Anh Tốt Nhất

Chương 30



Thẩm Niệm Thâm thân thể cứng đờ, quay đầu lại liền thấy Tôn Điềm Điềm đứng ở phía sau đang cười khanh khách nhìn anh.

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, "Sao lại tới đây? Không phải đã nói không tới sao?"

Tôn Điềm Điềm cong cong mi mắt, nói: "Em muốn tới mà, em nhớ anh."

Hai tay cô ôm eo Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn anh.

Hai người nhìn nhau một lát, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng cười đáp lại, giơ tay xoa xoa đầu cô, "Ăn cơm chưa?"

Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Chưa ăn."

Cô ra cửa từ sáng sớm, mẹ còn chưa kịp làm bữa sáng, cô chờ không nổi liền chạy ra ngoài trước.

Thời điểm ra cửa còn nghe thấy mẹ ở phía sau cảm khái: Con gái trưởng thành rồi, không giữ được nữa.

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, nói: "Vậy ăn ở đây được không?"

Tôn Điềm Điềm vội gật đầu, "Đương nhiên!"

"Nhưng món ăn rất đơn giản, lát nữa nếu ăn không no anh dẫn em ra ngoài ăn."

"Không cần, ăn ở nhà là được rồi." Tôn Điềm Điềm ôm cánh tay Thẩm Niệm Thâm, đầu hướng về phía trước nhìn thoáng qua một cái, trong nồi nấu mì trứng rất thanh đạm.

Thẩm Niệm Thâm nói: "Bà ngoại không ăn cay được, bình thường anh đều nấu đồ ăn tương đối thanh đạm cho bà."

Tôn Điềm Điềm cười, nói: "Dù sao đồ anh nấu em đều thích."

Thẩm Niệm Thâm làm cơm sáng, Tôn Điềm Điềm liền ngoan ngoãn ở bên cạnh đợi, hai người câu được câu không mà nói chuyện.

Bà lão ngồi bên ngoài phòng khách đột nhiên nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng cười của Tôn Điềm Điềm.

Bà có chút tò mò, hai đứa nhỏ này đang nói chuyện gì mà vui đến vậy, vì thế bà liền từ trên sô pha đứng dậy định đi đến phòng bếp xem thử.

Kết quả vừa mới đến cửa phòng bếp liền hoảng sợ, cháu ngoại nhà bà cư nhiên lại hôn cô bé nhà người ta!

Đứa cháu ngoại từ nhỏ đã không tiếp xúc với bất luận người con gái nào bây giờ lại hôn một cô bé, bà lão vừa khiếp sợ vừa kích động, đến độ tim đều muốn nhảy ra ngoài, sau đó lại sợ hai đứa nhỏ thấy bà thì xấu hổ nên liền chạy nhanh trốn sau vách tường.6

Qua một lát bình phục lại tâm tình, bà mới lặng lẽ thò đầu ra khỏi vách tường.

Thẩm Niệm Thâm vừa rồi cũng chỉ là hôn lên trán Tôn Điềm Điềm một cái, lúc này hai người đang nói chuyện.

Thẩm Niệm Thâm đã nấu xong, anh đem mì trứng chia đều cho bà ngoại và Tôn Điềm Điềm.

"Sao anh lại không có." Tôn Điềm Điềm không chịu, chạy tới cầm một đôi đũa, sau đó gắp một nửa mì trứng trong chén sang cho Thẩm Niệm Thâm, "Hai chúng ta cùng nhau ăn."

Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhìn cô, trong mắt nổi lên một tầng ý cười ấm áp.

Thời điểm bưng thức ăn từ phòng bếp ra thì bà ngoại đã ngồi trên bàn cơm, bà lão cười tủm tỉm, sự vui vẻ hiện trên khuôn mặt không cách nào che dấu được.

"Mời bà ngoại ăn cơm!" Tôn Điềm Điềm giống như đang dâng vật quý hiếm, bưng chén mì từ phòng bếp ra cho bà ngoại, cao hứng mà đặt trước mặt bà.

Bà lão vội vàng kéo tay Tôn Điềm Điềm, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Ngoan, ngoan quá, cháu cũng mau ngồi xuống ăn. "

"Cảm ơn bà ngoại." Tôn Điềm Điềm mi mắt cong cong, lúc này mới ngồi vào vị trí bên cạnh.

Sau khi Tôn Điềm Điềm ngồi xuống, Thẩm Niệm Thâm đưa đũa cho cô, nhỏ giọng dặn dò, "Cẩn thận coi chừng nóng."

