Phía sau Hắc Phong đang bước đến càng lúc càng gần.
Băng Băng trong đầu lúc này hoàn toàn trống rỗng. Mà Hắc Phong lại bất ngờ, đã gần 5 năm anh chưa từng nghe tin gì về cô ấy. Mấy năm nay Vương Hạo cũng không thể tìm ra cô. Vậy mà lúc này đây cô lại đứng bên cạnh vợ mình. Hơn hết là anh hoàn toàn không biết gì.
“Anh...sao lại...”- Nhã Âu mấp máy câu có câu không kéo Băng Băng lùi ra sau lưng, dùng bản thân che chắn cho Băng Băng
“Sáng nay vốn là đến công ty sớm có sự kiện quan trọng nhưng nửa đường lại nghe tin vợ anh mới sáng sớm đã vội vàng lén lút ra ngoài, bản thân có cảm giác vợ anh làm gì sau lưng mình nên anh đành quay lại bắt gian. Nhưng thật sự là có gian tình nha.”- Hắc Phong nửa đùa nửa thật
“Anh vậy mà lại nghĩ em đi ngoại tình sao?”- Nhã Âu tức giận
Hắc Phong nhướng mày:“Biết làm sao, thời gian này vợ anh cứ đi sớm về trễ mặc dù chẳng làm việc gì thì anh có thể không nghi ngờ sao. Nhưng nghi ngờ của anh cũng không sai. Em thật sự là lén lút giấu sau lưng anh này"
Băng Băng thở dài bước lên phía trước:”Mấy năm không gặp, anh thay đổi nhiều quá. Suýt chút nữa thì tôi cũng không nhận ra.”
“Ồ, cũng lâu lắm rồi.”
Thật sự bây giờ nhìn thấy Băng Băng anh chỉ có sự căm ghét dành cho cô. Dù anh không quên lời cô phó thác ở Canada nhưng mấy năm nay nhìn Vương Hạo tìm cô ta trong vô vọng anh không khỏi cảm thấy xót xa cho người anh em của mình. Bây giờ lại xuất hiện khác gì muốn một dao lấy mạng Vương Hạo.
“Nếu vì tôi mà khiến anh hiểu lầm Nhã Âu thì tôi thật xin lỗi.”- Băng Băng cúi đầu tỏ thành ý
Nhã Âu kéo tay Băng Băng:”Cậu điên à, cậu đã làm gì mà phải xin lỗi. Là tự mình muốn.”
Nói rồi Nhã Âu quay qua trừng mắt với Hắc Phong:”Anh đừng có mà nói cho Vương Hạo biết là Băng Băng đã về nước"
Hắc Phong nhếch môi:”Yên tâm, anh cũng không muốn Vương Hạo gặp lại cô ta.”
Nhã Âu gật gật nhẹ đầu:”Anh và em đều có người mà mình muốn bảo vệ. Anh không muốn Băng Băng gặp lại Vương Hạo. Em cũng vậy. Em cảm thấy bọn họ nếu cứ tiếp tục va vào nhau cũng chỉ làm tổn thương đối phương. Em tôn trọng anh, cũng hy vọng anh sẽ như vậy. Chuyện này và chuyện vợ chồng chúng ta không liên quan, anh đừng mang vào những cuộc cãi vã vô nghĩa giữa chúng ta nữa.”- Nhã Âu không đợi anh trả lời liền nắm tay Băng Băng kéo đi
Khi bọn họ đi xa khỏi tầm mắt Hắc Phong mới ra về.
Nhã Âu bĩu môi:”Thật mất hứng"
Băng Băng xoa đầu Nhã Âu:”Tại tớ liên luỵ cậu”
Nhã Âu lắc đầu:”Không đâu, thực ra nói cũng được không nói cũng không sao, mình chỉ không muốn cậu gặp lại bọn họ quá sớm. Muốn cậu chuẩn bị thật kĩ càng, đến khi cậu sẵn sàng thì mình nói cho anh ấy cũng không muộn. Cậu cũng thấy đấy. Anh ấy rõ ràng không tin mình"
“Mình thì lại thấy khác, rõ ràng trong mắt Hắc Phong chỉ có mỗi cậu. Chẳng qua là qua vài năm nay cậu ta thấy mình không vừa mắt nữa thôi. Mình mất tích mấy năm liền, trở về cậu liền dính lấy mình bỏ mặc cậu ta, thật sự mọi người cũng không dễ dàng gì. Nên đừng nghĩ tiêu cực như vậy.”
Nhã Âu tựa đầu vào vai Băng Băng vừa đi vừa làm nũng:”Chỉ có cậu thương mình nhất thôi tiểu Băng ahhh"
“Được rồi, được rồi. Mau nói cho mình biết hôm nay có chuyện gì mà sáng sớm lại bắt mình đến đây?”
