Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 6: Lên xe



Không thể không nói, ba anh chàng đẹp trai đứng cùng nhau thực sự quá bắt mắt.
Trịnh Hoài rất điển trai, tính tình lại dịu dàng, Đỗ Phong cao gần 1,9 mét, nếu còn ở trường sẽ khiến người ta nhớ đến đội trưởng đội bóng rổ, Từ Hưng Châu toát lên vẻ lạc quan, ba người họ đều có khí chất riêng của mình.
Trịnh Tây Tây chụp được một lúc, nhưng đã vô cùng hài lòng.
Đỗ Phong thì tức đến thổ huyết.
Rõ ràng anh ta có ý nhờ Trịnh Tây Tây giúp mình hái nho, nhưng cuối cùng chỉ lưu lại lịch sử video đen tối của mình.
Không biết vì sao, luôn cảm thấy cô em gái này lòng dạ quá đen tối, có thể so với Cố Duẫn.
Trịnh Tây Tây chụp ảnh một lúc rồi quay đi tìm nước uống.
Đỗ Phong quay đầu lại, phát hiện Từ Hưng Châu đang nhìn chằm chằm sau lưng của Trịnh Tây Tây, anh ta lấy cánh tay đụng vào em họ của mình: "Cậu nhìn trúng người ta rồi sao?"
Từ Hưng Châu quay đầu lại cười.
Hắn ta liếc nhìn về phía Trịnh Hoài, đến gần anh họ của mình thì thầm: "Anh không cảm thấy Trịnh Tây Tây rất đẹp sao?"
Trong thời gian huấn luyện quân sự, hắn ta đã gặp qua Trịnh Tây Tây.
Hắn ta và Trịnh Tây Tây đều là sinh viên năm nhất của Đại học Văn, hắn ta học chuyên ngành quản trị kinh doanh, còn Trịnh Tây Tây học khoa Vật lý, trong cùng một khuôn viên.
Kỳ Huấn luyện quân sự rất nắng, nhưng Trịnh Tây Tây lại trắng hơn những người khác vài tông, như thể cô không bị rám nắng. Khi ấy, cô đang cùng một số người ngồi ở bên bồn hoa, vừa nói chuyện vừa lấy nón quạt, động tác không phải tao nhã gì, nhưng khi cô làm trông rất xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy.
Lúc đó hắn ta đã có chút cảm nắng cô, nhưng hắn ta lại không thể tìm thấy bất kỳ cơ hội nào để đến gần Trịnh Tây Tây.
Hôm qua khi nghe mẹ mình nhắc đến nhà họ Trịnh, nghe đến cái tên Trịnh Tây Tây, hắn ta vẫn cảm thấy hai người chỉ là trùng tên với nhau thôi, nhưng đến cả trường và chuyên ngành học cũng giống nhau, lúc này hắn ta mới biết đúng là cô.
Cho nên, khi nghe Đỗ Phong nói rằng sẽ đến nhà họ Trịnh để hái nho, hắn ta ngay lập tức muốn đi theo.
Suy nghĩ một chút, Đỗ Phong liền hiểu ra mấu chốt: "Cậu vì cô ấy mà tới đây đúng không?"
“Ừm, em quyết định theo đuổi cô ấy.” Từ Hưng Châu nói.
“Thật lòng?” Đỗ Phong hỏi.
Từ Hưng Châu cười nói: "Em có khi nào mà không nghiêm túc đâu."
Đỗ Phong lắc đầu, em họ này của mình cái gì cũng giỏi, nhưng chỉ có người yêu là thay đổi quá thường xuyên, chưa yêu ai quá hai tháng.
Anh ta nhắc nhở: "Dù sao cũng là em gái của bạn mình, cậu đừng làm gì quá đáng."
"Biết rồi. "
Đỗ Phong không nói gì thêm nữa.
Với tình hình hiện tại của Trịnh Tây Tây, chọn Từ Hưng Châu làm người yêu thực ra cũng là một lựa chọn phù hợp nhất.
Trịnh Tây Tây lớn lên ở nông thôn, mọi người vì nể mặt nhà họ Trịnh, trước mặt thường sẽ không nói gì, nhưng thực ra trong lòng mọi người lại coi thường cô.
