Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 23: C23: Anh Trai Nhìn Thấy Điểm Kỳ Lạ Trên Xác Sư Tử



Saul không có ý định sẽ trả lời câu hỏi của Khan, cậu dùng ánh mắt lạnh lùng không có lấy một vốc cảm tình, dù chỉ là bố thí, mà nhìn hắn. Thanh kiếm vẫn nằm vững vàng ở trong tay Saul, và Ibrahim thì bình tĩnh đứng chắn ở trước mặt Khan như một bức tường thành kiên cố.

Bầu không khí xung quanh họ dần trở nên căng thẳng, Khan dường như nghe thấy cả tiếng thở của mình. Nhưng trong lòng hắn không hề sợ hãi. Hiển nhiên là hắn không muốn chết, và hắn cũng sợ chết. Nhưng hắn biết, mình sẽ không chết ở đây.

Ít ra thì Ibrahim sẽ không để hắn chết.

Song, dường như Saul chẳng có vẻ gì là quan ngại trước lời cảnh cáo vừa rồi của Ibrahim và điệu bộ gần như là thách thức như ngóng chờ trò vui. Cậu ta có thể nghĩ rằng Ibrahim chẳng là gì cả, một ông già hết thời với mống sức mạnh chẳng đủ để cậu đánh gãi ngứa, hoặc là cậu ta biết rõ sức chiến đấu của hai bên và nhìn ra được ai mới là kẻ nắm quyền kiểm soát trận chiến.

Saul vung kiếm, chém ra một đường nhẹ nhàng và hờ hững nhưng mang một khí thế khủng bố càn quét khắp nơi. Khan không nhìn ra gì cả, trong mắt hắn thì chỉ thấy Saul đơn giản chém một đường kiếm hết sức đơn giản vậy thôi. Thế mà, hắn cảm nhận được một cơn gió vụt ngang tai mình, mang đậm sát khí khiến cậu rùng mình đổ mồ hôi lạnh.

Đó là phản ứng từ bản năng của cơ thể. Đây cũng không phải là chuyện xa lạ gì. Hắn đã từng đối mặt với tình cảnh nguy hiểm này rồi.

Rầm, rầm.

Âm thanh của cây cối đổ rạp tạo nên làn sóng ồn ào và ầm ĩ vang lên phía sau lưng Khan. Sau đó là một tiếng gào thê lương, nghe có vẻ đau đớn rồi tắt hẳn.

Mọi sự xảy ra quá nhanh.

Khan giật mình xoay người ra đằng sau. Đập vào mắt hắn là một cái xác to lớn của con thú nằm gục trên đất, hai cái cây to với những cành cây tán lá sum sê, nó có đường chém ngọt trên thân và ngã đè lên xác chết của con thú đó thay cho tấm chiếu liệm tiễn vong linh xuống suối vàng.

Đó là lý do tại sao Ibrahim vẫn đứng bất động, không có bất kỳ động tác nào.

Saul xác thực đã vung kiếm vẽ ra một đường chém đơn giản nhưng thô bạo, tung ra một đòn kiếm khí tinh tế đầy uy lực đáng nể. Có điều, mục tiêu mà sát khí Saul nhắm tới không phải là hắn.

"Cứ tưởng săn thú là phải bắn cung chứ nhỉ?" Kelcey bất ngờ chọt vào một câu ngả ngớn, vô tình hay hữu ý mà phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa bọn họ.

"Đó là một thú vui tao nhã." Đợi một lúc cũng không có ai đáp lại Kelcey, bỗng dưng Khan nổi lên chút lòng thương hại cho công tình cứu vãn bầu không khí kỳ cục này của anh ta, hắn chủ động lên tiếng đáp lời. "Chỉ dành cho những người tao nhã."

"Tôi là người tao nhã nhé!" Kelcey không đồng ý, nói.

"Vậy cung tên của người tao nhã đâu rồi?"

Cuối cùng, Kelcey biết cảm giác khô lời là gì.

Tất cả ai cũng đứng im một chỗ. Chẳng thể nào làm ngơ được, Khan đành nhấc chân trở thành người tiên phong đi đến chỗ con thú hoang đổ gục. Một sinh vật đáng thương cứ thế chết dưới đường kiếm khí mãnh liệt của nhân vật chính. Lai ở bên chân hắn tru một tiếng dài lo lắng rồi phóng mình về phía trước thăm dò. Nhưng chốc chốc nó vẫn lo lắng ngoảnh đầu lại nhìn hắn, như sợ rằng nhân vật chính sẽ dại dột cho hắn một đường kiếm nữa vậy.

