Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 4: Anh đẹp anh có lý



Trịnh Tây Tây luôn cảm thấy anh đang giễu cợt mình.
Lúc này, đương nhiên Trịnh Tây Tây không thể nhận thua.
Cô quay người lại đối diện với anh, cong môi lên: “Anh đang bắt chuyện với tôi sao?”
Trịnh Tây Tây cười rồi nói: “Vậy tôi không thể không đánh giá một chút, cách bắt chuyện của anh quá cố ý cứng nhắc rồi, không được tự nhiên lắm.”
Cố Duẫn cứ như nghe thấy một chuyện gì đó rất nực cười, dựa vào ghế cười một hồi lâu, sau khi cười xong thì sáp đến gần cô, đôi mắt câu hồn: “Vậy anh cũng dạy em một chút.”
“Người có dáng vẻ đẹp trai như anh, bắt chuyện không cần tự nhiên, càng cố ý thì đối phương càng vui.”
Khoảng cách quá gần, Trịnh Tây Tây không thoải mái lùi về sau, miễn cưỡng ổn định lại: “Ồ? Sao tôi lại không cảm thấy vui.”
“Bởi vì em không bộc lộ ra.” Cố Duẫn nói một cách chắc chắn: “Đang lén vui mừng.”
Trịnh Tây Tây: “...”
Được rồi.
Cho anh 9,9 điểm.
0,1 điểm bị trừ, đương nhiên là do quá tự luyến.
Trịnh Tây Tây nhìn sang bên cạnh.
Anh nhắm mắt dựa vào ghế, trong tai cắm tai nghe của cô, dáng vẻ trông rất thoải mái.
Anh rất cao, đôi chân dài dường như không có chỗ để đặt chân, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra hai nút, có thể nhìn thấy xương quai xanh, cho dù nhắm mắt lại, thì biểu cảm trên mặt cũng giống hệt như giọng điệu anh nói, mang theo vài phần thờ ơ.
Nếu muốn tìm nguyên mẫu của công tử nhà giàu, thì có lẽ cũng có dáng vẻ giống anh.
Cố Duẫn về nước chưa được bao lâu, ở nhà điều chỉnh sự chênh lệch múi giờ mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng tranh thủ ra ngoài tặng đặc sản mình mang về cho trưởng bối. Vốn định sau khi tặng xong thì rời đi, kết quả lại nghe nói hôm qua Trịnh Tây Tây đã bị đưa về.
Gần đây Trịnh Tây Tây đang đứng ở đầu sóng ngọn gió của cuộc bàn tán, Cố đại thiếu gia cũng có chút tò mò, nên đã tới.
Anh hơi buồn ngủ, lại phát hiện chỗ Trịnh Tây Tây tìm được đúng là không tồi, ánh nắng ấm áp, được một cái cây lớn che khuất, rơi lên người một cách lười biếng, còn có gió, thật sự rất thoải mái, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhân tiện hóng gió một chút.
Trịnh Tây Tây là một người không thích phá vỡ nhịp điệu của mình bởi vì người khác.
Cô vốn định nán lại đây đến tám giờ năm mươi, sau đó đi tìm Lý bá, bây giờ bên cạnh có thêm một người, cô cũng không muốn phá vỡ kế hoạch nán lại đến tám giờ năm mươi của mình chỉ bởi vì anh.
Hơn nữa đối phương yên lặng ở bên cạnh, ngoại trừ lúc bắt đầu nói chuyện hơi khó chịu, thì cũng không hề làm phiền đến cô. Chia một bên tai nghe cho anh mà thôi, chẳng sao cả.
Hai người ở đây nghe tiểu thuyết đến tám giờ năm mươi, Trịnh Tây Tây kéo dây tai nghe của mình.
Cố Duẫn chậm rãi mở mắt ra, chân mày nhíu lại, giọng nói lười biếng khàn khàn hỏi một câu: “Hả?”
“Tôi muốn ra ngoài.” Trịnh Tây Tây lấy tai nghe lại, nhét vào trong túi: “Anh... Rảnh không?”
