Anh Tôi

Chương 37: 37: Liên Tranh Biến Thành Chó Lớn





Cuộc sống không chỉ có củi gạo dầu muối tương dấm trà, nhưng tất cả mọi thứ đều cần có tiền.
Tiền là một kẻ khốn kiếp.
Trong lòng Liên Tranh nóng nảy, trong nhà cần tiền sinh hoạt, hắn muốn cho Chu Lạp ổn định cuộc sống, hiện tại thu nhập còn thiếu rất nhiều
Trong khoảng thời gian này Liên Tranh đều đi sớm về khuya, đi gấp đến mức không kịp ăn sáng, trở về muộn, Chu Lạp đã ngủ.
Vừa sửa sang lại quần áo cho Liên Tranh, Chu Lạp lải nhải một phen, “Lại không có thời gian ăn sáng, may mắn hôm nay anh hấp bánh bao, chờ anh mang túi bảo quản cho em bỏ vào.”
Liên Tranh cúi đầu nhìn ánh mắt chuyên chú của Chu Lạp, tay phải nâng cằm Chu Lạp lên, nhanh chóng hôn lên môi anh.
Tuy vội nhưng Liên Tranh cũng dành thời gian đùa giỡn lưu manh.
Chu Lạp trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi vào phòng bếp đựng đồ ăn sáng.

“Buổi tối có thể về sớm một chút được không?”
Cả hai người đã gần một tháng không ăn cơm cùng nhau, Liên Tranh đi theo phía sau lắc đầu, “Không thể đi, chỗ hôm này còn xa hơn nơi này..


Bánh bao trên tay vẫn còn nóng, Chu Lạp đưa cho Liên Tranh, vừa lúc nhìn thấy quầng thâm của hắn, “Có mệt không?”
“Không mệt.” Liên Tranh cúi đầu đổi giày, “Em đi đây.


Kỳ thật Chu Lạp không muốn hỏi hắn có mệt hay không, anh anh muốn nói đừng vất vả như vậy, anh không vội, cũng không muốn Liên Tranh liều mạng kiếm tiền.
Hai người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, rõ ràng sống dưới cùng một mái nhà, lại giống như yêu xa vậy
Tiễn Liên Tranh đi, Chu Lạp muốn đi ngủ một giấc, trong đầu mơ hồ, nhưng không thể nào ngủ được.
“Reng… reng…” Không biết đã qua bao lâu, Chu Lạp ra sức nhấc mí mắt ra, nhìn điện thoại rung bên gối mò mẫm một hồi mới bắt máy
“Có phải người nhà của Liên Tranh không?”
Chu Lạp mê man chợt bừng tỉnh, lần trước nhận được điện thoại như vậy, là lúc Liên Tranh ngã từ trên lầu xuống.
“Vâng…” Chu Lạp lau mặt.
“Liên Tranh bị tai nạn xe cộ, ở bệnh viện XX bây giờ cậu có thể tới một chút không?”
Chu Lạp mờ mịt cúp điện thoại, cho dù đã trải qua tình huống này một lần, vẫn làm cho anh luống cuống tay chân.
Thì ra người trong lúc hoảng sợ, căn bản không còn tâm trí đi hỏi chuyện gì khác.
Anh không nhớ rõ là chạy đến bệnh viện như thế nào, nhìn đầu Liên Tranh bị băng, trên lưng Chu Lạp mồ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Anh!” bộ dáng Liên Tranh chật vật, quần áo bị cọ rách, trên mặt còn có chút vết trầy xước.
Thấy hốc mắt Chu Lạp ướt át, Liên Tranh lập tức nói, “Em không sao, vừa mới chụp phim, bác sĩ đều nói không có việc gì.”
Tài xế ở một bên cũng vội vàng gật đầu, “Bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, đều là tôi quá vội vã.”
Chu Lạp đừng quay đầu đi nhìn hắn, chuyển hướng sang bác sĩ, “Cậu ấy thật sự không sao?”
Bác sĩ gật đầu, “Có chút chấn động não nhẹ, vấn đề không lớn, nghỉ ngơi vài ngày, đến lúc đó nhớ đến kiểm tra lại.”

