Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 37: Anh ơi, em sẽ nhớ anh lắm đấy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán kết thúc, Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây đã quay về Văn Thành.
Gần như là sau khi Cố Duẫn vừa trở về, các loại hẹn mời đã lập tức ập đến. Lúc trước ở bên ngoài, Cố Duẫn còn có thể trốn được, nhưng bây giờ trở về rồi thì anh không tài nào trốn tránh được nữa. Hơn nữa, có một vài đối tác làm ăn cũng cần phải qua lại với nhau.
Tất nhiên, cũng có người đến tận nhà anh.
Vào tối hôm sau, sau khi họ trở về, Trần Minh Viễn và Đỗ Phong đã chạy đến nhà Cố Duẫn để tị nạn.
Tết Nguyên Đán chính là thời điểm tốt để người lớn giáo dục những người trẻ tuổi, hối thúc chuyện hôn nhân đại sự, hối thúc sự nghiệp, so sánh với nhau... Làm cho bọn họ khổ không nói lên lời, vậy nên bọn họ đã nhao nhao lôi Cố Duẫn ra làm cái cớ, cuối cùng cũng thoát được một kiếp.
Chỉ có Trịnh Hoài là hoàn toàn không thoát ra được nên mới không đến.
Cái Tết năm nay của nhà họ Trịnh có thể nói là rất náo nhiệt. Trước hết là chuyện Trịnh Hoài đã có bạn gái bị người trong nhà phát hiện, bên này còn chưa kịp bịa chuyện lấp liếm cho cẩn thận thì Trịnh Nghi lại tự ý dính dáng tới nhị công tử nhà họ Lương, đã vậy lại còn dính tới tận giường.
Cả ba vị thiếu gia của nhà họ Lương đều là hoa hoa công tử (1), đã vậy lại còn là một lũ nhan khống (2). Khuôn mặt của Trịnh Nghi chỉ được coi như là thanh tú, đây cũng là lý do vì sao trước đó, khi nghe tin nhà họ Trịnh có ý đồ muốn liên hôn với nhà họ Lương, người đầu tiên mà Trần Minh Viễn nghĩ đến lại là Trịnh Tây Tây. Bởi vì chỉ dựa vào vẻ bề ngoài của Trịnh Nghi thì có khả năng là mấy vị công tử của nhà họ Lương không thèm để mắt tới.
Thế nhưng Trịnh Nghi là một người có thủ đoạn, nhị công tử nhà họ Lương lại t*ng trùng lên não, bây giờ hai người ấy đã lăn lên tận giường luôn rồi.
Lần này thì chuyện liên hôn giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Lương có thể coi như là chắc như đinh đóng cột rồi, nhưng loại chuyện như này mà truyền ra ngoài thì có hơi mất mặt thật, Trịnh Hoài và nhị công tử nhà họ Lương còn suýt nữa thì đánh nhau. Có thể nói rằng, trong bất kỳ khía cạnh nào thì đây cũng là cái Tết bết bát nhất mà Trịnh Hoài từng trải qua.
Khi nghe thấy những điều này, Trịnh Tây Tây ngây người một hồi lâu, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, không tài nào hiểu nổi mối quan hệ giữa mình nhà họ Trịnh. Cô ở nhà họ Trịnh chưa lâu, không thể nói được mối quan hệ của họ thân mật đến mức nào, giờ nghe ra thì có vẻ giống như đang nghe kể về chuyện của một 'gia đình nhà người ta' mà cô có quen biết vậy.
Dù sao đi nữa, đây cũng là việc trong gia đình của nhà họ Trịnh, người khác nghe thấy thì cũng chỉ có thể thổn thức vài câu, ngoài việc toát mồ hôi hột thay Trịnh Hoài vì đã phải trải qua những chuyện như vậy ra, về cơ bản thì không thể giúp được gì nhiều.
Bây giờ vẫn còn là Tết, Trần Minh Viễn và Đỗ Phong đến nhà, tuy không mang đồ đạc gì cho Cố Duẫn thế nhưng lại không hẹn mà gặp, đều có chuẩn bị quà cho Trịnh Tây Tây.
