Lần đầu tiên Tạ Liễu Liễu phát hiện con trai cũng có thể nấu ăn ngon như thế.
Bình thường trong nhà đều do mẹ cô xuống bếp, mặc dù thỉnh thoảng cha cô có giúp đỡ, nhưng tài nấu nướng thật sự không dám khen tặng. Mấy anh họ, em họ nhà cô cũng đều không đụng tới việc bếp núc. Cho nên khi Hạc Lâm bưng chén cơm chiên lên, cô vô thức ngồi thẳng người.
Nhưng màu sắc của cơm chiên ở trước mắt rất đẹp, mùi thơm xông vào mũi, mỗi hạt cơm đều được bọc trong lớp lòng đỏ trứng mềm xốp, phối hợp với đậu nành và rau cải xanh tươi, có thể nói là khá làm người ta muốn động đũa.
Hạc Lâm thấy cô không nhúc nhích, nhếch miệng hỏi: “Sao vậy? Còn đang lo lắng tớ có mưu đồ quấy rối, bỏ thuốc ở bên trong sao?”
Tạ Liễu Liễu liền vội vàng lắc đầu.
Đương nhiên... không phải vậy, cô chỉ hơi bị khiếp sợ thôi.
Bây giờ có rất ít người biết tự nấu cơm, cô chỉ biết tự nấu cháo hay mì ăn liền thôi.
Buổi sáng mẹ có bảo đến nhà Hạc Lâm ăn cơm, cô vốn dĩ không ôm chút hy vọng gì.
Không nghĩ tới - -
Tạ Liễu Liễu múc một thìa cho vào trong miệng.
Quả thật ngon như lúc vừa mới nhìn thấy vậy.
Cô yên lặng ăn vài miếng, ngẩng đầu nhìn thấy Hạc Lâm đứng đối diện cầm ly nước, không chớp mắt nhìn mình. Khẽ ho khan vài tiếng, hỏi: “Trong nhà cậu chỉ có một mình cậu thôi sao? Cậu thường tự nấu cơm à?”
Hạc Lâm gật đầu, ừ một tiếng.
Tạ Liễu Liễu hỏi: “Cha cậu đâu?” Cô không nhìn thấy dấu vết nào của nam chủ nhân trong nhà này.
Nụ cười bên môi Hạc Lâm khẽ ngưng lại, biểu cảm lạnh nhạt, nét mặt cứng lại.
Anh nói: “Ông ấy đi rất lâu rồi.”
Tạ Liễu Liễu hiểu rõ ý của câu này. Ngón tay nắm chặt cán thìa, trong mắt toát ra vẻ áy náy, không biết làm sao nuốt trôi một ngụm cơm trong miệng này.
Một hồi lâu, cuối cùng cô cũng nuốt xuống nói:
“Thực xin lỗi.”
Nhưng Hạc Lâm không quan tâm đến, người dựa vào bàn ăn, cong môi nói sang chuyện khác: “Ăn ngon không?”
Tạ Liễu Liễu ra sức gật đầu.
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Hạc Lâm nói, nếu như bây giờ có thể, anh nhất định sẽ duỗi tay sờ đầu cô. Xem ra cô còn cần được an ủi hơn cả anh, giống như người bị vạch trần vết sẹo kia không phải là anh, mà là cô. “Mẹ tớ vừa gọi điện thoại về, nói bà và mẹ của cậu có thể bảy giờ mới về đến nhà.”
Bây giờ mới 5 giờ 50, còn khoảng 1 tiếng nữa thì hai người mới trở về.
Tạ Liễu Liễu khẽ ồ một tiếng.
Không biết là ý thức được bản thân mình nói sai, hay là thật sự rất đói bụng, trong thời gian kế tiếp, Tạ Liễu Liễu cũng không mở miệng nói chuyện.
Hạc Lâm ở phòng khách xem DVD. Sau khi cô ăn xong thì chủ động bưng bát đũa đến phòng bếp rửa.
Hạc Lâm đ*o: “Không cần dọn đâu, đặt ở đó đi để tớ rửa là được rồi.”
Nhưng Tạ Liễu Liễu không nghe thấy.
Nhà anh và nhà của Tạ Liễu Liễu có kết cấu hoàn toàn tương phản nhau, phòng khách đối diện với phòng ăn, đi qua quầy bar chính là phòng bếp. Bên trong là phòng ngủ và phòng sách.
Tạ Liễu Liễu ngựa quen đường cũ, đợi đến lúc Hạc Lâm đi tới thì cô đã thoải mái rửa xong đũa và chén.
Chỉ là tủ đựng bát nhà Hạc Lâm hơi cao, Tạ Liễu Liễu nhón chân lên rất lâu, nhưng cũng không đủ với tới cạnh quầy tủ.
