Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 61: Kết thúc



Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn sớm như vậy, thậm chí cô còn chưa từng có có ý định hẹn hò khi mới vào đại học.
Trịnh Tây Tây từng cho rằng, cô sẽ cứ như vậy mà một mình vượt qua tất cả những khó khăn, đau khổ, bi thương của mình. Những giọt nước mắt mà cô trốn trong chăn âm thầm tuôn rơi ấy sẽ không có ai quan tâm.
Cô từng nghĩ rằng mình là một cô gái quá xui xẻo và không được mọi người yêu thích đến như vậy, không có ai thương cô, cũng không ai yêu cô, chỉ có thể học cách dựng lên một thân đầy gai góc để tự bảo vệ bản thân mình.
Cô từng nghĩ rằng, cô sẽ không may mắn như vậy, gặp được người yêu thương mình như vậy, và cô ấy lại thích người ấy đến như vậy.
Cố Duẫn.
Cô may mắn xiết bao khi đời này có thể gặp được người tốt như anh.
Sau khi Cố Duẫn đi lên, Trịnh Tây Tây cũng bắt đầu đi vào nơi tổ chức buổi lễ.
Cô mặc váy cưới, dưới sự dìu đỡ của Tằng Ngữ, cô đi ra trước tấm thảm đỏ.
Cố Duẫn đứng ở phía trước. Hôm nay anh lại đẹp trai lên một tầm cao mới, chiếc cà vạt được thắt vô cùng tỉ mỉ nơi cổ áo, có vẻ rất ý nghĩa, trông rất có tinh thần.
Trịnh Tây Tây bước từng bước đầu tiên hướng tới Cố Duẫn, vô số quả bóng bay ở xung quanh được thả bay lên, Cố Duẫn nhìn về phía Trịnh Tây Tây và đưa tay về phía cô.
Cô xách đuôi váy lên, tất cả những thứ ở xung quanh đều biến thành cảnh nền mờ ảo, chỉ có mình cô đi từng bước một, hướng về phía anh.
Đoạn đường này không phải là dài, nhưng Trịnh Tây Tây cảm thấy mình đã đi bộ rất lâu, lâu đến nỗi Cố Duẫn phải đi thẳng xuống sân khấu, tiến đến và bế cô lên.
Phía dưới sân khấu vang lên những tiếng reo hò vang dội.
Trịnh Tây Tây ôm cổ anh và nói nhỏ: "Anh làm gì vậy?."
"Anh không muốn để một mình em phải đi một đoạn đường dài như vậy." Đáy mắt của Cố Duẫn đen thẳm, giọng nói trầm thấp, có hơi khàn. Anh nói: "Nếu như có thể, anh muốn được đi cùng em ngay từ những bước đi đầu tiên của em."
Cô từng phải ăn nhờ ở đậu một khoảng thời gian dài như vậy, sau khi trở về nhà họ Trịnh cũng không được hưởng thứ tình cảm ấm áp đáng phải có. Một mình cô đã đi được một quãng đường dài như vậy, đi đến bên cạnh anh, con đường sau này, dù là bão táp mưa sa hay vinh hoa phú quý, anh cũng nắm chặt lấy cô và không bao giờ để cô phải đơn độc nữa.
Cố Duẫn bế cô đi rất êm ái, Trịnh Tây Tây ôm cổ anh và tập trung nhìn anh. Những người vốn dĩ đang đứng dậy vỗ tay đã chợt dừng lại để ngắm nhìn cô dâu và chú rể trên tấm thảm đỏ.
Trần Minh Viễn đứng dưới sân khấu, có hơi cảm khái, nói: "Ngay cả Cố Duẫn cũng cưới được vợ rồi."
Chu Âm Lan đứng bên cạnh cậu ta, nói hùa theo: "Đúng thế thật nha. Tôi còn tưởng Cố Duẫn sẽ phải cô độc đến hết đời chứ, ai ngờ anh cũng biết nhiều chiêu trò thật đấy."
"Đây có lẽ là bộc lộ chân tình thật rồi."
