Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 58: Vừa nhìn thấy bạn gái anh đã thấy mình có thể ngủ tiếp



Liên tục nửa tháng nay, đêm nào Cố Duẫn cũng chỉ ngủ được bốn năm tiếng, có đôi lúc còn chẳng được bốn năm tiếng, cứ có điện thoại gọi đến là anh phải tỉnh táo lại để giải quyết chuyện tiếp theo.
Sau khi ôm bạn gái và chiếm được ít của hời, Cố Duẫn không chịu nổi nữa ngủ thiếp đi, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Trịnh Tây Tây: “....”
Buồn ngủ đến vậy rồi mà vẫn phải cố sàm sỡ người ta rồi mới chịu ngủ, đúng là một tên lưu manh đạt tiêu chuẩn.
Cố Duẫn ngủ một giấc đến hơn chín giờ, Trịnh Tây Tây vẫn còn thức, vừa thấy anh tỉnh dậy, lập tức hỏi: “Anh có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Cố Duẫn gật đầu, đi vào phòng bếp.
Tối nay, Trịnh Tây Tây ăn mì, cô cũng để dành lại một ít cho Cố Duẫn, chỉ cần đun nóng lại sau đó thả thêm một ít mì là có thể ăn được.
Cố Duẫn tự đun nước, dù sao thì hiện giờ Trịnh Tây Tây cũng không có việc gì để làm, vậy nên cô đã chạy vào giúp đỡ anh.
Cố Duẫn vừa ngủ dậy, hai mắt vẫn còn híp lại, anh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, cởi vài cúc áo, giọng nói còn hơi khàn, mang theo sự gợi cảm.
Anh vừa thức nên vẫn còn hơi ngái ngủ, vừa thấy Trịnh Tây Tây đi vào, ôm lấy cô từ phía sau, vừa nấu mì vừa nghiêng người dựa vào cơ thể của bạn gái để ngủ.
Trịnh Tây Tây duỗi vai: “Anh Cố Duẫn, anh đã tỉnh chưa vậy?"
“Tỉnh rồi.” Cố Duẫn nói theo đúng nghĩa đen: “Nhưng vừa nhìn thấy bạn gái anh đã thấy mình có thể ngủ tiếp.”
Câu nói này rất thiếu nghiêm túc, hơn nữa giọng điệu cũng ngả ngớn, khiến Trịnh Tây Tây không thể không nghi ngờ liệu có phải anh đang lén lút nói linh tinh gì không.
Khuôn mặt của Trịnh Tây Tây đỏ lên, cô không nói lời nào, chỉ tập trung nấu mì cho anh. Cố Duẫn gắp mì ra, ăn xong cũng đã hơn chín giờ tối.
Cơm nước xong xuôi, Cố Duẫn lại đi tắm rửa, lúc này anh mới tiến vào trạng thái tỉnh táo hẳn. Hơn nữa vì vừa được ngủ một giấc, nên tinh thần vô cùng phấn chấn.
Trịnh Tây Tây đang ngồi trên ghế sô pha xem chương trình giải trí thì Cố Duẫn đi tới, xem cùng với cô.
Cố Duẫn vừa mới tắm xong, trong lồng ngực vô cùng ấm áp, Trịnh Tây Tây bị anh ôm vào trong lòng. Lúc đầu cô còn cảm thấy hơi ngại, nhưng một lát sau cũng quen dần, thậm chí lá gan còn lớn đến mức tò mò chọc vào cơ bụng của Cố Duẫn thông qua một lớp áo.
“Muốn sờ hả?” Cố Duẫn hỏi.
“Không có.” Trịnh Tây Tây lập tức thu tay về.
“Không muốn sao?” Đôi mắt đẹp của Cố Duẫn hơi nheo lại, mang theo hương vị dụ hoặc: “Anh đây không có sức hấp dẫn đến vậy sao?”
Trịnh Tây Tây bị anh nhìn đến mức gương mặt trở nên đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói: “Cũng, cũng không phải.”
“Vậy là muốn sờ.”
