Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 13: C13: Anh Trai Thuyết Phục Thiên Tài



Trên cỗ xe độc mã, Khan và Carter đều ngồi bên trong rồi giao phó trọng trách của tay xà ích cho Ibrahim. Phải nói, lúc ông ta trầm mặc nhận lấy roi ngựa từ tay Carter, cái vẻ uất ức kín đáo của ông ta đắt giá ra trò. Thật ra hắn cũng rất tò mò, một Chúa Quỷ như ông ta có thể cam chịu làm người hầu cho hắn đến bao giờ? Đâu là giới hạn của ông ta?

Song, mọi nghi vấn đều chỉ là gió bay khi Carter lên tiếng, bắt đầu kể sơ lược về em trai và chuyện trước kia của mình.

"Cậu chủ chắc không biết, tôi vốn dĩ không phải là người ở đây. Trước đó, tôi sống tại một vùng nông thôn khá xa nơi này, nếu đi bộ chắc cũng phải mất vài tháng. Vì không muốn tiếp tục cảnh sống nghèo khó nên tôi và em trai đã rời khỏi thôn để lên đường tìm một nơi có thể an tâm cư ngụ. Chúng tôi đã đi qua khá nhiều nơi, và nơi cuối cùng bọn tôi dừng chân là thành Sergio của vùng Berkley. Vì tôi may mắn được lâu đài Bá tước Evangeline nhận vào làm trong ngày tuyển mộ người hầu tôi tớ đợt mới, nên tôi có được công việc ổn định tại chốn này."

"Ồ, ra vậy." Khan gật đầu, nói. "Thế còn em trai cậu? Cậu ta làm gì?" Khan hỏi như thể đó là chuyện đương nhiên.

Hắn không hỏi mới là chuyện kỳ quái, dẫu sao hắn cũng đâu thể nói rằng mình biết thừa Elijah bị mắc bệnh bạch tạng nên không ra nắng được? Vẻ ngoài của Elijah thì khác biệt nên rất dễ gây dị nghị xôn xao. Tựu trung mà nói, với thể trạng đó cậu ta cũng khó mà kiếm việc nào ra hồn, thành ra Khan đoán Elijah chỉ ở ru rú trong nhà thôi.

"Em ấy... không làm gì cả." Carter ngại ngùng nói. "Em ấy chỉ ở nhà đọc sách..."

Đọc sách? Thế chắc chắn là mọt sách chính hiệu rồi. Khan sờ cằm chờ Carter nói tiếp, trông hắn cũng chưa có vẻ đã tán gẫu xong.

"Cậu chủ, ngài nói Elijah là người thần linh lựa chọn. Điều đó là sự thật sao?" Carter siết chặt tay thành nắm đấm, mặt mày căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Khan.

Carter không hỏi thần linh đã lựa chọn Elijah làm gì hay vì cái gì, hắn ta chỉ hỏi Khan rằng đó có phải sự thật không. Chứng tỏ anh chàng quản gia trẻ này đang đặt cược lòng tin ở Khan. Carter không phải kẻ ngu ngốc, cho nên những gì Carter đang làm ở hiện tại cũng chỉ là một phép thử, không chỉ là dành cho Khan, mà còn dành cho cả bản thân mình.

Có lẽ cũng chính vì thế, Carter không thắc mắc những điều còn mù mờ khác mà chỉ muốn nghe từ Khan một đáp án khẳng định.

Khan khoanh tay trước ngực, nhớ đến cái chết của anh trai Elijah vào sự kiện Đại Dịch Mùa Đông Xanh. Hắn nghĩ mình nên chuẩn bị trước và làm một số chuyện cần thiết nếu không muốn đánh mất vị quản gia tài ba trước mặt mình.

"Chắc cậu biết tôi đã bị bắt cóc khi còn ở trấn Sylvia."

Carter không biết vì sao cậu chủ lại nhắc tới chuyện này, nhưng hắn vẫn theo khuôn phép mà gật đầu trả lời.

"Vâng, tôi có biết. Thật may mắn vì ngài đã an toàn trở về."

"Bảo là do may mắn cũng chẳng phải, nói là do đấng thần linh thương xót sẽ chính xác hơn. Ý ta là thần linh theo nghĩa đen ấy, không phải là do ta cố ý đánh bóng ngôn từ đâu."

