Anh Trai Tôi Và Bạn Trai Của Anh Ấy

Chương 23: Phiên ngoại (2) Chu Húc Hùng



Thật ra thì ba tôi không phải chạy theo người ta, mẹ tôi cũng không phải bị bệnh chết. Ba tôi bởi vì bạo lực gia đình, ngay lúc nửa đêm bị mẹ tôi giết.

Buổi tối hôm đó, tôi mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, nhìn thấy mẹ tôi cầm một con dao sáng choang, trên mặt, quần áo, hai tay đều là máu đỏ rực. Lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu gì cả, mở miệng hỏi: “Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?”

Mẹ tôi chưa nói lời nào, nước mắt đã chảy xuống gò má, vạch ra hai vết tích không rõ ràng. Bà ôm chặt lấy tôi, nói: “Không cần phải sợ gì nữa, không ai dám bắt nạt hai mẹ con chúng ta nữa rồi.”   

Bà nhìn vào mắt tôi, nước mắt không ngừng tràn ra từ hốc mắt bà: “Hùng Hùng, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, sau này con phải dựa vào chính mình rồi.”

Sau khi trời sáng, có một đám người đến nhà, lôi mẹ tôi đi.

Tôi ở phía sau gào khóc, cách mẹ tôi càng lúc càng xa.

Từ đó tôi ăn cơm ở cả trăm nhà, anh em bên ba tôi bởi vì mẹ tôi giết ba tôi, hận mẹ tôi, vì vậy cũng hận tôi. Anh em bên mẹ tôi bởi vì ba tôi đánh mẹ tôi, hận ba tôi, cho nên cũng không ưa tôi. Mắt lạnh lời lạnh, tôi sinh tồn trong kẽ hở. Ngay cả bạn học ở trong trường, bởi vì dáng dấp tôi cao lớn hơn bạn cùng lứa, bọn họ liền tung tin nói dối tôi là thằng ngốc lưu ban mấy cấp, cũng không qua lại với tôi.

Cuộc sống như vậy, còn có ý nghĩa gì? Tôi lựa chọn rời đi, không mang theo một chút lưu luyến.

Chưa tốt nghiệp cấp hai đã lưu lạc bên ngoài, không có kỹ năng, tuổi tác còn nhỏ, ăn đói mặc rách. Đã từng canh giữ bên cạnh thùng rác, nhìn đồ chưa ăn xong của người đi ngang qua, vừa mới ném vào thùng rác, một giây tiếp theo tôi đã nhặt lên.

Có người nói tôi rất nhạy cảm, có lúc giống hệt con gái nghĩ ngợi quá nhiều, nhưng lại không mẫn cảm giống như tôi, không nhìn sắc mặt, tôi đã sớm trải qua cuộc sống rồi.

Sau đó tôi đánh quyền anh, tiền càng ngày càng nhiều, nội tâm càng ngày càng trống rỗng. Tôi muốn tìm một người bồi tôi, tôi muốn tìm một người cười ôn nhu với tôi, có thể chỉ nhìn một mình tôi.

Khi tôi và đồng sự Lý Chuyên đến nhà cậu ta lấy đồ, trong khu trọ nhà cậu ta, tôi nhìn thấy một người, cậu ấy mang theo nụ cười, tán gẫu cùng một cụ bà dưới tàng cây, đôi mắt mỉm cười, chăm chú nhìn cụ bà. Lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu như người mà ánh mắt cậu ấy nhìn là tôi thì tốt quá, khẽ mỉm cười với tôi, lắng nghe lời tôi, trong mắt đều là tôi. Tôi muốn biết cậu ấy.

Lý Xuyên phát hiện tôi vẫn nhìn người đó, cậu ta lấy cùi chỏ chọt chọt bụng tôi, nói: “Người đó là hàng xóm của tôi. Bình thường cậu ta không hay nói chuyện, ngày nào ra vào đều không để ý chuyện xung quanh, tôi làm hàng xóm cậu ta lâu vậy, chưa từng thấy cậu ta gặp tôi, cũng không có cơ hội chào hỏi, hiếm khi thấy cậu ta thân thiết tán gẫu với người khác như vậy. Cậu ta, trông đẹp mắt nhỉ?”