Cổ tay của Trịnh Tây Tây đang bị Cố Duẫn nắm chặt, cô đỏ mặt sờ mấy cái lên cơ bụng của anh.
Dáng người của Cố Duẫn rất đẹp, vai rộng eo thon chân dài, hơn nữa còn có cơ bụng. Nếu nói Trịnh Tây Tây không thèm dù chỉ một chút thì đúng là nói dối.
Sờ một cái hai cái thì cũng không có gì khác nhau, Trịnh Tây Tây lấy hết can đảm…. Sờ thêm mấy cái.
Cô chỉ lo lợi dụng chiếm miếng hời, chứ không hề phát hiện ánh mắt của anh trai Cố nhà mình càng ngày càng u ám, anh ôm cô ngồi lên đùi mình, sau đó hỏi: “Chơi vui quá nhỉ?”
Trịnh Tây Tây: “.... Cũng, cũng khá ổn.”
“Vậy hiện giờ có phải đến lượt anh rồi không?”
Trịnh Tây Tây vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Cố Duẫn. Ánh mắt của cô như bị thiêu đốt, cô muốn nhìn qua chỗ khác, nhưng lại bị Cố Duẫn giữ chặt lấy phần gáy, trực tiếp hôn lên môi của cô.
Cô đang ngồi trên người Cố Duẫn, tất cả các giác quan của cô đều được phóng đại ra hết cỡ, một tay của Cố Duẫn di chuyển từ phần gáy đến cổ của cô, tay còn lại đỡ lấy phần eo của cô, những nơi mà bàn tay anh chạm vào đều mang theo dòng điện khiến cô cảm thấy tê dại.
Trịnh Tây Tây không nhịn được mà ngả người ra sau, nhưng lại bị Cố Duẫn hôn càng sâu hơn. Khớp hàm bị cạy ra, đầu lưỡi của anh duỗi thẳng vào, phát ra âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Trịnh Tây Tây bị hôn đến ý loạn tình mê, khi cô phản ứng lại thì cô đã bị Cố Duẫn đè lên ghế sô pha.
Cố Duẫn nhìn cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt của anh toàn là dục vọng, hầu kết của anh cũng lên xuống không ngừng. Ánh mắt của Trịnh Tây Tây bị hấp dẫn bởi hầu kết của anh, cô không nhịn được mà giơ tay chạm vào hầu kết của anh, sau đó nhanh chóng rụt tay lại.
“Tây Tây, em đang dụ dỗ anh đấy.” Cố Duẫn khàn giọng nói: “Hơn nữa còn dụ dỗ rất thành công.”
Anh lại cúi xuống hôn cô thêm lần nữa, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, động tác vừa thô bạo lại vừa mãnh liệt, Trịnh Tây Tây vô thức “A” một tiếng, Cố Duẫn vội lùi lại: “Anh làm em đau à?"
Đôi mắt của Trịnh Tây Tây ngấn nước, đuôi mắt đỏ lên, cô nhìn anh một cái, sau đó lắc đầu.
“Làm sao bây giờ, Tây Tây...” Hơi thở của Cố Duẫn trở nên nóng rực, anh kề sát vào tai cô thì thầm: “Anh còn muốn làm chuyện... Sẽ khiến em đau hơn nữa.”
Bên dưới chiếc ghế sô pha có một ngọn đèn, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt của Cố Duẫn, ngay cả lông mi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trịnh Tây Tây nhìn vào mắt anh, trong đó đang phản chiếu hình bóng của cô, ngoài ra còn cất ẩn chứa rất nhiều cảm xúc khác nhau, giống như một lớp mực dày không thể hòa tan được, đang cố gắng nhấn chìm cô vào trong đó.
Đột nhiên Trịnh Tây Tây nhớ tới lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Duẫn ở trong vườn hoa nhà họ Trịnh, khi cô vừa mở mắt ra cũng chính là đôi mắt hút hồn này nhìn chằm chằm cô không chút che giấu, hơn nữa còn nói chuyện cùng cô như hai người quen biết từ lâu.