Carter kinh ngạc trợn trừng mắt.

"À thì, không hẳn là thần linh hiện ra trước mắt rồi giải thoát ta đâu. Nói trắng ra thì do Người cho ta cơ hội, vẽ ra cho ta một đường sống thoát khỏi đường chết thôi." Khan không nói quá rõ về vấn đề này, có một số chuyện cần có một lớp sương mù lường gạt để bảo vệ sự thật. Khan chuyển nhanh chủ đề. "Lai ấy, do thần linh mách nước cho ta nên ta mới thu phục được gã đấy."

Khan vẫn bình tĩnh giở tuyệt kỹ nói dối không chớp mắt, tim không đập, chân không run, mồm lưỡi ba xạo một cách trơn tru.

"Là, là... vị thần nào vậy ạ?" Carter gần như nín thở khi hỏi vấn đề này, giọng cũng bất giác hạ thấp xuống như sợ có thế lực vô hình nào đó đang nghe lỏm.

Phải rồi, thế giới này không chỉ có một vị thần.

Khan bình tĩnh, không chút nao núng đáp:

"Không biết."

Carter trượt người, suýt nữa đã tự mình té khỏi ghế ngồi. Quả tim đập rộn dộng thình thịch trong ngực cũng muốn ngã xuống theo.

"Ra, ra vậy..." Carter cười gượng.

"Cậu đừng thất vọng quá chứ. Dù sao Người vẫn là bậc thần linh ngự trên cao mà, những kẻ bề tôi hèn mọn như chúng ta đâu phải nói muốn gặp là gặp được."

Nghe vậy, Carter cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn gật đầu rồi tiếp tục ngồi trong im lặng.

Khan chống cằm nhìn cảnh vật chạy vùn vụt qua tầm nhìn.

"Cậu chủ không hỏi lý do vì sao em trai tôi không thể đến tận lâu đài để gặp cậu sao?" Carter một lần nữa là người phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Trước sau gì ta cũng biết mà, phải không?" Khan bình tĩnh nói.


"Vâng ạ..." Carter cười gượng đáp lại.

Trông hắn vô cùng lo lắng, có vẻ như Carter cũng sợ rằng Khan rồi sẽ giống những người khác, xem em trai hắn là kẻ bị nguyền rủa rồi sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khinh miệt hoặc sợ hãi. Dù là dáng vẻ nào đi nữa, những hành động mà người dân thiển cận đó tự cho là đúng chính là một nhát đao chém xuống lòng tin thời thơ ấu của bọn họ, cũng là sự tổn thương không thể xóa nhòa với cả hai anh em.

"Cậu yên tâm." Khan nói đều đều. "Ta sẽ không làm cậu thất vọng."

Carter gật đầu, nhưng trong mắt hắn vẫn còn đọng nỗi lo lắng.

Không hề có ý định lên tiếng an ủi chàng quản gia trẻ, Khan tiếp tục nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài chạy vùn vụt. Trong đầu hắn thì đang xoay đi xoay lại những lời thoại hắn sẽ dùng để đối phó với Elijah.

Nếu có một pháp sư thiên tài về lĩnh vực ma pháp trận, kế hoạch của hắn sẽ suôn sẻ hơn. Dẫu sao thì, đây cũng là một chiến dịch dài cần phải có kiên nhẫn.

Chẳng mất quá nhiều thời gian, xe ngựa dừng lại trước một căn nhà trọ cũ kỹ. Sau khi xuống xe, Khan đính chính lại nhận định mà mình vừa có khi nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ. Đây không phải là căn nhà trọ cũ kỹ, nó chỉ mang một dáng vẻ quá hoài cổ và già cỗi mà thôi. Căn nhà trọ này cần được sửa chữa và trùng tu lại nếu như muốn sống sót qua cơn bão. Sau đó, Khan nhìn khung cảnh xung quanh một lượt. Những căn nhà nhỏ, không đến mức xập xệ nghiêm trọng nhưng vẫn có vẻ đáng thương hơn so với các ngôi nhà bình thường khác.

Lãnh địa mà nhà Evangeline quản lý không phải chốn trù phú gì cho cam, nhưng thảm hại đến mức này thì hắn không ngờ đến. Xem ra ông cha quá cố của hắn chẳng làm nên trò trống gì được. Nhưng nếu cứ để tình hình này tiếp diễn, mọi thứ sẽ càng tệ hơn và có khả năng một cuộc bạo động sẽ xảy ra.