"Em là em gái ruột của Trịnh Hoài, lại là em gái của Cố Duẫn, chín bỏ làm mười thì cũng là em gái của anh rồi." Trần Minh Viễn đưa hộp quà cho cô, nói: "Anh không biết chọn đồ cho con gái nên đã đặc biệt nhờ người chọn lựa giúp anh đấy, em đừng chê nha."
Còn Đỗ Phong thì lại cho cô một tấm thẻ, với chiếc thẻ ấy, sau này chỉ cần là sản nghiệp của nhà họ Đỗ thì cô đều có thể được giảm giá và hưởng mức đãi ngộ cao cấp nhất.
Anh ta không giống với tên ngốc Trần Minh Viễn kia, trong lòng anh ta sáng tỏ như gương, không hề nói đến cái gì mà em gái hay không em gái, nhìn Cố Duẫn một cái rồi lại nhìn qua Trịnh Tây Tây, anh ta thẳng thắn nói: "Chúc em hạnh phúc."
Câu này đơn độc nói ra thì không sao cả, dù sao thì ai cũng có thể nói như vậy, nhưng nghe ra thì lại có vẻ như có chỗ nào đó cứ kỳ quặc làm sao ấy.
Chẳng qua là Trịnh Tây Tây cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau khi Cố Duẫn bảo cô nhận lấy, cô cũng không hề khách sáo mà nhận những món quà đó.
Cô không thiếu quà, hễ cô có thiếu thứ gì đó, chính bản thân cô còn chưa kịp nhận ra thì Cố Duẫn đã chuẩn bị sẵn cho cô từ trước rồi. Nhưng cô sẽ ghi nhớ tấm lòng của Trần Minh Viễn và Đỗ Phong, sau này nếu như có cơ hội thì cô tất nhiên cũng sẽ đền đáp lại.
Họ vừa đủ bốn người, Trần Minh Viễn đề nghị: "Có muốn chơi bài không?"
Chơi bài cũng được coi như là hoạt động bắt buộc phải có vào dịp Tết rồi, dù sao thì Tết nhất cũng đông người, mọi người tụ tập lại, một trò chơi mà già trẻ lớn bé đều có thể chơi được thì chỉ có thể là đánh bài hoặc mạt chược.
Trong khoảng thời gian này, Trần Minh Viễn không biết là dính phải cái vận may gì, cứ chơi bài là thắng, dùng chính lời nói của cậu ta để hình dung thì chính là tình trường thất bại, đánh bài tất hên. Vậy nên cậu ta mới không thể chờ đợi được, muốn thắng Cố Duẫn.
Cuối cùng, mấy người bọn họ quyết định chơi mạt chược. Cố Duẫn kêu người đi mua mạt chược về.
Mặc dù Trịnh Tây Tây chưa bao giờ chơi mạt chược, nhưng quy tắc chơi mạt chược rất đơn giản, cô chỉ nghe qua vài lần là đã hiểu được cơ bản rồi, nhưng cô là tay mơ, đương nhiên là sẽ không thể sánh bằng mấy tay chơi lành nghề như ba người kia được. Cô chơi mấy ván rồi nhưng vẫn chưa thắng được một ván nào cả.
Cô cũng không hề nhụt chí, vẫn tiếp tục chơi theo nhịp điệu và sự hiểu biết của mình.
Trần Minh Viễn một lòng muốn thắng Cố Duẫn, quá nóng lòng nên đã phán đoán sai không ít lần, đến cuối cùng thì người dành chiến thắng lại là Cố Duẫn.
"Không phải chứ, tôi đây còn là người hy sinh vận may đào hoa để đổi lấy vận may đánh bài đấy, làm sao có thể thua cậu được kia chứ?"
Trần Minh Viễn vừa lẩm bẩm vừa tự mình nghĩ thông suốt: "Cũng phải, nếu như phải đọ độ FA với Cố Lão Cẩu thì tôi đúng thật là phải tự than trách mình không bằng người rồi. Tốt xấu gì thì tôi cũng đã từng đi xem mắt, còn cậu thì ngay cả một cái bóng cũng chẳng có."
Đỗ Phong ho 'khụ khụ' hai tiếng, ý bảo cậu ta tém tém lại một chút.