Nhã Âu cười hì hì:”Lát nữa cậu sẽ biết"
Cả buổi sáng đến trưa, từ lúc khu trung tâm mua sắm chưa mở cửa cho đến lúc bắt đầu hoạt động, Băng Băng cùng Nhã Âu đã thử rất nhiều bộ lễ phục từ những thương hiệu khác nhau nhưng Nhã Âu vẫn cảm thấy không phù hợp. Vốn là có hẹn với người quản lí trung tâm đến sớm để không cản trở công việc của họ...với tình hình này có lẽ là không thể không cản trở rồi.
Giữa trưa tiểu Lãng đã tỉnh ngủ, tài xế dẫn tiểu Lãng lên phía trên khu cao cấp để cùng thử lễ phục cùng mẹ cậu và dì cậu.
Đến xế chiều Nhã Âu đã chịu buông tha cho Băng Băng:”Cuối cùng cũng chọn ra được bộ lễ phục phù hợp với khí chất của tiểu Băng nhà ta. Tuấn Lãng con thấy mẹ con có xinh đẹp hay không?”- Nhã Âu hớn hở
Tiểu Lãng bên này lại ngáp ngắn ngáp dài:”Từ trưa đến giờ con thấy mẹ con mặc bộ nào cũng như nhau mà, không khác nhau là mấy. Phụ nữ thật phiền phức"
Ôi trời cái phong thái của nó y như cha của nó...Thật sự với khí chất của Băng Băng thì bộ nào được cô mặc lên cũng trong rất đẹp, có điều Nhã Âu vẫn cảm thấy thiếu thiếu nên vẫn cứ bắt cô thử đi thử lại mấy chục bộ lễ phục khác.
Nhã Âu há hốc:”Cái thằng bé này! Con có biết hôm nay là ngày rất quan trọng với mẹ con hay không"
“Không bằng bảo mẹ con mặc váy cưới đi. Vẫn là có không khí quan trọng mà dì muốn"
Trong đầu Nhã Âu vừa hài lòng với chiếc váy Băng Băng đang mặc lại có chút do dự.
Stylist T đứng bên cạnh nghĩ gì đó rồi lại chạy vào trong, một lát sau trên tay cầm một bộ lễ phục trắng chạy ra hớn hở:”Đây, chính là nó. Tôi quên mất. Đây là BST mới nhất của nhà thiết kế JasonD. Vốn là ông ấy chưa cho ra mắt vì chưa tìm được người có khí chất phù hợp để mặc nó. Tôi cảm thấy nếu không phải vị tiểu thư đây thì không ai có thể phù hợp hơn. Cô thử xem”
Băng Băng xua xua tay:”Không cần đâu, BST chưa ra mắt làm sao tôi dám mặc nó chứ.”
Stylist T che miệng cười:”Ôi trời, tôi là trợ lí của ông ấy, việc tìm người phù hợp mặc nó lên cũng là việc mà ông ấy phó thác cho tôi. Yên tâm là tôi không nhìn lầm đâu"
Có chút ngại nhưng thật sự rất đẹp, tiểu Lãng bên cạnh nảy giờ không để ý đến lễ phục của mẹ nó cũng phải chạy đến kéo kéo tay cô tỏ ý muốn cô mặc cho nó xem. Băng Băng vui vẻ nhận lấy
Một lát sau, bức rèm trong phòng thay đồ được mở ra.
Nhã Âu nhìn suýt chút hoa mắt:”Tôi đang nhìn lấy cái gì đây. Tuyệt tác!”
Tuấn Lãng cũng say đắm:”Đây mới đích thị là mẹ con!”
Stylist T há mồm trầm trồ:”Đúng là tiểu tiên nữ"
- --
Tại trung tâm hội nghị cao cấp của Lưu Thị
Từng chiếc xe sang trọng dừng lại trước trung tâm hội nghị, những vị khách quý trong giới thượng lưu, từ những người bạn bình thường cho đến những quý nhân máu mặt trên thương trường hôm nay đều quy tụ về đây.
Buổi tiệc hôm nay xa hoa không hề kém các buổi lễ trao giải lớn trên cả nước là bao. Những nhân vật xuất hiện ở đây đều có sức ảnh hưởng, và có thể làm thay đổi sự phát triển của cả thành phố. Không thể xem thường.
Trong toàn thời gian diễn ra buổi tiệc, bên ngoài và bên trong khu vực diễn ra sự kiện đã tăng cường an ninh cao nhất. Vì đây là sự kiện kỉ niệm của Lưu Thị cho nên sẽ mời rất nhiều cánh báo chí bên ngoài đến tham dự. Tránh sơ xuất, hỗn loạn không đáng có xảy ra sẽ tăng tần suất sử dụng máy dò kim loại bằng tay để kiểm soát kể cả khách V.I.P.
Mở đầu buổi tiệc, thời gian cho những vị khách giao lưu, mở ra những mối quan hệ mới. Bọn họ đi hết bàn này đến bàn khác. Những tiểu thư xinh đẹp của những nhà tài phiệt cũng nhanh chóng quen biết với những vị thiếu gia.