Có thể xuất hiện ở Trịnh gia, thì đoán chừng cũng có người quen ở đây, Trịnh Tây Tây vẫn khá khách sáo với anh.
Cố Duẫn cũng đứng lên: “Vậy đi thôi.”
Hai người vòng qua phía bên này, chưa đi được mấy bước thì đã gặp Lý bá.
“Duẫn thiếu gia.”
Cố Duẫn gật đầu.
Lý bá quay về phía Trịnh Tây Tây, có phần muốn nói lại thôi.
“Lý bá, có chuyện gì sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Lý bá lại nhìn Cố Duẫn, ấp úng nói: “Trước đó đã nói sẽ sắp xếp tài xế cho tiểu thư...”
Trịnh Tây Tây đã hiểu, đoán chừng tài xế đều có việc, hoặc là đều ra ngoài rồi.
“Không sao, con tự đón xe tới đó.”
Lý bá hơi áy náy, rõ ràng ông đã đồng ý với Trịnh Tây Tây trước, nhưng những người khác muốn dùng xe, cũng không báo cho ông biết, trực tiếp gọi điện cho tài xế là được.
Cha Trịnh và Trịnh Hoài đã đi từ sớm, vừa rồi Trịnh Nghi cũng ra ngoài, mang tài xế cuối cùng đi.
Cố Duẫn vẫn luôn im lặng ở bên cạnh hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Anh uể oải nói: “Anh đưa em đi.”
Thực ra Trịnh Tây Tây cũng không ngại ra ngoài đón xe. Dù sao một ngày trước, đón xe cũng được cô xếp vào phạm vi xa xỉ.
Nhưng Lý bá lại không hề nghĩ vậy, lúc nghe thấy Cố Duẫn nói muốn đưa Trịnh Tây Tây đi thì vô cùng vui vẻ, giống như đã hoàn thành một sứ mệnh lớn, vội vàng thay cô đồng ý.
Trịnh Tây Tây về phòng lấy túi xách của mình, Cố Duẫn cầm chìa khóa xe đi ở phía trước, bấm mở cửa xe.
Đợi Trịnh Tây Tây chui vào, anh đi vòng qua ngồi vào chỗ điểu khiển rồi lái xe.
“Hình như quên tự giới thiệu.” Cố Duẫn đặt hai tay trên vô lăng: “Anh tên Cố Duẫn, là bạn của anh trai em, em có thể gọi anh là anh hoặc là anh Cố Duẫn.”
“...”
“Tôi tên là Trịnh Tây Tây.”
“Ừm, thắt dây an toàn.”
Trịnh Tây Tây thắt dây an toàn lại.
Trên xe đặt một con mèo thần tài, có vẻ được làm từ thạch anh, nhỏ nhắn, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, cả người lấp lánh, vô cùng thu hút sự chú ý.
Thấy Trịnh Tây Tây nhìn, Cố Duẫn lấy mèo thần tài xuống ném vào trong lòng cô: “Tặng em, quà ra mắt.”
Động tác ném đồ của Cố Duẫn rất tùy ý, Trịnh Tây Tây sợ anh ném hỏng, vội vàng dùng tay đón lấy.
Cô chơi đùa với món đồ vừa chụp được một lát. Tai và thân thể của mèo thần tài đều dính đầy thạch anh màu đỏ, đôi mắt như Obsidian vậy, móng vuốt cuộn tròn lại, Trịnh Tây Tây chạm vào, móng vuốt lập tức làm động tác vẫy tay.
Trịnh Tây Tây chơi đã rồi, thì đặt đồ quay lại.
Cố Duẫn nhíu mày: “Sao vậy, chê à? Anh không hay tặng đồ cho người khác đâu.”
Trịnh Tây Tây lắc đầu, rất có phong cách nói: “Quân tử không cướp lấy thứ người khác yêu thích.”
Cố Duẫn “Phụt” một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Đừng nói bừa, chưa từng yêu.”
Trịnh Tây Tây:?. Truyện Phương Tây
Trịnh Tây Tây luôn cảm thấy, mình rất có thiên phú trong mặt khiến người khác nghẹn lời, bây giờ gặp người có thiên phú hơn. Nếu đã nói không lại, thì bạn học Trịnh Tây Tây lựa chọn không lên tiếng nữa.