Khi đó, hắn tiêu tùng là cái chắc.

"Đây là nhà cậu à?" Khan nghiêng đầu hỏi.

Carter lắc đầu. "Tôi chỉ ở trọ chỗ này thôi, thưa cậu chủ. Chúng ta vào trong nhé?" Carter làm vẻ mặt tội lỗi, nói. "Thật có lỗi khi tôi đã để cậu chủ bước vào chỗ tồi tàn như thế này."

"Đúng là có hơi tồi tàn."

Khan không hề nói câu này, hắn liếc nhìn Ibrahim đã đứng bên cạnh mình hơi cúi mặt xuống và buông lời đánh giá lạnh lùng.

"Cậu nên cảm thấy có lỗi hơn đi, quản gia Carter."

Khan chắc chắn Ibrahim chẳng hề có ý gì quan tâm đến hắn khi ông ta nói ra lời có vẻ là quan tâm như thế, chính xác hơn là ông ta chỉ đang mượn hắn để nói ra câu châm biếm tàn khốc kia thôi. Xem ra Ibrahim rất để bụng chuyện mình phải ngồi chung với tay xà ích suốt cả quãng đường.

Chậc, già rồi còn bày đặt giận lẫy.

"Được rồi, dẫn đường đi Carter." Khan vỗ vai chàng quản gia, lạnh nhạt nói nhỏ bên tai Carter, nhưng chắc chắn Ibrahim vẫn nghe được thôi. "Cậu nên thông cảm cho người già tuổi hơn."

Mặt mày Ibrahim sa sầm một mảng âm u nhưng Khan chẳng thèm nhìn sang.

Carter chợt hiểu, rồi hắn gửi trao ánh mắt đắm đuối nhìn Khan đầy cảm kích. Khan thấy hơi gai người nhưng vẫn vờ như không có gì.

Đó chỉ là một bước đệm nhỏ.

Carter dẫn đường cho Khan vào trong, nhưng thay vì lên lầu để vào phòng thì Carter ngại ngùng bảo rằng phòng của hai anh em họ ở dưới tầng hầm.

"Ở dưới đó giá rẻ hơn rất nhiều." Carter giải thích ngắn gọn.

Ông chủ căn nhà trọ cũng đã già, khoảng chừng sáu mươi tuổi rồi. Quán trọ này thường có khách là lính đánh thuê hoặc khách lữ hành cốt chỉ muốn tìm chỗ ngủ có thể tiết kiệm một khoản tiền đáng kể.

Khan quan sát căn nhà trọ một lượt cho đến khi Carter dẫn hắn xuống một cái thang thông tới tầng hầm.

"Chỗ này hồi đó là nơi chưng cất rượu, nhưng về sau ông chủ quán trọ bị thương ở lưng nên không bán rượu nữa. Thành ra tầng hầm cũng thành chỗ trống, và rồi tôi tới xin ông chủ cho được cư ngụ ở dưới đây." Carter vẫn nói rất sơ sài về quá khứ của mình, chứng tỏ Carter cũng không muốn kể chi tiết.

Khan không hề tò mò, cho nên hắn chẳng có ý định hỏi sâu thêm.

Xuống cầu thang, không gian nhỏ hẹp của tầng hầm khiến Khan chú ý tới nội thất căn phòng đơn giản. Dường như bên trong chỉ bài trí vài món đồ thiết yếu như giường, bàn ghế đặt gần đó, một cái tủ quần áo và một cái rương gỗ cũ thủng vài chỗ do mối ăn. Dưới sàn, trên bàn, trên ghế đều có sách và sách. Đa số là sách cũ.

Khan không nghĩ rằng Carter có hoàn cảnh khó khăn đến mức này.


"Ta có lời khen cho nghị lực sống của cậu đấy Carter." Ibrahim xuống sau cùng, sau khi nhìn một lượt ông liền nói. Có điều giọng điệu chẳng hề giống đang khen ngợi chút nào.

"Elijah? Em đâu rồi?"

Carter không để ý tới việc Ibrahim giở tính cà khịa mà lập tức lớn giọng gọi tên em trai, đồng thời di chuyển đến chỗ tủ quần áo rồi mở tung ra.

