Suốt thời gian bay từ Thượng Hải đến Lyon, Nam Kiều đều không nhịn được nhớ lại những khi còn ở bên cạnh anh.
Cậu bé bên cạnh ngây thơ hỏi: "Chị ơi, chị đi Lyon làm gì vậy ạ?"
"Chị đi tìm người."
"Tìm ai ạ?"
Nam Kiều khựng lại một chút.
"... Tìm người chị yêu." Cô trả lời.
Cậu bé chữ hiểu chữ không chớp mắt mấy cái, lấy thêm một thanh kẹo hình gấu trong hộp ra ngậm vào miệng. Cậu vừa liếm ngón tay, vừa ngô nghê nói:
"Còn em thì đi tìm ba ạ."
"Mẹ của em đâu?" Nam Kiều khó hiểu.
"Mẹ em và ba em li hôn." Cậu cười híp mắt đáp: "Em nghe lén được mẹ và dì út nói chuyện, rằng chuyện li hôn của họ đừng cho em biết."
Nam Kiều chần chừ nhìn cậu, dần hiểu ra, có lẽ bản thân cậu bé cũng không hiểu li hôn là gì.
Cậu bé lại ăn một thanh kẹo nữa, "Hơn một tháng rồi em vẫn chưa được gặp ba. Ông ấy làm việc ở Pháp, mẹ em nói sau này sẽ để em tới ở cùng với ba."
Lồng ngực Nam Kiều khẽ động, thoáng nghĩ tới bản thân mình cũng đã từng như vậy.
"Ba của em đối xử với em rất tốt. Mỗi lần gặp em đều mua một đống đồ chơi lớn và quần áo mới thả cho em về." Cậu bé cười hì hì, giang tay so mấy chữ "đống lớn đồ chơi" cho cô hiểu, rồi mới ngẩng đầu hỏi:
"Chị ơi, ba của chị đâu ạ? Ông ấy đối xử với chị có tốt giống như ba em không ạ?"
Nam Kiều trầm mặc một lát, mới nói: "Ba của chị ở trên trời."
Cậu bé ngây ngốc hỏi: "Nhưng chúng ta bây giờ cũng đang ở trên trời mà?"
Nam Kiều sững sờ.
Ngay sau đó, cô liền bật cười, vừa cười vừa nói: "Ừ nhỉ, chúng ta cũng ở trên trời."
Nam Kiều quay đầu nhìn cửa sổ. Bên ngoài, tầng mây nặng nề hoà với bầu trời xanh thẳm, cô thoáng nghĩ: có lẽ giờ khắc này, cô thật sự đang ở rất gần Nam Nhất Sơn.
Nửa năm nay, Nam Kiều luôn biết Dịch Gia Ngôn đều ở khách sạn Vương Miện.
Sau khi xuống máy bay, cô vội vã chạy ra ngoài đại sảnh, bắt một chiếc taxi rồi dùng tiếng Anh nói ra địa chỉ cho tài xế.
Không ngờ, tài xế vừa nghe thấy bốn chữ "khách sạn Vương Miện" liền lắc đầu không chở, huyên thuyên nói mấy câu tiếng Pháp.
Nam Kiều dùng tiếng Anh nói cho ông hiểu rằng mình không biết nói tiếng Pháp. Tài xế mới mơ hồ dùng vốn tiếng Anh ít ỏi nói lại cho cô:
"No, I can"t take drive there [1]."
"But why?" Nam Kiều không rõ sự tình hỏi thăm.
Sắc mặt tài xế ngưng trọng, nói với cô: "Have you heard that Lyon persecuted? That hotel is where the persecution started."
Cô đã nghe qua tin Lyon bị khủng bố chưa? Khách sạn kia chính là nơi phát sinh tập kích khủng bố.
Sắc mặt Nam Kiều lập tức trắng bệch.
Cô gắt gao siết chặt đệm ngồi, cố gắng kìm chế để bản thân không bật khóc.
