Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 33: Cậu đúng là thâm hiểm khó lường!



Trịnh Tây Tây tự nhận da mặt cũng không tệ, nhưng cũng không biết vì sao, mỗi lần Cố Duẫn cười đùa với cô, cô cực kỳ dễ đỏ mặt.
Cô né tránh câu hỏi của Cố Duẫn không trả lời, kéo nửa tay áo của anh: “Mọi người đều đi hết rồi, chúng ta cũng nhanh đi thôi.”
Cố Duẫn kéo cô đi, hai người cùng nhau đến rạp chiếu phim.
Lúc đang ăn cơm Trịnh Hoài mới biết Trịnh Tây Tây đã rời đi rồi.
Đây cũng không thể trách Trịnh Hoài, thật ra Lương Dụ là một tên ngốc nghếch, hơn nữa còn rất lắm lời.
Trịnh Hoài vốn có tính khí hơi thanh cao nhưng không thích nói, là con trai duy nhất trong nhà, cùng Lương Dụ chơi golf, người lắm lời có bộ óc dài hạn đã cạn kiệt sự kiên nhẫn, cho nên sau khi Lương Dụ rời đi, Trịnh Hoài sợ vướng bận gần như lập tức đi về phía hướng ngược với hắn ta.
Mãi đến bữa ăn trưa, người giúp việc mới bắt đầu dọn món nhưng Trịnh Hoài tìm không thấy Trịnh Tây Tây, từ lời của cha, anh ấy mới biết trường của cô có việc nên đã đi trước rồi.
Trịnh Hoài đương nhiên không tin, Trịnh Tây Tây và người nhà không thân với nhau nhưng cũng không phải là người vô lễ, nếu đã đồng ý về nhà ăn cơm thì sẽ không rời đi, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó bên trong.
Thông tin trong điện thoại của Cố Duẫn gửi cho Trịnh Hoài cũng trả lời cho suy nghĩ của anh ấy.
Trịnh Hoài và Cố Duẫn không giống nhau, Cố Duẫn sau khi về nước đã “nhảy dù” xuống cao tầng, dùng thủ đoạn sấm sét ở Cố thị cho nên đã có chỗ đứng vững chắc. Mà Trịnh Hoài giống như thái tử gia nhưng là dưới sự sắp xếp theo quy cũ của cha làm lên từ văn phòng chi nhánh tài vụ, cũng không rõ việc cha Trịnh muốn làm thế nào.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Trịnh Hoài đang yêu đương với một cô gái, người này làm thiết kế nội thất, công ty ở đối diện công ty của Trịnh Hoài. Hai người có duyên tình cờ biết nhau, đối phương chỉ là một con gái của một gia đình bình thường, Trịnh Hoài tốn nhiều công sức lừa gạt người nhà, bận rộn đi hẹn hò yêu đương, cho nên rất ít để tâm tới những việc khác.
Đợi đến khi anh ấy đoán được những thông tin từ trong lời nói của cha, khi đã làm rõ ràng ngọn nguồn thì trời đã ngả sang chiều.
Cố Duẫn là kiểu người bao che khuyết điểm, nhìn Trịnh Tây Tây không bực tức gì nhưng thực chất bên trong là người cứng đầu cứng cổ. Trịnh Hoài biết, em gái này của mình sợ là không thể tìm về được rồi.
Đối với việc này, ngoài việc bị Cố Duẫn đánh một trận, Trịnh Hoài cũng không biết mình còn có thể làm gì. Hơn nữa với kinh nghiệm của Trịnh Tây Tây, khó tránh làm anh ấy cảm thấy có chút ớn lạnh, lại nghĩ đến chuyện của bạn gái mình, Trịnh Hoài nhất thời cũng rơi vào đau khổ.
Cho nên không đợi Cố Duẫn hẹn anh ấy, Trịnh Hoài đã chủ động tới cửa, hẹn Cố Duẫn gặp mặt ở võ viện.
Cố Duẫn, Trịnh Hoài và Trần Minh Viễn học võ thuật cùng nhau. Vốn dĩ ba người đều chỉ học chơi, sau này đi ra ngoài cho ngầu, nhân tiện giữ dáng.
Sau này mẹ của Cố Duẫn xảy ra chuyện, Cố Duẫn dường như biến thành một người khác, làm gì cũng không cần mạng, bỏ lại hai người Trịnh Hoài và Trần Minh Viễn ở phía sau.
