"Tại sao con lại phải chuyện trường học chứ?" Hoàng Thái Trân cau mày, hướng người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế sa lon dáng điệu rất thoải mái chất vấn.Đang học rất tốt tại sao đột nhiên lại chuyển trường cơ chứ.
"Ngôi trường đó rất tốt ta nghĩ nó hợp với con" người nọ nhìn cô ung dung đáp, ông cũng đã rất tốn công mới tìm được ngôi trường tốt như vậy cho cô nha,thế nào lại không biết ơn?
"Hợp cái quái gì ? Con đang học ở đây rất tốt không muốn chuyển trường" cô bực mình nói ,thật là đang sống tốt ở đây chuyển đến thành phố làm gì ?
"Ta đã quyết định rồi , con đừng nhiều lời nũa ta làm như vậy chỉ là muốn tốt cho con thôi" Hoàng Thiên Long dường như cũng bất đầu mất kiên nhẫn , ông làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho cô thôi, sao cô lại không chịu hiểu chứ.
"Chú ! tại sao chuyện của con người lúc nào cũng quản vậy?" bây giờ ngay cả việc học hành,tự do cá nhân của cô ông cũng muốn xen vao nữa là sao chứ ?
"Tểu Trân sao con lại nói như vậy ? Ta lúc nào cũng nghĩ cho con..." Hoàng Thiên Long nhìn cô đau lòng nói, tại sao đứa cháu gái này của ông lại cứng đầu đến như vậy chứ?Haiz..cũng tại ông đã quá nuông chiều con bé rồi.
"Con...con xin lỗi nhưng mà con không muốn chuyển trường" Hoàng Thái Trân nhìn thấy bộ dạn khỗ sở của ông, liền cảm thấy ái náy, có chút khó khăn nói.
Nhìn thấy cô kiên quyết như vậy, ông chỉ nhàn nhạt nói :"Ở đó có Kiến Văn chăm sóc cho con, ta sẽ cảm thấy yên tâm hơn".
"Gì a ?!Kiến Văn cũng có ở đó?!" Hoàng Thái Trân có chút kinh ngạc hỏi,cô quay sang nhin Hoàng Thiên Long với vẻ nghi hoặc.
"Ừ...vì có nó học đó nên ta mới sắp xếp cho con chuyển đến đó !" đứa nhỏ này rất chu đáo tin rằng hai người có thể sống hòa thuận với nhau.
"Ân!Nếu như Kiến Văn, cậu ta cũng ở đó thì con không còn sợ nhàm chán nữa, con đồng ý chuyển tới đó học"Kiến Văn vốn là bạn thân của cô, tính tình cậu rất hoạt bát lại có thể khiến cô vui vẻ thoải mái, nên cô đạc biệt xem trọng hắn!VỚi lại cũng lâu rồi không gặp không biết tên nhóc đó thế nào rồi. Aiz....cô thật hưng phấn nha, có thể lợi dụng hắn giúp cô làm một số chuyện...tên ngốc ấy rất dễ bị lợi dụng a.Nghĩ đến đây tâm trạng cô không khỏi cảm thấy thư thản, thật chờ đợi cuộc tái ngộ lần này.(Nguyên: Âm mưu thâm độc :)) )
Hoang Thiên Long cũng không lấy làm lạ với thái độ thất thường, nhanh chóng thay đổi của cô.Chỉ nhàn nhạt nhìn cô lắc lắc đầu cười , ông làm sao không biết cô đang nghĩ gì chứ ? Xem ra, lần này Kiến Văn sẽ gặp rắc rối to rồi, mong rằng sang năm ông vẫn thấy hắn vẫn còn vui vẻ sống .Aiz nha...chắc ông phải đi thay đổi số điện thoại mới được tránh đến lúc đó thằng nhóc ấy lại tìm ông oán than.Nghĩ đến đây khiến cho Hoàng Thiên Long cảm thấy buồn cười nói:" Được rồi, con về phòng sắp xếp đi, sáng mai ta kêu người chở con đến đó"
... ....Phân cách.... .........
"Ai vậy ?không biết giờ này tối lắm rồi à ?" giọng nam bên kia đầu dây có hơi bực mình nói, là kẻ nào lại khuya như vậy còn gọi cho hắn. Đừng nói là bị biến thái nha !
"Kiến Văn thối cậu dám nói chuyện với tôi như vậy đó hả ?" Hoàng Thái Trân tức giạn quát.
"Ách...Thái Trân là cậu đó hả khuya như vậy rồi còn gọi cho tớ bộ có chuyện gì à?" Dương Kiến Văn hối hả hỏi chỉ sợ lại chọc giận cô a.
"kiến Văn ngày mai tớ sẽ chuyển đến trường cậu học....cậu chuẩn bị tinh thần đi' Hoáng Thái Trân có chút đắc ý nói.
"Hả ?!Cậu nói cái gì đến đâu học cơ ?" Thiên ơi Ông đang giỡn hả....quỹ ám nếu cô thật đến đây...Ôi tháng ngày xa hoa của hắn sắp kết thúc thật rồi.
"Đừng có giả ngu với tớ nữa!" giọng nói trong trẻo của cô thành công đẫy Dương Kiến Văn xuống tầng thứ 18 của sự tuyệt vọng . Không bỏ qua cô gái nào đó vẫn nghiến răng nghiến lợi đác ý nói tiếp:"Cố gắng tận hưởng khoảng thời gian còn lại ngắn ngủi này đi, không phiền cậu nữa, ngủ ngon" vùa dứt lời cô liền cúp điện thoại. Sau đó vui vẻ đi ngủ cơ hò tâm tình rất tốt.
Lúc Dương Kiến Văn định thần lại thì chỉ còn nghe tiếng tất chuông điện thọai bên đầu dây bên kia *Típ Típ Típ* .Cuộc sống của hắn thực chấm dứt...ôi tháng ngày tươi đẹp đành tới đây kết thúc a!