Trần Minh Viễn thấy lạ bèn nhìn anh ta, bảo: "Sao nào, còn không cho người ta nói nữa chắc?"
"Theo tôi thấy thì chỉ có Cố Duẫn cậu là tầm mắt cao, nhìn ai cũng không vừa ý. May là cậu vẫn còn biết đường mà tìm cho mình một cô em gái, tương lai có thể nuôi dưỡng cậu lúc tuổi già..."
Cố Duẫn đẩy bài một phát rồi nhìn cậu ta một cái: "Phỗng rồi kìa."
Tiếp đó, Cố Duẫn gần như chọi nhau với Trần Minh Viễn, anh tới tôi lui, hai người chỉ nhìn chằm chằm vào bài của người kia để phỗng, khí thế hoành tráng như kiểu đến chết cũng không buông.
Đỗ Phong nói: "Hai người có thể để cho người khác có chút trải nghiệm trò chơi không hả, tôi thấy Tây Tây đã lâu lắm rồi không có bài để phỗng rồi."
Trịnh Tây Tây vạch trần anh ta: "Em đã phỗng tám lần rồi, anh Đỗ Phong ạ. Là anh suốt từ nãy đến giờ vẫn không có bài để phỗng thì đúng hơn."
Đỗ Phong: "..."
Không biết đó có phải là 'tình trường thất bại thì đánh bài tất hên' thật hay không, suốt cả buổi tối, bài của Đỗ Phong đều nát không nỡ nhìn, đánh tới đánh lui không đánh được gì, suýt nữa đã thua sạch cả đũng quần.
Thế nhưng sau khi từng bước một mò ra được bí quyết, cộng thêm việc không có ai chống lại cô, Trịnh Tây Tây bắt đầu quật khởi, hậu sinh khả úy.
Mấy người bọn họ chơi bài đến rạng sáng, Trịnh Tây Tây hiếm khi thức đêm, bắt đầu ngáp ngủ, lúc này mọi người mới giải tán.
Cố Duẫn thắng nhiều nhất, anh đưa thẻ chip (3) cho Trịnh Tây Tây, nói: "Tìm hai tên kia đòi lì xì đi."
Trần Minh Viễn cực kỳ làm lố, gào khóc om sòm: "Tôi đánh toàn thắng cả một cái Tết, kết quả lại thua hết cho cậu trong một đêm."
Cố Duẫn nói lời cảm ơn cực kỳ chân thành: "Vậy... Vất vả cho cậu rồi."
Trần Minh Viễn: "..."
Sau khi chơi bài xong rồi giải tán, Đỗ Phong và Trần Minh Viễn phải trở về.
Cố Duẫn bảo Trịnh Tây Tây lên trước để đánh răng rửa mặt rồi tự mình tiễn hai người kia ra khỏi cửa.
Chiến tích liên tiếp giành chiến thắng trong suốt cái Tết này của Trần Minh Viễn vậy mà lại bị Cố Duẫn phá vỡ tại nơi này, làm cho cậu ta không cách nào tiếp tục khoe khoang chiến tích của mình trong những ngày nghỉ còn lại nữa. Lúc đi về cũng không thèm quay đầu lại, chỉ thò cái tay phải ra vẫy vẫy, bước đi giống như mấy cụ già rồi ngồi lên xe.
Trần Minh Viễn đã đi xa, Đỗ Phong cũng không vội rời đi ngay.
Anh ta đứng ngay tại chỗ và nói một cách có ẩn ý: "Em gái năm nay đã mười chín tuổi rồi, theo thống kê thì tuổi này là giai đoạn có tỉ lệ yêu đương cao nhất đấy."
Anh ta vỗ vỗ vai Cố Duẫn: "Cậu thấy thế nào?"
"Cậu muốn nói cái gì?"
Đỗ Phong thu liễm lại biểu cảm của mình, hỏi: "Cố Duẫn, cậu thích Trịnh Tây Tây rồi phải không?"
Cố Duẫn im lặng một khoảng thời gian dài.