Bây giờ Trịnh Hoài và Trần Minh Viễn hai người kết hợp cũng không đủ đánh bại Cố Duẫn.
Cố Duẫn không khách khí đẩy ngã Trình Hoài đến mức anh ấy hoài nghi nhân sinh. Cuối cùng Trịnh Hoài không còn sức lực, cũng lười đứng dậy, cho nên trực tiếp ngã quỵ lên nệm, thở hồng hộc.
Cố Duẫn đá anh ấy: “Cậu cũng chỉ có vậy thôi à?”
“Đúng vậy đấy.” Trình Hoài nằm trên nệm, bình phục thở hồi lâu, sau một lúc thì hỏi: “Tây Tây… Em ấy vẫn khỏe chứ?”
Cố Duẫn ngồi xuống bên cạnh: “Yên tâm đi, chắc chắn là tốt hơn mấy người.”
“Sau này có tôi chăm sóc em ấy, các người không cần nhọc lòng nữa.”
Trịnh Hoài mở miệng nhưng không biết nên nói gì. Anh ấy chưa hoàn thành nghĩa vụ của anh trai, bây giờ ngay cả muốn hỏi nhiều thêm vài câu cũng phải tỏ ra không có lập trường và đạo đức giả.
“Tôi có một cô bạn gái.” Trịnh Hoài nói: “Chính là cô gái mà cậu nhìn thấy ở trại ngựa.”
“Lúc ấy còn giấu giấu diếm diếm, chết cũng không thừa nhận.” Cố Duẫn cười nhạo: “Sao bây giờ lại tự nguyện nói ra rồi?”
“Có lẽ là bị Tây Tây kích thích.” Anh ấy ngồi dậy từ cái nệm: “Tôi không có dũng khí như em ấy, nói yêu đương cũng không dám để người nhà biết.”
“Có lúc cảm thấy mình rất vô dụng.”
“Quá vô dụng.” Lời nói Cố Duẫn vừa đến bên miệng, quay đầu lại thấy bộ dạng muốn chết của Trịnh Hoài, lúc ấy lương tâm của anh mới trở về một chút. Suy cho cùng cũng là anh em nhiều năm, Cố Duẫn mở miệng lại lần nữa: “Quyết định nào cũng là một loại chọn lựa, không cần biết có liên quan đến cậu hay không, mà quan trọng là ở việc cậu muốn gì.”
“Đúng vậy, cá hay gấu, không thể có chọn hai thứ cùng lúc được (1).” Trịnh Hoài thở dài.
Thực ra anh ấy cũng cảm thấy thế. Anh ấy không phải là bộ não yêu đương gì cả, cho nên anh ấy dễ dàng biết chính là vào lúc Trịnh Tây Tây cãi nhau với cha, nỗi lòng của anh ấy mới dao động như vậy, bởi vì anh ấy hiểu rõ bản thân mình rất khó làm được.
Hôm nay Trịnh Tây Tây ngủ dậy muộn, buổi chiều đến nhà dạy cho Phó Sơ, nhân tiện đem tập ghi chép của mình cho cô ấy.
Phó Sơ như có được kho báu, vừa lật vừa khen lấy khen để Trịnh Tây Tây, khiến cô thấy ngại ngùng, nhưng lấy tập ghi chép của mình cho người khác dùng, Trịnh Tây Tây vẫn khá hài lòng.
Hôm qua Phó Sơ cùng cha mẹ tới thủy cung, đến hôm nay vẫn rất phấn khởi, lải nhải chia sẻ việc hôm qua đến thủy cung với Trịnh Tây Tây, sau khi nói xong thì đề nghị: “Chị Tây Tây, anh trai lần trước, chị mời anh ấy đi cùng nhé.”
Mặc dù Trịnh Tây Tây đã giải thích mối quan hệ của hai người nhưng Phó Sơ không chịu từ bỏ, cô ấy luôn cảm thấy hai người có gì đó, cho nên vẫn luôn khuyến khích Trịnh Tây Tây, quả thực là còn tích cực so với chuyện tình yêu của bản thân nữa.
“Giải đề đi.” Trịnh Tây Tây ấn đầu cô ấy xuống: “Tự lo cho bản thân em trước đi.”
Phó Sơ bĩu môi.
Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán có ba ngày, Trịnh Tây Tây không rảnh rỗi hoàn toàn, Cố Duẫn lại càng bận hơn.
