liên Tranh cũng không tính là tốt, tay trái bó thạch cao, trên đùi còn quấn băng.
“Làm sao… mà bị rơi xuống, gãy ở chỗ nào? “Chu Lạp không dám đụng vào hắn, ngồi sốt ruột.
Liên Tranh giật giật tay trái, “Gãy xương, trên đùi khâu mấy mũi, không nghiêm trọng lắm.”
Trên mặt còn có vết thương, trên cánh tay cũng có chỗ trầy xước.
Chu Lạp thấy hắn hành động bất tiện, cũng không muốn để hắn ngồi, hạ giường bệnh xuống.
“Sao lại rơi xuống?” Trong đầu Chu Lạp còn không nghĩ tới được, hỏi Liên Tranh mấy lần.
Liên Tranh trả lời rất đơn giản, công nhân ngã xuống, hắn kéo một cái, bị kéo theo xuống.
“Anh… lại gây thêm phiền phức cho anh rồi…” Liên Tranh nằm trên giường, nhìn mồ hôi trên trán Chu Lạp.
Chu Lạp liếc hắn một cái, “Giờ là lúc nào rồi mà còn nói mấy cái này, có khát không, để tôi lấy nước cho cậu?”
Nhìn chung quanh một hồi, không có bình nước ấm cũng không có ly, Chu Lạp chậc một tiếng, “Tôi xuống dưới lầu mua.”
“Đừng đi.” Liên Tranh ngăn cản, Chu Lạp còn chưa kịp hỏi, y tá đi vào.
“Quyết định xuất viện sao?” Y tá hỏi Liên Tranh.
Chu Lạp sửng sốt, “Cậu ta… cậu ta không…”
“Ừm, lúc nào đến đổi thuốc, bỏ thạch cao thì trở lại.” Liên Tranh chắc chắn gật đầu.
Y tá nói với Chu Lạp bên cạnh, “Anh là người nhà của anh ta nhỉ, đi làm thủ tục xuất viện một chút, vết thương trên đùi anh ta, không thể bị nhiễm trùng, không được dính nước, chú ý một chút.”
Y tá vừa đi, Chu Lạp lấy lại tinh thần, “Vì sao không nằm viện?”
“Nằm viện quá đắt.” Vừa mới vào thành phố, ngay cả bảo hiểm y tế cũng còn chưa làm
“Vậy cũng không được, ít nhất chờ tháo thạch cao rồi mới xuất viện.”Trong lúc nhất thời Chu Lạp có chút tức giận, cũng không biết khuyên Liên Tranh làm sao.
“Về nhà cũng vậy, ở bệnh viện cũng nằm, em không muốn ở bệnh viện.”
Biết Chu Lạp không yên lòng, “Nhà vệ sinh bệnh viện quá xa, y tá cũng không thể mỗi ngày xem chừng em, còn không bằng ở nhà.”
Hiện tại quan trọng nhiều nhất chính là tiền, Liên Tranh không giống mình, hắn muốn nuôi sống người nhà, Chu Lạp mím môi nói, “Trước tiên cậu đừng tiếc tiền, dù sao bây giờ là mùa thấp điểm, mỗi ngày tôi chạy thêm vài chuyến đến bệnh viện là được.
”
“Không cần, quá nóng, em về nhà là được, mặc kệ em đi anh, em ở nhà là được rồi.”
Bình thường nhìn nghe lời, kỳ thật tính tình Liên Tranh rất bướng bỉnh, rất cố chấp, Chu Lạp không có cách nào, “Muốn về nhà thì về đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện, chờ tôi.”
Y tá dặn dò một hồi, ngàn vạn lần không thể để bị nhiễm trùng, Chu Lạp đều ghi nhớ.
Đỡ người từ bệnh viện đi ra, may mắn mình là đạp xe tới, “Chân có thể cử động được không? Bước lên.”
Đỡ Liên Tranh ngồi xuống, lúc này Chu Lạp mới lái xe về nhà..