Trông thấy Khan cựa quậy chủ động đi về phía chỗ xác chết con thú, Ibrahim nhanh chóng đi theo, giữ khoảng cách giữa chủ và tớ, bất kỳ lúc nào cũng có thể bảo hộ được hắn. Khan ngồi xuống trước xác chết con thú, hắn bất ngờ khi thấy toàn thân nó bị chém ngọt chia thành hai phần. Có lẽ do lúc đó cây cối đổ xuống, nên hắn không trông thấy được, huống hồ gì con thú này còn ở đằng sau hắn.

Khan nhíu mày quan sát, nhìn kỹ lại. Một nửa cái đầu to với con mắt trắng dã trợn trừng lộ ra phần bờm xù to lớn.

Một con sư tử?

Này, này đừng đùa chứ...


Con nào cũng được, sao lại là sư tử chứ?

"Nó rình rập chúng ta khá lâu rồi, đúng là một con mèo kiên trì."

Nó là mèo ở chỗ nào? Khan rất muốn hỏi Ibrahim, nhưng câu nghi vấn kẹt giữa cổ họng khi có một chi tiết trên cái xác đáng thương thu hút ánh nhìn quan sát của hắn. Khan vô thức tiến lại gần hơn, gần như muốn đưa mặt áp sát vào xác chết của con sư tử. Một hành vi mang tính kinh dị, kích thích thị giác khá cao.

"Ngài, ngài đang làm gì vậy ạ?" Elijah lúng túng hỏi khi thấy động tác kì lạ của hắn.

"Đói bụng muốn ăn quàng rồi à?" Và Kelcey thì bắt đầu nói nhảm.

Khan ngẩng đầu lên, ngoảnh ra phía sau rồi ngoắc tay ra dấu cho nhân vật chính.

"Lại đây."

Dáng vẻ kêu gọi này trông tự nhiên hết sức. Trong khi mới vừa rồi, Saul có vẻ như muốn giết chết anh trai mình. Mà bây giờ, Khan không có vẻ bận tâm lắm. Thái độ của hắn vẫn hết sức bình tĩnh, cứ như rằng vừa rồi họ chỉ đang nói đùa với nhau thôi vậy.

Không ai đoán được Khan đang nghĩ gì.

Ngay cả Saul, cậu cứ tưởng mình hiểu rất rõ Khan. Nhưng ngay trong giờ phút này, cậu chỉ thấy Khan thật xa lạ.

Đây không phải là Khan cậu từng biết. Saul đã nhìn thấu từ lâu, chỉ thiếu sự xác nhận của hắn ta. Nhưng khi Khan đưa ra lời xác nhận, Saul lại không dám chắc chắn với suy nghĩ của mình nữa. Có vẻ như chính là Khan, nhưng cũng không phải là Khan.

Saul trầm mặc một lúc, rồi cũng nghe lời mà tiến lại gần chỗ Khan.

Lai đang vây quanh Khan gầm gừ với Saul, bất kỳ lúc nào cũng có thể xông lên cắn.

Saul chỉ liếc nó một cái rồi mặc kệ.

"Nhìn nè." Khan chỉ vào một góc trên nửa thân thịt bị cắt ra của con sư tử.

Saul nheo mắt nhìn, cậu thấy trên góc thịt bị chém một đường ngọt xớt đó có những đường mạch máu màu xanh đen bần bật nổi lên, hoặc là chỉ trông giống vậy thôi. Saul lia mắt nhìn qua cái xác còn lại. Cùng một góc độ và vị trí, là đường mạch máu đã ngả đen hẳn.

"Thấy gì không?"

"Chắc là bệnh." Saul đáp lập lờ.

Khan vạch mí mắt con sư tử đó lên. Tròng mắt đỏ quạch như rỏ máu, kỳ dị quái gở. Chẳng lẽ là bệnh thật?

"Cậu phát giác ra sự tồn tại của nó từ lúc nào?" Khan ngẩng đầu hỏi.

Saul nhìn chòng chọc Khan một lúc rồi mới trả lời. "Từ khi nó theo dõi chúng ta."


"Ồ... Theo dõi?" Khan xoa cằm. "Tức là nó đã theo chúng ta từ khi bước vào bãi săn này à?" Vậy là Ibrahim cũng biết, nhưng ông ta chẳng nói gì cả.