“Ừ.” Tôi gật đầu, “Thật là đẹp mắt, rất ít khi nhìn thấy người đẹp mắt như vậy.”

Lý Xuyên nhìn tôi cười: “Thằng nhóc cậu, chắc không mê rồi chứ?”

“Xuyên tử, cậu mua nhà mới ở Tây thành. Cái căn hộ này cũng bỏ không, có thể để cho tôi không?” Tôi mở miệng nói với Lý Xuyên.

“Thằng nhãi cậu, được thôi!” Lý Xuyên vỗ bả vai tôi một cái.

Tôi tiếp nhận căn hộ đó từ Lý Xuyên, quả thật giống như Xuyên tử nói, ở đối diện, cũng không có cơ hội gặp mặt.

Không ngờ cô bé mà tôi tiện tay giúp đỡ lại là em gái của người đó, sau khi biết được tin tức này trong thang máy, tôi về đến nhà liền mượn cớ ấn chuông nhà bọn họ. Còn chưa ấn chuông, cửa đã mở ra, cậu ấy mặc váy bước ra ngoài, hơi ăn diện, cậu ấy trông càng thêm đẹp mắt. Không biết thế nào, tôi cảm thấy phút chốc cậu ấy trông thấy tôi có chút bối rối, vội vàng đẩy tôi ra, lại đạp lên chân tôi một cái. Cao gót nhọn, giẫm lên mu bàn chân, tôi không nhịn được la đau.     

Cúi đầu nhìn, phát hiện một đoạn dây vải, là của cậu ấy. Tôi vươn tay kéo cậu ấy lại, “Xẹt” một tiếng, tôi căng thẳng lực tay lớn xé rách váy cậu ấy.

“Thật xin lỗi!” Tôi vội vàng xin lỗi.

Sắc mặt cậu ấy đỏ rực, không biết là tức giận, hay là thẹn thùng, cả ánh mắt cũng đỏ ngầu.

Ngay lúc tôi cảm thấy cậu ấy sắp cho một bạt tai đến, cậu ấy che quần áo, vội vàng chạy đi. Tôi thuận tay nhét đoạn dây vải vào trong túi.

Váy, cậu ấy là “cô ấy”, chẳng lẽ là nữ sinh? Nhưng lần trước tóc cậu ấy không dài như vậy, hơn nữa chiều cao đó đối với nữ sinh mà nói cũng quá cao rồi.

Tôi thử thăm dò tán gẫu với em gái cậu ấy, nghe ý trong đó, cậu ấy thật đúng là nữ, phỏng chừng tình cờ hóa trang thành nam, chắc là có chút bí mật không muốn người ta biết ha. Tôi thích là con người cậu ấy, nam nữ không quan trọng, cậu ấy là nữ, thì càng tốt hơn, chúng tôi có thể trở thành gia đình, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu ấy.

Tôi nghĩ đến vui vẻ, em gái cậu ấy lại nói cho tôi biết một chuyện làm cho tôi đau đớn: “Bả bị người ta bao nuôi!”

Tại sao, rốt cuộc là tại sao? Tôi cảm thấy thuần khiến tựa đóa bách hợp như cậu ấy, không giống như bị người ta bao nuôi, nói không chừng là có nỗi khổ tâm nào đó, có thể cậu ấy giả trang thành nam sinh, cũng là bởi vì làm một nữ sinh không có cảm giác an toàn gì. Tôi vẫn thường xuyên mang chút đồ qua nhà bọn họ, muốn gặp được cậu ấy, cũng muốn tìm hiểu cậu ấy, nếu cậu ấy không muốn cho người khác biết cậu ấy thường xuyên cải trang thành nam sinh, thì tôi cứ giả bộ không biết vậy!

Tôi muốn cứu cậu ấy thoát khỏi biển khổ, tôi nói với em gái cậu ấy tôi muốn bao nuôi cậu ấy. Vạn vạn không ngờ được, cậu ấy lại chính miệng nói với tôi cậu ấy là nam. Một khắc kia, nội tâm tôi tựa hồ có ngọn núi ầm ầm sụp đổ.

