Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 1: Thiên kim hào môn lưu lạc bên ngoài



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tám giờ tối, cuộc sống xa hoa trụy lạc về đêm ở Văn Thành vừa mới bắt đầu.
Trong các gian phòng bao của câu lạc bộ Hoàng Đình có mấy vị thiếu gia đang chơi bài.
Đỗ Phong liếc nhìn đồng hồ: “Đã tám giờ hơn rồi mà sao Cố Duẫn còn chưa tới, chẳng lẽ còn chưa rời giường à.”
“Nửa tiếng trước nhắn tin đến bảo là kẹt xe.”
Trần Minh Viễn thả ra một đôi heo, thấy không ai theo, cậu ta bắt lấy cơ hội xả hết bài trong tay ra, lập tức tỏ vẻ đắc ý: “Lại thắng rồi.”
“Tên nhóc này… Cái tay này có phải từng giấu bọn tôi đi khai quang (1) rồi không.”
Trần Minh Viễn xáo đống bài trên bàn lên, nói chuyện cực kỳ gợi đòn: “Thắng các cậu còn cần phải khai quang à?”
Mấy người bọn họ đã thua cả một buổi trưa, sớm không vừa mắt cái dáng vẻ “kẻ thắng đắc chí” này của cậu ta, câu này vừa ra khỏi miệng thì đã lập tức biến thành ngòi nổ, Đỗ Phong khởi xướng: “Anh em, tẩn nó.”
Mấy người hò nhau nhào lên, đè Trần Minh Viễn lại mà đánh, khung cảnh tức khắc rối loạn.
Lúc Cố Duẫn đẩy cửa bước vào, cảnh tượng mà anh nhìn thấy chính là mấy tên đàn ông giống như xếp La Hán (2) mà bổ nhào lên sofa – hình ảnh này cực kỳ cay mắt, khiến người ta nghĩ đến cái nơi không đứng đắn nào đó.
“Xin lỗi, đi nhầm.”
Nói xong thì anh còn muốn đóng cửa lại cho bọn họ, Đỗ Phong nằm đè trên cùng vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Cố Duẫn, cậu đến rồi à.”
Những người khác cũng đứng lên, Trần Minh Viễn bị đè ở dưới cùng cuối cùng cũng tìm được cơ hội kêu cứu: “Anh Duẫn, cứu tôi.”
Cố Duẫn cau mày, thấy Trần Minh Viễn giống như một con cá chết nằm liệt trên sofa thì đi qua, híp mắt, hơi hơi mỉm cười nói: “Nếu như cậu đã cầu cứu thì…”
Anh túm Trịnh Hoài ở bên cạnh sang: “Nào, làm hô hấp nhân tạo cho cậu ta đi.”
Trịnh hoài: “… “
Trần Minh Viễn sợ tới mức vèo một cái mà nhảy dựng lên.
Cố Duẫn vui mừng mà nhìn thành quả cứu trợ của mình, cảm khái: “Hóa ra tôi còn có tiềm năng làm thần y cơ đấy.”
“…”
Xin cậu mau ngậm miệng lại đi.
Mấy năm không gặp, bọn họ đều đã sắp quên mất cái bản tính ác liệt này của Cố Duẫn.
Bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, trước kia Cố Duẫn ra nước ngoài du học, vừa mới quay về, mấy người bọn họ đã sốt ruột không chờ được, muốn tổ chức một bữa tiệc ‘đón gió tẩy trần’ cho anh. Dự định sẽ tổ chức vào buổi chiều nhưng mà Cố Duẫn bị lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh lại được, buổi chiều còn đang ngủ bù, thành ra mới đổi thành buổi tối.
Mấy người bọn họ ở club đánh bài cả một buổi trưa.
“Trước gọi cái gì ăn đã, tôi sắp chết đói rồi đây.” Trần Minh Viễn ấn chuông gọi phục vụ, cầm thực đơn gọi mấy món.
“Các cậu còn chưa ăn gì à?” Cố Duẫn cực kỳ kinh ngạc.
Những người khác càng kinh ngạc hơn: “Cậu ăn rồi à?”
Vậy bọn họ chờ lâu như thế là vì cái gì chứ.
Cố Duẫn gật đầu, cơ thể thả lỏng mà dựa về phía sau, đôi chân dài bắt chéo lại: “Lúc tôi tỉnh ngủ thì đã bảy giờ rồi, nếu đến đây ít nhiều gì cũng mất bốn mươi phút, tôi nghĩ rằng không có tên ngốc nào sẽ chờ đến muộn như thế.”
Nhóm các tên ngốc: “...”