Từ những hoài nghi ban đầu đến việc không thể nào tin nổi, cho đến việc cố gắng giữ nguyên hiện trạng hiện giờ, anh không còn cách nào để tự lừa dối chính mình nữa, bèn trả lời: "Ừ."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Đỗ Phong 'ha ha' cười ồ lên: "Cố Duẫn, cậu... cậu đúng thật là hề vãi chưởng."
Thành thật mà nói, bản thân Cố Duẫn cũng cảm thấy như vậy.
Trịnh Tây Tây là em gái ruột của Trịnh Hoài. Trước khi gặp Trịnh Tây Tây, mọi người nhắc đến cô thì đều gọi là 'em gái' này 'em gái' nọ, Cố Duẫn nối tiếp cái thói quen này. Lần đầu tiên khi gặp Trịnh Tây Tây ở nhà họ Trịnh, anh đã tự động phân chia cô vào vị trí 'em gái' này.
Trên thực tế, Trịnh Nghi cũng là em gái của Trịnh Hoài, thế nhưng anh lại chưa bao giờ từng gọi cô ta như vậy cả.
Có lẽ, ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, anh đã có cảm tình với Trịnh Tây Tây, nếu không thì anh cũng đã không chủ động ngồi cạnh và không giật lấy tai nghe của cô, sau này lại càng không quá chú ý đến cô như thế.
Ngay từ lúc ban đầu là bởi vì có hứng thú với Trịnh Tây Tây nên (4) anh mới có thể hết lần nọ đến lần kia xuất hiện trước mặt cô. Chỉ là anh đã tính sai vị trí rồi.
Anh vốn dĩ không phải là muốn có một người em gái, anh chính là yêu thích cô.
Tiếc rằng, đến khi anh nhận ra được điều đó thì Trịnh Tây Tây đã hoàn toàn coi anh như một người anh trai rồi
Nghĩ tới một loạt các hành động và sự việc mà mình bày ra để làm cho Trịnh Tây Tây nhận anh làm anh trai, trong lòng Cố Duẫn nghĩ, anh đúng là một thằng ngu.
Thế nhưng, việc đã đến nước này, leo lên lưng cọp thì dễ, muốn an toàn mà leo xuống mới gọi là khó.
Trịnh Tây Tây và nhà họ Trịnh coi như đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, anh là người thân và cũng là chỗ dựa duy nhất của cô. Trịnh Tây Tây tín nhiệm anh, ỷ lại anh, đối đãi với anh như anh trai ruột của mình, nếu lúc này nói cho cô biết, thật ra thì anh có loại tâm tư khác với cô, vậy thì anh có khác gì cầm thú đâu.
Cô không có thân nhân khác, nếu cô không tiếp nhận được, muốn rời khỏi nơi này thì ngay cả một nơi có thể đi cũng không có.
Huống hồ...
Anh nhìn về phía Đỗ Phong đang cười đến nỗi không thể khống chế dược, cảnh cáo nói: "Đừng có mà nói ra."
"Biết rồi." Đỗ Phong vui sướng khi người gặp họa, nói: "Cho dù có âm thầm cười đến chết thì tôi cũng sẽ không nói ra đâu."
Cố Duẫn nổi nóng đá anh ta một cước: "Cút."
"Vậy sau này cậu dự định làm thế nào?" Đỗ Phong tiếp tục hỏi.
Cố Duẫn ngước nhìn bầu trời một lát rồi đáp: "Không biết nữa."
Anh nghĩ, cái danh 'anh trai' này của anh ít nhất cũng phải làm tới khi Trịnh Tây Tây học xong đại học.
Chờ cô tốt nghiệp rồi, có thể một mình đảm đương một mặt, đến lúc đó lại cân nhắc những chuyện khác. Trước lúc đó thì anh chỉ muốn cho cô bốn năm đại học không phải ưu phiền hay lo nghĩ gì cả.
...
Kỳ nghỉ của Cố Duẫn ngắn hơn Trịnh Tây Tây, còn chưa ra Tết Nguyên Đán anh đã phải quay lại làm việc rồi.
Trịnh Tây Tây ở nhà ăn Tết xong mới trở lại trường học.
Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri cũng đã trở lại rồi, ba người hẹn nhau ăn cơm ở nhà hàng ngoài trường.