Những người khác hay nói sau lưng cô “Nhà họ Trịnh, cái người lớn lên ở nông thôn” với một chút khinh thường và không thèm đếm xỉa đến.
Mặc dù Trịnh Tây Tây đã được đón về nhà họ Trịnh, nhưng cô vẫn bị cả giới này gạt ra bên ngoài.
Nếu cô thực sự yêu nhau với Từ Hưng Châu, những thứ khác thì không nói, ít nhất thì Từ Hưng Châu có thể làm cho cô hòa nhập vào cái giới này và thoát khỏi tình huống ngượng ngùng như hiện tại.
Huống chi, điều kiện của Từ Hưng Châu rất tốt, ở bên cạnh hắn ta thì cô sẽ không chịu thiệt thòi.
Trịnh Tây Tây đi vào uống một ít nước, không có quay trở lại sảnh tiệc ngay, mà cô giúp bọn họ lấy vài ly nước ép đem ra.
Cô dùng khay để bưng nước ép, đi tới trước mặt Cố Duẫn: "Uống nước ép không?"
Cố Duẫn dựa nửa người vào ghế mây để chơi game, khi Trịnh Tây Tây đi tới thì nhìn thấy chữ ‘chiến thắng’ rất lớn trên màn hình.
Cố Duẫn lấy ly nước ép dưa hấu trong đó, thấy ánh mắt của Trịnh Tây Tây, liền hỏi: "Biết chơi không?"
Trịnh Tây Tây lắc đầu.
Trước đây điện thoại của cô là một chiếc điện thoại cũ đã qua sử dụng, rất đơ, nó chỉ có một số ứng dụng cơ bản. Sau khi đến nhà họ Trịnh, Lý bá đã đưa cho cô một chiếc điện thoại mới, nhưng mà cô không hề chơi trò chơi hay tải xuống bất kỳ ứng dụng trò chơi nào.
Cố Duẫn ngồi thẳng dậy, hỏi cô: "Chơi không? Anh dạy cho em."
Trịnh Tây Tây không muốn quay lại sảnh tiệc, hiện giờ cũng không tìm được việc gì khác để làm, vì vậy cô gật đầu.
Cô đặt khay đồ uống ở bên cạnh, nói với mấy người đang bận hái nho bên kia: "Em mang nước ép cho mọi người, để ở đây, ai cần thì có thể tới lấy.”
Sau đó bắt đầu chơi trò chơi.
Đỗ Phong không kìm được mà nói: "Em gái à, không ai giao đồ uống mà để nửa đường như thế này đâu."
Trịnh Tây Tây nghiêng đầu, so sánh khoảng cách từ nhà bếp đến đây và khoảng cách từ đây đến Đỗ Phong, hỏi: "Anh Đỗ Phong, có phải anh học toán kém lắm không?"
Đây sao có thể gọi là nửa đường, khoảng cách giữa hai bên rõ ràng là không bằng nhau mà.
Đỗ Phong: "... Cái gì?"
Cố Duẫn ở bên cạnh cười ha hả, sau khi cười xong liền nói: "Ừm, cậu ấy học toán không được giỏi lắm."
Đỗ Phong:?
Tốc độ internet của nhà họ Trịnh rất nhanh, chỉ một lát đã tải xong game.
Đây là một game bắn súng. Một nhóm bốn người, một trăm người ở trên bản đồ và giết hết những người trong đội khác sẽ giành chiến thắng.
Cố Duẫn có thứ hạng cao, nên đã mở thêm acc phụ để chơi cùng cô: "Lát nữa theo sát anh."
"Ừm."
Trịnh Tây Tây là tân thủ của game này, nên đã tự giác đi theo sau Cố Duẫn. Cô thao tác không được tốt lắm, nhưng đầu óc rất linh hoạt, chỉ một lát đã tìm được cách chơi.
Đây là trò chơi dành cho tân thủ, nên Cố Duẫn hoàn toàn không cần tốn chút sức nào, nhặt được trang bị nào tốt, nhưng bản thân anh lại không lấy, đều nhường lại cho Trịnh Tây Tây, còn mình thì dùng trang bị rác.
Sau khi chơi vài hiệp như vậy, cả hai dần dần cảm thấy rất thú vị.