Trong phòng chờ Nhã Âu đi đến gọi Minh Khải:”Anh không ngoài tiếp khách à?”
Minh Khải đưa tay nhìn đồng hồ:”Vẫn còn sớm.”- không nhìn Nhã Âu tay anh lật tài liệu đều đều xem qua
“Anh định cho cô ấy xuất hiện thật sao?”
Anh không trả lời chỉ gật đầu
Nhã Âu thở dài:”Cũng không cần nói với cô ấy một tiếng?”
“Băng Băng sẽ tự thích ứng thôi"- tin là vậy
“Hôm nay chắc là người kia không có đến chứ?”- Nhã Âu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hỏi
“Em nói xem.”
“...”- Cô bất lực:“Nhất định phải để họ gặp nhau mới được à?”
“Ừ”
“Minh Khải, anh quá đáng thật"- Nhã Âu nghĩ đến Băng Băng nhìn thấy Vương Hạo mà đau lòng thay.
“Ừ”
Điên mất thôi. Lúc sáng cô còn nói muốn Băng Băng sẵn sàng mới...bây giờ không nói liền gặp là gặp sao. Cô hỏi với hy vọng là anh cô sẽ trả lời “Không” nhưng sự thật thì buổi tiệc này quan trọng như vậy, làm sao có thể không đến.
Nhã Âu mày là đồ tồi, mày thật sự quên những lời đã nói với Hắc Phong lúc sáng ư. Thật tự tát vào mặt mà. Ayya
Minh Khải bỏ tập tài liệu xuống đứng lên:”Lại cãi nhau với Hắc Phong?”- Hôm nay không xuất hiện cùng nhau cũng không thể có lí do khác
Nhã Âu cũng đứng lên trừng mắt với anh:”Em qua xem Băng Băng!”- Cô bỏ đi một mạch không quay đầu
Trong phòng trang điểm Băng Băng đã chuẩn bị xong, bên cạnh còn có tiểu Lãng đang tự chơi rất ngoan a.
“Cậu không có gì muốn nói à?”- Băng Băng nhìn qua gương thấy Nhã Âu đang thấp thỏm đứng ở cửa nửa muốn vào nửa muốn không
Nhã Âu bị phát hiện liền cười hề hề bước vào ôm lấy cổ Băng Băng từ phía sau:”Tiểu tiên nữ của mình thật xinh đẹp quá đi”
Băng Băng lườm Nhã Âu:”Thế nào? Còn không chịu nói! Cậu là muốn gả mình thật hay sao hả?”
Nhất thời Nhã Âu câm nín. Đây có tính là gả đi không đây...Nhã Âu cũng không biết đâu
Hết cách đành ăn vạ:”Ayya, tiểu tiên nữ à. Nếu có chuyện gì xảy ra cậu cũng phải nhớ rằng mình rất rất rất thương cậu. Nên cậu tuyệt đối phải tin tưởng mình.”
Tiểu Lãng đi đến gỡ Nhã Âu ra khỏi người mẹ mình lên tiếng:”Con thấy có dự cảm không lành lắm nhỉ"
Đưa tay nhéo má tiểu Lãng một cái:”Cái thằng bé này, càng lớn càng giống...”- Nhã Âu ý thức được kịp thời im miệng
“Con giống ai cơ?”- tiểu Lãng nghiêng đầu
Nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Băng Băng, Nhã Âu ngồi xuống ghế yên phận không dám thở thêm một hơi nào. Lại là cái miệng không hiểu chuyện, chút nữa thì hỏng hết.
Một lát sau, stylist T vào gọi Băng Băng đến phòng phục trang thay đồ
Trong phòng còn lại hai người, Nhã Âu liền quay qua hai tay giữ vai tiểu Lãng dặn dò:”Này bé yêu, nếu có ai hỏi con là con của ai thì con phải nói rằng con là con của ba Lưu Minh Khải. Hiểu không!”
“Vậy nếu họ hỏi mẹ con?”
“...”- Chuyện này Nhã Âu vẫn chưa nghĩ tới a
Tiểu Lãng lắc đầu ngán ngẩm trước bà dì này:”Có phải chỉ cần không được nói con là con của mẹ Băng Băng là được chứ gì”
Nhã Âu sáng mắt ôm mặt tiểu Lãng:”Ôi trời, con sao có thể thông minh như vậy. Đúng là có đứa cháu mát gan mát ruột.”
“Nhiều lúc con thấy dì thật ngốc”- Tiểu Lãng đẩy Nhã Âu ra nhanh chân chạy ra ngoài
“Cái gì?”- Thanh âm như muốn hét lên
Nhã Âu vẫn văng vẳng câu nói đó trong đầu không nói nên lời, ngồi bất động suy nghĩ về cuộc đời. Hai mươi mấy năm cuộc đời cô chưa từng bị ai nhỏ tuổi như thế này sỉ nhục về IQ.