Từ ngày Nhã Âu chuyển đến lớp A, Băng Băng rất hay cười, nhiều chàng trai trong lớp không thể vì nụ cười đó mà không rung động được. Thật sự xao xuyến nha. Nhưng về Nhã Âu thì có gì đó rất lì lạ. Bản năng đã cho cô linh cảm đó.
Thầy Chu cầm một xấp giấy khổ A4 bước vào lớp, thoạt nhìn có vẻ giống như đơn gì đó. Đứng trước bục thầy Chu đưa xấp giấy đó lên cao rồi dõng dạc...
"Mỗi năm trường đều tổ chức ngoại khoá các em biết chứ?"
Cả lớp không hẹn mà la hét đồng thanh:"Biết ạ!!"
Thầy cười cười:"Bình thường các em học tinh thần như này thì chắc giờ cũng thành tài hết rồi nhỉ?" - thấy đám học trò xịu mắt xuống thầy lắc đầu đành phải nói tiếp những lời mà họ muốn nghe:"Vì lần này tập đoàn Vương Thị sẽ hỗ trợ tất cả cho trường nên dự là chuyến đi kéo dài đến 3 ngày 2 đêm. Địa điểm có ghi đầy đủ trong tờ phiếu này, các em ai muốn tham gia thì đăng kí. Hôm sau sẽ nộp lại tất cả nhé! "
Lớp lại nháo nhào lên. Thế nào cũng có mặt các nam thần, tiên nữ trường mình. Ai cũng xẹt xẹt cầm bút hí hoáy điền vào tờ phiếu còn chẳng thèm suy nghĩ.
"Băng của lòng Âu sẽ đi chứ?" - Nhã Âu nhìn Băng Băng chớp chớp mắt ra vẻ cún con đáng thương.
"Trời ạ! Cái giọng điệu không giống cậu tí nào? Nhưng mà đi chứ. Không khéo lại có người đem chúng ta vào nhà xác cùng nhau... Tận hưởng giây phút cuối cùng này để mình ở bên nhau vậy!" - Băng Băng nhìn Nhã Âu nói, cả hai cười ha hả nhìn qua Khổng Tử đầy bông đùa.
"Phải phải. Đi chung chứ haha. Đúng là bạn tốt!" - Nhã Âu còn cười chưa nhặt được mồm.
- --
Tối hôm nay lại mưa! Không chợp mắt được anh ngồi dậy bật TV lên.. Rồi loay hoay đọc báo, rồi cái ý nghĩ điên rồ chui vào trong đầu anh! Nhưng rõ ràng là có gì đó sao lại không thừa nhận. Chưa đúng lúc? Hay không đúng người. Hay ép bản thân không chấp nhận. Anh cầm điện thoại bấm bấm rồi gửi.
"Ting ting" - tiếng tin nhắn bắn đến. Băng Băng với lấy điện thoại trên đầu giường. Cô ngồi thẳng dậy, là của Vương Hạo.
"Em ngủ chưa?" - cô không trả lời, mà tốt nhất là không nên trả lời, muốn biết câu trả lời phải làm anh mất kiên nhẫn.
Tự nhủ -Băng Băng không được trả lời nếu không cả đời cô độc đến già không chồng không con-. Dù nói nghĩ vậy nhưng tay lại chụp lấy điện thoại bấm lia lịa rồi xoá rồi bấm.
Tin nhắn của cô cũng nhanh được bắn đến điện thoại kia:"Em chưa! Em cảm thấy hơi khó chịu trong người nên không ngủ được. Còn anh? Sao chưa ngủ?" - vừa đọc xong tin nhắn vủa Băng Băng anh đột nhiên đi thẳng ra khỏi phòng, còn không trả lời tin nhắn.
Cô nhìn vào cái tin nhắn văn bản một hồi lâu rồi thầm nghĩ chắc anh ngủ mất rồi. Cô ngả người ập xuống trùm kín người lại. Cái ngã người ập xuống của cô tạo ra tiếng động khá lớn, người bên ngoài cửa phòng cô đang định gõ cửa thì lại biến thành xông thẳng vào.
Cô vẫn không biết gì. Vẫn mong lung vẫn hi vọng cái tin nhắn, cô thở dài. Còn một người nhìn thấy cô trùm kín mít vẫn không biết chuyện gì, anh đưa tay kéo chăn ra một cách nhẹ nhàng, cùng lúc đó cô hất tung cái chăn qua một bên.
Trong bóng tối, một bóng đen đang trước mặt cô, bất chợt cô la thất thanh "AAAAAAAA" lên. Vương Hạo liền lấy tay bịt miệng cô lại. Cô càng vì thế mà sợ hơn, dùng hết sức vùng vẫy, cô sợ đến phát khóc, hắn không kề dao lên cổ cô như trong mấy bộ phim chứ?...