Lái xe tiếp tục hỏi cô muốn đi đâu, Nam Kiều cắn môi suy nghĩ một lát mới khó khăn trả lời:
"Anh có thể tới gần khách sạn Vương Miện cỡ nào liền lái tới đó giúp tôi."
Trong ngực của cô bây giờ giống như có bom nổ. Khói bụi mù mịt và đống đổ nát lúc này tựa hồ đang cứa lên tim cô, nhật nguyệt vô quang [3], hô hấp đều trở nên khó khăn.
Liên tục mười tám giờ đồng hồ, Nam Kiều chưa ngủ.
Cô cũng không có ý định sẽ ngủ. Mặc dù cả người đều mệt mỏi kêu gào cô nên nghỉ ngơi, mặc dù mí mắt đã sắp không mở nổi, nhưng Nam Kiều vẫn không thể ngừng lo lắng.
Taxi dừng lại ngay bên ngoài biên giới thành cũ. Tài xế chỉ vào toà kiến trúc đang bốc khói, thuyết phục cô:
"Đừng tới gần đó, nơi này rất nguy hiểm. Cô phải chú ý an toàn, trước tiên bình tĩnh một chút đã."
Nam Kiều vội vàng móc ra mấy tờ Euro đã đổi, cũng không đợi tài xế trả lại tiền thừa. Cô quay người chạy đi, được hai bước bỗng ngừng lại, quay đầu hỏi:
"Khách sạn Vương Miện ở bên kia sao?"
Sắc mặt tài xế hoảng sợ, "Cô, cô muốn tới khách sạn Vương Miện?"
Nam Kiều khựng lại.
Cô muốn tới khách sạn Vương Miện sao? Tới nơi phần tử khủng bố đang chiếm đóng và trấn áp con tin sao?
Nam Kiều vẫn chưa mất trí đến mức ấy, một mình đi Lyon đã đủ điên rồ, cô sẽ không xúc động tới độ đi tự sát như vậy.
Nam Kiều lắc đầu với tài xế, lại hỏi: "Cục cảnh sát ở đâu?"
Lyon là một thành phố nhỏ.
Bản thân nước Pháp cũng không lớn, diện tích nhỏ bằng mấy thành phố mà thôi. Lyon lại càng nhỏ, tựa hồ có thể chạy hết một toà thành cũ chỉ trong mấy giờ liền.
Nam Kiều tới cục cảnh sát, khó khăn hỏi thăm tin tức của những người gặp nạn. Danh sách nạn nhân đã tử vong không có tên của Dịch Gia Ngôn, còn lại vẫn chưa được xác định.
Cảnh sát trong cục bận rộn tới mức sứt đầu mẻ trán, không có ai phản ứng lại câu hỏi của cô, càng không có ai an ủi cô một lời.
Thật may, có một nhân viên văn phòng thương xót thần sắc cực tệ của Nam Kiều. Chị không đành lòng, đi tới bên cạnh cô, tốt bụng báo tin:
"Người mà em muốn tìm có lẽ không còn trong khách sạn đâu. Hoàng hôn ở Lyon trên đường thường rất náo nhiệt, lúc xảy ra chuyện vừa vặn cũng là hoàng hôn, bên trong khách sạn có lẽ không có nhiều người, đa số họ đều sẽ dạo phố và mua sắm, hoặc là đến giáo đường nghe hát tụng đấy."
Nam Kiều mờ mịt ngẩng đầu nhìn chị, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Nữ nhân viên văn phòng kia trấn an mỉm cười, hai gò má lốm đốm tàn nhan, cảm giác đem lại rất thân thiết. Chị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
"Bây giờ mọi người cơ bản đều đóng cửa ở nhà, du khách không có nhà để về thường được ổn định ở giáo đường. Hay là, em tới giáo đường tìm thử đi?"
Nữ nhân viên văn phòng đích thân tiễn Nam Kiều ra cửa, chỉ về con đường nằm ở hướng Đông, "Bên đó dẫn tới Viện thánh mẫu Nievella Lyon, hướng Nam cũng dẫn tới một giáo đường, em đều có thể đi tìm thử."
