Anh Trai Bá Đạo Chớ Chọc Giận Em Gái Lưu Manh

Chương 9



"Thái Trân đợi tớ, đợi tớ với cậu làm gì chạy nhanh vậy" Dương Kiến Văn ở phía sau chạy tới,gấp gáp nói.

"Chẳng lẽ cậu muốn tôi đứng lại chờ cậu?" Mới không có, cô đâu rảnh như vậy.

"Không có,nhưng cậu cũng đừng chạy nhanh như vậy chứ"Làm hắn chạy theo mệt gần chết.

"Tìm tôi có việc gì?" Hoàng Thái Trân lạnh nhạt hỏi. Tên này chắc cũng chả có ý gì tốt.

"Chuyện cậu với anh trai mĩ nam của cậu sao rồi" Quan hệ có tốt không ?Hắn thật sự rất tò mò.

"Bình thường không có chuyện gì cả"Cô thản nhiên nói.Cô và hắn thì có chuyện gì xảy ra chứ.

"Thái Trân cậu có chắc hắn là anh của cậu hay không?" Dương Kiến Văn nghi hoặc hỏi.Tuy là Hoàng Thiên Long cũng đã khẳng định,nhưng hắn vẫn thấy chuyện này có cái gì đó không hợp lí.

"...." Hoàng Thái Trân trầm mặt,thật ra đối với vấn đề này cô cũng còn rất nhiều điểm hoài nghi.

"Chúng ta xác nghiệm ADN thử đi"

"Không cần"Hoàng Thái Trân lạnh lùng nói, cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại không muốn điều tra chuyện này rõ ràng nữa.

"Tại sao ?"Hắn hoài nghi nhìn cô, Hoàng Thái Trân sao lại thay đổi nhiều đến như vậy.Trước đây,cô làm bất cứ việc gì cũng rất rõ ràng...

"Tôi tin tưởng chú,với lại hắn cũng đối xử với tôi rất tốt"Hoàng Thái Trân là nói thật Ngạo Lâm Phong thật sự đối đãi vói cô rất tốt.Với lại cô cũng không muốn nghi ngờ chú mình...

"....."

.......Phân cách.... ......

"Chào cậu ,mình có thể đến ngồi cạnh cậu được không"Ái Linh nhìn Hoàng Thái Trân có chút ngượng ngịu và sợ đề nghị.

"Tùy cô" Hoàng Thái Trân không hề quay đầu lại nhìn cô mà chỉ lạnh nhạt nói.

"Thái Trân cậu...cậu có thể làm bạn với mình được không ?" Ái Linh hai má hơi ủng lên,nhìn cô đề nghị.

"Tôi không cần bạn bè" Đáp lại ánh mắt chờ mong , Hoàng Thái Trân chỉ lạnh lùng từ chối.

"Không sao, mình tin sao này chúng ta nhất định sẽ là bạn thôi"Ái Linh không vì vậy mà từ bỏ, cô nhìn người con gái trước mắt cười dịu dàng nói.

"....."

... ......

"Châu Ái Linh!Cô đứng lại cho tôi!" Một cô gái nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Châu Ái Linh từ phía sau quát.

Châu Ái Linh quay người lại nhìn đám người phía trước,khó hiểu hỏi:"Diệp Nghi cậu tìm tôi có việc gì à?"

Lâm Diệp Nghi cau mày đưa bàn tay bóp cánh tay nhỏ bé của cô nghiến răng nghiến lợi nói:"Cô còn giả bộ?Tại sao cô lại dám nói với giáo viên là tôi đã đánh nhau hả ?"

"Tôi có nói sai gì sao ?"

"Còn dám lên mặt ,hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học.Cho mày bỏ cái tính thích xen vào chuyện của người khác nữa"Lâm Diệp Nghi tán mạnh vào khuôn mặt của cô.Sao đó từ trong túi áo lấy ra một cây kéo bén nhọn,nhìn cô cười nham hiểm.

"Cậu....cậu muốn làm gì ?" Châu Ái Linh sợ hãi hỏi.

"Muốn làm gì ?"

"Tôi sẽ nói với giào viên"Cô vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

"Mày nói đi,dựa vào gia cảnh của mày và tao xem mọi người sẽ tin lời ai hơn?"Lâm Diệp Nghi ném cho cô một cái ánh mắt xem thường nói.

Châu Ái Linh sợ hãi,nhắm chặt mát tuyệt vọng.Cô chờ đợi giay tiếp theo đau đớn sẽ xảy ra với mình....Nhưng không có chuyện gì xảy ra ?

Lúc cô mở đôi mắt ra,định nhìn xem là chuyện gì xảy ra.Chỉ thấy Hoàng Thái Trân lạnh mặt ,nắm chặt cỗ tay đang cầm kéo của Lâm Diệp Nghi , lạnh lùng cảnh cáo : " Nếu ngươi có gan thì cứ tiếp tục ở trước mặt ta giở tiếp trò lưu manh này"

Lâm Diệp có nén đau ở cổ tay,không biết sống chết hất mạnh tay của Hoàng Thái Trân ra ,trừng mắt nói:"Hừ,dám tới đây tao liền giải quyết luôn mày một lượt" .

Hoàng Thái Trân cười lạnh,một giây tiếp theo liền lấy được cây kéo từ trong tay của Lâm Diệp Nghi,nhìn cô lãnh khốc nói:"Ai thanh toán với ai còn chưa biết được,hôm này ta sẽ dạy cho cô biết thế nào là lễ độ" Cả gan dám lên mặt với cô ?Không muốn sống tiếp nữa à ?

"Mày...muốn làm gì dám động tới tao,mày nhất định sẽ không sống yên ở cái trường này"Lâm Diệp Nghi sợ hãi lùi về phía sau cảnh cáo.

"Tôi sợ quá !!" Hoàng Thái Trân ngẩng mặt cười to chế giễu...khí thế bức người nói.

Sau đó cô nhanh chóng tới gần Lâm Diệp Nghi *xẹt* những lọn rớt xuống đất,mái tóc của Lâm Diệp Nghi bị kéo cắt ngắn đến kinh hoàng.

Cô tức giận vung tay ý đồ đánh Hoàng Thái Trân,nhưng rất nhanh cỗ tay một lần nữa bị kìm hảm lại.Hoàng Thái Trân con ngươi ẩn đỏ nhìn cô nghiến răng nghiến lợi nói :"Còn muốn đánh ? Lần này chỉ là cảnh cáo nếu còn có lần sau e là cái mạn nhỏ của cô cũng không còn,hiểu chưa?"

Nói xong không đợi cô phản ứng ,Hoàng Thái Trân lạnh lùng quay bước đi.Mà Châu Ái Linh chứng kiến một màn này không khỏi thấy sợ hãi,không phải vì sợ Hoàng Thái Trân mà là đang lo cho cô.Cô sợ Lâm Diệp Nghi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.