Cố Duẫn đưa cô tới nơi, lúc xuống xe, Cố Duẫn lại ném con mèo thần tài cho cô, cách ném không khách khí, nếu không phải tay chân của Trịnh Tây Tây linh hoạt, nói không chừng con mèo đáng thương này đã rơi vỡ rồi.
Xem ra mèo con quả thực không được sủng lắm.
Trịnh Tây Tây đón lấy đồ, không muốn lấy không, nói: “Trên xe trống không trông không đẹp. Thế này đi, lần sau gặp lại, tôi tặng quà đáp lễ cho anh.”
“Nhanh vậy đã muốn lần sau gặp lại rồi.” Cố Duẫn “Chậc” một tiếng: “Tùy em.”
Anh nói rồi đạp ga, chiếc xe lao vút đi.
Trịnh Tây Tây: “...”
Được rồi.
Anh đẹp anh có lý.
Trịnh Tây Tây và Tằng Ngữ đã hẹn gặp ở con đường vào miếu Thành Hoàng.
Lúc cô đến, Tằng Ngữ cũng vừa đi ra tàu điện ngầm, vỗ cô từ phía sau.
Tằng Ngữ là người phương Nam, cao chưa tới một mét sáu, xinh xắn hoạt bát, còn là một người thích ăn uống.
Hai người bắt đầu đi dạo từ đầu phố, Tằng Ngữ thấy gì cũng muốn ăn, miệng chưa từng ngừng lại.
Trịnh Tây Tây đi bên cạnh giúp cô ấy cầm túi.
Tằng Ngữ hơi xấu hổ: “Tây Tây, đừng chỉ giúp tớ cầm đồ nữa, cậu muốn mua gì.”
Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Không muốn mua gì cả.”
Lúc nói chuyện, hai người đi qua một tiệm châu báu.
Tằng Ngữ đang định đi qua, thì bị Trịnh Tây Tây kéo lại: “Vào trong xem thử đi.”
Trước đó cô đã nói muốn tặng quà đáp lễ cho Cố Duẫn, nên không thể nuốt lời.
Cô đã nghĩ xong rồi, nếu muốn treo ở trên xe, thì chi bằng thắt bình an kết tặng cho anh, ngụ ý bình an.
Vừa nhìn Cố Duẫn đã biết gia thế không nhỏ, chỉ tặng một sợi bình an kết cũng quá khó coi, cho nên cô định mua vài viên ngọc thắt vào trong, nâng cao giá trị của bình an kết.
Trịnh Tây Tây lựa tới lựa lui, chọn trúng hai viên ngọc phỉ thúy, số tiền tiêu tốn lớn hơn ba nấc cảm giác an toàn của mình.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây tiêu tiền mua quà cho người khác. Buổi sinh nhật trước đó của Liễu Thành Nghiệp, Trịnh Tây Tây cũng chỉ lấy đất nặn người bùn, hoặc là nặn vài con châu chấu tặng cho cậu ấy.
Chậc, Cố Duẫn thì có tài đức gì.
Mèo thần tài đã bị Trịnh Tây Tây bỏ vào trong túi, Trịnh Tây Tây dùng tay nhéo một cái suy nghĩ, nhóc con, lần này mẹ thật sự đã hy sinh vì con quá nhiều rồi.
Trị giá sáu con số, toàn thân mèo thần tài khảm đá quý:?
Hai người đi dạo ở bên ngoài đến gần tối mới về.
Lúc Trịnh Tây Tây về tới nhà, Trịnh phu nhân và Trịnh Nghi đang chơi đàn dương cầm ở dưới lầu, bốn tay phối hợp đánh, tiếng nhạc êm tai vang vọng trong biệt thự, kèm theo tiếng cười và tán thưởng của những người giúp việc.
Lúc Trịnh Tây Tây vào cửa, phòng khách vốn đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Trịnh Nghi ngẩng đầu, cười tươi như hoa: “Chị, chị muốn chơi đàn không? Tôi có thể dạy chị.”