Nói xong, tài xế cũng đi theo bác sĩ ra ngoài, trong phòng bệnh để lại hai người với nhau.
Liên Tranh không an phận bò về phía bên giường, muốn kéo tay Chu Lạp, Chu Lạp nhìn mà kinh hồn bạt vía, cho dù có tức giận thế nào, vẫn chủ động đi đến bên cạnh hắn.
“Em thật sự không sao, anh.” Nắm lấy bàn tay Chu Lạp, Liên Tranh phát hiện, anh đang phát run, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Thuận thế kéo người ngồi bên giường, Liên Tranh dựa vào vai anh, “Dọa anh rồi, quấn băng này nhìn có chút đáng sợ, thực ra chỉ rách da thôi.”
Trong không khí còn có thể ngửi được mùi máu tươi mỏng manh, Chu Lạp không dám đẩy Liên Tranh ra, sợ trên người hắn có vết thương, hơi cúi người né tránh.
“Anh…” Mỗi lần lo lắng Chu Lạp tức giận, Liên Tranh luôn bày ra bộ dạng đáng thương, cúi đầu, nói chuyện cũng không có gì tức giận, “Giận sao…”
Mũi Chu Lạp chua xót, mu bàn tay lau nước mắt đang rơi xuống.
Dù có tức giận thế nào, cũng không đành lòng nổi giận với Liên Tranh bị thương, “Không có… Ngoài đầu, trên người còn có vết thương nào khác không?”
Liên Tranh lắc đầu, ngã mấy cái kia còn chịu được, không đến mức để Chu Lạp lo lắng sợ hãi theo.
“Anh, bác sĩ nói không sao, buổi chiều em còn phải đi, làm thủ tục xuất viện đi.” Liên Tranh chỉ xin nghỉ nửa ngày với lão Trương, cũng không nói mình bị tai nạn xe cộ.
Chu Lạp quay đầu, cắn răng nhìn Liên Tranh, giọng nói đều trở nên khàn khàn, “Đừng đi… Em dưỡng thương trước…”
“Em đã đi vài lần rồi, hôm nay ký hợp đồng, não chấn động nhẹ cũng…”
Liên Tranh nói được một nửa liền ngừng lại, Chu Lạp đang nắm chặt nắm đấm nhìn hắn, “Anh..”
“Em nhất định phải anh lo lắng sợ hãi mới vui vẻ sao! Em đang quấn băng trên đầu thì còn muốn đi đâu! Chấn động não nhẹ cũng là chấn động não! Anh nghe được thì rất sợ hãi! Em xem như lo lắng anh đau lòng có được không! ”
Đời này Chu Lạp chưa từng lớn tiếng nổi giận với người khác như vậy, rống lên khiến Liên Tranh nghẹn lời, không đợi Liên Tranh mở miệng,  y tá tới.
“Chuyện gì vậy?” Y tá nhíu mày nhìn vào
Liên Tranh vội vàng nói, “Không có việc gì… Chúng tôi làm thủ tục xuất viện…”.
Y tá khẽ gật đầu ra ngoài.

Liên Tranh sợ Chu Lạp tức giận lại nói, “Em theo anh về nhà… Không ở bệnh viện, được chứ, anh, anh đừng tức giận.”
Chu Lạp phát tiết xong bình tĩnh hơn lúc trước, không nói được hay không, quay đầu đi tìm tài xế làm thủ tục xuất viện.
Dọc theo đường đi, Liên Tranh hao hết tâm tư lấy lòng Chu Lạp, nhưng một chữ Chu Lạp cũng không muốn nói.
Chó con khí thế ngất trời ngồi bên cạnh, cho đến khi về đến nhà Chu Lạp  không để ý đến sự tồn tại của hắn.
Chu Lạp thật sự tức giận.
Tức giận cũng không ảnh hưởng đến Chu Lạp chăm sóc người khác, nấu cơm xong rót nước xong, buổi tối giúp Liên Tranh tắm rửa.
Chỉ là vẫn không nói lời nào, tay Liên Tranh đùa giỡn lưu manh ở phía dưới cũng thờ ơ.
Liên Tranh thật sự không còn cách nào khác, sợ nhất Chu Lạp chia phòng ngủ với hắn.
“Anh, em ngủ với anh được không?” Liên Tranh nhường chỗ giường bên cạnh, ý bảo Chu Lạp đừng đi.
Chu Lạp đưa lưng về phía Liên Tranh nằm xuống, hắn mặt dày dán lên, “Anh… Anh cả ngày nay đã không nói chuyện với em rồi…”
Chó con ủy khuất, tựa vào bên tai Chu Lạp kêu rên, Thật ra bụng em có chút đau, ngã xuống, chỗ cọ rách trên mặt cũng đau.”
Chu Lạp quyết tâm không để ý tới hắn, Liên Tranh bán thảm anh cũng không quan tâm.
Nhìn lưng Chu Lạp lạnh như băng, Liên Tranh bất đắc dĩ thở dài, “Hôm nay anh không muốn để ý tới em, vậy ngày mai bớt giận rồi nói chuyện với em.”
Hai người nằm cùng một chỗ, Chu Lạp căng thẳng một ngày, đến tối còn không thể thả lỏng, sợ Liên Tranh xoay người đè đến đầu, nghe được tiếng hít thở vững vàng sau lưng, liên tiếp quay đầu lại nhìn tư thế ngủ của hắn.

