Anh Trai Em Gái

Chương 37: Tình yêu?



Hôm nay đã xảy ra ba chuyện.

Chuyện thứ nhất, đồng hồ đếm ngược trên bảng do không có ai chịu trách nhiệm cập nhật thường xuyên nên đã mấy ngày không được chỉnh sửa. Hôm nay vào giờ học Chính trị, thấy con số chỉ ngày thiếu mất một tuần, càng thấy chán nản, đến giữa buổi bỏ về - thời sinh viên mấy ai không bỏ tiết! Nếu trước đây trốn học là sự hưởng thụ thì bây giờ là bất đắc dĩ, là nỗi lưu luyến một thói quen, giống như hoài nhớ một kỷ niệm.

Chuyện thứ hai xảy ra tại phòng ở của chúng tôi. Tôi nhận được một bức thư.

Trong thời đại kỹ thuật số phát triển như vũ bão còn có người viết thư tay? Đúng là hành động yêu nước ủng hộ ngành sản xuất giấy thiết thực nhất! Trong suốt mấy năm học đại học, tôi chưa hề nhận được thư, trước đây viết cho Hồ Khả đều là thư điện tử. Cho nên khi cô gái phòng bên đưa cho tôi phong thư với cái nhìn ngạc nhiên pha chút hiếu kỳ, phản xạ đầu tiên của tôi là nhìn vào địa chỉ người gởi. Tôi tò mò không biết nhân vật yêu nước nào đây!

Bóc thư, lướt nhìn ngay xuống phần ký tên, dòng chữ khiến tôi choáng váng: “Em gái, Mai Mai”.

Tôi cầm bức thư của Mai Mai, lòng băn khoăn, thư dài mấy trang. Trước khi đọc, tôi cẩn trọng đóng cửa sợ mấy gã xem trộm.

Bây giờ chỉ có một mình tôi.

Anh thân yêu!

Chúc vui vẻ!

Đây là lần đầu tiên em viết thư khi đã ngoài hai mươi tuổi, cũng là lần đầu tiên em bộc bạch với anh nỗi lòng em: đau khổ, hạnh phúc, chân thành, giả trá, hối hận, day dứt…

Anh có biết không? Trong cuộc đời em, ước nguyện lớn nhất là có thể gọi anh trai của em một tiếng: “Anh!”

Lúc nhỏ, ngoài anh và em gái, không có ai chơi với em. Bởi vì em bị câm. Trẻ hàng xóm bắt nạt em, xa lánh em. Em không biết ngoài nỗi bất hạnh không nói được, em đã làm gì tổn hại đến chúng. Khi em vừa ra cửa, luôn có những tiếng hét đằng sau, khi to, khi nhỏ: “Con câm! Con câm!” Chúng gọi em như thế. Em quay mặt lại, chúng trốn hết. Đến nỗi trong em thành phản xạ tự lúc nào: mỗi khi ra đường là có cảm giác có người đang giễu em, chỉ trỏ vào em. Em rất sợ - em sợ tất cả mọi người, trừ người nhà.

May mà gia đình mình đối xử với em rất tốt. Mẹ đặc biệt cưng chiều em, điều đó đã phần nào cân bằng tình cảm trong em. Ai cũng biết trong nhà mình có hai chị em sinh đôi, cô chị điềm đạm, cô em thông minh, hoạt bát.

Em thề rằng lúc đầu em ngưỡng mộ An An. Nhìn những vị khách đến chơi nhà vui cười với An An, An An biết hát, biết múa, em thường nghĩ, vì sao bọn em chỉ ra đời cách nhau mười hai phút đồng hồ, vậy mà em gái lại hạnh phúc như vậy, còn em chỉ là “con câm”? Lúc đó em ngưỡng mộ em gái bởi vì nó có tiếng cười lảnh lót, có giọng nói ngộ nghĩnh, dễ thương; còn em, ngoài lòng mẹ, em không có gì hết, không ai biết đến em! Vậy là em trở nên nhút nhát, chỉ khi gục vào lòng mẹ mới cảm thấy bình yên. Quả thực em đã mong muốn mình cứ yếu đuối gục vào lòng mẹ suốt đời như vậy, đơn giản và thanh thản!