Đỗ Phong đi tới lấy đồ uống, đứng bên cạnh liếc vài cái, chua ngoa nói: "Chúng tôi ở đây làm cu li, Cố Duẫn, cậu ngồi đây uống nước chơi game, lại có em gái chơi cùng cậu."
Cố Duẫn không thèm nhìn lên: "Hôm qua là ai đề nghị đánh cược, là ai muốn chơi xúc xắc, muốn trách thì trách người đó, tốt nhất là chửi thêm vài câu nữa đi."
Đỗ Phong: "..."
Là chính anh ta đã đề nghị.
Anh ta nhìn Trịnh Tây Tây: "Game này Hưng Châu cũng biết chơi, mà còn chơi rất hay, sau này em có thể tìm cậu ấy để chơi cùng."
Lúc này Từ Hưng Châu và Trịnh Hoài cũng đi đến.
Trịnh Hoài lấy một ly nước ép lên uống, Từ Hưng Châu tiếp lời Đỗ Phong: "Các cậu chơi thì kéo theo tôi với, tôi cũng muốn chơi."
Cố Duẫn ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Từ Hưng Châu có chút lo lắng, hắn ta cùng Cố Duẫn không thân lắm, nhưng vì Đỗ Phong mà gặp nhau mấy lần.
Ở Văn thành có hai đỉnh cấp hào môn, là Cố gia và Đoàn gia.
Mà Cố Duẫn là đứa con được sinh ra từ cuộc hôn nhân giữa Cố gia và Đoàn gia, vừa sinh ra đã ở trên vạch đích, mà còn là đứa con độc nhất của Cố gia.
Theo lời đồn đại thì Cố Duẫn không phải là người dễ gần, anh không hề nể mặt bất cứ ai, lời nói cũng gay gắt. Trịnh Hoài bọn họ có thể thân thiết với anh vì đã biết nhau từ trước.
Nhưng Đỗ Phong đánh giá anh rất cao.
Theo lời của Đỗ Phong, Cố Duẫn là loại người có thể đâm người khác một cách công khai, không bao giờ ở trong bóng tối mà đâm người khác, là một người rất đáng tin cậy.
Mặc dù Từ Hưng Châu không nhận ra có điểm nào đáng tin cậy.
Cố Duẫn không nói gì, liền kéo Từ Hưng Châu vào đội của bọn họ.
Từ Hưng Châu bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn trong đầu của mình, cũng lấy một acc phụ, rồi vào trò chơi.
Hắn ta có ý với Trịnh Tây Tây, vốn dĩ muốn thể hiện trước mặt Trịnh Tây Tây, nhưng mỗi khi hắn ta tìm được thứ gì đó tốt để cho Trịnh Tây Tây, thì đều phát hiện Trịnh Tây Tây lại có trang bị tốt hơn hắn ta, và tất cả những thứ đó đều do Cố Duẫn đưa cho.
"Em gái, nhặt cái này đi."
"Đến đây, hướng chín giờ, bắn."
"Em gái, lái xe đi."

Trịnh Tây Tây nhặt đồ, Trịnh Tây Tây bắn tên, Trịnh Tây Tây lái xe. Cố Duẩn ở bên cạnh hướng dẫn, chỉ khi nào Trịnh Tây Tây không thể xử lý được, thì anh mới giúp.
Đây vốn là một trò chơi dành cho tân thủ, nên cứ chơi như bình thường sẽ không quá căng thẳng.
Từ Hưng Châu phát hiện căn bản mình không thể chen vào được, muốn gửi trang bị nhưng đối phương lại không cần, còn muốn giúp bắn người, thì Trịnh Tây Tây đang vui vẻ chơi một mình, vì vậy hắn ta muốn lái xe cho cô, mà bây giờ đang là thời điểm bắt đầu nên không cần giúp đỡ.
Thế là Từ Hưng Châu lại liếc Cố Duẫn một cái.
Cố Duẫn ngồi ở trên ghế mây, dáng vẻ không hề nghiêm túc, thỉnh thoảng mới nói một câu. Anh lúc nào cũng trông như thế, Từ Hưng Châu không có tiếp xúc riêng với anh, nên cũng không thể nhìn ra là anh có ý hay không có ý với Trịnh Tây Tây.
Có lẽ là không.