Ngủ lúc nào, Chu Lạp không có ấn tượng, chỉ cảm thấy ngực vừa nặng vừa nóng, mơ mơ đưa tay kéo một cái, sờ được thứ lông xù, xúc cảm nhu hòa, làm cho Chu Lạp xoa xoa thêm một phen.
Cái gì vậy?
Chu Lạp mở to mắt, một khuôn mặt chó con đập vào mắt.
“A!” Chu Lạp cọ cọ đứng dậy, chó con cũng nhào tới, thè lưỡi, ha ha thở ra, liếm mặt Chu Lạp đầy nước miếng
“Ở đâu ra?” Chu Lạp đưa tay kháng cự sự thân thiết của chó lớn, “Liên Tranh! Chó này ở đâu vậy?”
Liên Tranh không ở bên cạnh, Chu Lạp hô một tiếng cũng không thấy ai trả lời, Chu Lạp luống cuống tay chân đi xuống giường.
Phòng khách không có ai, nhà vệ sinh không có ai, ban công cũng không có người.
Chu Lạp tìm một vòng, cũng không thấy bóng dáng Liên Tranh, lại cầm di động gọi điện thoại cho Liên Tranh, nhưng trong phòng ngủ lại vang lên tiếng điện thoại di động của Liên Tranh.
“Không mang theo điện thoại di động, đi đâu rồi?” Chu Lạp tức giận lẩm bẩm, “Hay là lén lút chạy đi làm!”
Nghĩ lại, Chu Lạp lại lấy điện thoại của Liên Tranh gọi điện thoại cho lão Trương, lão Trương lại nói cho anh biết, Liên Tranh cũng không đi làm, người khác đã đi ký hợp đồng.
Thần sắc Chu Lạp bối rối muốn ra ngoài, ngẫm lại lại không biết đi đâu tìm hắn, vừa quay đầu lại, chó lớn vẫy đuôi đi theo phía sau anh.
“Mi ở đâu ra vậy?” Chu Lạp cứng đờ tại chỗ, chó lớn nằm sấp trên đùi anh nhảy lên trên, “Đừng bảo là Liên Tranh đem về…”
Chu Lạp không nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ, đi vệ sinh rửa mặt một phen, suy sụp ngã xuống sô pha.
“Gâu gâu…” Cổ họng chó lớn vang dội, cái đuôi lắc lư giống như cần gạt nước, nhảy lên sô pha.
Chu Lạp liếc chó lớn lẩm bẩm nói, “Có sạch không đấy, nhảy loạn khắp nơi”
Dứt lời, nắm lấy chân trước của chó lớn nhìn, “Mi là chó gì, tao chưa từng nuôi thú cưng, không rõ lắm.”
Chu Lạp chụp ảnh chó lớn rồi lên mạng tra, chó Becgie Đức, Chó Sói Đức, bảo vệ chủ, dễ nuôi, trung thành dễ dạy
Một bên lướt di động, một bên sờ đầu Becgie, hoàn toàn không chú ý đến sự xao động của nó.
Liên Tranh nóng như kiến trên chảo nóng, hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, sáng sớm thức dậy biến thành chó.
Chu Lạp chỉ biết không thấy hắn đâu, hoàn toàn không biết đây chính là hắn.
“Ăn gì không? Xúc xích có được không, trong nhà cũng không có thức ăn cho chó, tao không dám ra ngoài, vạn nhất liên Tranh Trở về không vào được.”
Chu Lạp lẩm bẩm, đứng dậy  tìm ra xúc xích trong tủ lạnh, bóc giấy gói đưa đến bên miệng Becgie
Bị Chu Lạp cho ăn ngon, cho ăn đồ bổ, Liên Tranh ngửi xúc xích bên miệng, thở hồng hộc, cũng không cảm kích
“Không ăn à, vậy mày ăn cái gì, tao đi làm cho mày…” Chu Lạp nói xong liền muốn đứng dậy, bị chó lớn nhào vào sô pha.
“Ai da.” Hình thể cùng sức lực của chó lớn trưởng thành, không thể khinh thường, nếu không phải phía sau chính là sô pha, Chu Lạp có thể bị đập tới lảo đảo
“Mày đúng là do Liên Tranh mua, y như cái đức hạnh của hắn” Chu Lạp tránh trái né phải, hoàn toàn tránh không thoát khỏi đầu chó lớn, liếm anh nước miếng đầy mặt.
Trong mắt Chu Lạp, chó lớn đang chơi với anh, nhưng chính Liên Tranh gấp đến độ giậm chân, “Gâu gâu…”
Anh! Em biến thành chó rồi!
“Đừng kêu, nhỏ giọng một chút, ầm ĩ đến hàng xóm.” Chu Lạp nắm lấy lỗ tai lớn, đặt tên cho mày đi…”
Giống như là nghe hiểu lời Chu Lạp, chó lớn trước đó nhào tới, cái mũi ướt át đều cọ đến môi Chu Lạp.
Chu Lạp lấy tay nhẹ nhàng đập đầu nó một cái, “Ai… Mày dừng lại…”
Cầm đầu chó, đôi mắt lấp lánh có thần, Chu Lạp càng nhìn chằm chằm càng cảm thấy quen mắt, “Liên Tranh!”