Anh, không biết hồi nhỏ anh thích em hay thích An An hơn? Em chỉ biết, khi nhìn em, anh không có biểu hiện gì, anh chỉ vui đùa với An An. Sự thiệt thòi của em, hồi còn nhỏ em cũng không nghĩ nhiều, cho rằng, em cứ mãi mãi lặng lẽ ở bên An An, cùng hưởng sự âu yếm, cưng chiều của mẹ. Lúc bấy giờ em rất dễ thỏa mãn. Cho đến một ngày, khi anh dũng cảm đánh lại trẻ con hàng xóm để bảo vệ em, lòng em xúc động khôn cùng. Em thấy anh lúc đó bị chảy máu, rất nhiều máu, chắc là đau lắm, anh đã dũng cảm lao vào đánh bọn chúng. Em rất sợ hãi, nhưng trong lòng lại trào lên cảm giác ngọt ngào chưa từng có.

Anh, hôm ở bệnh viện mắng em. Em nhớ đó là lần đầu tiên anh mắng em, anh nói em tâm địa độc ác, chắc anh thấy em rất xấu xa. Anh! Em đã trở nên xấu xa, sự xấu xa của em bắt đầu từ chính lần anh bảo vệ em.

Anh, em là đứa trẻ xấu xa. Đầu tiên là ngưỡng mộ em gái, sau là đố kỵ, ghen ghét, em thấy anh cưng chiều nó, thích chơi với nó, tìm cách đánh lừa nó để nó gọi một tiếng “anh”, để được nghe giọng nói dễ thương của nó, những lúc như thế trông anh sung sướng làm sao. Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi tủi hổ, đau đớn của em lúc đó! Đó là lần đầu tiên em nếm trãi nỗi đau và trở thành nỗi đau thường trực, hiện hữu mỗi ngày, trở thành nỗi ám ảnh tuổi thơ của em, nó khiếm em không có tuổi thơ. Chưa bao giờ em được hưởng niềm hạnh phúc tuổi thơ.

Anh! An An gọi anh nũng nịu và ngộ nghĩnh, em đã thực sự đố kỵ với nó. Em nghĩ tại sao em gái nói được còn em thì không, nếu như em nói được, em có thể gọi anh, anh cũng sẽ vui. Mọi sự chăm sóc của em với anh đều không bằng một tiếng gọi của nó. Em có lỗi gì đây, phải chăng là lỗi muốn được hưởng tình yêu thương thân thiết của anh trai?

Anh có biết không? Em thường nhìn trộm anh, sau đó thầm gọi trong lòng: Anh! Anh!

Nếu anh thích An An gọi như vậy thì tiếng gọi thầm của em cũng không ít hơn An An. Về sau An An đi học. Có một hôm về nhà, anh bảo sau này lớn lên anh sẽ cưới An An làm vợ, anh không thích em vì em bị câm. Đó là lần thứ hai trái tim non nớt của em như bị bóp nát. An An chắc chưa bao giờ nếm trãi nỗi đau như vậy, bởi vì nó chưa bao giờ không được nâng niu. Người khác gọi em là con câm, em chỉ thấy buồn, nhưng người anh thân thiết nhất gọi em như vậy, em không chịu nổi. Anh thấy đấy, mới năm, sáu tuổi đầu em đã phải chịu sự bất công ở đời.

Em bị người anh trai yêu mến nhất gọi là con câm, em không trách anh, bởi vì anh là anh trai yêu quý của em, anh làm chuyện gì em cũng tha thứ. Em chỉ đành trút mọi sự phẫn nộ lên An An, bởi vì nó được anh yêu mến.

Khi ấy, lòng đố kỵ của em lên đến độ điên cuồng.

Tình yêu và sự ghen tuông khiến em trở nên ranh ma. Dưới vẻ ngoài bình thản, em có một toan tính sâu xa. Mẹ muốn em và An An học vẽ, em không có năng khiếu bẩm sinh như nó, nhưng em miệt mài hơn nó. Bởi vì em không thể nói được, chỉ có thể dùng tay, dùng nét vẽ bộc lộ tình yêu của em. Anh trai, tình yêu của em, đó là anh.

Em thích vẽ mặt trời, dù rằng ánh mắt trời có thể làm hỏng mắt, bởi không thể vẽ anh một cách đàng hoàng, bởi tên anh là Dương Dương, nghĩa là mặt trời; em say mê vẽ mặt trời.

