Nguyên Đán qua đi, gần như toàn bộ học sinh trong trường đều bắt đầu tiến vào giai đoạn khẩn trương.
Tôn Điềm Điềm thi nhẹ nhàng hơn một chút, bởi vì mỗi ngày cùng Thẩm Niệm Thâm đến thư viện, cho dù không phải rất nỗ lực nhưng cũng có ôn tập, thời điểm thi văn hóa nhẹ nhàng đến dị thường.
Ngày mười ba tháng một, Tôn Điềm Điềm thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, mới từ phòng học đi ra đã nghe thấy rất nhiều bạn học kêu khổ thấu trời.
“Xong rồi xong rồi, tiếng Anh lần này khẳng định là treo rồi, toàn bộ tớ đều viết loạn.”
“Tôi thật sự mong giáo sư có thể đại phát từ bi mà cho tôi 60 điểm thôi!”
“Nếu không được thì làm sao?”
“Còn có thể làm sao nữa, chờ học kỳ sau thi lại thôi TvT.”
Trình Đóa kéo tay Tôn Điềm Điềm, một bên đi ra khỏi khu dạy học một bên hỏi cô, “Thi ổn không?”
Tôn Điềm Điềm có chút kiêu ngạo, “Hẳn là ổn rồi, trước khi thi A Niệm có ôn tập cho tớ một chút.”
“Chậc chậc chậc, có bạn trai học bá là khác liền, nhìn cậu khoe khoang kìa.”
Trình Đóa cười chọt mặt cô, lại hỏi: “Cậu định khi nào về nhà?”
Hôm nay thi xong, bọn họ liền được nghỉ.
Tôn Điềm Điềm nói: “Tớ phải đợi A Niệm.”
Trình Đóa: “Bọn họ hình như phải cuối tuần mới thi xong.”
“Đúng vậy, cho nên tớ muốn ở trường chờ anh ấy.” Nói xong cô cười tủm tỉm khều Trình Đóa, “Còn cậu thì sao, không đợi Hứa Lệ à?”
Trình Đóa có chút ngượng ngùng mà ‘Ừm’ một tiếng, “Phải đợi chứ.”
...
Tôn Điềm Điềm thi xong, những ngày kế tiếp đều là mỗi ngày cùng Thẩm Niệm Thâm đến thư viện.
Thẩm Niệm Thâm học bài, cô liền ở đối diện vẽ tranh, nếu không thì chơi di động, hoặc ghé vào bàn nhìn anh phát ngốc.
Mà giờ phút này, nha đầu ở đối diện đã ngây người nhìn anh hơn nửa giờ, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng nhịn không được mà ngẩng đầu, đưa bàn tay qua mà xoa xoa đầu cô, “Đừng nhìn.”
Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, đôi tay chống cằm hoa si mà nhìn Thẩm Niệm Thâm, cười tủm tỉm nói: “A Niệm, anh thật đẹp trai nha.”
Thẩm Niệm Thâm nhịn không được liền cười, ánh mắt sủng nịch, “Hoa si.”
Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, chạy đến ngồi bên cạnh Thẩm Niệm Thâm, ôm cánh tay anh, tiến đến bên tai anh mà nhỏ giọng hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn thời gian, mới 11 giờ sáng, hỏi: “Em đói bụng sao?”
Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, “Có một chút.” Lại nói: “Anh ở đây đọc sách đi, em đi mua cơm rồi về, lát nữa chúng ta lên sân thượng ăn.”
Thẩm Niệm Thâm: “Anh đi với em.”
Nói xong liền muốn thu dọn đồ đạc.
Tôn Điềm Điềm vội đè anh lại, “Không muốn không muốn, anh hoc đi, em về nhanh thôi.” Nói xong liền xách túi lên rồi chạy ra ngoài.
Khoa Thẩm Niệm Thâm thi xong cuối cùng, những người khác cơ bản đều đã nghỉ, nên về nhà cũng đều về nhà, toàn bộ trường học đều trống rỗng, nhà ăn cũng không mở.
Tôn Điềm Điềm chạy ra bên ngoài mua cơm, vẫn là quán cơm chiên mà cô cùng Thẩm Niệm Thâm thích.