Ngày hôm sau, Cố Duẫn đang ăn sáng thì Tề Thịnh gọi điện thoại tới, gã biết được một thông tin mới, bây giờ có việc quan trọng cần tìm Cố Duẫn thương lượng.
Gã đang trên đường tới rồi.
Tề Thịnh đi tới ngôi nhà bên cạnh công ty của Cố Duẫn, bây giờ anh không ở đó nên chỉ có thể gửi địa chỉ cho gã, bảo gã qua.
Tề Thịnh nhìn thấy địa chỉ này gần trường đại học Văn, lập tức lấy lại tinh thần, đeo tai nghe bluetooth lên hỏi: “Em gái cũng ở đó hả?”
Với cương vị là trợ thủ đắc lực cho Cố Duẫn, bởi vì để em gái thuận tiện đi học nên Cố Duẫn đã mua nhà gần trường đại học Văn, việc này Tề Thịnh sớm đã biết.
Cố Duẫn cảm thấy gã chính là tới tìm Trịnh Tây Tây, thế nên anh không nể tình mà cúp điện thoại.
“Có chuyện gì hả anh?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Một đồng nghiệp tới thôi.” Cố Duẫn đặt điện thoại xuống: “Đưa xong đồ cho anh thì cậu ta đi luôn.”
Trịnh Tây Tây: “...”
Trịnh Tây Tây bắt đầu lo lắng hàng ngày Cố Duẫn sẽ bị người khác úp sọt.
Sau nửa giờ, chuông cửa vang lên.
Cố Duẫn đi mở cửa.
Tề Thịnh ăn mặc lộng lẫy, lướt qua Cố Duẫn nhìn xung quanh phía sau. Cố Duẫn khó chịu nhìn gã: “Để đồ lại, cậu có thể đi rồi.”
“Như vậy sao được, đi ngàn dặm xa xôi chính là để đến đây đưa cho cậu thứ này.” Tề Thịnh lấy tài liệu phía sau đặt xuống rồi chen người vào.
Ngôi nhà này hơi nhỏ so với dinh thự Dục Minh nhưng cách bài trí vô cùng ấm áp, có cảm giác như vợ chồng cùng chung sống.
Tề Thịnh bị suy nghĩ của mình làm ngạc nhiên, sau đó tự giác bắt đầu đổi giày.
Cố Duẫn tìm dép lê cho gã, nhìn thấy tủ giày mới ý thức được đồ của anh đều là mua cặp với Trịnh Tây Tây. Không phải anh cố ý làm vậy, chỉ là trong nhà bây giờ chỉ có hai người, mua đồ đương nhiên đều phải mua hai phần, ngay cả dép lê cũng như vậy.
Trên tủ giày vẫn còn hai đôi dép lê mới, một đôi kiểu nam một đôi kiểu nữ.
Ngôi nhà này ngoài Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn ở thì chỉ có Chu Hoành lui tới. Chu Hoành lười đổi giày, mỗi lần tới đều mang tất rồi đi vào, hai đôi dép lê này vẫn chưa mở.
Ánh mắt của Cố Duẫn rơi trên hai đôi dép lê cùng kiểu dáng, hạ tay xuống, hỏi Tề Thịnh: “Nếu không, cậu mang vớ vào đi?”
“Wow, cậu không keo kiệt đến mức vậy chứ.” Tề Thịnh bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho ngạc nhiên: “Tên ngăn tủ không phải vẫn còn mới sao, cậu là đại tư bản, một đôi dép lê cũng không nỡ à?”
Tề Thịnh không chút khách khí giật lấy đôi dép mang vào, Cố Duẫn mím môi thành một đường thẳng, sau đó mở đôi giày kiểu nữ khác, nếu đôi kiểu nam đã bị Tề Thịnh đi vào rồi thì đôi này không bằng cho khách đi vậy, ví dụ Trịnh Tây Tây muốn đưa bạn cùng phòng về hay gì đó.
Trịnh Tây Tây cầm vòi hoa sen đi lên gác mái tưới nước cho hoa cỏ, khi đi xuống đúng lúc gặp Tề Thịnh.
Đây là lần thứ ba Tề Thịnh và cô gặp nhau, cuối cùng cũng có cơ hội tự giới thiệu: “Em gái xin chào, anh tên Tề Thịnh, là bạn đại học của Cố Duẫn, bây giờ là cấp dưới ở công ty.”