"Ừm, em biết rồi." Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu nhận lấy đũa. Hai người ngồi vai sóng vai thập phần thân mật.

Bà lão ngồi ở đối diện nhìn hai người trẻ tuổi, càng nhìn đáy lòng càng thấy cao hứng, càng nhìn càng cảm thấy hai đứa nhỏ này thật xứng đôi.

Bà thật sự rất thích Tôn Điềm Điềm, mỗi lần thấy cô mặt mày hớn hở thì người xung quanh cũng sẽ vui theo.

A Niệm nhà bà lúc nhỏ đã chịu khổ quá nhiều, khiến cho tính tình thay đổi, quanh năm suốt tháng rất ít lần có thể thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của nó, một cô bé như Điềm Điềm là thích hợp với nó nhất.

Nhìn hai đứa nhỏ thân mật, trên mặt bà lộ ra nụ cười vui mừng.

Thẩm Niệm Thâm vốn đang vùi đầu ăn cơm lại cảm giác được có một ánh mắt dừng trên người mình, anh hơi nhấc mắt lên liền đối diện với đôi mắt đang cười của bà ngoại.

Thẩm Niệm Thâm ngẩn người, hỏi: "Bà ngoại, bà không sao chứ?"

Anh vừa mở miệng, bà ngoại liền trừng mắt liếc anh một cái, "Cái đứa nhỏ này, tối hôm qua bà hỏi cháu với Điềm Điềm thế nào, sao cháu không nói chuyện hai đứa đang yêu đương cho bà biết?"

Thẩm Niệm Thâm: "..."

Tôn Điềm Điềm ở bên cạnh nghe thấy thì nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Anh không nói cho bà ngoại sao?"

Thẩm Niệm Thâm: "..."

Cơm nước xong, Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm về phòng anh.

Vừa đóng cửa lại, quay đầu liền nhìn thấy Tôn Điềm Điềm gắt gao mím môi, thở phì phì nhìn chằm chằm anh.

"Điềm Điềm..." Thẩm Niệm Thâm theo bản năng cầm tay Tôn Điềm Điềm, cô lại né tránh, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Sao anh không nói với bà ngoại chuyện chúng ta yêu đương?"

Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn cô thật sâu, một lúc lâu sau cũng không mở miệng.

Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm không đáp lời, trong lòng nảy lên một cổ bất an, "Có phải anh muốn đổi ý không?"

"Không." Thẩm Niệm Thâm không chút do dự trả lời.

Tôn Điềm Điềm nghe xong lời này liền sửng sốt vài giây, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, đi đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm ôm lấy anh, thân thể nhẹ nhàng dựa vào lòng ngực anh.

Thẩm Niệm Thâm hai tay ôn nhu ôm lấy cô, hai người cứ như vậy lẳng lặng mà ôm rất lâu.

Qua một lát Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên có chút cảm khái, nhỏ giọng nói: "Không biết vì sao có đôi khi em cảm thấy mình giống như không đoán ra được anh suy nghĩ cái gì, cảm giác giống như anh có rất nhiều bí mật."

Thẩm Niệm Thâm nghe lời này, thân thể đột nhiên cứng đờ trong chớp mắt.

Tôn Điềm Điềm từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn anh, "Anh không gạt em chuyện gì chứ?"

Thẩm Niệm Thâm nhìn đôi mắt của cô, trầm mặc vài giây mới thấp giọng nói: "Không có."

Lúc này Tôn Điềm Điềm mới cười, "Vậy là tốt rồi." Dừng một chút, lại nghiêm túc nói: "Nhưng nếu anh có chuyện không vui nhất định phải nói với em, em có thể nghe anh nói hết, cũng có thể cùng anh chia sẻ, em thật sự không muốn thấy anh không vui."

Cô nhớ tới thời điểm tối qua gọi video với Thẩm Niệm Thâm, anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ ước chừng vài phút, cô không biết lúc ấy anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô biết anh khẳng định rất không vui.

Tôn Điềm Điềm một phen an ủi lại giống như ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào lòng Thẩm Niệm Thâm, anh nhịn không được ôm cô chặt hơn, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Điềm Điềm, cảm ơn em đã xuất hiện trong sinh mệnh của anh."

Lần đầu tiên anh cảm thấy thì ra nhân sinh cũng có thể tốt đẹp như vậy.

Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, mi mắt cong cong mà cười, "Em cũng cảm ơn anh."