Dù sao đi chăng nữa, một kẻ đã từng sống chó như Cố Duẫn, nếu phải nói rằng anh có bao nhiêu kỹ năng quyến rũ các em gái thì cũng không có khả năng gì lớn.
Trên sân khấu bắt đầu phát một đoạn vlog.
Trong video đó, Trịnh Tây Tây mặc một chiếc váy liền thân sáng màu, đi chân trần, đứng quay lưng lại trước cửa sổ với một cuốn sách trên tay.
Để bảo vệ sự riêng tư của vợ mình, Cố Duẫn còn chèn thêm một mã kiểm duyệt vào chân của Trịnh Tây Tây.
Mọi người: "..."
Cố Duẫn không hề lộ mặt trước ống kính, có lẽ là đang cầm máy quay phim để quay video, chỉ có giọng nói của anh là lọt vào: "Tây Tây, em đang xem gì vậy?"
"Tuyển tập thơ." Trịnh Tây Tây quay đầu lại và cười nói với anh: "Bồi dưỡng một chút khí chất văn nghệ của mình."
Nhận thấy Cố Duẫn đang ghi hình mình, Trịnh Tây Tây chu miệng lên: "Anh, sao anh lại quay em làm gì?"
"Tất nhiên là vì em rất xinh đẹp rồi." Anh dừng lại một lúc rồi nói: "Dù sao thì quay cũng quay rồi, em có muốn đọc một bài thơ không?"
Cố Duẫn nói xong lại bổ sung thêm: "Đọc một bài thơ tình ấy."
Trịnh Tây Tây trừng mắt nhìn anh một cái, trông có vẻ như không hề tình nguyện một chút nào, nhưng bàn tay thì lại lật tới một trang nào đó trong tập thơ và bắt đầu đọc:
"Tặng Cố Duẫn."
"Tịch Mộ Dung, một cái cây đang nở hoa."
"Làm thế nào để anh gặp được em,
Trong khoảnh khắc đẹp nhất của mình,
Vì những điều này,
Em đã cầu xin Phật suốt năm trăm năm rồi,
Cầu xin ngài cho chúng ta được kết một đoạn trần duyên.
Thế nên Phật đã biến em thành một cái cây,
Mọc lên bên cạnh con đường mà anh sẽ phải đi qua,
Dưới ánh nắng mặt trời, thận trọng nở đầy hoa,
Từng đóa từng đóa đều là những mong ước từ kiếp trước của em,
Khi anh đến gần, xin hãy lắng nghe,
Những chiếc lá đang run lên kia là sự nhiệt tình khi em chờ đợi..."
"Anh nghe thấy rồi." Giọng nói của Cố Duẫn bất ngờ xuất hiện và ngăn cản cô đọc tiếp phần còn lại của câu nói đó.
"Để cho em không phải chịu thiệt thòi." Cố Duẫn thấp giọng cười: "Mỗi năm trăm năm sau này, anh sẽ đều ở bên em."
Đoạn cuối vlog là hình ảnh của hai người.
Có một số hình ảnh của Trịnh Tây Tây là do Cố Duẫn chụp, có một vài hình ảnh là Trịnh Tây Tây chụp Cố Duẫn. Điều tương đồng duy nhất là hai người trong những bức ảnh ấy, cho dù đó là Trịnh Tây Tây hay là Cố Duẫn thì cũng đều là những dáng vẻ khác hoàn toàn với những lúc bình thường.
Trịnh Tây Tây xinh xắn hoạt bát, tươi cười vừa vui vẻ lại vừa rạng rỡ, Cố Duẫn cũng không phải là mẫu người trầm ổn giống như anh khi còn ở công ty, trông có vẻ giống như là một cậu bé mới lớn.
Ở trước mặt nhau, họ đã dỡ bỏ hoàn toàn sự ngụy trang của mình, có thể dùng vẻ mặt thoải mái nhất của mình để đối diện với nhau.
Kết thúc video đó là lời tuyên thệ kết hôn của hai người.
Người chủ trì buổi lễ đưa micro cho Cố Duẫn trước.
