Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 41: Anh không muốn làm anh trai của em nữa



Cố Duẫn dẫn Trịnh Tây Tây đến phòng bên cạnh, đặt vali xuống.
Ngồi ở trên máy bay lâu như vậy, Trịnh Tây Tây cảm thấy cả người đều bốc mùi. Sau khi Cố Duẫn ra ngoài, cô vào phòng tắm để tắm rửa thay quần áo, sấy khô tóc, cuối cùng mới cảm thấy bản thân đã trở lại làm tiên nữ.
Lúc đi ra ngoài, Chu Âm Lan vẫn còn ở đó.
Cô ta cầm một cái ipad, thấy Trịnh Tây Tây đi tới thì chào hỏi: “Em gái Tây Tây, bữa tối em muốn ăn gì? Để chị đi gọi món.”
“Tôi ăn một chút trái cây là được.” Trịnh Tây Tây đi qua: “Ở trên máy bay tôi đã ăn rồi, cũng không đói bụng lắm.”
Tuy cơm trên máy bay không ngon lắm nhưng Trịnh Tây Tây không có thói quen lãng phí thức ăn, cô đã ăn hết ba bữa được phục vụ trên máy bay, bây giờ thật sự không thể ăn thêm được gì.
“Được, để chị gọi món bất kỳ vậy.”
Chu Âm Lan gọi món xong, trong lúc chờ giao bữa tối tới thì hỏi: “Tây Tây có muốn đi đâu không? Ngày mai chị có thể dẫn em đi chơi.”
Trịnh Tây Tây suy nghĩ một lát: “Ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi, điều chỉnh lại giờ giấc.”
Có lẽ cảm thấy bản thân từ chối nhiều lần quá sẽ làm người ta hiểu lầm, Trịnh Tây Tây bổ sung thêm: “Chờ tới khi nào tôi có nơi muốn đi sẽ hỏi chị Âm Lan.”
“Không sao, là chị suy nghĩ không chu đáo.” Chu Âm Lan cười nói: “Hôm nay em vừa mới đến, ngày mai đúng thật là nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau khi Cố Duẫn đưa Trịnh Tây Tây về phòng thì bắt đầu cuộc họp video. Anh thật sự rất bận, bữa tối cũng chỉ ăn đại thứ gì đó, bận rộn trong phòng làm việc đến gần tám giờ mới tính là xong được việc.
Sau bữa tối không lâu thì Chu Âm Lan đã đi mất rồi.
Khi Cố Duẫn ra khỏi phòng, chỉ còn lại Trịnh Tây Tây trong nhà.
Cô mặc áo ngắn tay với quần đùi mùa hè, khoanh chân ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, mái tóc dài được buộc sau đầu, khiến cô có vẻ an tĩnh ngoan ngoãn.
Cố Duẫn dừng lại một chút, hai người đã gần nửa năm không gặp, tuy rằng có gọi video nhưng vẫn rất khác lúc gặp mặt trực tiếp.
Ánh mắt của anh dừng lại trên người cô một lúc, mới đi tới hỏi: “Đang xem cái gì vậy?”
Trịnh Tây Tây đang lướt vòng bạn bè của Chu Âm Lan.
Mặc dù cô từ chối lời đề nghị ngày mai ra ngoài chơi của Chu Âm Lan, nhưng sau khi trở về Chu Âm Lan đã gửi cho cô rất nhiều món ngon và những nơi vui chơi thú vị, ý là nếu rảnh thì cô có thể đi thử xem, Cố Duẫn không rảnh thì cô có thể đi với cô ta cũng được.
Trịnh Tây Tây nói lời cảm ơn với Chu Âm Lan, tò mò lướt vòng bạn bè của cô ta.
Hoàn toàn khác với vòng bạn bè của Trịnh Tây Tây, bài viết trên vòng bạn bè của Chu Âm Lan vô cùng phong phú, nào là cưỡi ngựa, chơi bóng, lướt sóng, du lịch… Cái gì cũng có, còn có ảnh cô ta đại diện cho trường học tham gia cuộc thi khúc côn cầu.
Có rất nhiều bài đăng, không thể nào lướt hết nổi.
“Em đang xem vòng bạn bè của chị Âm Lan.” Cô nhìn Cố Duẫn, cẩn thận nói thử: “Em cảm thấy chị Âm Lan rất giỏi, biết rất nhiều thứ, tính cách cũng tốt, nhân duyên cũng ổn, cảm giác không có khuyết điểm gì.”