Tằng Ngữ đang thao thao bất tuyệt kể về chuyện tụ tập bạn học thời cấp ba trong kỳ nghỉ đông này.
"Cậu biết gì không? Nửa năm không gặp, mấy nhỏ đó ai nấy đều biến thành bộ dáng giống như yêu tinh vậy, nhan sắc cứ thế mà tăng lên, đây đại khái chính là cái gọi là gái mười tám thay da đổi thịt trong truyền thuyết chăng?"
"Cậu tút tát lại cho cẩn thận rồi thay bộ quần áo, trang điểm gì gì đó, không phải là cũng có thể thay da đổi thịt rồi hay sao?" Trịnh Tây Tây nói.
"Làm sao cậu biết được là tớ không trang điểm." Tằng Ngữ gần như ngay lập tức nhụt chí: "Sáng sớm tinh mơ tớ đã thức dậy để trang điểm, định trở thành bé con xinh đẹp nhất lớp, kết quả còn chưa ra khỏi cửa đã suýt chút nữa dọa cho mẹ tớ phát bệnh tim luôn rồi."
"Vì thế nên tớ chỉ còn nước bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để tẩy trang, còn hại tớ đến muộn giờ nữa."
"Phụt..." Phạm Tri Tri không hề khách khí mà phụt cười.
"Các cậu còn có mặt mũi cười tớ nữa." Tằng Ngữ nói: "Trong ký túc xá của chúng ta có ba người, nói không chừng kỹ thuật của tớ lại là tốt nhất đấy."
Ba người vừa ăn vừa tán gẫu, kể về những chuyện thú vị trong kỳ nghỉ đông, sau đó cùng nhau tản bộ trở về trường học.
Lúc đến cổng trường, trước mặt có một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục, sau đó dừng lại trước mặt Trịnh Tây Tây.
"Thưa tiểu thư Tây Tây." Người đàn ông vạm vỡ đó nói: "Ông chủ nhà chúng tôi muốn mời cô uống một tách trà."
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe đậu cách đó không xa, Cố Chính Vĩ kéo cửa sổ xe, cách một khoảng cách nhất định, gật đầu với Trịnh Tây Tây.
Phạm Tri Tri và Tằng Ngữ đều có chút không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Tằng Ngữ kéo tay áo Trịnh Tây Tây: "Bảo vệ trường học ở ngay phía trước, nếu cậu không muốn đi thì chúng tớ kêu bảo vệ cho."
"Các cậu cứ trở về trước đi." Trịnh Tây Tây nói: "Là người tớ quen biết."
Mặc dù Trịnh Tây Tây không thích ông ta nhưng cô vẫn luôn cảm thấy, nếu cô cự tuyệt một lần thì đối phương còn có thể tìm tới cô rất nhiều lần, không bằng đi qua xem sao, xem xem rốt cuộc là đối phương có mục đích gì. Nhỡ đâu có liên quan đến Cố Duẫn thì cô còn có thể nhắc nhở anh sớm hơn một chút.
Sau khi để cho Tằng Ngữ bọn họ trở về, Trịnh Tây Tây cũng tự mình lên xe.
Cố Chính Vĩ tìm một quán trà gần trường học, ông ta yêu cầu một gian phòng riêng.
Trịnh Tây Tây đi theo vào trong, trước sau như một vẫn luôn có có chút cảnh giác đề phòng ông ta.
Cố Chính Vĩ thấy vậy, buồn cười, nói: "Ta không có ác ý với cháu, Trịnh Tây Tây, cũng có thể nói ta rất cảm kích cháu."
Ông ta gọi hai ấm trà sau đó rót cho Trịnh Tây Tây một chén Long Tỉnh.
Trịnh Tây Tây cứ ngồi đó, không nói gì.
Cố Chính Vĩ không có hàn huyên với cô mà đi thẳng vào chủ đề: "Ta là cha của Cố Duẫn, chắc là cháu cũng biết rồi, Cố Duẫn là đứa con trai duy nhất của ta."