Lúc nói tên thánh viện, chị dùng tiếng Pháp, tốc độ nói rất nhanh.
Sau khi cảm ơn nữ nhân viên văn phòng, Nam Kiều đi được mấy bước chợt quay đầu nhìn lại, chị vẫn đứng ở cửa, gương mặt mỉm cười với cô, nhưng nói gì thì Nam Kiều không hiểu.
Thế nhưng, mặc dù nghe không hiểu, Nam Kiều cũng cảm giác được chị đang muốn chúc cô may mắn, hoặc là mong người nhà của cô bình an.
Nam Kiều vừa đi theo lối dẫn tới giáo đường, vừa tự nhủ trong lòng:
Nếu như Dịch Gia Ngôn có thể bình an vô sự, cả đời này cô liền không cần vận khí tốt nữa. Tất cả vận khí tốt của cô đều có thể nhường cho anh, để anh sống lâu trăm tuổi, để anh khoẻ mạnh vô lo.
Nhưng khi nghĩ vậy, hốc mắt của Nam Kiều giống như không cầm được nước mắt, nhiệt lệ nóng hổi.
Cô tìm kiếm rất lâu, giáo đường thứ nhất, giáo đường thứ hai rồi lại giáo đường thứ ba,... Giáo đường ở Lyon đều là di sản để lại từ thời trung cổ, mang trên mình bút tích văn hoá lâu đời. Nếu là bình thường, Nam Kiều nhất định sẽ đứng lại chiêm ngưỡng, thế nhưng giờ khắc này cô chỉ hận tại sao nơi này lại có nhiều giáo đường tới thế!
Bên trong giáo đường đều là nhóm người đã ổn định. Mỗi lần cô đứng ở cửa lớn ngoài giáo đường, trong lòng nôn nóng tìm kiếm bóng dáng của Dịch Gia Ngôn, không nhịn được kêu to tên anh.
Mỗi lần như vậy đều có vô số người quay đầu nhìn cô. Thế nhưng, trong những cặp mắt màu xanh lam, màu xám, màu xanh lục ấy không hề có đôi mắt màu đen mà Nam Kiều quen thuộc.
Đôi mắt kia luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, khi mỉm cười với cô sẽ lấp lánh như sao.
Một lần ôm lấy hi vọng bước vào giáo đường, lại thêm một lần thất vọng, Nam Kiều tâm trạng nặng nề, trái tim bị đả kích rất đau.
Sáng sớm, ánh nắng trải khắp Lyon. Ông trời chưa từng để tâm đến bi thương và tai nạn của nhân gian, vẫn chiếu rọi ánh sáng của mình xuống, lần lượt xua tan mờ mịt nơi đó.
Trái tim của Nam Kiều gần như đập loạn lên, dứt khoát chạy nhanh tới giáo đường nằm ở cuối con đường, liều mạng phóng đến cửa chính của giáo đường.
Nếu như anh không có ở chỗ kia, có lẽ anh sẽ ở chỗ này đúng không?
Trong lồng ngực, trái tim nhỏ đập mạnh giống như chú bồ câu trắng đang cổ vũ cô chạy nhanh một chút, chạy nhanh hơn một chút nữa.
Cuối cùng, Nam Kiều tới trước cửa giáo đường, vội vàng đảo mắt tìm kiếm trong đám người.
Cô nhìn thấy những mái tóc màu nâu, màu xám, màu vàng kim. Cô nhìn thấy những bóng lưng cao gầy, mảnh khảnh.
Nam Kiều đi xuyên qua đám người, không ngừng quan sát những người trước mặt. Cho tới khi...
Có một bóng lưng thon dài rơi vào tầm mắt.
Nam Kiều dừng bước, dưới chân giống như mọc rễ, bất động tại chỗ.