Vương Hạo thấy cô ngọ nguậy liền lên tiếng:"Băng Băng! Là anh. Không phải trộm! Em im lặng chút được không. Ba thức dậy bây giờ đấy "
Vừa dứt lời, những chiếc bóng đèn trên trần nhà đua nhau phát sáng. Cô tròn xoe mắt nhìn ra cửa, người đang nằm trên cô cũng không khá hơn mà nhìn theo. Nhờ ánh đèn cô mới biết tư thế lúc này của cô với anh có chút hơi hướng gây hiểu lầm cho người xem. Cơ mà hình như người đang nằm trên cô vẫn chưa biết điều này, tay anh đang bịt miệng cô nên cô cũng bất lực mà ngoan ngoãn.
"Ơ! Ba mới đi công tác mấy ngày mà... hai đứa đã tiến triển đến bước này rồi sao?" - ông Vương nói ra câu này Vương Hạo mới phát giác được tư thế của anh lúc này.
Anh vội đứng thẳng người lên, mặt hơi đỏ hồng. Băng Băng bật người đứng lên, cả hai nhìn ba hơi ngượng. Không biết nên giải thích như thế nào.
"Không như ba nghĩ đâu!" - cả hai lại còn đồng lòng
"Ba cũng thấy hơi nhanh, nhưng mà có cháu nội càng sớm thì càng tốt, không sao! " - ông cười cười tắt đèn rồi đóng cửa phòng Băng Băng lại ý như là -coi như ông chưa thấy gì!-
Trong bóng tối, nhìn ba như vậy cô nghĩ ông cũng ủng hộ đến mức đấy mà anh còn không chấp nhận cô. -Muốn như vậy thì vậy đi, sau này mất em rồi đừng hối hận nhé Vương Hạo-. Cô nhíu mày leo lên giường, chuẩn bị chìm vào giấc mộng thì sực nhớ anh trai yêu dấu của cô còn đang ở đây. Cô quay lại.
"Anh không cần ngủ sao?" - cô đuổi khéo
"Muốn anh ngủ chung?"
"Anh lại muốn gì nữa đây! Định nhắc đến chuyện lúc nhỏ từng ngủ chung như lần trước?" - cô không muốn anh đùa như vậy. Chuyện lúc nhỏ là lúc nhỏ. Bây giờ vẫn là bây giờ.
"Ừ nhỉ! Em nhắc anh mới nhớ nha. Lúc nhỏ em cứ chui vào phòng anh đòi ngủ chung cho bằng được. Bây giờ còn ngại gì chứ? Trừ khi em đang nghĩ về chuyện khác!" - anh nửa đùa nửa thật, mặt cô bây giờ đỏ như hai trái cà chua vậy. Cô định thanh minh nhưng mà họng cứ nghẹn!
Không biết nói gì hơn, dù sao cũng không thể chung giường. Cô lấy gối ôm chặn ở giữa:"Em bên này, anh bên này! Cấm xâm phạm nạn nhân!" - cái ý cuối có gì đó không đúng làm anh ấy ngại đến tê tái rồi. Nhìn cái gối ôm cô ngăn cách, anh yên tâm leo lên giường.
Không phải anh muốn trêu cô nên làm thế, là vì cô nói cảm thấy khó chịu, sợ đêm cô lại đổ bệnh hay gặp chuyện gì nên anh chỉ đành vậy thôi.
Nằm bên cạnh cô dù là đã ngăn cách bởi cái gối ôm đó thì trong lòng anh cũng có cảm giác như cô đang ở bên cạnh. Tối hôm đó anh đã ngủ say, một giấc ngủ trọn vẹn nhất, một giấc ngủ dài nhất, và một giấc ngủ ấm áp nhất.
Ánh sáng ban mai len lỏi chui qua những chiếc rèm cửa chiếu vào phòng cô. Cảnh tượng như đang mơ. Trên chiếc giường đó, cánh tay anh ôm chặt cô, đầu cô lại kề trên tay anh từ lúc nào, thân hình nhỏ bé đã được anh ôm trọn, đôi chân cô co rún lại.
Nhìn cảnh đẹp này ông Vương còn phải động lòng. Ông tủm tỉm cười rồi lấy điện thoại "tách" một cái, nhìn tấm hình ông cười đắc ý. Rất đáng yêu. Ông chỉ muốn lưu lại khoảnh khắc này, rất chân thật, có thể nhìn thấy tiểu Băng và Hạo tay trong tay như vậy ông đã mãn nguyện rồi.
Ông đã quen nhìn hai đứa con cùng lớn lên, cùng giận, cùng tâm sự, cùng trêu,cùng yêu thương,cùng đi học, cùng làm ông vui, cùng ăn với ông, cùng gọi ông tiếng ba và có thể sẽ cùng nhau hạnh phúc không? Dù sao ông cũng không còn đủ sức để bảo vệ tất cả.