"Ta biết, ta cực kỳ không đủ tư cách, cũng có lỗi với nó, nhưng sự yêu thương và bảo hộ của ta dành cho nó, từ đầu đến cuối, vẫn chưa từng thay đổi." Cố Chính Vĩ nói: "Tính cách của Cố Duẫn quá sắc bén, tất cả kiến nghị mà ta dành cho nó đều bị nó bác bỏ, làm việc không chừa đường lui, đắc tội với rất nhiều người."
"Đó là do bọn họ lòng dạ hẹp hòi." Trịnh Tây Tây nói: "Cố Duẫn sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội với người khác, chắc chắn là bọn họ đã làm chuyện gì đắc tội với Cố Duẫn trước rồi."
"Nếu ngài đã nói mình là cha của Cố Duẫn, lại nói mình yêu thương anh ấy, vậy thì những lúc như thế này, ngài không nên nói như vậy."
Cố Chính Vĩ phát hiện Trịnh Tây Tây thật sự là miệng lưỡi lanh lợi, nói chuyện có lý lẽ có căn cứ, làm cho người ta không biết phải phản bác như thế nào, đúng thật là giống Cố Duẫn như đúc.
"Cô bé à, cháu còn quá trẻ, thế giới này không phải là chỉ có chuyện đúng hay sai đơn giản như vậy, ngay cả ta cũng không dám tùy tiện trêu chọc những người đó đâu."
"Cháu tin tưởng Cố Duẫn." Trịnh Tây Tây nói.
Suy nghĩ một chút, cô lại nói: "Hơn nữa, anh ấy không phải là người không có chừng mực."
Tính cách của Cố Duẫn vốn đã như vậy, cô cảm thấy không có gì không tốt cả, nếu bắt Cố Duẫn thay đổi, trước tiên không nói đến việc Cố Duẫn có thể chấp nhận được hay không, ngay cả cô cũng không thể chấp nhận thay Cố Duẫn được.
Hơn nữa, Cố Duẫn cũng không phải là một người lỗ mãng, anh chỉ là thoạt nhìn cường thế không dễ ở chung, trên thực tế, những mối quan hệ cần phải móc nối thật tốt, hay là những lễ phép giáo dưỡng cần phải có, anh đều có cả.
Anh có phong cách làm việc và cách suy nghĩ của riêng mình, cũng không phải là người không biết trời cao đất dày là gì.
Ngay cả khi gặp phải tình huống xấu nhất, cực chẳng đã, cùng lắm thì... Sau này cô phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình, còn Cố Duẫn thì phụ trách việc xinh đẹp như hoa là được.
Tư duy của Trịnh Tây Tây nhịn không được có hơi phân tán, sau đó lại cảm thấy... có hơi rung động.
Cố Chính Vĩ phát hiện ra rằng, muốn Trịnh Tây Tây khuyên nhủ Cố Duẫn là chuyện không thể làm được, cũng không biết là Cố Duẫn tìm được cô gái này như thế nào, tính tình cũng quật cường y như Cố Duẫn, hơn nữa lại còn cực kỳ bao che khuyết điểm. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi nói vài câu như vậy, cô hận không thể đem tất cả những lời nói không tốt về Cố Duẫn chọi lại một lượt.
Về sau thì không có gì để nói nữa rồi.
Cố Chính Vĩ rời đi không lâu, Cố Duẫn bên kia đã nhận được tin tức Cố Chính Vĩ tới tìm Trịnh Tây Tây.
Chủ yếu là lúc Tằng Ngữ rời đi cảm thấy có chút lo lắng, cô ấy xem phim truyền hình nhiều rồi, đầu óc cũng suy nghĩ nhiều hơn, càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cho nên cô ấy đã đi mách lẻo với Cố Duẫn.
Cố Duẫn gần như là tùy tiện đoán một cái, đã đoán ra được là Cố Chính Vĩ.
Đầu tiên, anh gọi điện thoại chất vấn Cố Chính Vĩ, sau khi biết được ông ta đã rời đi rồi thì rốt cuộc anh mới thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại cho Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây không hề giấu diếm, nói rõ cho anh biết mục đích mà Cố Chính Vĩ tìm cô.