“Em gái, em đúng là tiêu chuẩn kép.” Cố Duẫn buồn cười nói: “Em mà nói mấy lời này xong, chắc Chu Âm Lan cũng không dám trả lời lại.”
Gia cảnh của Chu Âm Lan tốt, là con gái duy nhất của nhà họ Chu, muốn gì có đó, khi còn nhỏ không học được gì, nếu không phải trong nhà có tiền thì chắc cũng không đậu nổi kỳ thi đại học.
Tính cách tốt cũng xem như là một ưu điểm đi.
“Em giỏi hơn cô ta nhiều.” Cố Duẫn chân thành nói: “Hầu hết những người ở vị trí của Chu Âm Lan đều có thể sống thành dáng vẻ đó, nhưng nếu những người đó đứng ở vị trí của em thì tuyệt đối không thể nào làm tốt hơn em được.”
Anh duỗi tay búng nhẹ vào trán Trịnh Tây Tây: “Em gái nhà anh mới là giỏi nhất.”
Cái trán bị búng có chút đau, Trịnh Tây Tây rụt đầu lại: “Anh, anh cũng tiêu chuẩn kép.”
“Thế thì sao nào.” Cố Duẫn ngả người ra sau: “Đôi mắt mọc lên trên người anh, anh muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó thôi.”
Trịnh Tây Tây “xì” một tiếng bật cười, cô làm sao quên được nếu nói đến tiêu chuẩn kép thì anh trai nhà cô xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất.
Cô nhìn Cố Duẫn, mệt mỏi và buồn bực cả ngày trong nháy mắt đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác nôn nóng khi lần đầu tiên muốn gặp Cố Duẫn.
“Anh.” Trịnh Tây Tây nhảy xuống ghế sofa, giang hai tay ra: “Hôm nay anh còn chưa chào đón em đàng hoàng đâu.”
Cố Duẫn sửng sốt, sau đó đứng dậy ôm cô vào trong ngực, khàn giọng nói: “Hoan nghênh em gái!”
*
Trịnh Tây Tây đến đây ngay trước sinh nhật của Cố Duẫn, ngày hôm sau cô nghỉ ngơi một ngày thì sinh nhật Cố Duẫn cũng đến.
Ngày đó vừa lúc là cuối tuần, Cố Duẫn không mời ai đến để mừng sinh nhật, chỉ có mỗi Chu Âm Lan đuổi không đi và Tề Thịnh tới, còn có Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn, vừa đủ bốn người.
Cố Duẫn khó lắm mới có một ngày nghỉ, cho nên bọn họ muốn tới thì cũng phải tới buổi chiều, buổi sáng anh dẫn Trịnh Tây Tây ra ngoài đi dạo, ăn bữa trưa sớm ở bên ngoài.
Trịnh Tây Tây mua nguyên liệu làm bánh kem, bận rộn cả một buổi chiều trong bếp, định tự mình làm bánh kem cho Cố Duẫn.
Cô đã từng làm thử ở nhà trước đây, chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt các bước thì sẽ không tới mức thất bại.
Sau khi Chu Âm Lan đến nhìn ở nhà bếp một lúc lâu, phát hiện bản thân không thể nào học nổi kĩ năng này, thế nên lại đi ra ngoài.
Tề Thịnh hâm mộ nói: “Cố Duẫn, cậu bắt cóc em gái từ đâu tới vậy, quá là tiện nghi cho cậu rồi.”
Cố Duẫn nhấc cằm, vô cùng đắc ý nói: “Đúng vậy, là tiện nghi cho tôi.”
Tề Thịnh: “…”
Người này đúng là thiếu đánh.
Trịnh Tây Tây đã làm xong bánh kem, dùng mứt trái cây viết “Anh trai sinh nhật vui vẻ” lên trên mặt bánh, những người khác cũng dọn bữa tối của khách sạn gửi tới lên trên bàn.
Tề Thịnh mở chai rượu.
“Nào, Cố đại tiếu gia, tuổi hai lăm ngày càng vui vẻ.”
“Này, không có chuyện gì mà đi nói chuyện tuổi tác có phải đáng đánh lắm không!” Cố Duẫn còn chưa nói gì thì Chu Âm Lan đã oanh tạc trước.
Tuổi tác của mấy người bọn họ cũng không cách nhau mấy, Chu Âm Lan bằng tuổi Cố Duẫn, Tề Thịnh thì lớn hơn hai bọn họ một tuổi, nhắc tới vụ tuổi tác thì khác nào đang nói đến cả ba người.
Trịnh Tây Tây năm nay mới mười chín tuổi, yên lặng uống một ngụm nước trái cây, không tham gia cuộc chiến tuổi tác này.