Trường học nghỉ nên trong tiệm rất vắng khách, bà chủ tiệm vừa thấy Tôn Điềm Điềm liền cười tủm tỉm hỏi: “Điềm Điềm, hôm nay sao chỉ có mình em vậy? Bạn trai em đâu?”
Tôn Điềm Điềm cười, “Anh ấy đang học ở thư viện.”
“Ồ, bạn trai em còn rất thích học nhỉ.”
Vẻ mặt Tôn Điềm Điềm kiêu ngạo, “Đương nhiên, A Niệm nhà em rất lợi hại, mỗi năm anh ấy đều lấy học bổng.”
“Phải không, nhìn không ra đó.” Bà chủ có chút kinh ngạc, tiểu tử đó không chỉ đẹp trai mà còn học giỏi như vậy sao?
Tôn Điềm Điềm cười đắc ý, nói: “Chị chủ, em muốn hai phần cơm thịt bò.”
“Ồ, hôm nay không ăn cơm chiên trứng à?”
Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, “Cũng không thể ăn miết ạ.” Suy nghĩ một chút, sợ Thẩm Niệm Thâm không đủ ăn, lại nói: “Em muốn hai phần thịt bò.”
“Một phần cơm có hai phần thịt bò, hay là hai phần đều có hai phần thịt bò?”
Tôn Điềm Điềm nghĩ ngợi, nếu là một phần, A Niệm khẳng định sẽ lại chia cho cô, vì thế nói: “Cả hai phần giống nhau.”
“Được, chị vào bên trong nói với đầu bếp.” Bà chủ cười đáp lời rồi đi vào trong phòng bếp.
Một lát sau, Tôn Điềm Điềm cầm hai phần cơm thịt bò đến siêu thị mua hai hộp sữa chua cùng một hộp kẹo bạc hà.
Xách theo cơm trưa vui vui vẻ vẻ mà đến thư viện.
Thời điểm đến thư viện đã là 11 giờ 40 phút.
Bởi vì đến kì nghỉ nên thư viện không có nhiều người.
Thẩm Niệm Thâm còn ở đó đọc sách, Tôn Điềm Điềm đi đến, đặt hộp cơm lên bàn, cười tủm tỉm nói: “Hoàng Thượng mời dùng bữa.”
Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu, không nhịn được liền cười, “Anh là Hoàng Thượng, vậy em là cái gì?”
Tôn Điềm Điềm đẩy hộp cơm đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ăn trước đi, mùa đông rất dễ bị lạnh, lạnh thì không ăn được nữa.”
“Được.”
Nói xong anh liền xách cơm trưa cùng sữa chua đi ra ngoài.
“Đợi em!” Tôn Điềm Điềm đè nặng thanh âm mà kêu, cầm bình nước nóng trên bàn chạy chậm theo sau.
Ra khỏi thư viện, Thẩm Niệm Thâm một tay xách đồ, còn một tay dắt Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm một tay ôm bình nước, một tay vươn ra cho Thẩm Niệm Thâm dắt.
Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm đi lên sân thượng.
Tôn Điềm Điềm vừa đi vừa nói: “Hôm nay em mua cơm thịt bò, chị chủ rất tốt, cho em đặc biệt nhiều thịt bò.”
Đến sân thượng, mở hộp cơm ra, Thẩm Niệm Thâm không khỏi liếc mắt nhìn Tôn Điềm Điềm một cái, “Em xác định đây là người ta cho em nhiều chứ không phải là hai phần?”
Tôn Điềm Điềm ‘A’ một tiếng, có bạn trai quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt nha, cái gì cũng không qua được mắt anh.
Cô bám vào cánh tay Thẩm Niệm Thâm, đầu dựa trên vai anh, thanh âm mềm mại làm nũng, “Người ta sợ anh bị đói mà.”
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, cuối cùng lại cười cười, cúi đầu hôn lên trán Tôn Điềm Điềm một cái, “Ngốc.”
Tôn Điềm Điềm từ bả vai Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên, mặt mày hớn hở rút chiếc đũa rồi mở hộp ra, sau đó đưa cho Thẩm Niệm Thâm, “Nhanh ăn đi, để một lát sẽ bị lạnh đó.”