“Tôi có cảm giác tình bạn của chúng ta tràn ngập nguy cơ.” Trần Minh Viễn nói.
Những người khác phụ họa theo.
“À thế à?” Cố Duẫn lười biếng mà nâng mí mắt lên. “Chỉ vì một bữa cơm hay sao?”
Giọng điệu của anh pha chút thất vọng, một chiếc nồi to tướng bay thẳng đến chụp lên đầu bọn họ (3). “Các cậu quả nhiên chỉ coi tôi là bạn nhậu thôi.”
“...”
Cái miệng này của Cố thiếu gia đúng là ghê gớm thật.
Bọn họ gọi thức ăn, Cố Duẫn bưng cốc rượu, ở bên cạnh phẩm rượu.
Giấc ngủ này của Cố Duẫn cũng không tính là ngon, lần này về nước chưa được mấy ngày, đồng hồ sinh học của anh còn chưa kịp thích nghi, anh còn nhớ được buổi tối có hẹn, hơn nữa còn bằng lòng chạy tới đã là phát huy đến cực hạn của anh rồi.
Mấy vị thiếu gia tuy nói chưa ăn cơm nhưng cũng không đói như những gì mà bọn họ nói, trái cây và đồ ăn vặt ăn một đĩa rồi lại một đĩa, giờ phút này vừa chờ thức ăn được đưa lên, vừa có tâm tình rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm.
“Trịnh Hoài, rốt cuộc là nhà cậu xảy ra chuyện gì thế? Tôi nghe nói cậu còn có một cô em gái ruột à?” Đỗ Phong ngồi bên cạnh Trịnh Hoài hỏi.
Những lời này vừa ra, những người khác đều dựng lỗ tai lên.
Chuyện của nhà họ Trịnh gần đây lan truyền trong giới đến mức sôi sùng sục.
Con gái út nhà họ Trịnh, thiên kim nhà họ Trịnh – Trịnh Nghi - ấy thế mà lại không phải con gái ruột của Trịnh phu nhân, mà là một đứa bé bị ôm nhầm ở bệnh viện.
Xác suất xảy ra chuyện này là cực kỳ nhỏ, vạn dặm có khi mới có một ca xảy ra, nhất là những người như nhà họ Trịnh có nhiều người trông nom như thế, vốn không nên xảy ra loại chuyện như thế này.
Nhưng lúc Trịnh phu nhân mang thai không biết bị cái gì kích thích, trong lòng cứ luôn nghi ngờ chồng mình ngoại tình trong lúc mình mang thai, cảm xúc cực kỳ không ổn định.
Cha Trịnh chỉ có thể mỗi ngày theo bên cạnh dỗ dành, nhưng dỗ dành nhiều rồi thì khó tránh khỏi bực bội, hơn nữa công việc cũng bận rộn, có một lần nói chuyện thì không nhịn được mà tỏ chút thái độ.
Lần này thì xong rồi, Trịnh phu nhân lập tức nghe ra được chồng mình không kiên nhẫn, khóc lóc hàn huyên với một người bạn thân trong nhóm chị em của mình cả một buổi trưa, ngày hôm sau lập tức thu dọn hành lý muốn đến nhà người bạn đó ở.
Người bạn thân này của Trịnh phu nhân là bạn học thời đại học của bà ấy, sau khi tốt nghiệp thì về quê – là một huyện thành nhỏ làm việc.
Cha Trịnh vốn không đồng ý, nhưng sau khi thấy huyện thành nhỏ kia non xanh nước biếc, hơn nữa đoạn thời gian đó công việc quá bận rộn, ông ấy không có thời gian để quan tâm đến cảm xúc của vợ, vậy nên bèn lâm thời thay đổi chủ ý, đồng ý để bà ấy đến đó giải sầu, chờ ông ấy bận việc xong rồi thì lại đến đón bà ấy về, còn bảo người chuẩn bị quà tặng hậu hĩnh.
Trịnh phu nhân vừa đi thì sinh con ở huyện thành nhỏ kia, sinh trước ngày dự sinh hơn nửa tháng, trời xui đất khiến còn ôm nhầm con, mãi cho đến trước đó không lâu mới phát hiện ra.
Chuyện này đã đồn khắp nơi được mấy ngày rồi, bọn họ vẫn luôn không tìm Trịnh Hoài chứng thực, hôm nay gặp anh ấy mới hỏi.
Sắc mặt Trịnh Hoài cứng đờ trong chốc lát, cũng không giấu giếm mà nói: “Giống như những gì các cậu nghe được đấy.”