Chó lớn run một cái.
Liên Tranh mừng rỡ như điên, không kiềm chế được nhào vào mặt Chu Lạp, “Gâu gâu…” Anh, anh nhận ra em
“Bộ dạng thật giống.” Chu Lạp đẩy đầu nó ra, “Lang Tranh đi, được không?”
“Gâu gâu…” Lang Tranh đáp lại hắn anh tiếng.
Cái tên Lang Tranh này không kêu vô ích, Chu Lạp ra ra vào vào, nó cũng theo vào theo ra.
Lúc Chu Lạp ngồi trên sô pha, bốn chân Lang Tranh nhảy nhót bên cạnh Chu Lạp, không ngại hoảng hốt, vòng đầu chó cọ lên người Chu Lạp.
Kinh sợ cùng buồn bực hôm qua, trải qua một đêm tiêu tan không ít, lại được chó lớn làm bạn cả ngày, Chu Lạp thật sự không tức giận.
Ăn cơm tối xong, Chu Lạp trước tiên cảnh cáo Lang Tranh, “Không được phá nhà, tao ra ngay.

Nói xong, ôm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa
Nước dần dần nóng lên, cửa phòng tắm ầm một tiếng bị mở ra, Chu Lạp theo bản năng cho rằng Liên Tranh đã trở về, “Liên Tranh…”
Xuyên thấu qua hơi nước trắng xóa, một bóng đen vọt vào, Chu Lạp còn chưa thấy rõ, đã nghe thấy tiếng thở hổn hển  bên chân.
Là chó, quá thông minh, còn biết mở cửa
Sau khi Chu Lạp trưởng thành, liền trần truồng đối diện với Liên Tranh, anh theo bản năng quay lưng lại, “Ra ngoài chơi…”
“Gâu gâu…” Lang Tranh le lưới, đầu lưỡi thô ráp liếm ** trên đùi Chu Lạp.
Chu Lạp rùng mình một cái, “Đi ra ngoài chơi! ”
Đứng dưới vòi hoa sen bị ướt sũng, Chu Lạp lấy vòi hoa sen xuống, hướng về phía chó lớn rửa sạch một chút “Quên đi, mày đừng nhúc nhức, tắm cho mày.”
Chó lớn rất có chừng mực, cho dù một người một chó ở trong phòng tắm gà bay chó sủa, nhưng Lang Tranh vẫn thu móng vuốt, không cọ đến làn da Chu Lạp.
Trong nháy mắt, Chu Lạp mệt mỏi thở dài, anh không phân biệt được trên người mình là nước tắm hay là nước miếng chó.
Dùng vũ lực căn bản không chế phục được Lang Tranh, chỉ có thể dựa vào mệnh lệnh ngoài miệng, cũng may Lang Tranh có linh tính, thanh âm Chu Lạp lớn hơn một chút, nó liền vẫy đuôi ngồi xuống.