Thẩm Niệm Thâm nhận lấy nhưng lại không lập tức động đũa mà nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm trong chốc lát.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nhìn mình, cô chớp chớp mắt, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, sau đó mới hiểu ra là anh nói đến vấn đề mua cơm, cô tức khắc cười cong đôi mắt mà nói giỡn: “Ngày đông chạy ra ngoài mua cơm đúng là vất vả thật.” Nói xong, khuôn mặt tiến đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, cười tủm tỉm nói: “Cho nên về sau anh phải tốt với em một chút, không được khi dễ em.”
Thẩm Niệm Thâm cười, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Sẽ không.”
Sao có thể khi dễ cô đây, yêu cô còn không kịp.
Hai người cứ ngồi trên ghế dài ở sân thượng mà ngọt ngọt ngào ngào ăn xong cơm trưa.
Trên sân thượng gió lạnh đến thấu xương, Tôn Điềm Điềm thực sự bị đông cứng ngắt, ăn xong rồi mới nhớ tới mà nói: “Thẩm Niệm Thâm, em cảm thấy chúng ta thật ngốc.”
Tôn Điềm Điềm: “… Vì sao chúng ta lại ăn trên đây vào một ngày mùa đông thế này?”2
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm rụt cổ, đột nhiên chui vào trong lòng Thẩm Niệm Thâm, “Thật lạnh.”
Thẩm Niệm Thâm bị hành động này của Tôn Điềm Điềm làm cho tức cười, cúi đầu nhìn cô, “Tôn Điềm Điềm, co phải em bị ngốc hay không?”
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, “Thật sự rất lạnh nha, chúng ta mau đi xuống đi.”
“Được, đi xuống.” Anh cười đáp lời nhưng lại không nhúc nhích, tầm mắt dừng ở hạt cơm dính trên khóe miệng Tôn Điềm Điềm, buồn cười, anh duỗi tay giúp cô lấy hạt cơm xuống, ánh mắt vô cùng sủng nịch, “Lớn thế này rồi mà ăn cơm còn bị dính lung tung.”
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, theo bản năng sờ sờ cằm, “Có sao?”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Hết rồi.”
Lấy khăn giấy lau tay, sau đó thu dọn đồ đạc bỏ vào túi rồi dắt Tôn Điềm Điềm xuống dưới.
Thẩm Niệm Thâm sợ Tôn Điềm Điềm cảm mạo, từ trên sân thượng xuống không đến thư viện mà trực tiếp dẫn Tôn Điềm Điềm ra ngoài trường mua một hộp thuốc cảm mạo pha nước uống.
Tôn Điềm Điềm đi theo phía sau nhỏ giọng nói: “Em không có bị cảm.”
“Dự phòng một chút.” Thẩm Niệm Thâm vừa trả tiền, vừa hỏi nhân viên thu ngân bên trong, “Có ly với nước ấm không?”
Nhân viên thu ngân nói: “Có, ở bên kia, hai người tự qua đó lấy nha.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn thoáng theo hướng ngón tay nhân viên thu ngân chỉ, bên trong có đặt một cái máy uống nước.
Anh lấy một cái ly giấy sạch dùng 1 lần từ phía trên, đổ một gói thuốc cảm pha vào nước uống, lấy nửa ly nước ấm, lại lấy nửa ly nước lạnh, quay đầu lại liền thấy Tôn Điềm Điềm đứng ở cửa phòng.
Anh bưng tới đưa cho cô, “Uống đi.”
Tôn Điềm Điềm vừa rồi ở bên ngoài đúng là có chút chảy nước mũi, cô nhận lấy, ngoan ngoãn mà uống hết.
Thẩm Niệm Thâm lấy một bao khăn giấy từ trong túi áo lông vũ, rút một tờ ra cho cô lau miệng, lại giơ tay sờ sờ mặt cô, “Lạnh không?”
“Một chút.”
Thẩm Niệm Thâm nâng tay lên, áp vào hai má cô một lát, nhìn cô nói: “Lát nữa anh đưa em về ký túc xá, sau khi trở về thì đi ngâm chân, sau đó vào chăn nằm.”
Tôn Điềm Điềm trợn tròn đôi mắt, “Anh không cần em cùng anh đến thư viện sao?”
Thẩm Niệm Thâm: “Anh sợ em bị cảm.” Dừng một chút, ánh mắt nhìn Tôn Điềm Điềm thật sâu, lại nói: “Anh sẽ đau lòng.”