Trịnh Nghi và Trịnh Tây Tây có cùng một ngày sinh, nhưng trước đó Trịnh Tây Tây gọi cô ta là em, cô ta cũng thuận theo gọi Trịnh Tây Tây là chị.
Trịnh Tây Tây quả thực có chút hứng thú với đàn dương cầm, dù sao thì cô cũng chưa từng chơi thử.
Con người thường có hứng thú với những thứ mình chưa biết.
“Được.” Cô đặt túi trong tay xuống, đi về phía Trịnh Nghi.
Trịnh phu nhân đứng dậy, nhường vị trí cho Trịnh Tây Tây.
Trịnh Nghi phấn khởi, khó lắm mới có cơ hội có thể khiến Trịnh Tây Tây không bằng anh bằng em, cô ta lấy ra mười phần hăng hái, nụ cười ngọt ngào: “Trước kia chị từng chơi đàn dương cầm chưa?”
Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Chưa từng.”
Trịnh Nghi có chút hứng thú, vừa khoe khoang làm bộ làm tịch vừa bắt đầu chỉ dạy.
Mười phút sau, những người vốn đang ở trong phòng khách tản đi hết.
Cũng không biết có học đánh đàn được không, nhưng dễ nhận thấy được trong thời gian ngắn Trịnh Tây Tây đã nắm chắc âm luật.
Âm thanh cô đánh ra không tốt cũng chẳng xấu, chỉ là khiến mọi người có cảm giác khó chịu.
Trịnh Nghi ở bên cạnh cũng sắp sụp đổ rồi.
“Chị, hay là hôm nay chỉ học tới đây thôi nhé.”
“Tôi cảm thấy chơi rất vui.” Trịnh Tây Tây nói: “Đánh thêm chút nữa.”
Lại mười phút trôi qua.
Trịnh Nghi yếu ớt đứng dậy: “Tôi vào nhà vệ sinh.”
Trịnh Tây Tây vội vàng nói: “Em mau đi đi, đừng nhịn.”
Trịnh Nghi: “... Ừm.”
Năm khuông nhạc để trên đàn piano, Trịnh Tây Tây không hiểu nhạc lý, dù sao giờ học âm nhạc trước kia cũng đều bị những thầy giáo đảm nhiệm môn khác chiếm. Trong trường học cũng không có giáo viên dạy âm nhạc thực sự nghiêm túc.
Cô mở điện thoại ra, tự tìm một hướng dẫn piano dành cho người mới, còn tìm bản nhạc của ‘Hai con hổ’.
Sau khi Trịnh Nghi đi vào nhà vệ sinh thì không quay lại nữa, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Trịnh Tây Tây.
Lúc Trịnh Hoài quay lại, lúc đang ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng đàn ngắt quãng trong phòng khách, là Trịnh Tây Tây đang đánh bài ‘Hai con hổ’ một cách rất nghiêm túc.
Thấy anh ấy vào, Trịnh Tây Tây tóm lấy người nghe duy nhất này hỏi: “Em đàn thế nào?”
Nhìn cô gái đang ngồi trước đàn piano, tâm trạng của Trịnh Hoài có chút phức tạp.
Trịnh Tây Tây là em gái ruột cùng cha cùng mẹ của anh ấy, nhưng hai người chưa từng chung sống với nhau. Năm nay anh ấy đã hai mươi tư tuổi, đột nhiên xuất hiện một người em gái, hơn nữa còn là một em gái đã trưởng thành, anh ấy quả thật không thân thiết được.
Cũng không thể nói là ghét, chỉ là khi nhìn thấy cô lại cảm thấy lúng túng một cách khó hiểu.
Với thái độ lịch sự và nhã nhặn, Trịnh Hoài nói: “Cũng không tệ, nghe rất hay.”
Trịnh Tây Tây nhìn anh ấy một cách kỳ lạ: “Vậy em cảm thấy... Khẩu vị của anh quá đáng sợ.”
“...”
Trịnh Tây Tây vỗ tay đứng dậy, giao trọng trách cho anh: “Lần sau em luyện đàn, lại tìm anh làm thính giả.”
Trịnh Hoài: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.