Chỉ là khi đó, trong đôi mắt này mang theo sự bất cần đời, dường như trên thế giới này có rất ít thứ có thể lọt vào mắt anh, bao trùm bên trong nụ cười của anh là một cảm giác xa cách và chán đời.
Nhưng không biết từ khi nào, người đàn ông này đã bị cô kéo xuống nhân gian, đôi mắt chất chứa đầy cảm xúc, còn có… Dục vọng đối với cô.
Phát hiện này khiến mặt của cô lập tức đỏ bừng, nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ mà không thể kiểm soát được.
Cô duỗi tay ôm lấy cổ của Cố Duẫn, nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Anh trai, vậy anh nhẹ một chút.”
Vốn dĩ Cố Duẫn còn đang cố gắng chịu đựng, nhưng những lời này giống như một quả bom, được tiếp thêm nhiên liệu và khai hỏa, nổ tung ở giữa hai người bọn họ.
“Tây Tây, em có biết mình đang nói gì không?” Cố Duẫn nhẫn nhịn hỏi.
Anh không muốn cô trải qua lần đầu tiên một cách qua loa như vậy, nếu hiện giờ cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh có thể tiếp tục chờ cô.
Trịnh Tây Tây vốn đã căng thẳng, giờ lại bị anh hỏi câu này, những gì Tằng Ngữ đã nói trước đó lập tức hiện lên trong đầu cô, vậy nên cô đã buột miệng thốt ra: “Anh trai, có phải anh không được đúng không?”
Lời vừa nói ra, không khí bỗng trở nên im lặng.
Cố Duẫn bật cười một tiếng, đôi mắt nheo lại, lồng ngực cũng run lên, không phân biệt được là vui hay giận.
Trịnh Tây Tây nhận ra rằng mình đã gây hoạ, cô vô thức co người lại trên ghế sô pha. Cố Duẫn kéo cổ áo của cô, sau đó lại cúi đầu nhìn chằm chằm cô: “Anh trai không được sao?"
Anh nở một nụ cười, tự hỏi tự trả lời: “Làm thêm vài lần nữa thì em sẽ biết.”
Anh cố ý ghé sát vào tai cô, nói: “Tây Tây, em có nghĩ như vậy không?
Trịnh Tây Tây: “.....”
Trịnh Tây Tây muốn quay lại vài phút trước…Không, là quay lại ngày mà Tằng Ngữ đã gửi tin nhắn, trước tiên là để đánh Tằng Ngữ một cái, sau đó bắt cô ấy thu hồi tin nhắn.
Hu hu hu….
Đáng thương, yếu đuối lại bất lực.
Cố Duẫn bế Trịnh Tây Tây đang làm ổ trên ghế sô pha lên, sau đó ôm cô đi vào phòng.
Trịnh Tây Tây được Cố Duẫn đặt lên chiếc giường lớn ở trong phòng. Trong phòng không bật đèn lớn, chỉ có một ngọn đèn tường mờ nhạt, chiếu sáng hai bóng người đang chuyển động
Cố Duẫn đè xuống, hôn bắt đầu từ trán, đến vành tai, cuối cùng là đôi môi của cô. Mỗi nơi anh đi qua đều mang theo dòng điện khiến Trịnh Tây Tây run rẩy.
Ban đầu Trịnh Tây Tây còn cố gắng đáp lại, nhưng dần dần chỉ còn lại những tiếng nức nở.
Nước mắt từ trong khóe mắt của Trịnh Tây Tây chảy ra, lại bị Cố Duẫn liếm mất.
Ánh đèn trong phòng lay động, phản chiếu bóng đêm ấm áp, Cố Duẫn cố gắng chứng minh rốt cuộc thì mình có được hay không.
Trịnh Tây Tây đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết, khi cô tỉnh dậy, cô đang nằm trong vòng tay của Cố Duẫn, cơ thể đau nhức giống như bị cán qua.