"Sao em lại trốn trong này nữa rồi? Anh đã dặn em phải ở yên bên ngoài chờ anh đưa cậu chủ về gặp em mà!"

Carter lập tức lên giọng càu nhàu khi nhìn thấy người trốn bên trong.

Khan nhướng mày đi lên vài bước nữa, sau đó hắn bắt gặp một thiếu niên đang co người ngồi trong tủ quần áo. Cậu ta gập chân lại ép vào ngực, tay vòng qua đầu gối và mặt thì cúi gằm đầy tội nghiệp. Thiếu niên có mái tóc trắng muốt, làn da cũng trắng như trong suốt, thấy rõ cả mấy mạch máu xanh xao ẩn dưới lớp da.

Khi cậu ta ngẩng đầu nhìn Carter cằn nhằn, đôi mắt đỏ hồng khác biệt khiến người ta ấn tượng từ ngay cái nhìn đầu tiên. Đồng tử của cậu ta rất to, gần như choán hết tròng trắng nên trông có vẻ hơi đáng sợ.

"Em... k-không... muốn..." Elijah lí nhí nói, giọng cũng lắp bắp.

"Hôm qua chúng ta đã nói chuyện rồi! Không cự nự gì nữa, ra ngoài mau!" Carter nổi xung lên quát tháo.

Khan không ngờ Carter có bộ mặt khác lạ này khi ở nhà, rõ ràng lúc làm việc ở lâu đài thì Carter hiền như đất ấy, có nóng nảy cũng rất nhanh kiểm soát cảm xúc của bản thân mà trở về bộ dạng mẫu mực và lịch thiệp một cách chuyên nghiệp.

Tuy vậy, Carter tức giận lên cũng không đáng sợ lắm, nhưng dường như vẻ đáng sợ không tính là uy hiếp đó chỉ có tác dụng với một người.

Elijah chậm chạp bò ra khỏi tủ quần áo, sau đó đứng trước mặt Khan một cách miễn cưỡng. Dáng người lùn hơn Khan một cái đầu không ngừng gù xuống, đầu cúi gằm không muốn ngẩng lên đối mặt với hắn.

"Cậu chủ, đây là em trai tôi. Elijah." Carter chính thức giới thiệu, rồi hắn hồi hộp hỏi. "Đ-đây có phải người cậu chủ cần tìm không ạ?"

Khan gật đầu xác nhận. Nếu thế giới này không có song trùng tồn tại thì cậu ta chính là Elijah mà hắn tìm.

"Chào cậu, Elijah. Tôi là Khan, Khan Evangeline. " Khan không giới thiệu tước hiệu của mình, thật ra trong phút chốc hắn đã quên mất. Nhưng hắn nghĩ Elijah thừa biết hắn là ai.

Carter không lý nào không nói thân phận của hắn cho cậu ta biết.

"Ừm... à..." Elijah ậm ừ.

Carter đánh cái bốp vào vai em trai. "Trả lời đàng hoàng."

Elijah im lặng một hồi rồi hít mũi, Khan thề là mình nghe âm thanh sụt sịt đầy ấm ức của cậu ta vang rõ mồn một bên tai.

"C-chào ngài, tôi... tôi là Elijah... ạ."

"Ừ..." Khan trầm mặc đáp.

Hình tượng ngầu lòi của nhân vật phản diện Elijah trong tưởng tượng của hắn vỡ nát thành từng mảnh một. Tuy rằng hắn biết Elijah trước khi trở thành nhân vật phản diện còn chưa cực đoan đến nỗi mất nhân tính có thể làm bất cứ chuyện gì để đạt mục đích, nhưng cũng đâu có nghĩa là cậu ta sẽ trở thành một tên gặp chướng ngại giao tiếp như thế này đâu?

"Em trai tôi ít tiếp xúc với người lạ nên không giỏi nói chuyện lắm. Xin lỗi ngài cho lối cư xử đầy sai sót này của nó." Carter cúi người, thành khẩn xin tha thứ. Có lẽ, Carter tưởng hắn đang tức giận.

"Không có gì. Ta hiểu." Khan lắc đầu.

Xét lại quá khứ tàn khốc của Elijah thì cậu ta có tình trạng như thế này cũng là điều dễ thông cảm.