Saul giữ im lặng xem như là câu trả lời. Tiết kiệm chữ như giữ vàng.

"Nó là Thú nhân à?" Khan không mong nó là Thú nhân, nếu giết chết Thú nhân mà lại còn là sư tử tại lãnh địa của Sư Tử thì còn gì để nói nữa? Rửa cổ mà chờ mèo bự tới ngoạm nát đầu là vừa.

"Không phải." Saul phủ nhận, sau đó cậu ta còn thêm vào. "Chắc vậy."

Xem ra, em trai của hắn rất muốn chơi trò ú tim.

"Thú nhân sau khi chết sẽ trở về thú hình nguyên gốc của mình. Người ngoại tộc khó mà nhận diện được thực hư, chỉ có tộc Thú nhân mới biết được thôi." Kelcey đưa hai tay ngả ra sau đầu, ung dung đi tới chỗ Khan rồi ghé mắt nhìn xác con sư tử một thoáng. Ngay lập tức, anh ta ngoảnh đầu đi như không muốn nhìn thảm cảnh kinh khủng trước mắt. "Hình như chỉ là thú hoang bình thường thôi."

Khan xoa đầu Lai, mỉm cười hỏi. "Đúng thì chớp mắt một cái, không đúng thì chớp mắt hai cái."

"Ghê gớm vậy? Chuyện này mà anh đi hỏi một con sói? Nó trả lời được chắc?" Kelcey nghe Khan hỏi con sói của mình mà ngạc nhiên phải xoay đầu lại, giễu cợt Khan một trận.

Kết quả.

Lai, con sói ngoan ngoãn của ngài Bá tước Khan Evangeline, chớp mắt một cái.

Kelcey lần nữa rơi vào cảm giác khô lời chết lặng.

"Giỏi lắm." Khan xoa đầu khen ngợi khiến Lai hưng phấn vẫy đuôi nhiệt tình.

Thật ra, khi Kelcey bảo xác của con sư tử này không phải là thú nhân, cho dù anh ta chưa thật sự khẳng định. Và Khan cũng biết rằng xác suất con sư tử này là Thú nhân cực kì thấp. Nhưng để cho chắc chắn hắn vẫn cần Lai xác nhận lại thật chính xác.

"Không phải Thú nhân thì tốt rồi, nhưng trí khôn thì không thể xem thường nhỉ." Khan đứng thẳng người dậy, hơi vươn vai một chút.

Trong đầu hắn còn luẩn quẩn hình ảnh của mạch máu kỳ lạ màu xanh sẫm gần ngả sang màu đen nổi trên da con sư tử. Thật ra nó không phải là chi tiết gì lạ lẫm, có thể do con sư tử này mắc bệnh gì đó nên mới có dấu vết đó thôi. Nhưng mà...

Có lẽ là ngoài hắn ra, chẳng có ai nhìn thấy từ mấy vết mạch máu kỳ dị đó đang bốc lên một làn khí đen xanh quái gở. Nếu không phải do nó, thì hắn cũng chẳng lại gần xác con thú này kiểm tra làm gì.

Khan nheo mắt nhìn dòng khí chập chờn bốc lên. Không thể đoán ra được nó là gì.

"Nếu là Saul giết thì phải tính điểm cho cậu ấy chứ nhỉ?" Khan mỉm cười nghiêng đầu hướng mắt về phía Saul, đợi cậu lấy máu của con sư tử chết này chấm dấu vào mặt trong dây chuyền locket thô kệch dùng để tính điểm.

Tuy rằng Khan đã nói vậy, nhưng Saul không có ý định thực hiện hành động thu điểm nào. Cậu vẫn một mực đứng im như tượng. Dường như chẳng quan tâm mình có điểm hay không.

Nhưng Kelcey thì không nghĩ vậy, anh ta nhanh nhảu khom người nửa ngồi trước xác chẻ đôi của con sư tử, chịu đựng cảm giác ghê tởm mà lấy máu của nó chấm vào mặt trong của dây chuyền locket.


"Được rồi, vậy đi săn tiếp thôi." Khan quay sang nói với Ibrahim. "Ông cũng tích cực hơn đi. Bị người ta dẫn trước rồi kìa."

"Tôi hiểu rồi, thưa cậu chủ."

"T-tôi hiểu rồi, thưa cậu chủ."

Hắn không có ý nói Elijah, nhưng xem ra cậu ta cũng hăng hái ghê.