Cô không cố ý khuyên nhủ anh, cũng không cố ý giấu diếm không nói ra những lời nói của Cố Chính Vĩ, đương nhiên, cô có bỏ qua một đống lời bảo vệ khuyết điểm của mình, còn có vở kịch nhỏ li kỳ kia nữa.
"Không cần để ý tới ông ta." Cố Duẫn nói, có thể là sợ cô lo lắng, lại bổ sung:"Anh có chừng mực."
Trước kia anh đúng thật là đã từng có một khoảng thời gian buông tay mặc kệ, bất chấp tất cả, thế nhưng giờ đây trạng thái tâm lý của anh đã thay đổi rồi, cứ coi như là anh không thay đổi đi chăng nữa thì Tề Thịnh cũng sẽ nhây nhây ngăn cản anh, cái tên đó còn đang hi vọng vào việc dựa vào anh để làm giàu và phát triển sự nghiệp, bước đi trên đỉnh cao của nhân sinh, không có khả năng nhìn anh tự đi tìm chết được.
"Vâng, em biết rồi." Trịnh Tây Tây nói.
Cảm giác được người khác thấu hiểu thật ra là rất tốt.
Trong trường hợp của Cố Duẫn, hầu hết mọi người đều cảm thấy ấn tượng về anh là không dễ nói chuyện, đồng thời cũng không dễ chọc, toàn thân đều là gai góc, không có chừng mực. Cố Chính Vĩ cũng cho rằng là như vậy.
Ông ta tự cho mình là một người cha tốt, tự cho rằng mình đã lo lắng cho Cố Duẫn đến nát cả tim, trên thực tế thì những điều đó chẳng qua cũng chỉ là cách mà ông ta tự thỏa mãn bản thân mình mà thôi. Anh không cảm thấy lạ gì với việc này.
Cố Chính Vĩ đã quen với việc được chăng hay chớ, còn không cho phép anh làm những chuyện thực tế.
Hơn thế nữa, những điều mà Cố Chính Vĩ đã làm kia, cả đời này anh cũng không thể nào tha thứ cho ông ta được. Ông ta lại có tư cách gì mà đến đây dạy dỗ anh kia chứ.
Chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ. Chẳng bao lâu sau, trường đại học Văn cũng khai giảng rồi, Trịnh Tây Tây lại quay trở về với cuộc sống sinh viên bận rộn, thậm chí chỉ vì có thêm một lớp học thí nghiệm, mà mỗi tuần cô đều phải vô cùng chua chát viết thêm một bản báo cáo thí nghiệm đầy phức tạp.
Vào khoảng tháng ba, khi công ty chi nhánh ở nước ngoài của Cố Thị xảy ra một vài vấn đề, Cố Duẫn nghĩ đi nghĩ lại, chủ động xin được điều động ra nước ngoài công tác.
Đây là một cơ hội tuyệt vời để rèn luyện, đồng thời cũng tạm thời làm giảm bớt sự bất an trong nội bộ công ty, bởi những hành động của anh trong thời gian vừa qua.
Vấn đề duy nhất chính là, trong vòng nửa năm đến một năm tới, Cố Duẫn đều phải ở nước ngoài, phải phân cách đôi đường với Trịnh Tây Tây.
Đối với Cố Duẫn mà nói, điều này không hoàn toàn là một điều tồi tệ, bởi vì sau khi đã hiểu rõ tâm tư của mình, anh không thể đảm bảo rằng nếu như cứ tiếp tục ở lại bên Trịnh Tây Tây, thì liệu có thôi thúc anh làm ra điều gì đó không thể cứu vãn được hay không.
Hơn nữa, bây giờ toàn bộ tâm tư của Trịnh Tây Tây đều đặt lên việc học tập, điểm này cũng làm cho người ta yên tâm.
Trước khi quyết định, anh đã tham khảo ý kiến của Trịnh Tây Tây. Tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng Trịnh Tây Tây vẫn luôn giữ một thái độ ủng hộ đối với những việc mà Cố Duẫn muốn làm. Theo quan điểm của cô, khoan chưa nói đến việc giao thông bây giờ rất phát triển, chỉ cần được nghỉ là cô có thể đến thăm anh, cô cũng hoàn toàn không cho phép mình trở thành gánh nặng của anh.