Tuy cô đã chạy tới chạy lui rất lâu, nhưng khi nhìn thấy cái gáy đó, từ đầu tới chân của bóng lưng đó, giờ phút này, Nam Kiều mới phát hiện, thì ra đối với cô mà nói, dù cho biển người chen chúc, dù cho thời gian vội vàng,
Chỉ cần một bóng lưng, cô cũng có thể nhận ra người đó là Dịch Gia Ngôn.
Không sai được.
Cũng không thể sai được.
Nam Kiều bất động thanh sắc, ánh mắt gắn chặt vào dáng người có chút khom xuống đang đứng cạnh cây cột bên kia.
Tóc anh màu đen, da anh màu vàng, tuy bộ vest trên người đã nhăn nhúm nhưng anh vẫn là anh.
Mặc kệ đi tới chỗ nào, mặc kệ nơi đâu chật vật, anh vẫn là Dịch Gia Ngôn khí chất xuất chúng.
Anh đang khom lưng an ủi một cô bé ở bên cạnh, ước chừng mười một mười hai tuổi, cô bé nức nở khóc lớn, gương mặt đỏ bừng.
Bồ câu trắng trong lòng đột nhiên tung cánh, "phần phật" một tiếng bay mất, để lại cho cô một cỗ vui sướng bất tận.
Nam Kiều không thể tin được đứng đó, đột nhiên quên mất bây giờ bản thân nên làm gì, phải bật cười thật to hay là nghẹn ngào khóc rống?
Cô không biết.
Nam Kiều chỉ kinh ngạc, bất động tại chỗ. Cả thế giới vào giây phút này dường như sáng lên, rực rỡ.
Đi tới đi.
Ôm lấy anh ấy.
Trong lòng mơ hồ có giọng nói giục cô.
Không phải mày đã nói muốn để anh ấy hiểu được tình cảm của mày sao? Suýt chút nữa, mày đã bỏ lỡ anh ấy cả một đời này, bây giờ lập tức thật lòng với anh ấy đi.
Bất luận kết quả thế nào, chỉ là an tâm thôi cũng được. Bởi vì nếu như lần sau còn phát sinh chuyện như thế nữa, sợ rằng mày cũng sẽ khổ sở cùng cực, tuyệt vọng lẫn hối hận bởi vì chưa từng thẳng thắn bày tỏ lòng mình.
Nam Kiều chậm rãi nhấc chân, sau đó giống như cơn gió chạy tới bên cạnh anh.
Ánh nắng không đủ yên tĩnh cũng được, giáo đường không đủ hào hùng cũng chẳng sao, địa điểm không đủ lãng mạn, thời gian không đủ kéo dài thì thế nào?
Tất cả những thứ này đều không còn quan trọng nữa!
Điều quan trọng chính là Dịch Gia Ngôn đang ở đây.
Anh bình an, anh mạnh khoẻ.
Hốc mắt Nam Kiều mang theo nước mắt nóng hổi, mỉm cười chạy tới chỗ anh đang đứng, từ phía sau lưng ôm lấy anh, một cách chân thật.
Dịch Gia Ngôn chấn động.
Toàn thân anh không nhúc nhích, bỗng nhiên bị người khác ôm lấy, anh nhất thời không biết phải làm sao.
Dịch Gia Ngôn vô thức gỡ tay của người kia ra. Thế nhưng vừa nắm lấy đôi tay mảnh khảnh đang ôm mình, anh chợt nhận ra gì đó, bất động như chân bị đóng đinh.
Dịch Gia Ngôn đứng đó, thật chậm, thật chậm rãi thốt ra hai chữ: "Nam... Kiều?"
Lần trước cô ôm anh giống y đúc như thế này.
Cô liều lĩnh ôm anh từ đằng sau, sống chết cũng không chịu buông tay.
Ngày đó, anh đã giải quyết sự tình một cách quyết liệt, tự tay đẩy cô ra, từng câu từng chữ chặt đứt tâm tư của cô, giống như muốn triệt để xoá đi tình cảm kia của cô dành cho mình.