Cố Duẫn nói: "Anh đã nghĩ rằng loại chuyện như yêu đương này sẽ không bao giờ xảy ra đối với mình. Mọi người xung quanh đều nói rằng, anh chắc chắn sẽ phải cô độc đến hết đời, ngay cả bản thân anh cũng nghĩ như vậy. Khi ấy, anh cảm thấy cuộc đời này thật dài, cả đời chỉ một thân một mình, không biết nơi nào để trở về."
"Sau này gặp được em, thế giới cũng không hề thay đổi, nhưng trong mắt anh thì lại cảm thấy thế giới đã thay đổi rồi. Anh cảm thấy đóa hoa tươi tắn thì sẽ muốn tặng em, cảm thấy món ăn mới lạ thì sẽ muốn đưa em đi ăn, cảm thấy bộ phim nào đó rất đặc sắc thì sẽ muốn cùng em đi xem."
"Anh bắt đầu cảm thấy sinh mệnh của mình thật ngắn ngủi, chỉ mong cả đời sẽ tồn tại mãi mãi không có hồi kết."
"Tây Tây, anh xin thề với em bằng cả cuộc đời của mình." Cố Duẫn nhìn Trịnh Tây Tây nói: "Anh sẽ luôn yêu thương và che chở cho em, gánh vác mọi khó khăn vì em. Anh sẽ trở thành chồng của em, anh trai của em, bạn bè của em, người nhà của em... Tất cả những gì em từng khiếm khuyết, sau này, hãy để anh bù đắp cho em."
"Tây Tây, anh yêu em. Anh hy vọng một ngày nào đó, khi cả hai chúng ta đã dần dần già đi, em sẽ dựa vào bên anh ngắm nhìn hoàng hôn thì em vẫn sẽ cảm thấy rằng, gả cho anh là quyết định mà em sẽ không phải hối hận nhất trong cuộc đời mình."
Cố Duẫn vừa dứt lời, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ bên dưới khán đài.
Cố Duẫn len lén đưa tay ra níu lấy tay của Trịnh Tây Tây đang đứng ở bên cạnh. Bàn tay ấm áp và thon dài, nắm trọn lấy bàn tay của cô. Nhiệt độ ấm áp không ngừng phát ra từ bàn tay của Cố Duẫn làm cho Trịnh Tây Tây cảm nhận được sự an tâm cũng như nhận ra sự căng thẳng của anh.
Thì ra Cố Duẫn cũng sẽ có lúc cảm thấy căng thẳng.
Một người vừa kiêu ngạo lại vừa bình tĩnh như vậy mà lại cảm thấy căng thẳng trong lễ thành hôn của chính mình vì sợ không nói được cẩn thận lời thề mà mình đã viết cho cô.
Trái tim của Trịnh Tây Tây được lấp đầy bởi một cảm xúc khó có thể hình dung thành lời, rồi lại sinh ra từng chút từng chút ngọt ngào. Cô đưa tay nắm lại tay anh, vốn dĩ vẫn còn hơi hồi hộp nhưng ngay lúc này cũng đã được lấp đầy bởi sự ngọt ngào rồi.
Gả cho Cố Duẫn, cô sẽ không bao giờ hối hận.
Sau khi người chủ trì buổi lễ nói vài lời, lại đưa micro cho Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây nhận lấy. Cô đứng bên cạnh Cố Duẫn, ánh mắt lại nhìn xuống dưới sân khấu: "Khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Duẫn, tôi đã cảm thấy anh ấy thật đẹp trai."
Những người dưới sân khấu cười rộ lên.
Trịnh Tây Tây cũng mỉm cười và tiếp tục: "Nếu được ở bên anh ấy, tôi sẵn sàng mỗi ngày ăn ít đi một bát cơm, không ăn vặt, không mua quần áo mới, tiết kiệm toàn bộ số tiền của mình để kim ốc tàng kiều (3)."
Lại thêm một tràng cười rộn vang.
Cố Duẫn cũng cong khóe môi theo.