Vậy nên, chuyện này cứ thế được quyết định như vậy.
Trước khi rời đi, Cố Duẫn gọi điện cho cả Đỗ Phong với Trần Minh Viễn, nhờ bọn họ trông nom cho Trịnh Tây Tây trong khoảng thời gian mà mình không có ở bên.
Với tư cách là một người biết chuyện, Đỗ Phong không tránh khỏi chọc ghẹo vài câu: "Cứ yên tâm, nếu em gái mà nói chuyện yêu đương, thì tôi sẽ gửi mũ xanh cho cậu xuyên đêm."
Cố Duẫn đáp: "Cút."
Trần Minh Viễn hoàn toàn là một thẳng nam: "Cậu yên tâm, em gái cậu là em gái tôi, nếu cậu không yên tâm thì tôi sẽ thẳng tay bứng em gái cậu đi, thế nào? Tôi cũng muốn thử làm anh một lần cho đã ghiền."
Cố Duẫn cho cậu ta hai từ: "Biến đi."
Mặc dù đã dặn dò nhờ vả mọi chuyện hết một lượt từ trường học cho đến đám bạn bên cạnh mình, nhưng sắp đến ngày phải đi, Cố Duẫn vẫn không kìm được cảm xúc hối hận.
Cố Duẫn của ngày xưa là một người đàn ông nói đi là đi, trên người không không vướng bận bất cứ thứ gì, bây giờ anh mới hiểu được cái gì gọi là vương vấn trong lòng.
Trịnh Tây Tây đã kiểm tra hành lý của Cố Duẫn rất nhiều lần, sau đó còn dán tất cả những điều cần chú ý mà mình đã viết vào túi xách của anh như phải ăn đúng giờ, không thức khuya, ăn một viên kẹo bạc hà khi gặp chuyện tức giận...
Khi viết xong, có lẽ cô dường như mới nhận ra là phải chia lìa, mạnh mẽ đè lại cảm xúc trong lòng mình rồi viết rằng:
Anh ơi, em sẽ nhớ anh lắm đấy.
Tác giả có điều muốn nói:
Vở kịch nhỏ: Không chịu trách nhiệm.
Anh Duẫn: Yêu là phải khắc chế.
Đầu gỗ: Cậu không sợ Tây Tây yêu người khác à?
Anh Duẫn: Thiết lập nhân vật mà cô đặt ra cho Tây Tây —— Đại học chỉ cần học tập, không nói chuyện yêu đương. Cô muốn OOC à?
Đầu gỗ: (Thở dài) Tôi vốn dĩ còn định sắp xếp cho hai người ở bên nhau sớm hơn.
Anh Duẫn: Thế thì cô cứ sắp xếp đi, đừng quên rằng, thiết lập nhân vật của tôi là tiêu chuẩn kép đấy.
Vở kịch nhỏ: Không chịu trách nhiệm 2.
Đầu gỗ: Bình thường mà nói thì những người có cảm giác đạo đức quá mạnh thường bị chìm đắm bởi nam giới, nam chính đều là những kẻ cường thủ hào đoạt (5).
Anh Duẫn: Con dao bốn mươi mét của tôi đâu rồi?
Đầu gỗ: Cậu muốn làm gì?
Anh Duẫn: Cường thủ hào đoạt, hãy nhìn vào thanh đao siêu to khổng lồ này của tôi và nói cho tôi biết, ai là nam chính?
Đầu gỗ: Tôi nói cường thủ hào đoạt là để cậu làm thế này thế nọ với Tây Tây, chứ không phải là bảo cậu lấy đao đe dọa tác giả…
Chú thích:
(1) Hoa hoa công tử: Con cháu nhà quyền quý, không có việc làm nghiêm chỉnh, chỉ biết ăn uống chơi bời lêu lổng.
(2) Nhan khống: Những kẻ u mê sắc đẹp.
(3)
(4) Chỗ này tác giả gõ nhầm 所以 (nên) thành 所有 (sở hữu), editor tự sửa thành 所以.
(5) Cường thủ hào đoạt: Dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cướp lấy thứ mình muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.