Khan ngẩng đầu nhìn sang Saul, bắt gặp ngay ánh mắt nhìn chòng chọc của đối phương như thể muốn xuyên thấu vào tâm can hắn. Từ khi Saul chó điên thức tỉnh, cậu ta thích dùng ánh mắt để biểu đạt tâm tình của mình hơn là dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời lúc trước rồi.

Hắn hơi nhớ đến Saul thiên sứ rồi.

"Anh biết chúng ta chưa nói chuyện xong, nhưng mà chuyện nhà nên đóng cửa bảo ban nhau chứ không phải để chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường được." Khan nghiêm túc dạy dỗ Saul chó điên. "Hiểu chưa?"

Bầu không khí xung quanh lập tức lạnh xuống, như trải qua một mùa đông sương giá.

Khan lặng lẽ nhìn Ibrahim một cái. Mắt không chớp ra hiệu cho ông ta phải hộ giá kịp thời.

May sao, bầu không khí có áp suất thấp nhanh chóng biến mất và trở lại bình thường. Saul đã xoay người đi tiếp. Kiếm cũng được cậu tra lại vào vỏ.

"Anh cố tình chọc điên Saul à?" Kelcey nhanh chóng sáp lại gần hắn, mặt mày tỏ rõ sự hiếu kì.

"Tại sao ta phải làm thế?" Khan hỏi ngược lại.

Kelcey nhìn hắn mà cười khì khì. "Đáp lại một câu hỏi bằng một câu hỏi khác. Anh đang lảng tránh việc phải đưa ra câu trả lời chính xác?"

"Tại sao anh nghĩ vậy?" Hắn nhướng mày, lần nữa đặt câu hỏi.

"Anh trai, sợ bị đọc vị à?" Kelcey nháy mắt, nhẹ nhàng bóc trần một góc trên chiếc mặt nạ tươi cười của Khan.

"Sợ." Khan gật đầu, không hề có ý định lấp liếm hay tránh né vấn đề. Hắn nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Kelcey, không cho anh ta kịp thời vờ như ngoảnh sang chỗ khác mà nói. "Anh cũng sợ giống ta thôi."

Kelcey chỉ cười nhăn nhở, không đáp lời.

"Con sư tử đó có vấn đề gì sao?" Kelcey lảng sang chuyện khác.

"Như những gì anh đã thấy."

"Thôi nào, lý do cậu chủ quý hóa đây không nề hà thảm cảnh của con sư tử đó mà mạnh dạn bước tới gần kiểm tra là gì chứ? Vì em trai của anh chém một đường đẹp quá à?" Kelcey vẫn cố chấp hỏi cho bằng được, muốn biết nguyên nhân là gì.

"Chém đẹp thật mà." Khan cười tủm tỉm nói. "Anh không thấy sao?"

Kelcey im lặng một lúc, rồi anh ta bỗng dưng bước nhanh về phía trước, sóng bước bên cạnh Saul đang tỏa ra khí thế đừng có lại gần.

"Anh trai cậu đáng ghét thật đó. Hay cậu chém ổng một nhát luôn đi?"

Saul lạnh lùng đáp. "Để sau đi."


Để sau đi? Em trai, cậu muốn giết chết anh trai mình thật đấy à?

À mà, suýt nữa là quên ban đầu cậu ta muốn giết chết mình thật.

"C-cậu chủ yên tâm! Tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu chủ!" Elijah thình lình lên tiếng, giọng hùng hồn và quyết tâm lắm, khác với điệu bộ rụt rè thường ngày của cậu.

"Cậu không thể đâu." Khan không hề nương tình mà phá tan ảo tưởng của Elijah.

Elijah bây giờ chưa đủ trình đối kháng với nhân vật chính, nếu mà hắn khen ngợi và cổ vũ cậu ta thật thì ai biết được cậu ta có bị tiêm máu gà vô không, rồi hăng tiết đi đương đầu với nhân vật chính chịu chết chứ? Elijah vẫn đang cố gắng thể hiện bản thân mình trước mặt hắn. Cứ cẩn thận thì tốt hơn.

"T-tôi... hiểu rồi ạ." Elijah ỉu xìu ngay lập tức, như cọng bún thiu luôn.

"Nhưng tương lai cậu có thể. Ta tin điều đó." Khan mỉm cười nói, lời khẳng định này của hắn là một cục kẹo bọc đường cho Elijah.

Và cậu ta ngạc nhiên nhận lấy nó, sau đó rạng rỡ nở nụ cười và sống lại.

Carter có biết em trai mình dễ dụ như thế này không nhỉ?