"Được rồi, Elijah. Chúng ta nói chuyện một chút nhé?"

Khan xoay người đi tới cái bàn duy nhất trong phòng rồi ngồi xuống ghế. Trên bàn có nhiều sách để tứ tung, trong đó có một quyển vẫn đang để mở. Khan lướt mắt nhìn qua, là sách về ma pháp trận.


Chân vắt tréo tự nhiên, Khan cầm lấy quyển sách có vẻ như hướng dẫn khai triển ma pháp trận đặt lên đùi. Hắn cất tiếng trong khi Elijah vẫn chần chừ, lóng nga lóng ngóng đứng yên một chỗ.

"Tôi bắt đầu hỏi luôn nhé. Cậu có thể vẽ được những ma pháp trận nào rồi?"

Elijah giật thót. Cậu nhìn anh trai mình rồi sau khi nhận được cái gật đầu khích lệ của đối phương, Elijah mới nhỏ giọng nói:

"Một số... trận phòng ngự hạ đẳng... và vài thủ thuật che mắt."

"Chỉ có thế thôi?" Khan hỏi, không biểu lộ cảm xúc nào. Hài lòng hay phật lòng, chẳng ai rõ.

"Nếu... nếu có nhiều sách về ma pháp trận hơn..." Elijah thâu hết can đảm của mình, nói. "Tôi, tôi có thể sẽ vẽ được nhiều ma pháp trận hơn nếu... nếu tôi có đủ tài nguyên và kiến thức..."

"Hiểu rồi." Khan gật đầu nói, rồi hắn bình tĩnh đưa ra câu hỏi khiến Elijah tái mét cả mặt mày. "Cậu là pháp sư không qua đào tạo chính thống phải không?"

Carter lo lắng lên tiếng ngay lập tức:

"Cậu chủ, em ấy..."

Nhưng những lời giải thích sau đó hoàn toàn nghẹn ở cổ họng Carter khi Khan chưng hửng lia mắt cảnh cáo hắn.

Carter mím môi, ngoan ngoãn im lặng.

"Phải..." Giọng điệu trả lời của Elijah càng lúc càng nhỏ.

"Tại sao?" Khan vẫn bình tĩnh hỏi tiếp, dẫu vậy trông hắn càng có dáng vẻ tàn nhẫn không kém cạnh gì một tên phản diện đích thực.

"Tôi... tôi không thể đi học..." Elijah ngẩng phắt đầu, hai mắt cậu ta đỏ au, có ngấn nước lưỡng lự ở khóe không muốn tràn ra ngoài. "Ngài... ngài biết rõ điều đó mà!!!"

Có lẽ, Elijah tưởng rằng Carter đã nói cho hắn biết căn bệnh đáng nguyền rủa của cậu ta.

"Ta biết gì?" Khan hỏi ngược lại. "Cậu thử thẳng thắn nói ra xem nào?"

Nếu không phải trông Khan hoàn toàn nghiêm túc, có lẽ Carter đã tưởng cậu chủ đang đùa giỡn em trai mình. Carter cắn răng không lên tiếng, tay thì siết chặt lại thành nắm đấm. Hắn đã lựa chọn tin tưởng cậu chủ.

Elijah im lặng, nhưng khuôn mặt tái nhợt của cậu khắc sâu nỗi đau khổ bị bóc trần. Đúng là chỉ có ác ma mới làm một chàng trai mỏng manh yếu đuối nhường này phải khóc.

Ác ma Khan lãnh đạm lên tiếng:

"Ta đang nghe đây."

"Tôi... tôi bị nguyền rủa..." Elijah hít mũi mấy lần, quay mặt đi lau vội nước mắt không kìm nén được mà rơi. "Tôi không thể... ra ngoài... ánh mặt trời..."

"Sai rồi."

Giọng của Khan nhẹ hẫng vang lên trong không gian nhỏ hẹp khiến ai nấy đều kinh ngạc nhìn hắn, chứng tỏ sức nặng trong ngôn từ hắn vừa nói ra.

"Tôi không biết cậu bị nguyền rủa hay không bị nguyền rủa. Huống hồ, tôi không quan tâm đến vấn đề đó." Khan thờ ơ đặt lại quyển sách lên bàn, cùi chỏ tì lên mặt gỗ bằng phẳng và tay thì chống cằm nhìn Elijah đang ngớ người ra. Khan nói. "Cậu không thể đến trường học được đơn giản là vì cậu không có tiền thôi."