Tôi không có cách nào chấp nhận được, cậu ấy sao lại là nam sinh chứ? Rõ ràng ôn nhu như vậy, rõ ràng đáng yêu như vậy… Trong đầu tôi chồng chéo hình ảnh cậu ấy nam trang, cậu ấy nữ trang. Vốn tôi tiếp nhận cậu ấy là nam, sau đó phát hiện cậu ấy là nữ, bây giờ cậu ấy lại nói mình là nam. Đêm dài đằng đẵng, tôi ở trên giường không ngủ được. Lăn qua lộn lại, từ đêm tối nằm đến ban ngày, ban ngày nằm đến đêm tối, một mực suy nghĩ sao cậu ấy rốt cuộc lại lừa gạt tôi. Không biết nằm mấy ngày, bụng một hồi vang dội, tôi mới nhớ là người cần phải ăn cơm, ngọ nguậy trên cái giường, cả người nhẹ bẫng, không có sức lực.

Cuối cùng tôi nghĩ thông suốt, bất kể cậu ấy là nam hay nữ, tôi vẫn thích cậu ấy, thích nụ cười đó của cậu ấy, ánh mắt có thể chăm chú nhìn bạn, thích sự ôn nhu kiên nhẫn của cậu ấy. Tôi đột nhiên lại nghĩ, cậu ấy lúc nam lúc nữ như vậy, chẳng lẽ là sở thích của người bao nuôi cậu ấy, cậu ấy nhất định là bị cái gì uy hiếp? Vừa nghĩ như vậy, cậu ấy khẳng định là nữ rồi.

Khoảnh khắc kia khi cậu ấy cho tôi nụ cười rực rỡ, tôi cảm thấy chuyện tệ hại rồi. Quả nhiên cậu ấy kéo tôi không thèm ngẩng đầu đi về phía nhà vệ sinh, còn đóng cửa lại. Lập tức giam cầm tôi chỗ bồn rửa tay. Rõ ràng tôi cao hơn cậu ấy, cường tráng hơn cậu ấy, giờ phút này, lại cảm giác tôi nhỏ bé hơn cậu ấy thật nhiều. Ánh mắt của cậu ấy vẫn nhìn tôi, là ánh mắt chăm chú mà tôi tha thiết mơ ước, tôi không nhịn được nhìn lại cậu ấy, chỉ sợ bỏ qua một chút biểu cảm của cậu ấy.

Tỉnh lược N chữ.

Tôi vừa tự thoa thuốc cho mình, vừa hồi tưởng tình huống xảy ra trong nhà vệ sinh. Cảm giác vừa tốt đẹp, vừa đau khổ.

Cậu ấy thế mà lại hôn tôi, cậu ấy rốt cuộc nghĩ gì vậy? Nhớ lại nụ cười của cậu ấy, cậu ấy đã sớm biết tôi thích cậu ấy rồi ha? Cậu ấy vẫn luôn trêu đùa tôi, chỉ là bởi vì thấy có một thằng đàn ông si mê cậu ấy, cảm thấy đùa vui?

Tôi bắt đầu có chút oán hận, tôi biết là không nên như vậy, nhưng tôi vẫn oán cậu ấy, tôi không khống chế được tâm tình của mình. Tôi thật muốn đánh cậu ấy, nghĩ định ngày nào đó đi hẻm nhỏ bịt túi vải lên cậu ấy.    

Tôi không muốn gặp cậu ấy, nhưng lại muốn đi gặp cậu ấy. Sau khi thấy cậu ấy, nội tâm vừa vui mừng lại oán trách, tại sao tôi còn muốn đi tìm cậu ấy.

Đến nhà cậu ấy mấy lần, số lần thấy cậu ấy càng nhiều, tôi phát giác tôi không hận nổi, cho dù cậu ấy đùa bỡn tôi, tôi vẫn thích cậu ấy.

Tôi đồng ý giúp cậu ấy diễn nhân vật trong một vở kịch, lúc tập luyện, cậu ấy thay vai nữ chính diễn mẫu đọc thoại, nói với tôi: “Hùng Hùng, tôi yêu anh, tôi không quan tâm nguyền rủa gì cả, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh.”