Bây giờ em sẽ nói với anh câu chuyện em đã giấu kín trong lòng mười lăm năm nay. Nói ra chuyện này có nghĩa tội ác của em đã bại lộ, nói ra anh sẽ càng hận em. Nhưng nếu không nói ra, em sẽ bị lương tâm lên án suốt đời. Em vốn định giữ kín câu chuyện này, bởi vì quả thực em rất hối hận, và sợ ánh mắt khinh bỉ của anh.

Anh, bây giờ em có thể nói to rằng, nếu anh có thể cảm nhận được nỗi lòng em, anh nhất định nghe thấy tiếng thét đinh tai nhức óc. Nó tượng trưng cho sự chuộc tội của em. Vết thương trên trán An An là do em gây ra, do em cố ý gây ra.

Em gái An An vốn ngây thơ hoạt bát, ai cũng thích. Là chị em sinh đôi, chúng em có ngoại hình và gương mặt giống hệt nhau. Lúc còn nhỏ, em không biết tình cảm với anh có phải là tìn yêu? Em chỉ cảm thấy, khi anh ở bên An An, em khó chịu kinh khủng. Nhưng anh vẫn thích An An. Vậy là em hận nó, nó đã dùng tiếng nói để “lừa” anh! Đúng thế! Anh là của em, em muốn độc chiếm anh, ý nghĩ này nhất định khiến anh kinh sợ, nhưng lại khiến em vô cùng dễ chịu, giống như được an ủi. Đúng vậy! Còn gì an ủi con tim nhức nhối ghen tuông hơn khi gây tổn thương cho “tình địch”; từ đó em bắt đầu trở nên xấu xa, và như một người trượt dốc, em không thể nào dừng lại được.

Sự việc xảy ra khi chúng em năm tuổi. Em nghĩ có lẽ không ai trong gia đình mình có thể quên. An An bị thương, gương mặt xấu đi, khiến cho một gia đình vốn vui vẻ phải buồn rầu một thời gian. Em thừa nhận em đã đẩy An An từ phía sau. Lẽ ra em phải đau buồn, phải hối hận nhưng khi nhìn thấy máu chảy trên mặt nó, em lại cười! Em cười, cười đắc thắng, đủ chứng mnh em xấu xa đến mức nào.

Về sau, được mẹ cưng chiều, em lại càng có cơ hội xấu xa hơn. Em giống như mụ phù thủy luôn bày mưu tính kế, luôn đề phòng tất cả. Khi lớn lên một chút, nhìn thấy vết sẹo trên trán An An, em cảm thấy một niềm vui sướng, mãn nguyện ngấm ngầm, lòng em thư thái tựa như được an ủi. An An cuối cùng cũng không còn hoàn mỹ nữa, nó đã có khiếm khuyết.

Nhưng có lúc cũng thấy buồn. điều em không thể chịu đựng nổi là rõ ràng. An An bị em đẩy ngã, có một vết sẹo to xấu xí trên mặt, vậy mà nó vẫn yêu em một cách thơ ngây, lúc nào cũng ở bên em. Sự lương thiện hồn nhiên của nó khiến em tức giận, càng kích thích tính ích kỷ trong em. Đó là khi chúng em đang học lớp Bảy, nó là công chúa được mọi người ngưỡng mộ, còn em là mụ phù thủy âm thầm.

Em không hề tỏ ra thích An An. Nhưng thâm tâm em thực sự yêu nó, trớ trêu thay em phải cố kìm chế tình cảm tốt đẹp đó, em hận nó, lý do duy nhất em hận nó chính là bởi vì anh thích nó. Chỉ cần ai đến gần anh là em hận người đó. Em quyết định bỏ học, em muốn có cơ hội gần anh, không để cho ai cướp mất anh, em như bị ma ám, càng ngày càng không thể kiểm soát bản thân. Có lúc bình tâm lại, nghĩ đến việc làm của mình, em cũng căm tức bản thân, nhưng không biết làm thế nào. Vẫn biết như thế là độc ác nhưng không dừng được. Thì ra, em đã yêu anh sâu sắc như vậy.