"... Hả?" Carter nghe xong cũng tự thấy mình ngu luôn rồi.

"Các học viện Pháp sư có bảo trợ học phí toàn phần cho những thành phần có hoàn cảnh khó khăn." Ibrahim nhẹ nhàng nhắc nhở Khan. "Chỉ cần cậu ta có tài thì học viện sẽ không nhìn viên ngọc thô đắt giá của mình tuột khỏi tay đâu."

Ý của Ibrahim là, nếu Elijah có đủ khả năng thì cậu ta không cần đóng học phí cũng đi học được. Và một ý khác nữa là... cậu chủ bị hớ một vố rồi, đừng có khoe mẽ nữa!

"..."

Khan im lặng một chút rồi ôn tồn cất lời như thể trước đó hắn còn chưa nói hết:

"Tiền là chuyện tất nhiên, nhưng cái thiết yếu ở đây là quyền lực. May mắn cho cậu là ta có cả hai đấy."

Khan hoàn toàn xem Ibrahim là không khí.

"May mắn cho tôi...?" Elijah nghe xong vẫn thấy hoang mang, đến độ khi nói chuyện cũng quên cả lắp bắp. "Tôi không hiểu..."


"Cậu không thể chạm vào nắng, phải không? Cậu không thể ngẩng đầu nhìn lên mặt trời và chất vấn nó tại sao lại khiến mình thành ra như thế này, phải không?"

Elijah im lặng không phủ nhận, đó cũng là một câu trả lời.

"Nhưng cậu có chân có tay, và cả trí thông minh nữa, phải không?"

Khan thở dài, khoanh tay trước ngực. Đây là hành động mỗi khi hắn thấy không hài lòng về cái gì đó.

"Cậu không thể ra ngoài nắng, nhưng cậu có thể trùm kín mít cả người để tránh khỏi cái nhìn của mặt trời mà? Và rồi khi mặt trời buông xuống, ai bảo cậu không thể đi ra ngoài làm điều mình muốn chứ? Thứ mà cậu đang sợ là ánh nhìn dị nghị của kẻ khác, cái cậu sợ là vẻ ngoài khác lạ của bản thân mình. Cậu nhìn thấy vô vàn điều xấu xa và bất hạnh của bản thân rồi trốn tránh nó, trong khi cậu không hề nhìn kỹ xung quanh một lần để tìm thấy những khả năng vượt trội mà cậu có được."

Elijah ngơ ngẩn, mắt cậu ta mở to nhìn hắn chằm chằm. Đôi mắt như hòn bi ve ám màu hoàng hôn cháy đỏ.

"Tất nhiên những điều ta nói có vẻ mang tính chủ quan và quy chụp cho cậu, dù sao mỗi người cũng đều có cảm nhận riêng của mình về sự việc nào đó. Không một ai có thể đóng khuôn cảm giác và suy nghĩ của bản thân mình cho kẻ khác."

Khan nhún vai, nói tiếp, giọng điệu của hắn bình lặng như mặt hồ tịnh không một gợn sóng:

"Nhưng ta mong rằng, cậu sẽ thử suy nghĩ lời ta đã nói. Cậu là một thiên tài, Elijah à. Ta không muốn tài năng của cậu bị vùi dập bởi định kiến. Cậu nên can đảm hơn để có thể làm được những điều siêu việt hơn những gì cậu nghĩ."

"Tôi là thiên tài...?"

"Phải." Khan không chần chừ mà gật đầu cho cậu câu trả lời khẳng định. "Ta chắc chắn điều đó. Ta có thể lấy danh dự của mình ra mà thề."

"Làm sao..." Elijah lí nhí, muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cậu ta chỉ mím môi lại thành một đường cứng đầu.

Cậu vẫn còn sợ. Sợ rằng những gì ngài Bá tước vừa nói chỉ là lời dối trá. Nhưng cậu có gì để ngài Bá tước dốc công tốn sức mà gạt gẫm đây?

"Như vừa rồi ta đã nói, ta có tiền tài và quyền lực." Khan khoe khoang tài sản của mình không biết ngượng mồm. "Ta cho cậu tài nguyên, cho cậu tìm tòi và học hỏi kiến thức. Ta cho cậu bước ra khỏi cái tầng hầm giam hãm tài năng của mình để có thể chứng tỏ bản thân, chỉ cần cậu muốn làm điều đó."