Trước giờ Tề Thịnh luôn khoan dung với người đẹp, liên tục tạ lỗi, muốn tự phạt mình uống ba ly. Cố Duẫn tay lanh mắt lẹ dọn chai rượu quý của mình ra khỏi bàn.
Cố Duẫn có thói quen giấu rượu, chai rượu này đã ngưng sản xuất rất lâu cũng là Cố Duẫn tình cờ mua được trên thị trường, anh cũng không uống nhiều, Tề Thịnh còn muốn tự phạt mình ba ly?
Cố đại thiếu gia châm chọc không thương tiếc.
Tề Thịnh tiếc nuối nói: “Cậu xem…”
Cố Duẫn cười như không cười, mở ra một chai rượu khác đưa cho anh ta: “Cứ việc phạt đi, yên tâm là đủ.”
Tề Thịnh: “…”
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, một bữa cơm ăn vô cùng lâu.
Sau khi ăn xong, Trịnh Tây Tây cắm nến lên bánh kem, vừa hát chúc mừng sinh nhật vừa đem bánh đến trước mặt Cố Duẫn.
“Mừng ngày sinh nhật của anh, mừng ngày ấy anh sinh ra đời, happy birthday to you…”
Lúc hát đến câu cuối, cô vừa lúc đi đến trước mặt anh, khuôn mặt cô đỏ bừng dưới ánh nến, Trịnh Tây Tây cầm chiếc bánh kem, nở nụ cười trong veo: “Anh, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn em gái.” Cố Duẫn nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc, nhảy múa dưới ánh nến.
“Anh, anh mau ước đi.” Trịnh Tây Tây thúc giục.
“Được.”
Thực ra Cố Duẫn không tin vào chuyện ước nguyện, nếu mà ước với bánh kem có thể thành thật thì chắc điều ước của mọi người đều đã thành thật. Anh nhìn Trịnh Tây Tây ngồi đối diện với bánh kem, Trịnh Tây Tây cũng nhìn anh, trên mặt toàn là ý cười.
Cố Duẫn hợp tác mà ước nguyện, thổi tắt ngọn nến. Những người khác cùng nhau vỗ tay.
Bánh kem rất lớn, bốn người ăn không hết, hơn nữa mới vừa ăn xong cơm tối không lâu, cuối cùng đều dùng để trét lên mặt.
Ăn bánh kem xong, mọi người chơi trò chơi với nhau.
Trịnh Tây Tây vẫn còn bị lệch múi giờ, lúc buổi chiều cô đã buồn ngủ, nhưng vì đang làm bánh, cô quá phấn khích nên đã gắng gượng đến tận bây giờ, lúc này có chút chịu không nổi, trong mắt đã ánh lên hơi nước.
Vì thế Cố Duẫn bắt đầu đuổi người, để Trịnh Tây Tây đi ngủ.
Đầu óc Trịnh Tây Tây không còn tỉnh lắm, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, gật đầu bước vào phòng.
Sau trận chiến bánh kem, trên tóc của cô còn dính quá nhiều bánh nên cần phải đi tắm trước, vừa nằm xuống giường là ngủ ngay lập tức.
Những người khác giúp đỡ thu dọn bàn ăn với những thứ khác, rồi lịch sự chào tạm biệt đi khỏi.
Hôm nay là sinh nhật của Cố Duẫn, bọn họ đến đây đều mang theo quà, trước khi đi Tề Thịnh còn đặc biệt dặn dò, nhất định phải mở ra.
Cố Duẫn không cảm thấy Tề Thịnh có thể tặng được món quà bình thường nào, nhưng mà xuất phát từ tôn trọng, anh vẫn mở quà ra.
Chu Âm Lan tặng anh một cái cà vạt, Tề Thịnh tặng một quyển sách có tên là “Tu dưỡng bản thân của ông chủ”.
Cố Duẫn lật qua mục lục một chút, tất cả đều là khuyến khích tăng lương cho nhân viên, để nhân viên kết hợp giữa nghỉ ngơi và làm việc, còn có văn hóa du lịch của công ty.
Cố Duẫn “chậc” một tiếng, đây không phải là Tề Thịnh tự viết đấy chứ, thật đúng là vất vả.
Cuối cùng là quà của Trịnh Tây Tây, Cố Duẫn cố ý để dành đến cuối mới mở ra.
Quà là một chiếc hộp nhỏ được đóng gói đẹp mắt, bên trong là một cặp khuy cài tay áo và một tấm thiệp chúc phúc do Trịnh Tây Tây tự viết.