Em đoán mẹ biết chuyện, có lẽ mẹ cố không muốn nghĩ, không muốn tin, hơn nữa mẹ thấy em đáng thương, lại càng muốn bảo vệ, cưng chiều em, khiến em khi nhìn thấy An An bị mắng oan, tủi thân lại thấy vui mừng xen chút áy náy. Em nghĩ An An cũng đoán biết chuyện, nhưng do tốt bụng, nó không tố giác em, nó còn phần nào sợ em nên ngoan ngoãn nhượng bộ, xa lánh anh. Thấy nó lặng lẽ rút lui khỏi cuộc chiến âm thầm tranh giành tình cảm của người anh giữa hai chị em, em vừa đắc ý vừa khổ tâm. Em bị giằng xé giữa tình ruột thịt và dục vọng ích kỷ. Tình ruột thịt khiến em thương xót em gái, dục vọng ích kỷ xui khiến em phải bảo vệ tình yêu. Bởi vì em bị câm, em đầy mặc cảm. Ngoài phá hoại tình cảm giữa anh và An An, em không có cách nào khác để chia rẽ hai người, để kéo chúng ta lại gần nhau.

Khi anh rời gia đình đi học đại học, em rất đỗi hoảng sợ. Em xúi An An, em khẩn cầu nó cũng thi vào Đại học Trùng Khánh. Bởi vì em không muốn xa anh. Em chỉ sợ trong bốn năm học ở thành phố khác, anh sẽ quen và yêu cô gái nào đó. Em tuyệt vọng, hoảng hốt, lòng như lửa đốt.

Một chuyện khiến em phải biết ơn An An, đó là cuối cùng nó cũng thi đỗ đại học – một trường cùng thành phố với anh. Hôm nhận được giấy báo đỗ, em vui hơn ai hết.

Bởi vì em không phải xa anh, em lại sắp được trở về bên anh.

Đến Trùng Khánh em mới biết, thì ra trong cuộc đời em, không phải chỉ làm tổn thương An An mà em sẽ còn làm tổn thương nhiều người con gái, nếu người đó đến bên anh.

Nghe nói anh thích một cô gái, em lại một lần nữa hoảng sợ, nhưng em không nghĩ ra cách nào để ngăn cản anh. Em chỉ có thể đối xử tốt với anh, chăm sóc anh từ li từ tí. Khi anh đi học, em ở nhà nghiên cứu các món ăn. Mỗi khi anh khen ngợi món ăn em nấu, em lại hy vọng anh nảy sinh tình cảm với em, đó là phần thưởng lớn nhất dành cho em: người em yêu một ngày nào đó sẽ yêu em!

Khi tận mắt nhìn thấy Hồ Khả, em mới biết tất cả chỉ là hão huyền.

Lần đầu nhìn thấy Hồ Khả, sự ích kỷ che giấu trong lòng bao năm lại lộ ra, và vẫn không thể kìm chế được. Ngày ngày em suy tính tìm cách phá hoại tình cảm hai người. Em chuyển toàn bộ sự đề phòng từ An An sang Hồ Khả. Cho đến hôm đó, bằng một dòng chữ đơn giản, cuối cùng em đã đuổi được Hồ Khả, mà lại là mượn bàn tay của anh.

Xin lỗi anh, em đã khiến anh bị oan. Xin lỗi, em đã làm anh trách oan Hồ Khả. Anh và Hồ Khả chia tay nhau em mừng lắm, em nghĩ cuối cùng anh lại thuộc về em, chỉ riêng một mình em. Em tưởng chỉ cần em tốt với anh, anh sẽ quên Hồ Khả.

Nhưng có lẽ em đã sai, mặc dù anh không nói ra, nhưng nhìn mắt anh, em biết anh rất yêu Hồ Khả, anh không muốn xa chị ấy.

Mãi đến bây giờ em mới hiểu, dù em có cố gắng đến đâu, chúng ta cũng chỉ có thể là anh em, anh luôn coi em là em gái, vì vậy em tốt với anh là chuyện đương nhiên. Tiếp nhận sự quan tâm của người thân đâu cần bất cứ lý do gì!

Anh ơi, em hiểu, anh không thể yêu em, em hiểu chúng ta không có bất kỳ kết quả nào, song em không thể kìm chế được bản thân. Trong những lúc bình tĩnh, có thể em là một người mạnh về lý trí, có trái tim lương thiện như hầu hết những cô gái cùng tuổi. Nhưng thực tế chứng minh, chỉ cần tiếp xúc với anh là em trở nên điên cuồng, em chỉ có thể mặc cho cái ác trong em hoành hành.

Khi tận mắt chứng kiến anh đau lòng như thế nào vì mất Hồ Khả, em mới nhận ra ngoài nấu cơm, giặt quần áo cho anh, em không thể nào đánh thức tiếng cười trong lòng anh. Phát hiện đó khiến em đau đớn.