"Tôi... sẽ chứng tỏ cái gì?"

"Chứng tỏ thế giới này sai và cậu đúng thì sao?" Khan thấy lời mình nói có phần trừu tượng, liền sửa lại. "Ít ra, cậu phải cho thế giới này biết tới tên cậu và nhìn cậu bằng một ánh mắt khác siêu việt hơn. Đây chẳng phải là điều cậu muốn à?"

Elijah lặp lại như con rối.

"Đây chẳng phải là điều mình muốn... à?"

Sau đó, Khan không nói một lời nào nữa. Hắn đã diễn thuyết xong phần của mình, còn lại thì phụ thuộc vào quyết tâm của Elijah.

Trong lúc chờ đợi, Khan có cầm một quyển sách khác lên và mở ra. Hắn không có chủ đích đọc nội dung ở bên trong, chỉ là nhàm chán mà lật từng trang và lướt nhanh. Song khi bắt gặp một trang có chi chít dòng chữ thanh mảnh và nắn nót bên cạnh mấy đoạn chữ in ngay ngắn, bỗng dưng, hắn nhớ tới quyển sổ tay mà em gái mình dùng để viết dàn ý nội dung Huyền Thoại Tái Sinh ở kiếp trước. Dăm ba bận mà thấy hắn rảnh rỗi, nó sẽ quấn quýt lấy hắn, chìa quyển sổ ra cho hắn xem.

Hắn luôn miệng cằn nhằn bảo rằng nó phiền phức, nhưng tay thì vẫn thành thật cầm lấy quyển sổ và đọc những chỗ nó chỉ ra.

Em gái hắn đã viết Huyền Thoại Tái Sinh rất lâu. Mọi tâm huyết viết lách của nó dường như chỉ dồn vào tác phẩm này. Mỗi khi có suy nghĩ mới về thiết lập thì nó sẽ thêm vào dàn ý, có khi còn sửa đi sửa lại khiến mạch truyện dang dở bị lạc nhịp buộc phải viết lại rồi chỉnh sửa tiếp. Mấy năm trời đeo đuổi một thứ duy nhất phải có tính kiên nhẫn cực kỳ cao, và cũng chính khoảng thời gian không hề ngắn đó khiến hắn biết em gái mình hoàn toàn nghiêm túc viết ra bộ truyện này.

"Ngài, ngài muốn tôi... làm gì?" Elijah cuối cùng cũng lên tiếng, Khan ngẩng đầu theo quán tính khi cậu cao giọng cố gắng thể hiện quyết tâm của mình cho hắn thấy. "Từ bây giờ, t-tôi sẽ nghe theo ngài!"

Khan hơi ngẩn người một chút khi nhìn vào Elijah đang căng thẳng thể hiện quyết tâm của mình, rồi cả dáng vẻ thở phào của Carter, thậm chí còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm xem giờ của Ibrahim ở bên cạnh.

Mọi thứ đều chân thực.

Đây là thế giới do em gái hắn đã tạo ra.

Và hắn đang sống ở đây, trong thế giới mà em gái hắn đã tạo ra.

Bất chợt, Khan nghĩ...

Mọi thứ đều là chân thực hay chân thực chỉ là mộng ảo?

Thịch.

Suy nghĩ đó vừa hiện hữu trong đầu, Khan bỗng bàng hoàng cảm thấy thế giới như điên đảo và rung lắc trong tầm nhìn. Hắn nghe thấy tiếng thét của ai đó rất quen, rồi hắn không giữ được thăng bằng mà nghiêng trái ngã phải, cuối cùng là chật vật té khỏi ghế, nằm lặng dưới sàn nhà có mùi ẩm mốc. Mắt hắn mở trân trân thâu hết khung cảnh trở nên hỗn loạn vào trong từng nơ-ron thần kinh nhận thông tin, nhưng hắn chẳng thể làm gì được, chỉ đành để mặc tầm nhìn nhòe nhoẹt dần rồi tắt ngúm.

Sau rốt, tâm trí của Khan rơi vào một mảnh tối đen.

Hắn hoàn toàn bất tỉnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.