Hạc Lâm đứng bên cửa nhẹ nhàng cười, giúp cô mở cửa tủ bát ra, duỗi tay nhận lấy bát đũa từ trong tay cô, hỏi: “Cậu ở nhà cũng làm việc nhà giống thế sao?” Ý của anh là chỉ cô tay chân vụng về.
“À không.” Tạ Liễu Liễu thở phào một cái, thản nhiên nói. Từ trước đến giờ, công việc nhà đều do cha cô tranh làm, nhưng cô lại hỏi, “Không phải tay cậu bị thương đấy chứ?”
Hạc Lâm chợt khựng người lại, cánh tay đang nâng giữa không trung cứng đờ.
Anh cúi đầu nhìn cô, “Sao cậu biết?”
Tạ Liễu Liễu nói: “Lúc nãy cậu xới cơm hay cầm đũa đều dùng tay trái, mặc dù đặc biệt đeo bao cổ tay, nhưng trong tiềm thức vẫn bảo vệ cổ tay phải của mình.” Nói xong, cô ngẩng đầu lên, chân thành hỏi: “Cậu bị thương có nghiêm trọng không?”
Trong khoảnh khắc này, Hạc Lâm không biết nên mở miệng như thế nào.
Cô gái ở trước mặt có đôi mắt đen láy, giọng nói mang theo sự quan tâm.
Rõ ràng là những thứ kia đều là chi tiết nhỏ, nhưng cô lại có thể nhạy cảm nắm bắt được.
Từ trước đến giờ anh chưa từng nói lý do mang bao cổ tay với bất kỳ ai.
Cũng cho rằng mình che giấu cực kỳ tốt.
Tim Hạc Lâm đập mạnh và loạn nhịp một hồi lâu, đôi mắt rủ xuống, khẽ cười:
“Không nghiêm trọng lắm đâu.”
Vậy thì tốt rồi.
Tạ Liễu Liễu gần như không hề nghi ngờ, cũng không hỏi nhiều. Sau khi giúp anh dọn dẹp đồ đạc xong liền đi đến cửa trước nói lời tạm biệt.
Hạc Lâm tiễn cô ra ngoài cửa. Cô về đến nhà, mới phản ứng được đồ ăn vặt và kẹo mình mua đều để quên ở nhà kế bên.
Bỏ đi... Tạ Liễu Liễu nghĩ.
Coi như là tặng quà đáp lễ cho anh vậy.
*
Ngày hôm sau, Tạ Liễu Liễu vẫn thức dậy rất sớm, cùng Hạc Lâm xuống lầu luyện tập tiếng Anh.
Nếu Hạc Lâm đã giải thích rõ nguyên nhân với cô, cũng bộc bạch khó xử, thì cô cũng không nói không nữa. Hơn nữa tiếng anh của cô tốt, đối với ai cũng không có điểm xấu.
Vì vậy sẽ trông thấy một cô gái nâng sách vở nghiêm túc, chăm chỉ học bài ở vườn hoa dưới tiểu khu.
Bên cạnh cô là một nam sinh cao lớn chạy bộ vòng quanh vườn hoa, khi cô tạm ngừng lại thì anh sẽ thỉnh thoảng mở miệng nhắc nhở đôi câu.
Giọng nói trong veo, như con suối vỗ vào vách đá.
Ánh nắng vào buổi sáng sớm chiếu lên người bọn họ, lờ mờ như đang ở trong sương mù.
Ngay cả ánh mắt của người lớn đi làm bước ngang qua cũng không nhịn được mang vẻ bùi ngùi.
...
Cuối tuần cứ như thế trôi qua, rất nhanh đã đến thứ hai.
Lần này Tạ Liễu Liễu rất may mắn, không còn lần là sợ không đợi được xe bus nữa.
Khi cô tới trường, lại phá lệ đến sớm nhất.
Không có một bóng người ở trong lớp, cô chờ một lát, mới có người lần lượt đi vào. Phần lớn đều là do chủ nhật không làm bài tập nên đến lớp sớm để bổ sung bài tập.
Mặc dù khi đổi lớp, Tạ Liễu Liễu vẫn là lớp trưởng, nhưng đã sớm coi việc làm này như không thấy gì, mở một mắt nhắm một mắt.
Tiết đầu tiên vào buổi sáng là tiếng anh, giáo viên tiếng anh là một người phụ nữ hơn 50 tuổi.
Trước kia Tạ Liễu Liễu cảm thấy cô ấy giảng bài buồn tẻ nhàm chán, nghe vài phút liền bắt đầu thất thần. Nhưng hôm nay lại ngồi chỉnh tề nghiêm túc, ghi nhớ, chép bài, nghe giảng vô cùng nghiêm túc.