Cô nhìn sang Cố Duẫn: "Sau khi tiếp xúc với anh, em nhận ra rằng anh vừa rực rỡ lại vừa rạng rỡ, đẹp trai chỉ là một trong những ưu điểm tầm thường nhất của anh mà thôi."
"Em muốn đưa những điều tốt đẹp của anh công bố cho cả thế giới biết, nhưng lại sợ rằng sẽ có thêm nhiều người khác nữa hướng ánh mắt của họ lên người anh."
"Cố Duẫn, em yêu anh. Trở thành vợ của anh là điều khiến em cảm thấy may mắn nhất trong cuộc đời này."
Cô nhìn anh và nghiêm túc nói: "Mỗi một ngày sắp tới, em sẽ yêu anh, hiểu anh, ủng hộ và tôn trọng anh. Em sẽ dùng khoảng thời gian còn lại của cả đời mình để nói cho anh biết rằng, gả cho anh là quyết định tuyệt vời nhất mà em từng làm ra."
Phía dưới sân khấu lại vang lên những tràng pháo tay vang dội.
Cố Duẫn nắm tay cô, trong tiếng chúc phúc của mọi người, cả hai đã trao nhẫn cho nhau.
"Xin mời chú rể hôn cô dâu." Bởi vì kích động nên giọng của người chủ trì buổi lễ bất giác trở nên lớn hơn.
Phía dưới sân khấu cũng vang lên những tiếng reo hò.
Cố Duẫn nhìn cô rồi cúi đầu xuống hôn.
Những cánh môi chạm vào nhau, lông mi Trịnh Tây Tây rung lên khe khẽ, vô số pháo hoa được bắn lên không trung giống hệt như cảnh tượng trong tâm trí cô.
Cảnh này đẹp như một giấc mơ, cô mở mắt ra và đối mặt với ánh mắt của Cố Duẫn.
Trong đôi mắt của anh có hàm chứa ý cười và cả ánh sáng, còn có niềm vui không hề che giấu: "Tây Tây, chúng ta đã kết hôn rồi."
"Vâng." Trịnh Tây Tây đưa tay ra, gãi nhẹ vào lòng bàn tay của anh.
Cố Duẫn nhìn cô, đôi môi khẽ động một cái, ấy vậy mà lại có chút căng thẳng.
Không lâu sau đó, anh dùng giọng điệu dễ nghe giống như âm thanh của một chiếc vĩ cầm lớn để nói với cô: "Vợ ơi."
Mang theo một chút hồi hộp và cẩn thận trước lễ thành hôn.
Trịnh Tây Tây Tây gần như mềm nhũn ra thành nước trước sự chú ý của Cố Duẫn, một lúc lâu sau cũng đồng dạng có chút ngượng ngùng mà đáp lại: "Chồng à."
Trong giọng nói ngọt như pha mật, cả hai cùng lúc bị sự ngọt ngào của người người đối diện làm cho muốn xỉu, sau đó lại có chút hốt hoảng giống như ăn cắp chột dạ mà dời ánh mắt đi.
Buổi chiều là tiệc rượu và xã giao.
Mọi người đều nể mặt của Cố Duẫn, cũng không có chuốc cho anh say mèm, hơn nữa tửu lượng của Cố Duẫn cũng rất tốt, muốn chuốc cho anh say rượu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cho đến khi mặt trời lặn, màn đêm dần buông xuống, các vị khách lục đục rời đi và chỉ còn lại một nhóm những người có mối quan hệ tốt nhất với hai người là còn ở lại để chuẩn bị quậy động phòng.
Trần Minh Viễn nói: "Có thể bắt nạt được Cố Duẫn thì chỉ có một lần này thôi, mọi người tuyệt đối đừng có dễ dàng buông tha cho cậu ấy."
Những người khác ào ào hưởng ứng.
Mọi người đi qua hành lang, cứ đi rồi lại đi, dần cảm thấy có gì đó sai sai.
Tòa trang viên tư nhân này rất rộng lớn, được trang hoàng bày trí giống như một thị trấn cổ tích, hơn nữa lại được treo những bông hoa đỏ ở khắp nơi, bọn họ lại là lần đầu tiên đến nơi này, hình như là... bị lạc đường rồi.
