Anh Trai Nhỏ

Chương 24: Tớ vẫn luôn thích cậu



Tạ Liễu Liễu mở to mắt, che kín miệng mình trong vô thức.

Cô và Hạc Lâm vốn đứng gần nhau, lông mi dài đậm khẽ quét qua anh, hô hấp nóng rực vương vấn khắp nơi.

Tất cả đường lui của cô đều bị khống chế, chỉ có người trước mặt từng bước ép sát.

Tạ Liễu Liễu rất bị động.

Nhưng lại vào lúc này, một cánh cửa trong hành lanh bị người ta mở ra.

Mẹ Tạ Liễu Liễu đứng ở cửa 1901, nhìn qua hành lang trống rỗng nói: “Kỳ quái, sao đến giờ này rồi mà Liễu Liễu còn chưa về?”

Giọng nói của cha Tạ truyền ra từ trong nhà, thấp giọng nói: “Không phải con bé nói đi chơi cùng bạn, tối nay sẽ về trễ sao… Bà cũng đừng hỏi hoài như thế chứ.”

Mẹ Tạ Liễu Liễu nói thầm: “Tôi đang lo lắng con bé về trễ sẽ không an toàn… Hơn nữa sao lúc nãy tôi nghe thấy giọng nói giống của con bé thế?”

Nhưng khi bà nhìn qua hướng cầu thang, cũng không thấy được bóng dáng của Tạ Liễu Liễu.

Chắc là nghe lầm. Mẹ Tạ Liễu Liễu không dò xét nữa, quay về trong nhà.

Trong cầu thang, cơ thể Tạ Liễu Liễu căng thẳng, sống lưng mảnh khảnh chống lên cửa cách ly, một tiếng cũng không dám thở mạnh.

Cô sợ bị cha mẹ phát hiện mình ở trong đây với Hạc Lâm, hơn nữa còn đang trong lúc không được trong sáng lắm…

Bọn họ hỏi nam sinh cô thích trong lớp chuyên tự nhiên là ai.

Nhưng cô vừa mới chuyển vào lớp này chưa đến một tuần, trừ Hạc Lâm ra thì gần như không quen biết người khác. 

Có thể thích ai nữa chứ?

Dường như trong lòng Tạ Liễu Liễu đã có một đáp án, nhưng cô không chịu nói, chỉ chuyển con mắt tránh né câu hỏi của Hạc Lâm.

Nhưng cô không nói, Hạc Lâm càng không bỏ qua cho cô.

Vóc người cao lớn của thiếu niên phủ phía trên cô gái, cái bóng cao to bao phủ cả người cô. Cánh tay anh chống tường, nhìn cô chằm chằm, lại hỏi một lần nữa: “Tạ Liễu Liễu, người cậu thích là ai?”

Tạ Liễu Liễu không trả lời, kiên trì nói: “Hạc Lâm, cậu để tớ về nhà được không?”

Giọng nói cô ngọt ngào, mềm mại, như phát ra từ đáy lòng, càng tăng thêm vẻ vô tội làm người khác mềm lòng.

Hạc Lâm: “Cậu nói cho tớ biết, tớ sẽ để cậu về nhà.”

Tạ Liễu Liễu không lên tiếng.

Thật bướng bỉnh mà!

Hạc Lâm hơi bó tay, nhưng cũng không muốn bỏ qua đơn giản cho cô. Tính cách của cô hơi chậm chạp, nếu như bỏ qua lần này, không biết tới lúc nào mới có thể ép cô nói ra sự thật. Vì vậy anh khẽ thẳng người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Là tớ à?” Anh nói: “Tớ thích cậu, cậu có thích tớ không?”

Tạ Liễu Liễu rất kinh ngạc, tay bịt miệng nâng lên che trán mình, giống như không thể tin anh hôn cô thật, lúng túng: “Cậu…”

Hạc Lâm thản nhiên: “Tớ đã nói rồi, cậu không trả lời thì tớ sẽ hôn cậu.”

Vì vậy, anh lợi dụng lúc này Tạ Liễu Liễu chuyển tay đi, khẽ hôn vào mắt cô, sống mũi, rồi tới gò má.

Một chỗ cũng không bỏ qua.

Có lẽ đây cũng là lần đầu anh hôn người khác, môi mỏng va chạm vào nhau. Mang theo một chút căng thẳng không dễ dàng phát giác được. 

Bàn tay đặt trên tường cũng càng thu chặt vào, hô hấp nóng bỏng.

Tạ Liễu Liễu bị anh hôn đến gò má đỏ bừng lên, bên tai mềm nhũn.

Nhưng trốn thế nào cũng không tránh khỏi. Anh to con đứng trước mặt, vốn dĩ cô không thể nào nhúc nhích được.

Vì vậy chỉ nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Tạ Liễu Liễu truyền ra từ phía dưới: “Hạc Lâm, buông tớ ra đi…”

Hạc Lâm nghe lời buông ra, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, gấp gáp hỏi: “Bây giờ chịu trả lời rồi sao?”

Anh: “Có phải tớ hay không?”

Cho dù trong lòng đã có đáp án chắc chắn.

Nhưng không thấy câu trả lời của cô, anh vẫn không thể nào an tâm.

Cũng may Tạ Liễu Liễu đã bị bức phải để lộ toàn bộ, đỏ mặt, rốt cuộc cô ở trong ngực anh chấp nhận thỏa hiệp nói: “… Phải.”

Là cậu.

Vẫn luôn thích cậu.

Tạ Liễu Liễu vốn nghĩ mình nói như thế thì Hạc Lâm sẽ bỏ qua cho cô, không ngờ động tác anh khựng lại một lát, sau đó một tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống môi cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.