Ký ức tối hôm qua bắt đầu hiện về, tên Cố Duẫn này… Rõ ràng là lâu như vậy anh chưa được ngủ ngon giấc, nhưng tại sao lại có tinh thần như vậy.
Tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ việc cô đang xem chương trình giải trí thì tự nhiên ngứa tay chọc vào cơ bụng của Cố Duẫn.
Trịnh Tây Tây duỗi ngón trỏ ra, trong lòng không ngừng chỉ trích, là mày đó, tại sao mày lại không kiểm soát được mình, chọc vào cơ bụng của người ta, đáng ra hôm qua nên chọc vào mặt mới đúng.
Vừa nghĩ đến đây, Trịnh Tây Tây liền duỗi tay, chọc một cái vào mặt của Cố Duẫn.
Cố Duẫn đang nhắm mắt, nắm lấy tay của cô, đặt xuống dưới chăn, sau đó mới mở to mắt.
“Dậy rồi à?” Giọng nói của Cố Duẫn trầm thấp từ tính: “Em có đói bụng không?”
Trịnh Tây Tây gật đầu: “Có chút.”
“Em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn cháo.” Trịnh Tây Tây nói: “Cháo hải sản.”
“Được.” Cố Duẫn rời giường đi làm bữa sáng, Trịnh Tây Tây ngồi trên giường ngáp một cái, nghĩ đến chuyện tối hôm qua đã xảy ra, Trịnh Tây Tây quyết định đi tìm Tằng Ngữ tính sổ.
Cô ngồi trên giường, kéo chăn, sau đó gửi tin nhắn cho Tằng Ngữ: Cậu đã dậy chưa?
Có lẽ là Tằng Ngữ đang chơi điện thoại, nên trả lời tin nhắn rất nhanh: Tây Tây, đã gần mười giờ rồi.
Một lát sau, Tằng Ngữ như nhận ra điều gì đó, cô ấy kích động đến mức trực tiếp gửi tin nhắn thoại: Tây Tây, trước đây cậu không bao giờ hỏi một câu hỏi ngu xuẩn như vậy!!!
Tằng Ngữ: Nói đi, tối qua cậu đã làm gì?
Lúc nãy Trịnh Tây Tây hoàn toàn không để ý đến giờ giấc, lúc Tằng Ngữ nói như vậy, cô mới phát hiện ra đã chín giờ bốn mươi phút.
Đồng hồ sinh học của cô luôn rất chính xác, cô nghĩ bây giờ cùng lắm là hơn tám giờ.
Nhưng không đối phó được với Cố Duẫn đã đành, chẳng lẽ ngay cả Tằng Ngữ cô cũng không xử lý được hay sao?
Trịnh Tây Tây: Tối qua chơi bài suốt cả đêm, nên ngủ hơi muộn.
Trịnh Tây Tây: Tiền thắng được tớ đang định mời các cậu đi ăn cơm.
Tằng Ngữ: Wow, Tây Tây vạn tuế!
Nếu một bữa cơm không thể thu phục được đồ ham ăn này, vậy thì hai bữa.
Trịnh Tây Tây vẫn còn nhớ tới mối thù trước đó, cô lập tức nói: “Dẫn cả Tào Minh nhà cậu đi cùng đi. Từ lúc hai người ở bên nhau chúng ta vẫn chưa ăn chung bữa nào đâu.
Tằng Ngữ: (Ok) Không thành vấn đề.
Trịnh Tây Tây ho khan một tiếng: Hai người đã yêu nhau được hơn nửa tháng, tiến triển đến bước nào rồi? Nắm tay chưa? Hôn chưa?
Tằng Ngữ: (Xấu hổ)
Tằng Ngữ: Nắm tay rồi, còn cái đó ừm…. Chưa hôn, sao nhanh như vậy được.
Trịnh Tây Tây: …..
Trịnh Tây Tây mơ hồ nói: Khi tớ và Cố Duẫn ở bên nhau, tuần đầu tiên tụi tớ đã hôn rồi.
Trịnh Tây Tây: Tào Minh nhà cậu, có phải không được không….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.