Có một nhân viên phục vụ đi đến và chủ động dẫn đường cho họ.
Mọi người đi theo nhân viên phục vụ kia, hết vòng bên trái lại rẽ bên phải, đi đến nỗi gần như sắp quỳ xuống thì không kìm lòng được, hỏi: "Vẫn chưa đến à?"
"Á, đi nhầm hướng rồi." Người phục vụ vô tội nói: "Đó là hướng đi ra ngoài, phòng của cô dâu chú rể ở phía bên kia."
Trần Minh Viễn hỏi: "Còn phải đi bao xa nữa?"
"Chúng ta quay lại lối cũ trước đã, sau đó lại đi thêm một chặng đường dài bằng từng này nữa là đến nơi rồi."
Mọi người: "..."
Đây là muốn làm cho bọn họ mệt chết, phải không?
Nếu mọi người còn chưa phát hiện ra có gì không ổn thì đúng thật là đã phí công lớn bằng từng này rồi.
Cố Duẫn chơi như này cũng quá thâm rồi. Chỉ vì làm cho bọn họ không còn sức lực để quậy động phòng, vậy mà anh lại kiếm nhân viên phục vụ lừa bọn họ đi mấy vòng liền.
Phía trước chính là lối ra, nghĩ tới việc phải đi vòng vào trong, bọn họ lại muốn lượn ra ngoài, cả đám người đi lâu như vậy cũng mệt rồi.
"Thôi bỏ đi, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, lần này lời cho anh rồi."
Mọi người sượng mặt ra về.
Màn đêm buông xuống, trên trời có vài ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh.
Các vị khách mời đều đã rời đi, cả trang viên đã trở lại vẻ tĩnh lặng và yên bình như một lâu đài cổ tích đẹp mắt.
Cố Duẫn đã dành thời gian xây dựng nơi đây làm địa điểm tổ chức lễ thành hôn và cũng là lời hứa hẹn của anh đối với Trịnh Tây Tây.
Mọi người đều nói rằng, trong thực tế thì không có truyện cổ tích nào cả. Anh cũng từng nghĩ như vậy.
Nhưng giờ đây, anh lại muốn cố gắng thêm một chút, dùng cả cuộc đời của mình để làm nên câu chuyện cổ tích cho cô.
Trong truyện cổ tích, cô là công chúa, anh là hiệp sĩ, công chúa có thể đơn thuần và bướng bỉnh vì các hiệp sĩ của cô sẽ bảo vệ cô mãi mãi.
Trịnh Tây Tây mệt mỏi cả một ngày trời, khi trở về phòng lại bị Cố Duẫn giày vò, lần này đúng thật là đã ngủ thiếp đi rồi.
Cố Duẫn hôn lên giữ trán cô một cái rồi ôm cô chìm dần vào giấc ngủ.
Mặt trăng lên đến ngọn cây, ánh trăng phủ xuống, chiếu lên tòa lâu đài ở nơi này.
Nếu như nguyện ý tin tưởng thì nơi nào có tình yêu tồn tại, nơi đó có thể thực sự sẽ có những câu chuyện cổ tích.
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện này có tên là "Thiên kim thật và anh trai kị sĩ", phần kết thúc vẫn muốn nhắc tới tên truyện một chú, bởi vì có cô gái nào lại không muốn gặp được một chàng kị sĩ cơ chứ?
Mạch truyện chính đã kết thúc ở đây rồi, cảm ơn tất cả các thiên thần nhỏ đã yêu thích anh Duẫn và em Tây~~ Cũng mong rằng tất cả mọi người có thể có được một tình yêu ngọt ngào cho riêng mình.
Tiếp theo sẽ viết ngoại truyện, viết hết những gì mình muốn mới thôi.
Chú thích:
(1) Trà dư tửu hậu: (Lúc, dịp) thảnh thơi, nhàn rỗi, ví như những lúc khề khà thưởng thức đầy đủ rượu chè.
(2) Nhất ý cô hành: Một lòng muốn làm việc/ sống một mình.
(3) Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.