Một khắc kia, tôi thật cho là cậu ấy đang nói với tôi. Phục hồi lại tinh thần, tôi cảm thấy mất mát sâu sắc, nói với bọn họ tôi hơi mệt, đi trước.

Đứng ở ven đường, tôi còn đang suy nghĩ những chuyện xảy ra những ngày qua, đột nhiên có một đôi tay ôm chặt lấy eo tôi.

Tôi thuận theo cánh tay trên eo nhìn sang, là cậu ấy.

“Anh làm cái gì vậy? Không thấy đèn đỏ à, đi vội làm cái gì?” Cậu ấy buông tôi ra, tức giận đẩy mạnh lên ngực tôi, giọng điệu nói chuyện rất gấp gáp.

Sức lực cậu ấy đẩy tôi, đối với tôi mà nói rất nhỏ, thân thể tôi không nhúc nhích. Tôi nhìn cậu ấy, trên trán cậu ấy mang theo mấy giọt mồ hôi, thở dốc cũng có chút gấp. Cậu ấy đuổi theo tôi đến đây ư?

Người xung quanh rất nhiều, đều đang nhìn chúng tôi. Cậu ấy quét mắt nhìn đám người xung quanh, rồi kéo tôi rời đi, đến một nơi không có ai cả.

Cậu ấy buông tôi ra, dựa lên thân cây, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống người cậu ấy, lá cây bị gió thổi phát ra tiếng “xào xạc”. Hai tay cậu ấy che mắt, lồng ngực lúc lên lúc xuống, hít thở thật sâu.

“Chu Húc Hùng ơi là Chu Húc Hùng, tôi nên bắt anh làm làm thế nào đây? Anh đối với tôi như gần như xa, anh nói anh thích tôi, nhưng anh lại trốn tránh tôi. Nếu như anh không thích tôi, thì tại sao anh lại muốn đến trêu chọc tôi?” Từng chữ từng câu chậm rãi phát ra từ miệng cậu ấy. Nhưng hợp lại chung với nhau, sao tôi vẫn không hiểu được vậy?

Ngực tôi buồn rầu, cứ như có ai đó thả một tảng đá thật lớn trong lòng tôi.

“Anh không biết tôi thích anh sao? Biểu hiện của tôi còn chưa rõ sao?” Cậu ấy buông bàn tay che mắt ra, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, cố gắng chớp chớp mắt.

Dựa vào ưu thế chiều cao, hai mắt đỏ bừng của cậu ấy rơi vào trong mắt tôi. Tôi há miệng ra, muốn nói điều gì, cổ họng lại giống như bị nhét một khúc xương cá không phát ra được lời nào.

“Anh nói, tôi phải làm sao đây? Tôi nên làm cái gì? Chu Húc Hùng, tôi, Diệp Nhã Thanh, thích anh, Diệp Nhã Thanh thích Chu Húc Hùng, thích đến nỗi, vừa nghĩ đến tên anh, tim lại âm ỉ đau, như bị tảng đá chèn lên thở không được. Nếu như anh chẳng qua thấy trêu đùa tôi như vậy, cảm thấy thú vị khi nhìn tôi sốt ruột vì anh, vậy thì van cầu anh bỏ qua cho tôi đi!” Cậu ấy nói xong lời này, xoay người định rời đi.     

Cậu ấy không thấy ánh mắt tôi, nếu như cậu ấy thấy ánh mắt tôi, cậu ấy nhất định có thể biết được tâm tình của tôi.

Khi tôi nghe thấy cậu ấy nói câu sau cùng, tôi biết, nếu như tôi không làm gì cả, cậu ấy sẽ rời khỏi tôi.

Tôi kéo tay cậu ấy, tôi không biết nói thế nào, làm thế nào để biểu đạt tâm tình của tôi. Nâng cằm cậu ấy lên, rồi hôn tới. Lúc đầu, cậu ấy rất khiếp sợ, nhưng rất nhanh, cậu ấy và tôi đều trầm mê trong nụ hôn này.

Tôi nghĩ tôi không cần nói gì cả, từ trong nụ hôn này, cậu ấy hẳn biết là tôi yêu cậu ấy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.