Anh Tôi

Chương 33: Chương 33





Edit by Mặc Hàm
Đoàn người đứng ở cửa chờ Liên Tranh mở cửa, Liên Tranh ngược lại gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm của người nam, “Đến đây ”
Bằng cách nào đó, Trương Lâm có chút chờ mong nhìn thấy bộ dáng của người trong cửa, chỉ thấy cửa vừa mở ra, một người đàn ông diện mạo thanh tú, mặc tạp dề đứng ở bên trong.
Biểu tình có chút giật mình, thậm chí có chút khẩn trương.
“Chú và dì… Vào đi ạ.” Chu Lạp theo bản năng mang dép lê trong tủ giày, bị Liên Tranh ngăn lại.
“Anh! Để em làm!” Nắm lấy cổ tay Chu Lạp, hơi dùng sức, ý bảo anh cứ bận tiếp đi.
Chu Lạp đang nấu cơm, đang muốn vào phòng bếp, lại nhìn thấy Trương Lâm, “Vị này là?”
“Trương Lâm, đồng nghiệp của em, vừa mới đưa em đi đón ba mẹ.”
Trương Lâm khẽ gật đầu với Chu Lạp, “Quấy rầy.”
Liên Tranh nghiễm nhiên mang bộ dạng chủ nhà, từ trong tủ giày lấy ra dép lê, dặn dò cha mẹ thay, lại đem đồ đạc vào phòng.
Rót nước cho người trong phòng khách, bật TV, động tác liền mạch.
Mẹ Liên Tranh ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng khách, “Thật sạch sẽ.

“Ở nông thôn đã quen rồi, nhìn từng gian phòng trong thành phố như thế này, rất ưa nhìn.
“Chu Lạp nấu cơm à? Nếu không để dì giúp cho.


“Mẹ Liên Tranh luôn cảm thấy làm phiền người ta không tốt, huống chi Chu Lạp còn là đàn ông.
“Không có việc gì, con đi xem là được.” Nói xong, Liên Tranh đi vào phòng bếp hô một tiếng, “Anh…”
Ngay sau đó người liền đi vào phòng bếp, phòng bếp cách phòng khách một bức tường, nhưng phía sau Liên Tranh nói gì đó, lại nghe không rõ, giống như dán vào lỗ tai Chu Lạp đang nói chuyện.
Suy nghĩ như vậy, không hiểu sao Trương Lâm cảm thấy ngứa ngáy.
Liên Tranh đúng là đi vào phòng bếp, thuận tay đóng cửa phòng bếp lại, tựa thì thầm bên tai Chu Lạp, “Mẹ em cũng không nói trước…”
Chu Lạp bị hắn ôm vào lòng, không dám giãy dụa, sợ bên ngoài nghe được động tĩnh, nhỏ giọng nói, “Tới thì cũng tới rồi, đến lúc đó chúng ta ngủ trên sô pha, để phòng ngủ cho bố mẹ với em trai và em gái của em.”
“Được.”  Liên Tranh biết Chu Lạp không dám có cọ quậy, được voi đòi tiên ôm càng chặt, cằm đặt ở đầu vai Chu Lạp, môi di chuyển trên gáy mềm mại.
Chu Lạp cả kinh, quay đầu lại trừng hắn, “Em… Đi ra ngoài nói chuyện với bố mẹ em đi…”
Chó con lá gan lớn, ỷ vào thanh âm ầm ầm của máy hút mùi, cùng Chu Lạp nơm nớp lo sợ, lại nói, “Muốn cắn anh một cái.”
Đối mặt với Liên Tranh đùa bỡn vô lại, Chu Lạp bó tay, cầu xin tha nói, “Em mau đi ra ngoài…”
“Anh để cho em cắn một cái, em liền đi ra ngoài.”
Lòng Chu Lạp nóng như lửa, sắc mặt đỏ bừng nhìn hắn một cái, thấy Liên Tranh không hề nhượng bộ, chỉ có thể thấp giọng nói, “Cắn ở đâu?”
Liên Tranh không nói gì, đưa tay xoay người qua.
Ngay sau đó, vành tai Chu Lạp ướt sũng, hô hấp cực nóng, chọc cho anh nổi hết da gà, cắn vào vành tai, sẽ bị người ta nhìn thấy, đang muốn mở miệng ngăn cản Liên Tranh.
Sau vàng tai nóng lên, liên tục một ngụm ở trên ** sau vành tai.
Tới gần lỗ tai, Chu Lạp nghe tiếng hôn môi rõ ràng bên tai, thẳng đến sau vành tai truyền đến cảm giác hơi đau đớn, Liên Tranh mới buông anh ra.
Dưới chân Chu Lạp có chút nhũn ra, trên tay bất giác sờ đến chỗ bị Liên Tranh hôn đến nóng bỏng, tức giận nói, “Khẳng định để lại dấu…”
Liên Tranh không cho là đúng, xoa xoa ngọn tóc Chu Lạp, “Nhìn không thấy.”
Chó con được cho đồ ăn cảm thấy hài lòng đi ra ngoài tiếp khách.
Thức ăn nhanh chóng nấu xong, Liên Tranh vốn nói chuyện với cha mẹ, nhìn thấy Chu Lạp bưng bát đũa đi ra, đứng dậy một chút, “Em đến.”
Trong phòng ăn cơm, mẹ Liên Tranh luôn muốn nói thêm vài câu với Trương Lâm, “Sinh viên đại học à? Khi nào cháu tốt nghiệp?”
Không phải Chu Lạp mẫn cảm, người sáng suốt đều nhìn ra được, mẹ Liên Tranh đang xem vợ cho Liên Tranh
Nhưng Liên Tranh rất chậm chạp, thấy cha mẹ nói chuyện với Trương Lâm, tâm viên ý mã nhìn chằm chằm Chu Lạp.
Nhất cử nhất động của Chu Lạp đều lọt vào mắt hắn, đũa nhấc thức ăn lên, thâm nhập vào đôi môi đỏ thẫm, môi bởi vì nhai nuốt, dính một tầng ẩm ướt.
“Sang năm sẽ tốt nghiệp.” Trương Lâm trả lời.
Chu Lạp yên lặng nhìn chăm chú vào Trương Lâm và mẹ Liên Tranh, căn bản không chú ý tới ánh mắt của Liên Tranh.