Bọn họ đi loanh quanh bãi săn một lúc, Khan cũng kiên nhẫn chú ý đến từng chi tiết xung quanh để tìm ra nơi tọa lạc của quặng đá đốm đen. Nơi đó, thú hoang ít lui tới, cây cối um tùm che mất tầm nhìn dẫn đến hang động thấp bé đã bị dây leo bám lấy, quấn quanh thành khối xanh rì khó mà nhận biết. Chỉ có vài chi tiết mơ hồ đó thôi nên việc tìm kiếm không phải là dễ. Khan cũng không nghĩ mình sẽ tìm thấy trong ngày hôm nay. Hắn cũng đã dự liệu được trước là sẽ mất kha khá thời gian mới có thể tìm được nơi đó.

Nhưng trong quá trình đi loanh quanh đó, bọn họ cũng săn được kha khá thú hoang. Có những con bất ngờ xông ra chết dưới chiêu thức quỷ dị của Ibrahim, có những con thì ẩn nấp săn mồi, chết dưới kiếm khí của nhân vật chính. Cậu ta phóng kiếm khí rất mượt mà, rất tự nhiên, như thể đó là một thức dễ dàng ai cũng làm được.

Đúng là nhân vật chính.

Không biết nhân vật chính đã đạt tới cấp độ nào rồi, nhưng chắc là đã tới bậc Kiếm Thánh rồi? Chưa kể cậu ta đã được giải phóng khỏi ma trận phong tỏa sức mạnh thật sự trên người mình nhờ vào di vật mà mẹ cậu ta đã để lại. Có thể nói, ngoài con đường của kiếm, cậu ta còn có thể bước lên con đường của pháp sư. Vấn đề là, hai con đường đó vẫn là sự tồn tại tách biệt, khi luyện kiếm thì không thể sử dụng phép, khi sử dụng phép thì không thể sử dụng kiếm. Cũng giống như việc đã là Thần Quan chúc phúc thì không thể nào buông lời nguyền rủa như một Ám Quan vậy.

Trong Huyền Thoại Tái Sinh, nhân vật chính quyết định rèn luyện song song hai sở trường của mình, kiếm và phép thuật. Nhưng dựa trên cốt truyện đã vỡ hiện tại và những hiệu ứng bươm bướm mà hắn đã gây ra, không biết suy nghĩ của Saul về việc phát triển con đường sức mạnh của mình có đổi khác không nữa, hay là vẫn như cũ. Vì theo như Khan nhớ mang máng, khả năng kiếm thuật của cậu ta vẫn nhỉnh hơn là đường nhánh pháp sư.

Vừa đang nghĩ ngợi như thế, đột nhiên Saul đứng khựng lại. Khan đang đi ở phía sau không kịp phòng bị, thành ra bản mặt đã không được đẹp trai lắm của mình cứ thế tông thẳng vào sống lưng rắn chắc và sừng sững như kiếm của nhân vật chính.

Chưa biết hào quang nhân vật chính mình có được nhiễm được miếng nào không mà hắn đã thấy mũi mình muốn đem đi sửa luôn được rồi.

"Có chuyện gì vậy?" Khan xoa mũi, tâm trạng chưng hửng.

"Có người chết."

Saul lạnh lùng nói rồi nghiêng người tránh sang một bên, mở rộng tầm nhìn cho Khan thấy "người chết" trong miệng cậu.

Khan hoảng hồn nhìn giữa đường đột nhiên có người nằm ngất, quần áo độc một màu đen dây đầy vết dơ bẩn, hơn nữa còn trông tả tơi rách rưới, lủng lỗ chỗ cứ như phong cách thời trang của người hành khất. Do gã nằm sấp nên chẳng nhìn rõ được mặt mũi tròn méo ra sao.

Mắt nhìn lướt qua bỗng chốc dừng lại ở một chỗ, không rời đi đâu được nữa. Khan bị cặp sừng trên đầu của người chết trong miệng Saul thu hút. Chủng tộc có cặp sừng đen nhánh mà hơi cong cong kiểu này thì hắn có biết, nhưng hình như vẫn hơi thiếu một đặc điểm thì phải.

Sau đó, Ibrahim lên tiếng, bóc trần thân phận của kẻ nằm ngất giữa đường.

"Ác ma nhà ai đây? Mà cánh của hắn đâu rồi?"

Hình như, hắn đoán được tên nằm bất tỉnh nhân sự ở giữa đường này là ai rồi...




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.