Tắm rửa xong lại sấy khô, đợi đến khi hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ, Chu Lạp có chút thoát lực mềm nhũn trên sô pha.
“Nuôi chó lớn quá mệt mỏi…” So với nuôi Liên Tranh còn mệt hơn.
Thể lực của Lang Tranh không dùng hết, nằm sấp nghỉ ngơi đủ rồi, lại muốn nhào tới liếm người.
Chu Lạp xụi lơ không muốn động, tùy ý Lang Tranh liếm anh một trận.
Liếm liếm liếm, Chu Lạp liền phát giác có gì đó không đúng, Lang Tranh khom đầu, tiến vào trong áo ngủ của hắn.
“Mày đúng là không khác gì….” Chu Lạp đè đầu chó dưới quần áo lại, “Sao còn đùa giỡn lưu manh.”
Chu Lạp thoáng ngồi dậy, nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, anh ôm đầu chó, lập tức đè lên người nó.
“Liên Tranh rốt cuộc đi đâu vậy?” Chu Lạp rất lo lắng, Liên Tranh còn đang quấn băng gạc trên đầu.
Chó lớn nức nở một tiếng, “Ngao ô…” Anh, em ở chỗ này.
“Ngày hôm qua tao không để ý tới hắn, không phải là hắn bỏ nhà đi chứ.” Chu Lạp lẩm bẩm với Lang Tranh, thay đổi tư thế thoải mái nằm trên bụng nó.
Nghiêng đầu, ánh mắt Lang Tranh sáng quắc nhìn anh, Chu Lạp cũng nghiêng người nằm, nói chuyện với chó.
“Hắn đã bận rộn gần hai tháng… Biết hắn sốt ruột muốn kiếm tiền, kỳ thật chuyện mở cửa hàng, tao không sốt ruột…”
Sờ sờ đầu chó, Chu Lạp lại nói, “Hiện tại không phải rất tốt sao, tao muốn đi mở sạp thì đi, không muốn ở nhà, thật sự muốn mở cửa hàng, đến lúc đó hai người đều bận rộn, căn bản không có thời gian ở cùng một chỗ.”
“Hừ hừ…” Lang Tranh hừ nhẹ, trong cổ họng ùng ục vang lên.
Liên Tranh im lặng nghe, em, em cũng muốn ở bên anh.
“Thời gian trôi qua quá nhanh, hắn còn sốt ruột như vậy, tao thật sự sợ cuộc sống cùng hắn thoáng cái sẽ biến mất.”
Chu Lạp nhịn không được ôm lấy chó lớn, cọ cọ lông chó trên bụng nó, không đâm người, cọ thoải mái.
“Hôm qua cũng không nên tức giận với hắn… Tao thật sự… Lo lắng… Haizzz…”
“Ngao…” Lang Tranh bị cảm xúc của Chu Lạp lây nhiễm, nhu thuận an tĩnh làm miếng đệm thịt cho Chu Lạp.