Em bắt đầu nghĩ em có nên từ bỏ tình yêu tội lỗi, bởi vì anh không vui? Em không muốn anh không vui. Em muốn anh vui vẻ chơi đùa hạnh phúc như hồi nhỏ.

Em không ngồi một mình thẫn thờ, em nghĩ, nếu em không phải là em gái anh, liệu anh có yêu em? Nhưng chỉ là suy nghĩ vậy thôi.

Em vốn định không bao giờ nói với anh những điều này. Hôm ở bệnh viện, em tận mắt chứng kiến anh tức giận với em, tận mắt chứng kiến cơn phẫn nộ của anh. Anh mắng em là yêu tinh, ác độc. khi đó em mới biết, dù anh chăm sóc em chu đáo đến đâu, dù tình yêu của em với anh sâu nặng đến thế nào thì khi biết rõ mọi chuyện, anh nhất định sẽ giận dữ, sẽ căm hận em. Anh, em đã bao lần thành tâm cầu khẩn Thượng đế để người khiến cho anh yêu em, nhưng chỉ nhận được sự căm hận, vậy em còn sống vì cái gì?

Khi em thấy anh quát mắng em, khi em thấy An An cuối cùng đã ngồi khóc một cách tuyệt vọng, em mới biết tội lỗi mà em gây ra trong mười mấy năm qua khủng khiếp đến mức nào.



Mấy tháng nay, anh và An An đều tránh em. Em như lại trở về thời thơ ấu với những lời chế nhạo: “Con câm! Con câm!”, nhưng em không hận anh, tất cả đều do em gây ra, là hậu quả của sự độc ác của em, nó sẽ giày vò suốt đời, khiến em sống trong thế giới đơn độc, tối tăm, không lối thoát.

Anh, anh chưa bao giờ lạnh lùng với em đến thế. Những ngày này, anh thậm chí không thèm nhìn em, anh chuyển vào sống trong ký túc. Anh đã để trái tim đầy cát bụi của em có thời gian dài suy ngẫm. Rốt cuộc, em yêu anh là phúc hay là họa của anh?

Nếu tình yêu của em là mối họa đáng ợ của anh, làm cho anh căm hận, vậy thì xin anh hãy trở về nhà, em sẽ ra đi.

Nếu tình yêu của em được tạo nên bởi vô số vết thương của các cô gái thì em nguyện từ bỏ.

Nếu tình yêu của em được vun trồng bằng những thủ đoạn ti tiện, bằng một loại vũ khí tội nghiệp, gây ra những vết thương torng lòng anh thì xin anh đừng tha thứ cho em, em sẽ dùng sinh mệnh nhỏ nhoi, tội nghiệp còn lại của mình để sám hối.

Anh, cuộc đời này đã cho em một ân huệ lớn nhất, đó là làm em gái anh. Lỗi lầm đáng tiếc nhất của Thượng đế là để cho chúng ta làm anh em.

Em không dám mong được sự tha thứ của anh và An An, em là một tội nhân.

Dù em xấu xa đến đâu, dủ em có gây bao nhiêu tội ác, nhưng sự lương thiện của em vĩnh viễn bị anh cầm tù, suốt đời vì anh.

Cầu cho anh trọn đời bình yên!

Em gái Mai Mai

Ngày 2 tháng 4 năm 2003

Đó là thư em gái gửi cho tôi, bức thư loang lổ nước mắt.

Tôi đờ đẫn đến mức Hà Tặc lôi mấy đứa bạn về phòng, ồn ào, huyên náo mà tôi vẫn không hay biết.

Vừa đọc xong thư, sóng gió trong lòng chưa kịp lắng xuống thì xảy ra chuyện thứ ba. Điện thoại réo. Tôi lặng lẽ lau nước mắt nhấc máy.

“Anh, anh đang ở đâu?” tiếng An An gấp gáp, thảng thốt.

“Đang ở trường, có chuyện gì?”

“Anh đến ngay, Mai Mai bị thương.” An An bật khóc.

Tai tôi ù đặc, máu như dồn cả lên đầu. Tôi choáng váng lao ra khỏi phòng, vừa chạy vừa hỏi: “Bình tĩnh! Em đang ở đâu? Mai Mai bị thương thế nào? Ở đâu?”

“Bị dao đâm, đâm từ phía sau, sâu đến gần tim.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.