Thẩm Niệm Thâm nhìn nụ cười xinh đẹp của Tôn Điềm Điềm, cầm lòng không đậu mà cong môi dưới.

"Thẩm Niệm Thâm, chúng ta tìm một chỗ đi chơi đi." Ngày hôm qua anh không vui, Tôn Điềm Điềm muốn mang anh đi thả lỏng tâm tình một chút.

"Đi đâu? Hôm nay là Nguyên Đán, phỏng chừng khắp nơi đều rất nhiều người."

Tôn Điềm Điềm lặng lẽ cười một tiếng,"Em sớm đã chuẩn bị xong rồi! "

Nói xong liền cúi đầu lấy hai tờ giấy từ trong túi ra, "Tèn tén ten!"

Thẩm Niệm Thâm không khỏi cười, cầm lên nhìn, "Khu nghỉ dưỡng Minh Nguyệt?"

"Đúng vậy!" Tôn Điềm Điềm hưng phấn nói: "Em nghe nói Minh Nguyệt ở dưới chân núi tuyết, chúng ta có thể đi lên núi xem cảnh tuyết, cực kỳ đẹp!"

Thẩm Niệm Thâm chưa từng đi lên núi xem qua cảnh tuyết, nhưng vấn đề đầu tiên mà anh nghĩ đến là: "Trên núi sẽ rất lạnh đúng không? Em còn đang cảm mạo."

Tôn Điềm Điềm nói: "Không sợ! Em đã mặc rất dày!" Nói xong còn kéo kéo cổ áo lông vũ, "Anh xem, em mặc rất nhiều, bên trong còn có ba bộ quần áo đó!"

Tôn Điềm Điềm đêm qua đã nghĩ kỹ hôm nay muốn mang Thẩm Niệm Thâm đến khu nghỉ dưỡng chơi, cho nên lúc sáng ra cửa đã mặc đặc biệt nhiều.

"Em còn mang theo mũ, khẩu trang, bao tay nữa." Nói xong, cô liền mở túi ra, bên trong quả thực có đồ giữ ấm, còn có kẹo sữa thỏ trắng mà lần trước Thẩm Niệm Thâm đã mua cho cô và một ít đồ ăn vặt.

Thẩm Niệm Thâm nhịn không được cười, "Em đúng là đã sớm chuẩn bị xong xuôi rồi."

"Đúng vậy! Anh cũng mau thu dọn đồ đạc đi, một lát nữa chúng ta xuất phát." Tôn Điềm Điềm một bên nói một bên đẩy Thẩm Niệm Thâm đến trước tủ quần áo.

Thẩm Niệm Thâm bất đắc dĩ, quay đầu lại liền thấy Tôn Điềm Điềm đứng ở phía sau chớp chớp mắt nhìn anh, "Mau thay quần áo đi."

Thẩm Niệm Thâm dở khóc dở cười, "Em ra ngoài trước đi."

Tôn Điềm Điềm sửng sốt vài giây sau mới phản ứng lại, cô hừ hừ, "Cũng không phải chưa từng nhìn qua."

Lần trước ở phòng nghỉ sau sân bóng rổ cô chính là đã thấy cả rồi, hừ.

Thẩm Niệm Thâm không có biện pháp với cô, đành phải đỡ lấy bả vai cô đẩy người ra ngoài, "Ngoan nào, chờ bên ngoài, anh còn phải thay quần."

Tôn Điềm Điềm nghe thấy Thẩm Niệm Thâm nói thay quần thì che miệng cười khanh khách, quay đầu lại nói: "Thẩm Niệm Thâm, anh thẹn thùng à?"

Thẩm Niệm Thâm duỗi tay búng lên trán cô đầy sủng nịch, cười nói: "Đừng nghịch."

Đẩy Tôn Điềm Điềm ra đến cửa, "Ngoan ngoãn chờ anh."

Tôn Điềm Điềm đứng đến thẳng tắp, đột nhiên giơ tay chào theo nghi thức quân đội, "Tuân mệnh sư trưởng!"

Thẩm Niệm Thâm: "..." Nha đầu này đang hát tuồng à?

Anh buồn cười mà lắc đầu, đóng cửa lại.

Thẩm Niệm Thâm ở bên trong thay quần áo, Tôn Điềm Điềm vừa lúc ở bên ngoài gọi điện thoại cho người nhà nói hôm nay cô đến khu nghỉ dưỡng chơi.