“Đều tại tao, tao còn nổi giận với hắn, có phải quá đáng hay không…”
“Gâu…” Tiếng kêu của Lang Tranh không lớn, giống như là đang phản bác lời của Chu Lạp.
“Mày nói xem hắn ăn cơm chưa?” Cả ngày nay hắn đi đâu? Có bánh bao trong nhà, chờ hắn trở lại tao hấp vài cái cho hắn.”
Chu Lạp lải nhải nói rất nhiều, mình và chó đều bị nhắc tới mơ mơ màng màng.
Khu vực xa ngoại ô rất yên tĩnh, nửa đêm cũng không nghe thấy tiếng kèn chói tai.
Ngực Chu Lạp lại nặng nề một trận, muốn đẩy đầu chó ra áp chế, “Tránh ra một chút… Lang Tranh…”
“Anh!” Liên Tranh cầm lấy cổ tay Chu Lạp, mang theo vài phần sức lực
Chu Lạp sửng sốt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên cạnh không có chó, anh cũng không ngủ trên sô pha, đang muốn hỏi Liên Tranh khi nào trở về, Liên Tranh ôm eo anh bất động.
“Anh, em  có một giấc mơ, mơ thấy em biến thành chó.” Liên Tranh tỉnh sớm hơn Chu Lạp, trước tiên nhìn ngày, là ngày thứ hai sau khi hắn bị tai nạn xe cộ.
Chu Lạp ngây ngốc nhìn hắn, nương theo hô hấp đều đều giống như đang ngủ, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói, “Becgie à? ”
Trong mộng, Liên Tranh còn nhớ rõ, Chu Lạp tra giống chó một chút, đích thật là Becgie.
Bọn họ nằm mơ sao? Liên Tranh tránh vết thương, nhào lên mặt Chu Lạp, “Anh, anh nằm mơ thấy gì? ”
Cảm giác giống như bị Lang Tranh nhào vào người, Chu Lạp không đẩy hắn ra.

“Mơ thấy không thấy em đâu, trong nhà có thêm một con chó lớn, chờ em một ngày cũng không về nhà, còn tưởng rằng em bỏ nhà ra đi.


Liên Tranh kinh ngạc vô cùng, hai người nằm cùng một giấc mộng, tình cảnh trong mộng đều rõ ràng trước mắt.
Hắn hạ giọng và hỏi, “Anh với chó làm gì á?”
Chu Lạp không hiểu, nhiệt độ cơ thể của Liên Tranh khiến anh có chút muốn thân cận, “Chưa từng nuôi chó…”
“Chó liếm anh sao?” Liên Tranh cúi đầu hỏi bên tai Chu Lạp.
Vừa dứt lời, tai Chu Lạp đỏ hết, Liên Tranh lại nói, “Khẳng định đã liếm, liếm chỗ nào?”
“Em…” Chu Lạp từ chối đầu Liên Tranh, hoảng hốt, liếm ở đâu? Ở trong phòng tắm liếm đến trên người anh,  Becgie vừa vặn cao đến đùi anh, nhẹ nhàng ngẩng đầu là có thể liếm được, lúc ấy sợ tới mức Chu Lạp nhảy lên.
Loại xúc cảm này còn rất rõ ràng, Chu Lạp xấu hổ đến muốn chui xuống đất, không dám trả lời vấn đề của Liên Tranh, muốn né tránh hắn.
“Anh, liếm chỗ nào?” Liên Tranh cởi bỏ quần áo của anh, “Anh không nói thì em tự mình hỏi.”
Phương thức tra hỏi của Liên Tranh rất hạ lưu, liếm từng tấc một, liếm một chỗ, ngẩng đầu hỏi một câu, “Liếm chỗ này sao?”
Bị đầu lưỡi ướt sũng tra tấn đến mất giáp, Chu Lạp không chống lại được một người bị tai nạn giao thông ngày hôm qua.
Lúc tỉnh lại, Liên Tranh vẫn còn ở bên cạnh, Chu Lạp không còn mặt mũi gặp người, thanh âm như muỗi, “Đau đầu sao? ”
“Không đau.” Liên Tranh ôm người đến ngực, “Anh, em sẽ làm chậm lại… em muốn ở bên anh… em quá lo lắng… Mục đích ban đầu vốn là vì muốn có nhiều thời gian ở cùng một chỗ với anh, hiện tại có chút đi ngược lại…”
“Làm cho anh lo lắng…” Liên Tranh ảo não nói.
Không nghĩ tới Liên Tranh lại chủ động nhắc tới, Chu Lạp dịu dàng sờ chóp mũi hắn, “Kiếm tiền cũng không phải chuyện của một mình em, gần đây em đã gầy đi rất nhiều, tết về nhà với em, ba mẹ em nhất định sẽ cảm thấy anh không chăm sóc tốt cho em.”
Cuộc sống vốn là tế thủy trường lưu, tăng tốc một chút cũng sẽ bỏ qua phong cảnh ven đường.
Liên Tranh không muốn bỏ qua bất cứ chuyện gì của Chu Lạp nữa.
Tác giả có câu: Tiền là một tên khốn kiếp (→ người giàu nhất thành phố Tây Hồng).
Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài.

Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.