“Cậu tìm được chưa?”
Trịnh Hoài gật đầu.
Đỗ Phong tương đối tò mò, hỏi: “Ở đâu thế?”
“Huyện Nguyên, thôn Liễu Gia.”
Nhất thời mọi người đều á khẩu không biết nói gì, đại khái là quá khiếp sợ rồi nên không biết nói gì mới phải.
Chỉ có Cố Duẫn vốn chẳng kiêng dè gì mấy thứ này, anh chậm rì rì ngẩng đầu lên: “Sao không nói gì cả thế?”
Trịnh Hoài xoa xoa huyệt thái dương.
Cố Duẫn rút một chân ra đá Trịnh Hoài một cái: “Bày cái dáng vẻ chết tiệt này ra làm gì, tính mấy đời trước, nhà ai không xuất thân từ nông dân, có lẽ em gái của chúng ta cực kỳ không chịu thua kém ai cũng không biết chừng.”
Cô em gái cực kỳ không chịu thua kém ai tiễn vị khách cuối cùng ra khỏi tiệm bánh ngọt, xoa xoa cổ tay mỏi nhừ.
“Tây Tây, cậu về trước đi, ngày mai cậu còn phải đi học, còn lại cứ để cho tớ là được.” Đồng nghiệp Thất Thất nói.
“Không sao, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Hai người cùng nhau quét tước dọn dẹp trong tiệm xong, trước khi rời khỏi cửa hàng thì khóa cửa lại.
“Tây Tây, mai gặp nhé.”
“Mai gặp.”
Thất Thất cưỡi trên chiếc xe máy điện của cô ấy, Trịnh Tây Tây quét mã một chiếc xe đạp công cộng, cưỡi xe đạp chạy về cửa bắc đại học Văn.
Lúc về đến ký túc xá thì đã hơn mười giờ đêm.
Bạn cùng phòng của cô – Tằng Ngữ đang ở trong ký túc xá xem kịch, thấy Trịnh Tây Tây về thì vội vàng nói: “Tây Tây, bài tập cơ học cậu làm xong chưa, tớ còn ba đề chưa giải nữa.”
“Trên bàn ấy, cậu tìm thử xem.”
Trịnh Tây Tây tháo dây buộc tóc ra, cô có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, nước da trắng nõn, cho dù đã trải qua nửa tháng phơi nắng trong kỳ huấn luyện quân sự thì cũng chỉ đen đi một ít, chưa đến nửa tháng thì đã trắng lại.
Tằng Ngữ nhìn chính mình, lại nhìn Trịnh Tây Tây, cảm nhận được sâu sắc sự bất công của Chúa Sáng Thế.
Cô ấy đi đến cạnh bàn của Trịnh Tây Tây, tìm được sách bài tập, vừa định quay về thì điện thoại trên bàn của Trịnh Tây Tây vang lên, là video call.
“Tây Tây, cậu có điện thoại này.”
Trịnh Tây Tây lấy đồ dùng chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa, nghe thế đành phải quay lại, nhận điện thoại.
“Tây Tây à.” Trong video xuất hiện một người phụ nữ trung niên thân hình có phần phúc hậu.
Bà ấy mặc một chiếc váy dài màu đen, bởi vì vóc dáng nên chiếc váy này có phần hơi phồng lên, làn da hơi ngả vàng, mái tóc rời rạc mà cột ở phía sau.
“Mợ.” Trịnh Tây Tây nói.
Đầu bên kia lên tiếng: “Sắp tới ngày nghỉ lễ quốc khánh mùng một tháng mười (4) rồi, trường học của cháu chắc là có được nghỉ đúng không.”
“Dạ, được nghỉ bảy ngày.”
Người phụ nữ trung niên gật đầu: “Ngày mùng một tháng mười có người muốn gặp cháu, cháu mua vé xe quay về một chuyến đi.”
Trịnh Tây Tây “Ơ” một tiếng, kinh ngạc nói: “Ngày mùng một của cháu đã xếp lịch kín rồi.”
Trịnh Tây Tây tìm được một công việc gia sư, còn có công việc bán thời gian ở tiệm bánh ngọt, còn phải đọc sách làm bài tập, thời gian đọc sách và kiếm tiền còn không đủ, làm gì có thời gian rảnh mà quay về.
Hơn nữa, cô cũng không cảm thấy sẽ có ai đến gặp mình.
Cô tìm một chỗ đặt điện thoại xuống, vừa dọn bàn vừa nói: “Cháu định đến tết mới về, mùng một tháng mười cháu phải đi dạy kèm cho người ta rồi.”