Thế nhưng bây giờ, Dịch Gia Ngôn đột nhiên chẳng còn sức lực để gỡ tay cô ra.
Nước mắt mà Nam Kiều kìm lại thật lâu giờ phút này cũng tràn ra. Cô ôm eo anh, vùi mặt vào lưng anh, nước mắt giống như đã nghẹn rất lâu, một khắc này đều tuôn ra cuồn cuộn, căn bản không khóc hết một lần được.
Nam Kiều từng tiếng từng tiếng gọi tên anh: "Dịch Gia Ngôn, Dịch Gia Ngôn..."
Em rất vui vì anh còn sống.
Em rất vui vì mình có thể ôm anh thế này thêm một lần nữa.
Bây giờ, biết được anh vẫn còn sống, có thể tận mắt nhìn thấy anh, đích thân ôm anh, sau đó em dù chết cũng không hối tiếc.
Giữa nhóm người ồn ào, Dịch Gia Ngôn vẫn từng chút gỡ tay cô ra, sau đó quay người lại.
Nam Kiều liền biết, cái ôm này đã tới lúc nên kết thúc.
Một khắc rực rỡ cũng nên lụi tàn.
Cô ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Ngôn, hai mắt đẫm lệ, vừa muốn đổi ba chữ "Dịch Gia Ngôn" thành "anh trai Gia Ngôn", vừa muốn tự tay một đao chặt đứt tình cảm không nên có của chính mình, bỗng nhiên, Dịch Gia Ngôn vươn tay ôm cô vào trong ngực.
So với cô, anh càng muốn dùng sức để ôm hơn, gắt gao mà ôm, tựa hồ muốn đem cô khảm vào cơ thể.
"Nam Kiều..." Dịch Gia Ngôn khàn giọng gọi tên cô, vòng tay ôm cô rất chặt.
Hành động này không đơn giản là một cái ôm bình thường, mà là muốn đem cô dung nhập vào cốt tuỷ, cùng cô dung nhập sinh mệnh.
Nam Kiều bất động, đại não trống rỗng không biết nói gì.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Ngôn, tuy vẫn không nhìn thấy sắc mặt hiện tại của anh nhưng cô vẫn cảm nhận được tình cảm của anh giống như bóng ma đang bị thiên địa đè nén.
Anh cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên môi Nam Kiều.
Tất cả tình cảm ấm áp và khí tức nóng hổi, giờ phút này đều biến thành một nụ hôn sâu sắc kéo dài, đặt trên môi cô.
Ầm!
Thành luỹ kiên cố trong lòng cô bỗng nhiên sụp đổ.
Nam Kiều hồn lạc phách bay, vừa mơ hồ vừa luống cuống.
Cô đang nằm mơ sao?
Mơ rằng tìm được anh, mà anh lại hồi đáp tình cảm của cô?
Linh hồn của Nam Kiều tựa như bị người khác hút đi. Trái tim đều bị anh rút sạch, cô bất động đứng đó. Trái tim trong lồng ngực càng đập càng mạnh, giống như là đang nhắc nhở cô rằng: cô còn sống, anh cũng còn sống.
Dịch Gia Ngôn cạy mở môi cô, đem khí tức ấm áp rót vào.
Đây không phải là cái hôn ôn nhu, mà là phóng túng của anh, là tất cả sóng triều trong lòng anh, là can đảm của anh.
Đại nạn không chết, đây là vui sướng khi có thể gặp lại chân tình.
Từ nay đều vứt bỏ tất cả, bắt đầu yêu em bằng tất cả dũng khí, không còn lo sợ.
_____
[1] Convert: no,ican" ttakdrivethere | Trans + Edit: Không được, tôi không thể lái xe tới đó.
[2] Convert: w | Trans + Edit: Khủng... khủng bố.
[3] Nhật nguyệt vô quang: mặt trăng mặt trời không còn ánh sáng -> ý chỉ vô lực tuyệt vọng.