Mẹ Tôn ở đầu kia điện thoại hỏi: "Đến khu nghỉ dưỡng à? Với ai vậy? Có phải là cùng bạn trai không?"

Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Đúng vậy, tụi con muốn xem cảnh tuyết trên núi. Ngày hôm qua con thấy trong phòng anh trai có hai tấm vé, anh ấy không cần thì con lấy nha."

"Xem cảnh tuyết? Có phải muốn qua đêm không?"

Tôn Điềm Điềm thành thật nói: "Hẳn là muốn ạ."

Mẹ Tôn ngừng lại vài giây, sau đó mới nói: "Lần đầu tiên con ra ngoài chơi với thằng bé nhớ phải chú ý đúng mực nha, dù sao hai đứa chỉ mới quen nhau không bao lâu, mẹ tin tưởng con."

"Con biết rồi mà." Tôn Điềm Điềm nghẹn cười, nghĩ thầm A Niệm nhà cô ngây thơ như vậy, một người vì thay một cái quần mà đuổi cô ra ngoài, mẹ suy nghĩ nhiều rồi.

"Được rồi, buổi tối mẹ gọi điện cho con."

"Vâng." Dừng một chút, lại vội nói: "Mẹ, mẹ đừng nói với anh nha, anh ấy lại nhiều chuyện nữa."

Mẹ Tôn che miệng cười, "Biết rồi."

Thẩm Niệm Thâm rất nhanh đã thay xong quần áo đi ra, trong tay xách theo một cái cặp sách màu đen cùng với cái màu hồng nhạt của Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm đang ngồi trên sô pha nói chuyện với bà ngoại.

Thấy cháu ngoại ra tới, bà ngoại ngẩng đầu cười, "Điềm Điềm nói hai đứa muốn đến khu nghỉ dưỡng chơi, cháu phải chiếu cố Điềm Điềm thật tốt đó."

Thẩm Niệm Thâm gật đầu, "Dạ."

Nói xong liền đặt hai cái cặp sách lên sô pha, anh mở cái cặp màu hồng nhạt của Tôn Điềm Điềm, từ bên trong cầm ra mũ cùng khăn quàng cổ, "Lại đây mang lên."

Tôn Điềm Điềm từ trên sô pha đứng dậy, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm.

Chiếc mũ len màu hồng nhạt rất đáng yêu, hai bên còn có hai cục bông rũ xuống.

Thẩm Niệm Thâm đội lên giúp cô, lại lấy khăn quàng cổ tỉ mỉ quấn vài vòng, sau đó là đến bao tay, "Đưa tay cho anh."

Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn vươn tay, khóe miệng cong cong.

Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nghiêm túc đeo vào cho cô, sau đó mới nói với ngoại: "Bà ngoại, có khả năng buổi tối con mới trở về, bà ở nhà phải cẩn thẩn đấy."

Tôn Điềm Điềm lôi kéo anh, nói: "Buổi tối cũng chưa về đâu, em muốn ở trên núi qua đêm."

Thẩm Niệm Thâm: "..."

Từ nội thành đến khu nghỉ dưỡng Minh Nguyệt tốn mất hai giờ đi xe, tới nơi cũng đã gần 12 giờ trưa.

Ngoại trừ vé vào cửa khu nghỉ dưỡng Tôn Điềm Điềm còn thuận tay lấy từ chỗ anh trai một tấm vé vào cửa khách sạn, sau khi tới nơi thì trực tiếp lôi kéo Thẩm Niệm Thâm vào ở.

Thẩm Niệm Thâm lấy chứng minh thư ra, "Hai gian phòng."

Tôn Điềm Điềm trợn tròn mắt, "Cái gì mà hai gian phòng, một gian phòng!"2

Nói xong liền lấy chứng minh thư của mình ra, cường điệu nói lại lần nữa với người đứng ở quầy, "Chị gái, một gian phòng."

Thẩm Niệm Thâm: "... Tôn Điềm Điềm."

Tôn Điềm Điềm mím môi, "Em không muốn ngủ một mình!"

Thẩm Niệm Thâm: "..."

Tôn Điềm Điềm bám vào cánh tay anh, thanh âm mềm mại cùng đôi mắt trông mong nhìn Thẩm Niệm Thâm làm nũng, "Em rất sợ, em muốn ngủ với anh không được sao?"

Thẩm Niệm Thâm giơ tay xoa xoa ấn đường, sau đó nói với người ở quầy: "Phòng tiêu chuẩn, loại hai giường."

Tôn Điềm Điềm: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.