Những ngữ pháp thoạt nhìn không có đầu mối kia hình như cũng thay đổi, không còn đáng ghét đến như thế.
Sau khi lớp tiếng anh kết thúc, tiết kế tiếp là ngữ văn, toán và sinh học.
Một buổi sáng rất nhanh đã kết thúc, Tạ Liễu Liễu cùng nữ sinh chung lớp đến căn tin ăn cơm, rồi trở lại phòng học nghỉ ngơi.
Cửa sổ trong phòng học đóng chặt, máy điều hòa cũng bật rất thấp.
Trường học của bọn họ quản không nghiêm lắm, tùy tiện dùng công cụ truyền thông, thường xuyên có nam sinh lấy bật video vào buổi trưa.
Hôm nay cậu ta bật một bộ phim kinh dị, âm thanh quỷ dị kết hợp với hoàn cảnh âm u, Tạ Liễu Liễu không kiên trì được bao lâu thì đã cầm ly nước ra ngoài phòng học.
Bên ngoài phòng học, Lam Thiếu Khâm đang dựa vào lan can nói chuyện cùng với một nam sinh khác.
Trông thấy cô đến, mặt giãn ra cười nói: “Tiểu ve sầu.”
Tạ Liễu Liễu khẽ gật đầu, đứng ở bên kia.
Lam Thiếu Khâm hỏi: “Sao cậu không ở trong phòng học, phim có hay không?”
Tạ Liễu Liễu nói: “Tớ không thích.” Sau đó hỏi cậu, “Cậu thì sao? Tại sao cũng ra đây?”
Cậu gãi tóc, tươi cười tà khí: “Tớ ghét bên trong quá ngột ngạt, nên đi ra hít thở không khí.”
Thật sự là hít thở thông khí sao? Tạ Liễu Liễu nhìn tàn tro màu trắng rơi xuống trên đầu ngón tay cậu, không nói gì.
Không biết tại sao nhớ tới ngày đó ở siêu thị tiểu khu, Hạc Lâm mua một hộp thuốc lá.
Là anh tự hút? Hay là mua giúp cho người khác?
Tạ Liễu Liễu không rõ lắm.
Vào lúc cô đang ngẩn người, Lam Thiếu Khâm cất bước đi đến bên cạnh cô, nghiêng người hỏi: “Tiểu ve sầu, cuối tuần này cha cậu và cha tớ gặp gỡ nhau, cầu xin cậu có thể nói giúp tớ vài câu khen ngợi ở trên bàn cơm không?”
Tạ Liễu Liễu nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Cậu lại làm cái gì rồi?”
Cậu chỉ mái tóc, dáng vẻ vô lại, “Còn không phải bởi vì cái này sao, chủ nhiệm lớp đi méc với cha tớ rồi. Cha tớ cảnh cảo sẽ đánh tớ, còn trừ không ít tiền tiêu vặt của tớ.”
Tạ Liễu Liễu nghe vậy, lúc này mới phát hiện chẳng biết tóc của cậu lại nhuộm thành màu xám bạc vào lúc nào.
Màu bạc hà lúc đầu đã biến mất không chút dấu vết, mà thay vào đó là màu bạc cực nhạt, gần như trong suốt dưới ánh mặt trời.
... Khó trách cha cậu muốn đánh cậu.
Cha của Lam Thiếu Khâm và cha của Tạ Liễu Liễu là bạn thời cấp hai, sau này một người nhập ngũ, một người làm thương nhân, nhưng quan hệ lại rất thân thiết, vẫn là bạn tốt nhiều năm.
Cho nên từ nhỏ Tạ Liễu Liễu và Lam Thiếu Khâm đã quen biết nhau, từ tiểu học, cấp hai và cấp ba, bọn họ đều học cùng một trường.
Chỉ là lên cấp ba mới bắt đầu học chung lớp.
Tạ Liễu Liễu rất dễ nói chuyện, không nghĩ ngợi nhiều bèn đồng ý.
Lam Thiếu Khâm cực kỳ vui vẻ, duỗi tay xoa đầu cô nói: “Tiểu ve sầu của tớ là tốt nhất.”
Tạ Liễu Liễu khom lưng tránh né, nhưng vẫn không thoát được, bị cậu mạnh mẽ xoa đầu.
“Này...”
Tạ Liễu Liễu tức giận, đang định phản kháng thì thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ở cửa sau của lớp kế bên, liền trông thấy Hạc Lâm đang đứng thẳng ở đó, dựa người vào khung cửa, đôi mắt màu nâu sẫm lẳng lặng nhìn bọn họ.