Ông chỉ hi vọng tình cảm của chúng có thể vun đắp lớn lên theo thời gian. Chỉ có ta ích kỉ nên đã để mẹ Vương Hạo vì ta mà đi. Để giờ đây nó phải sống cuộc sống không có mẹ kề bên.
- --
"Ngoại khoá lần này sẽ bắt đầu khởi hành lúc 7 giờ sáng thứ 5, các em nhớ đến đúng giờ. Và nhớ chỉ mang theo những đồ dùng cần thiết cho hoạt động ngoại khoá lần này, vì ngọai khoá năm nay mang tính xác thực nên các em học sinh tránh mang nhiều đồ vậy có giá trị." - cầm phiếu đăng kí của cả lớp đã viết xong, thầy giáo nói.
Trong đầu Khổng Tử lúc này loé lên một ý nghĩ, nhìn về phía cuối lớp, vẫn là nụ cười đó, vẫn đang cười đùa, vẫn đang rất vui vẻ. Trong cô lại cười thầm rất thâm độc.
- --
Băng Băng trên tay cầm nhiều túi đồ bước vào nhà. Ông Vương và Vương Hạo đang ở phòng khách không tránh tò mò nhìn vào những túi đồ trên tay anh.
"Có chuyện gì sao?" - Băng Băng liếc mắt nhìn ba rồi đến anh
Vương Hạo chỉ chỉ đống đồ trên tay Băng Băng. Miệng không nói thành lời. Băng Băng như hiểu ý anh.
"À chỉ là chuẩn bị cho chuyến dã ngoại! Nghe nói hoạt động chủ yếu là trong rừng nên chắc tối phải cắm trại ở đó. Trong rừng tất nhiên không có đồ ăn vặt rồi. Em nghĩ trước cho bản thân thôi." - cô hiên ngang nói
"Cắm trại? Haha. Chẳng qua là em ham ăn, một phút không ăn sẽ chịu không nổi. Lí do làm gì " - anh cười ha hả
"Này! Coi chừng đấy. Lúc đó đừng có năn nỉ xin xỏ em. Hứ "- cô giận đỏ mặt lên hét
"Trẻ con."- Vương Hạo nói không thèm nhìn. Băng Băng nóng máu tăng sông chạy lên lầu đóng cửa lại chã thềm xách mấy túi đồ lên đặt i thing mấy túi đồ ở đó, vừa đi cô vừa thầm chửi rủa anh. Ông Vương thấy thế cũng bật cười.
- --
Sáng sớm hôm sau. Băng Băng đã phải dậy rất sớm. Cô đến trước phòng Vương Hạo dùng chân đá vào cửa mãnh liệt đến khi anh bò ra mở cửa mới thôi.
"Em chán sống rồi à?" - mở cánh cửa anh liếc nhìn cô gái đang mặc bộ đồ không thể buồn cười hơn. Nếu không phải đang nửa mơ nửa tỉnh thì anh đã cười sặc sụa rồi.
"Thôi cái kiểu nói đó với em đi. Có lòng tốt gọi dậy còn hù doạ."- cô bước thẳng vào phòng anh, anh hơi khựng lại vì mấy năm rồi cô chưa vào phòng anh ấy chứ.
"Hôm nay em có vấn đề thần kinh sao? Dậy sớm còn gọi anh, còn tự dâng mình cho anh?" - anh cười cười
"Cái gì mà dâng...dâng cái gì chứ? Anh..anh muốn chết sao?" - cô lắp ba lắp bắp ra vẻ
"Em có muốn biết ai sẽ chết trước không?" - Vương Hạo tiến lại gần cô, cô trợn to mắt lên nhìn anh, cô hét toán lên:"Áhhhh, anh điên rồi, Vương Hạo anh đúng là điên, a a a a" - vừa hét cô vừa xua tay múa chân loạng choạng chạy ra khỏi phòng anh. Để lại một nụ cười phía sau lưng mà cô không nhìn thấy.
Tim cô sắp vỡ rồi, vỡ thật đấy. Trong đầu cứ quoanh quảnh chuyện lúc nảy, xách va li xuống lầu còn thẫn thờ súyt chút nữa trượt chân ra khỏi cầu thang lăn lộn tám trăm vòng tiếp đất ấy.
Trái tim nở hoa, nở thật rồi. Nhưng mà anh đừng bắt em phải quên anh nữa, vì đằng nào em cũng khiến anh cùng em nở hoa thôi. Tim ngừng đập được không? Mỗi bước đi cứ như tim sắp lọt ra ngoài luôn rồi. Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp... Hôm nay em lại yêu anh hơn hôm qua, và ngày mai cũng thế, sau này cũng vậy!