“Chào anh, em tên là Trịnh Tây Tây.”
Tề Thịnh mở miệng, em gái của Cố Duẫn... không phải họ Cố sao?
Tuy nhiên gã đã kịp phản ứng lại, ý thức được câu hỏi như vậy là bất lịch sự, cho nên không nói những lời này.
Tề Thịnh không phải người Văn Thành, đối với vòng bát quái trong Văn Thành không hiểu lắm, tuy nhiên lúc gã học đại học có gặp qua Đoạn Tiểu Tiểu, biết đó là em họ của Cố Duẫn, không phải họ Cố, cũng không phải họ Đoạn, cho nên là em họ xa.
Cố Duẫn đối với em họ xa tốt như vậy sao?
Gã vẫn nghi ngờ, Cố Duẫn bước qua: “Tới phòng làm việc.”
Tề Thịnh chỉ có thể đi theo.
Đến phòng làm việc, Tề Thịnh không nhịn được hỏi: “Cố Duẫn, nói thật đi, cậu và em gái rốt cuộc là thế nào vậy, hai người vốn dĩ không có quan hệ huyết thống sao?”
“Không phải.” Cố Duẫn nhướng mí mắt, liếc nhìn gã một cái.
“Vãi!” Tề Thịnh ngạc nhiên: “Thực sự không có! Thực sự không có?”
“Cậu có lắp máy đọc lại à?” Cố Duẫn sốt ruột liếc nhìn gã.
“Mẹ nó, Cố Duẫn, cậu đúng là thâm hiểm khó lường!” Tề Thịnh gần như nhảy dựng lên nói.
“Thực sự không ngờ, cậu lại là người như vậy.” Tề Thịnh lải nhải: “Kiểm soát em gái cái gì chứ, tôi thấy cậu có dã tâm thì có, nung nấu ý định xấu xa.”
Nếu là khi trước, Cố Duẫn chắc chắn sẽ mở miệng phản bác, nhưng lần này không biết tại sao lời phản bác có chút khó nói.
Anh đá Tề Thịnh: “Có phải nên nói đến việc chính rồi không?”
Hai người nói xong chuyện của công ty.
Trước khi rời đi, Tề Thịnh không có ý đồ tán tỉnh Trịnh Tây Tây nữa, an phận bước ra khỏi nhà.
Một lát sau Cố Duẫn mới từ phòng làm việc đi ra.
Trịnh Tây Tây ngồi lên ghế, chỉnh âm cây đàn ghita.
Cây đàn ghita này là của Cố Duẫn, bản thân anh không biết cách đánh nhưng thích dạy cho Trịnh Tây Tây. Bình thường là anh ở bên cạnh chỉ dẫn, Trịnh Tây Tây cầm đàn ghita gảy, có lúc anh còn khen quá lố, sau đó làm Trịnh Tây Tây thẹn quá thành tức giận dùng gối đánh anh.
Hoạt động vui chơi giải trí của Trịnh Tây Tây không nhiều, lúc rảnh rỗi lấy ghita ra luyện tập, bây giờ đã chơi thành thạo, đã có thể thay đổi các hợp âm thông thường.
Lúc Cố Duẫn đi tới, Trịnh Tây Tây đã chỉnh xong âm rồi. Cô cầm đàn ghita, hơi cúi đầu, tóc vén sau tai, lộ ra một bên mặt thanh tú xinh đẹp.
Trịnh Tây Tây làm việc gì cũng rất nghiêm túc, đều có thể làm tốt.
Khóe miệng của Cố Duẫn vô thức cong lên, trong đầu đột nhiên xuất hiện lời nói của Tề Thịnh.
Cậu đúng là thâm hiểm khó lường!
Nụ cười của Cố Duẫn dần dần cứng đờ nhưng câu nói đó giống như ma âm không ngừng vang vọng trong đầu anh- Cố Duẫn, cậu đúng là thâm hiểm khó lường!
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Duẫn: Tôi không phải, tôi không có.
Cố Duẫn: Thơm quá.
(1) Một câu thành ngữ “Con cá và con gấu, bạn không thể có cả hai cùng một lúc”, ý nói bạn phải chọn thứ này hoặc thứ kia, hoặc cũng có nghĩa là không phải lúc nào bạn cũng có được thứ mình muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.