Ánh mắt không kiêng nể gì quét qua người Chu Lạp, ở trong mắt Liên Tranh, quần áo Chu Lạp mặc đều dư thừa, hắn cơ hồ có thể nghĩ đến thân thể bên trong như thế nào.
Chu Lạp rũ mắt nhìn chén, trầm mặc một hồi, lại cảm thấy Liên Tranh đã lâu không mở miệng, giương mắt vừa lúc đụng phải ánh mắt của hắn, nóng bỏng lại trần trụi, hận không thể nghiền nát Chu Lạp vào bụng.
Chỗ vết hôn sau tai lại bắt đầu nóng lên, Chu Lạp âm thầm trừng mắt nhìn hắn, muốn hắn yên tĩnh một chút.
Thấy con trai vẫn không nói chuyện, mẹ Liên Tranh cũng âm thầm sốt ruột, “Trương Lâm có đối tượng không?”
Trương Lâm theo bản năng nhìn Liên Tranh một cái, trong lòng chợt trầm xuống.
Liên Tranh vừa bị Chu Lạp trừng mắt, mặt mày đều mang theo ý cười, căn bản không chú ý tới ánh mắt người bên ngoài.
“Còn chưa có.”
“Liên Tranh chúng ta cũng không có.” Đây là muốn cứng rắn muốn làm mai.
Nói đến phần này, người bình thường đều biết ý của mẹ Liên Tranh, nhưng Liên Tranh giống như người ngoài cuộc, vùi đầu ăn cơm.
Trương Lâm ma xui quỷ khiến nhìn về phía Chu Lạp, “Tay nghề của anh Chu thật tốt.


Vừa nói đến Chu Lạp, lỗ tai Liên Tranh cũng dựng thẳng lên, tranh nói trước Chu Lạp mở miệng, “Đúng, anh tôi nấu rất ngon.


Trải qua Trương Lâm vừa nhắc tới, mẹ Liên Tranh mới phục hồi tinh thần lại, một lòng nhào vào tìm đối tượng cho con trai, đều không rảnh bận tâm chủ nhà của Liên Tranh.
“Hiện tại người đàn ông như Chu Lạp càng hiếm, lại biết nấu cơm, biết dọn dẹp.” Mẹ Liên Tranh cảm khái nói, nghĩ lại, lại sợ Trương Lâm coi trọng Chu Lạp.
“Đúng, anh ấy tốt nhất.” Liên Tranh liên tục khen.
Mẹ Liên Tranh nhìn con trai ngốc nghếch của mình, trong lòng có chút lo lắng, “Chu Lạp có bạn gái chưa?”
“Hắn không tìm.” Ngay cả tốc độ ăn cơm của Tranh cũng chậm lại, trong giọng nói mang theo không vui.

Tất cả mọi người đều kỳ quái nhìn Liên Tranh, Chu Lạp không nói lời nào, anh đứt quãng giúp hắn trả lời sạch.
Chu Lạp kinh hồn bạt vía, lắp bắp nói, “Cháu… Không có bạn gái… Còn chưa tiết kiệm đủ tiền…”
Trương Lâm càng cảm thấy kỳ quái, đề tài vòng quanh Chu Lạp vẫn không ngừng, nhưng số lần Chu Lạp nói chuyện không nhiều lắm, luôn bị Liên Tranh cướp ở phía trước.
Anh tôi thì sao
Anh tôi cũng vậy.
Anh tôi…
Sắc mặt Chu Lạp có chút xấu hổ, lại không thể ở trước mặt mọi người kêu Liên Tranh câm miệng, không khí trong phòng cơm cũng càng ngày càng kỳ quái.
Thẳng đến lúc thu dọn bàn, Liên Tranh ân cần đứng lên, “Em dọn, anh ngồi đi.


Hai người sống chung, Liên Tranh không nỡ để Chu Lạp làm việc, ngoại trừ nấu cơm ra, việc làm do Liên Tranh đều tranh làm
“Không cần đâu… Em ngồi với bố mẹ đi…” Trong lòng Chu Lạp rối loạn, sợ cha mẹ Liên Tranh nhìn ra manh mối, “Cô chú, hai người xem phòng đi, thiếu chút nữa nói với con, để cho hai đứa nhỏ ở một gian khác.”
Mẹ Liên Tranh có chút khó xử, “Vậy hai người làm sao bây giờ? ”
“Chúng con ngủ trên sô pha.” Liên Tranh trả lời rất bình tĩnh, nhưng qua tai người khác thì không phải vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.