“Vậy mùng hai tháng mười quay về.” Người phụ nữ nói. “Chuyện này không thể thương lượng được, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải đi học à.”
Trịnh Tây Tây không bằng lòng cho lắm, đi đi về về tốn thời gian không nói, mua vé xe chẳng lẽ không cần tiền hay sao?
Cô ngước mắt lên, còn muốn nói thêm nhưng vừa nhấc mắt lên đã thoáng nhìn thấy biểu cảm của mợ, cô mím môi dưới, thỏa hiệp nói: “Vậy được rồi.”
Trịnh Tây Tây nói chuyện với người nhà bằng giọng địa phương, nghe vào tai Tằng Ngữ chính là bô bô, bô bô… Không biết là đang nói cái gì.
Tằng Ngữ chép xong bài cuối cùng, trả sách bài tập lại, xé một túi snack khoai tây đưa cho cô, hỏi: “Người nhà gọi điện thoại à?”
“Ừm.” Trịnh Tây Tây bốc một miếng khoai cho vào miệng. “Bảo tớ mùng một tháng mười về nhà một chuyến.”
“Vậy cậu nhanh mua phiếu đi, người đi xe ngày mùng một tháng mười quá nhiều, tới đó mua vé lại không kịp.”
Tuy rằng không biết vì sao nhà cô bảo cô về, nhưng cũng đã đồng ý rồi, Trịnh Tây Tây chỉ có thể chấp nhận số phận mà đi mua vé.
Nhà của Trịnh Tây Tây ở huyện Nguyên, thôn Liễu Gia, cô mua vé xe đường dài từ Văn Thành đến huyện Nguyên, ngồi hai tiếng, sau đó lại ngồi nửa tiếng xe bus công cộng của thị trấn là có thể về đến nhà.
Cô mua vé xong, di động lại vang lên, là số điện thoại của cậu, nhưng mà tin nhắn là do em họ Liễu Thành Nghiệp gửi đến.
Liễu Thành Nghiệp: Chị, em mới rời giường đi toilet, nghe lén được mẹ gọi điện thoại cho ai đó.
Liễu Thành Nghiệp: Hình như chị là thiên kim lưu lạc bên ngoài của hào môn đấy, bọn họ muốn đón chị về kế thừa gia sản bạc tỷ.
Liễu Thành Nghiệp: Giàu có rồi đừng có quên đứa em trai này đấy [ôm quyền]
Trịnh Tây Tây: …
Học được mấy lời cợt nhả này từ đâu thế.
Còn sai lỗi chính tả nữa chứ.
Trịnh Tây Tây: Em còn chưa ngủ à.
Liễu Thành Nghiệp: Chị đừng không tin, em thật sự nghe được đấy.
Trịnh Tây Tây: Được, chị sẽ bảo cậu dắt em đi khám tai một chuyến.
Liễu thành nghiệp: …
Trịnh Tây Tây buông di động xuống, quay đầu lại, đột nhiên nghiêm túc mà nói với Tằng Ngữ: “Nói ra có lẽ cậu sẽ không tin, nhưng tớ vừa mới biết được thật ra tớ là thiên kim lưu lạc của hào môn.”
Tằng Ngữ sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười ha ha, càng cười càng lớn tiếng, suýt chút nữa là chảy cả nước mắt. Sau khi cười xong thì cô ấy cầm sách bài tập đặt lên bàn Trịnh Tây Tây, sờ sờ đâu cô: “Tây Tây, đừng có nằm mơ nữa, giải thêm mấy đề nữa để khiến chính mình tỉnh táo lại đi.”
Trịnh Tây Tây: “Oke.”
(1) Khai quang: Nghi thức khai quang có nguồn gốc từ Đạo giáo, sau này trong quá trình truyền lưu, Phật giáo cũng đã chịu ảnh hưởng. Chẳng hạn như khi thỉnh tượng Phật về thì đều cử hành nghi thức khai quang, người làm phép chính sẽ cầm phất trần phẩy nhẹ trên tượng Phật vài cái, ngụ ý rằng quét bỏ đi những tạp niệm trong lòng chúng ta, sau đó dùng bút chu sa chấm lên mắt Phật, ngụ ý mở ra cánh cửa trí tuệ, mở Phật nhãn. Có thể nói ngắn gọi khai quang trong cách dùng của giới trẻ Trung Quốc mang ý nghĩa là xin vía, được trời độ, may mắn, v.v.
(2) Xếp La Hán là như này:))))

(3) Bắt người ta đổ vỏ, đổ lỗi cho người khác
(4) Quốc khánh Trung Quốc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.