Nét chữ của Trịnh Tây Tây tinh xảo đẹp mắt, lời chúc cũng rất đơn giản: “Chúc anh trai sinh nhật vui vẻ, luôn khỏe mạnh, bình an, thành công” kèm theo là một khuôn mặt tươi cười.
Cố Duẫn cười theo một chút.
Trên hộp có logo thương hiệu, Cố Duẫn biết thương hiệu này, nổi tiếng với thiết kế độc đáo và tay nghề tinh xảo, giá của những vật này cũng không hề rẻ.
Lúc này anh mới chợt nhận ra, cho dù là vé máy bay hay quà chuẩn bị cho anh, Trịnh Tây Tây đều không dùng thẻ của anh đưa mà dùng tiền của bản thân.
Cố Duẫn vẫn luôn coi Trịnh Tây Tây như em gái ruột của mình, đồ ăn đồ mặc đều chọn thứ tốt nhất, cũng không keo kiệt chuyện tiền tiêu vặt, nhưng Trịnh Tây Tây hầu như chưa bao giờ sử dụng thẻ anh đưa cho cô, hỏi cô thì cô bảo ở trường không có gì cần dùng đến.
Cố Duẫn cũng không quá rối rắm trong loại chuyện này, bởi vì giá cả ở đại học Văn cũng khá rẻ, anh lại là người cuồng mua đồ, Trịnh Tây Tây muốn mua gì thì anh đều mua cả, cô thật sự không có dùng nhiều tiền riêng.
Nhưng món quà trước mắt này cũng không hề rẻ, thẻ phụ anh đưa cho Trịnh Tây Tây không có động tĩnh gì, có nghĩa là món quà này Trịnh Tây Tây mua bằng tiền riêng của cô.
Anh không biết Trịnh Tây Tây có bao nhiêu tiền tiết kiệm nhưng anh chắc chắn không đủ để mua món đồ đắt tiền như vậy.
Lúc này chắc đang là buổi sáng trong nước, Cố Duẫn gọi điện thoại cho chú Lâm.
Chú Lâm là tài xế kiêm vệ sĩ của Cố Duẫn, lúc anh ra nước ngoài đã để chú Lâm ở lại với Trịnh Tây Tây.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Đúng như Cố Duẫn dự đoán, chú Lâm nói với anh là Trịnh Tây đã đi làm thêm trong công ty cả học kỳ với kỳ nghỉ hè.
Chú Lâm cũng tình cờ biết được chuyện này. Có một lần Trịnh Tây Tây để quên thứ gì đó trên xe, chú Lâm vội vàng muốn giao nó cho cô, không cẩn thận mà nhìn thấy thời gian biểu của Trịnh Tây Tây, lúc này chú Lâm mới biết được khoảng thời gian kia Trịnh Tây Tây đang bận cái gì.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Duẫn đứng trước cửa sổ, rất lâu không thể bình tĩnh lại.
Lúc nghỉ hè Tây Tây không tham gia bất kỳ dự án nào mà chỉ đi làm thêm.
Cô gái ngốc này, vì muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, tạo bất ngờ cho anh mà đã tiết kiệm tiền suốt cả học kỳ.
Trong lòng Cố Duẫn không rõ là cảm xúc gì, vừa cảm động lại vừa đau lòng.
Năm nay Trịnh Tây Tây mới mười chín tuổi, nếu đặt trong một gia đình hạnh phúc thì vẫn là đứa bé không rành chuyện đời, vô ưu vô lo, sao có thể giống như cô, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
Anh cất quà của những người khác vào, chỉ đeo khuy cài tay áo mà Trịnh Tây Tây tặng cho mình.
Trước khi đi ngủ, Cố Duẫn qua phòng Trịnh Tây Tây nhìn cô.
Trịnh Tây Tây đã ngủ rồi, đối mặt với cửa, cổ tay lộ ra bên ngoài.
Đêm nay cô quả thực rất mệt, ngủ rất say, hơi thở đều đặn.
Cố Duẫn đi tới, nhét bàn tay lộ ra bên ngoài của cô vào trong chăn.
Trước khi rời đi, Cố Duẫn ngồi xổm bên mép giường của cô, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra sau tai, đầu ngón tay vô tình cọ nhẹ qua mặt cô, lưu lại xúc cảm mềm mại. “Tây Tây.” Anh dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Làm sao bây giờ, anh không muốn làm anh trai của em nữa.”
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng anh Cố của chúng ta cuối cùng cũng hiểu ra ha ha ha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.