Nếu Cố Duẫn dễ dàng yêu một người như vậy, thì scandal của anh sớm đã bị đồn ầm lên rồi.
Hái nho không phải là một chuyện khó, chỉ trong một thời gian ngắn, nhóm người Trịnh Hoài đã hái xong.
Tình cờ là Trần Minh Viễn hả hê gửi tin nhắn hỏi họ đã hái nho xong chưa.
Ván cược ngày hôm qua là Trần Minh Viễn và Cố Duẫn thắng Trịnh Hoài và Đỗ Phong, nếu buổi sáng hôm nay Trần Minh Viễn không bận, thì cậu ta chắc chắn sẽ đến xem.
Đỗ Phong: "Hái xong rồi, rượu cũng chuẩn bị xong, sắp đem qua cho cậu."
Trần Minh Viễn: "Vớ vẩn, thứ có thể ủ trong một ngày không gọi là rượu, mà là nho ngâm nước chua."
Một lúc sau, Trần Minh Viễn hỏi: "Buổi trưa có muốn ra ngoài mát xa một chút không?"
Đỗ Phong: "Không phải cậu có việc sao? Đã làm xong rồi?"
Trần Minh Viễn: "Đừng nói nữa, tôi còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm, thì ra chỉ là buổi xem mắt do mẹ tôi sắp đặt mà thôi."
Trần Minh Viễn: "Cậu gọi điện thoại lại cứu tôi với."
Đỗ Phong làm theo lời của Trần Minh Viễn, gọi điện thoại cho cậu ta, nói có chuyện gấp tìm cậu ta, vì thế mới cứu được cậu ta ra ngoài.
Sau khi gọi điện xong, anh ta liền hỏi mấy người khác: "Buổi trưa có muốn đi ra ngoài ăn cơm hay không, Trần Minh Viễn cũng đến."
Những người khác không có ý kiến, Từ Hưng Châu nói: "Trịnh Tây Tây, hay là em cũng đi cùng đi."
Trịnh Tây Tây đang chơi game nên không chú ý mấy, khi nghe vậy cô chỉ ngước đầu lên.
Cố Duẫn nói thêm vào: "Cùng đi đi, quen biết thêm nhiều người cũng không có gì xấu."
Sau khi chơi xong màn này, liền lấy lại điện thoại mà Trịnh Tây Tây đang cầm.
Muốn đi ra ngoài thì phải vào xin phép mẹ.
Trịnh Hoài nói: "Anh sẽ đi vào nói, em đi thay đồ khác đi."
Trịnh Tây Tây vẫn đang mặc lễ phục, nếu bận như vậy đi ra ngoài ăn thì rất bất tiện.
"Ừm."
Trịnh Tây Tây trở về phòng thay một chiếc váy suông, chỉnh trang lại đôi chút.
Trịnh Hoài, Trịnh Nghi và mấy người bạn thân của cô ta cùng nhau đứng dưới lầu, nhìn thấy cô đi đến, Trịnh Hoài nói: “Bọn họ cũng sẽ đi cùng, đi thôi.”
Lúc Trịnh Hoài đi vào, tình cờ gặp được đám người Trịnh Nghi, nghe nói bọn họ ra ngoài ăn cơm nên cũng muốn đi theo.
Nếu bọn họ dẫn Trịnh Tây Tây theo, không thể nào không dẫn theo Trịnh Nghi được, nên Trịnh Hoài đã đồng ý.
Các trưởng bối nhìn thấy những người trẻ muốn ra ngoài chơi cùng nhau, rất vui mừng mà không hề ngăn cản bọn họ.
Trịnh Hoài lái xe của mình, khi lái xe ra bên ngoài, Trịnh Nghi trực tiếp mở cửa ngồi vào ghế phụ, mấy cô bạn thân của cô ta thì ngồi vào ghế sau.
Ban đầu Trịnh Tây Tây định đi xe của Trịnh Hoài, nhưng khi nhìn thấy như vậy cô liền dừng chân lại.
Từ Hưng Châu đi về phía cô, khi đi được nửa đường, hắn ta nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ rực rỡ dừng trước mặt của Trịnh Tây Tây.
Cố Duẫn ấn cửa kính xe xuống, nhướng mày nhìn Trịnh Tây Tây: "Lên xe."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.