Sau khi tắm và mặc một bộ đồ hình hài con heo rất đáng yêu trêи người cô xuống nhà ngồi xem TV rồi cùng đợi ba về ăn tối.
Lúc nhỏ mỗi lần xem TV, Vương Hạo luôn tranh giành chuyển kênh cùng cô, dù phòng anh và cô đều có TV không hề nhỏ. Nhớ lại điều đó rất vui, bây giờ cái gì anh cũng nhường cô, không buồn cãi cùng cô. Cô tắt TV, không khí yên lặng này làm cô nghe rõ tiếng kim đồng hồ đang chuyển động, thời gian trôi qua rất nhanh. Không kịp để cô quay lại như trước.
Tiếng điện thoại ầm ĩ làm phiền cô kéo cô ra khỏi cái tưởng niệm sâu sa. Cô tự hỏi từ bao giờ điện thoại lại bận rộn như thế? Đợi đến khi tiếng điện thoại không thể ầm ĩ hơn cô mới cầm máy. Là số lạ, à không phải nói là anh của Nhã Âu nhỉ?
“Anh muốn gặp em. Vợ à!.” – người anh yêu dấu của Nhã Âu lên tiếng ngọt muốn nổi da gà. Là do cô cảm thấy nổi da gà thôi, thực chất ngữ điệu của anh rất ư là chuẩn men luôn.
“VỢ là từ để anh tuỳ tiện gọi tôi à!”
“Em không biết tôi?” – anh giả vờ chọc cái người mà anh cho là -vợ-
“Tôi cần biết sao?”
“Em còn giận vì anh đi lâu như vậy đúng không?…Anh biết anh có lỗi. Nhưng em đùa như vậy thì hơi quá rồi!” – cảm thấy có lỗi cũng có chút bực tức.
“Đùa ư! Gọi tôi là vợ, tối qua lại nói nhớ tôi… Trong khi tôi chẳng biết anh là ai vậy anh nói xem là tôi đùa hay anh đùa, Dù anh là anh của…à không dù anh là ai thì anh cũng nên dừng lại được rồi. Tôi không đủ kiên nhẫn để đùa cùng anh.” – Băng Băng nói như thông cảm, cô không chắc đây có phải là anh của Nhã Âu không nên cô cắt bớt câu “Dù anh là anh của Nhã Âu”… giữ lại trong họng. Nói xong cô cúp máy ngang.
Nhìn vào dòng số lạ đó cô chửi rủa, làu bàu mắng xía xỏi, bỗng nhiên, một cánh tay đằng sau giật lấy điện thoại trêи tay cô, anh nhìn dãy số nhíu mày.
Cô giật mình quay lại thấy anh liền hảng hồn đứng lên cứ như vừa mới bị bắt tại trận chuyện gì sai trái vậy. Không đợi cô nói anh tức giận lớn tiếng quát cô làm cô giật mình không kịp phản ứng.
“Em làm sao có thể quen biết được hắn?” – số điện thoại đó Vương Hạo thuộc nằm lòng bởi vì ngày đó anh và Minh Khải đã từng rất thân, thân đến nỗi ai cũng hiểu lầm hai người. Nhưng đó là quá khứ.
Anh không nghĩ anh ta vẫn sử dụng số đó lại càng không nghĩ anh ta có thể đến gần Băng Băng nhanh như thế.
Thấy anh quát cô như vậy sau khi nhìn vào điện thoại cũng làm cô hơi ngạc nhiên, nhưng hắn là mà anh nói hình như là người cô vừa nói chuyện.
Chẳng hiểu anh ta là ai mà chỉ cần nhìn số điện thoại cũng biết được anh ta, chỉ có cô không biết anh ta là đứa bệnh hoạn nào mà suốt ngày cứ đi nhận vợ với cô. Nhưng cũng vì vậy mà hôm nay cô bị hai người tra hỏi về mối quan hệ giữa cô với anh ta là gì.
Một người là Nhã Âu, còn bây giờ đến Vương Hạo. Dù sao cũng vì anh ta mà cô bị quát. Cô ghét nhất là người khác quát vào mặt cô. Nhìn biểu hiện ấm ức của cô như sắp khóc vậy. Càng nghĩ càng muốn bằm anh ta ra thành trăm mảnh.
“Em không thể sao?” – cô hỏi ngược lại anh kìm nước mắt, tỏ vẻ như quen biết cái người “hắn” mà Vương Hạo nói. -Ví dụ cô tỏ vẻ quen biết anh ta mà trong khi không quen biết như thế có được tính là lợi dụng không?