Anh Trai Tôi Và Bạn Trai Của Anh Ấy

Chương 9: Bí mật của anh tôi phơi bày ánh sáng



Tôi đặc biệt xin trường nghỉ một ngày, định mang ba mẹ đi dạo phố, nhưng bọn họ lại muốn đến trường của tôi với anh xem thử. Tôi chỉ đành dẫn họ đến trường. Trường học rất lớn, nơi có thể đi rất nhiều, tôi tận lực dẫn họ vòng quanh những nơi vắng vẻ của trường, chủ yếu là tôi không muốn để ba mẹ nhìn thấy mấy cái hội hậu viên ở trường của anh tôi, còn cả mấy cái quảng cáo của vở kịch đội kịch anh tôi. May là, đi dạo một hồi, mẹ đã hô mệt, muốn về nhà. Chúng tôi vừa lúc đi đến một cổng phụ bên hông trường học, đang chuẩn bị đi ra ngoài. Mới vừa thở phào một hơi, trái tim lập tức giật thót lên: hỏng bét, gần cái cổng này có cửa hàng của ông anh, nếu đi ra ngoài, dựa theo tính tình của mẹ tôi, mẹ nhất định sẽ đòi đi vào.

Còn chưa kịp ngăn cản, mẹ tôi đã chỉ về phía cửa hàng của anh tôi, nói: “Bên kia thật náo nhiệt, cửa hàng trang trí cũng rất đặc biệt, chúng ta qua bên kia xem chút đi.”  

“Mẹ bọn nhỏ à, em không phải thấy mệt, muốn về nhà sao? Chúng ta đi về đi!” Ba không đồng ý với mẹ nói.

“Đúng đó ạ, đúng đó ạ, chúng ta mau về thôi!” Tôi lập tức phụ họa với lời giảng đạo của ba.

“Kỳ quái, cửa hàng đáng yêu như vậy, thế mà con không muốn đi? Thật không hợp với hành động bình thường của con.” Lời nói của tôi khiến mẹ nghi ngờ, càng củng cố quyết tâm muốn qua xem của mẹ.

Cả tôi và ba đều không ngăn được mẹ tôi, không thể làm gì khác hơn là đi đến cùng mẹ, một đường ngắn ngủn này, tôi bước đi thật thấp thỏm.

“Ba, nơi này nam dừng bước đó!” Mắt thấy sắp đến gần cánh cửa của cửa hàng, có thể cản được một người thì cứ cản. Tôi đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của ba mẹ quái dị, hơn nữa còn dừng lại không đi, ngẩng đầu xuôi theo tầm mắt của họ nhìn lại, vừa hay nhìn thấy anh tôi cứng đờ đứng trước cửa hàng. Đoán chừng ổng mới vừa tiễn khách ra khỏi cửa hàng, ngẫu nhiên thì đụng phải ba mẹ tôi luôn.

Mẹ lôi ba xoay người rời đi, đi không nhanh lắm, tôi không dám đuổi theo, không thể làm gì khác hơn là đi phía sau bọn họ. Vừa lúc hình như có thấy được khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng của ba, giờ thì từ phía sau còn có thể thấy được cái tai đỏ bừng của ba, hẳn là ba giận không nhẹ.

Vừa về đến nhà, ba đã “rầm” một phát giam mình trong thư phòng. Nhân tiện nói một chút, nghe ba mẹ muốn đến đây, anh đã dọn dẹp lại thư phòng một chút cho ba mẹ ở.

Lúc này, tôi và mẹ đang ở trong phòng khách mặt đối mặt nhìn nhau.

“Mẹ, mẹ không muốn nói gì sao?” Tôi đặc biệt cảm thấy kỳ quái với thái độ của mẹ tôi, mẹ đây coi như là cách làm văn minh?

“À, không có gì để nói, hồi anh con còn bé, cũng thường xuyên bị mẹ cho mặc đồ thành con gái, đến khi nó lên tiểu học mới đổi đồ của nó lại thành đồ con trai, chắc là con quên rồi, hồi con còn bé còn bám theo nó gọi chị ơi đấy! Mẹ còn mang theo hình anh con mặc đồ con gái hồi còn nhỏ nè.” Mẹ một bộ thản nhiên nói.      

“Sao con không nhớ rõ?” Trên đầu tôi treo một giọt mồ hôi, “Cho nên mẹ cảm thấy ảnh hồi nãy rất bình thường?”

“Chả có gì để nói, đẹp mắt là được.” Mẹ nở nụ cười, “Hơn nữa anh con mặc thành con gái cũng quá sức xinh, con còn kém xa anh con, thật là sinh sai bọn con rồi. Nếu lớp da kia của anh con dính trên người con thì tốt quá rồi.”

“Rầm” một tiếng đẩy cửa vang lên, cắt đứt bầu không khí thật vất vả mới hòa hợp được giữa tôi với mẹ.

“Em xem đi, em xem mấy thứ này đi, còn ra thể thống gì?” Thì ra là ba tìm ra được trong thư phòng vài tấm hình anh tôi mặc đồ nữ mình tự thiết kế. Không thể không nói anh tôi mặc đồ nữ, chụp mấy tấm làm duyên làm dáng cứ như minh tinh quảng cáo ấy.

“Trông đẹp lắm mà!” Mẹ mới nhìn thoáng qua, liền vơ đoạt hết tất cả hình.

“Em!” Ba đồng thời giận dữ, ngồi trên tay vịn của ghế sa lon thở dốc.

“Được rồi mà, ông già này, đừng quá tức giận, con gái lớn không dùng được, con trai thì càng đừng để ý đến, anh nhìn con trai từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng quan tâm đến chúng ta, lần này như vậy, hẳn là nó cũng biết mình đang làm gì, chúng ta phải tin tưởng nó. Thời buổi luôn luôn thay đổi, tụi nó cũng là kết quả của thời đại này. Huống chi bọn mình cũng già rồi, không có nhiều sức lực trông nom đến mấy thanh niên này.” Mẹ đi qua vỗ vỗ lưng ba, vừa xuôi khí cho ba, vừa ôn tồn khuyên giải ba.

“Aizz, anh mặc kệ vậy. Già rồi, không nên giận nhiều.” Xem ra, ba vẫn nghe vào tai những lời của mẹ. Quả nhiên vẫn là mẹ lợi hại. Mặc dù ba có hơi cổ hủ, nhưng thật ra ba rất dễ nói chuyện, thái độ làm người cũng không phải là quá cố chấp.

Đến buổi tối anh tôi trở về, mặc dù ba vẫn không nói lời nào với anh tôi, nhưng thái độ với anh tôi không còn tức giận như lúc mới về đến nhà nữa. Anh tôi thấy thái độ này của ba, cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà trên bàn cơm còn có Chu Húc Hùng ở đó, thấy có người ngoài, mọi người cũng không thể làm cho không khí quá cứng ngắc, dần dần, ba tôi cũng bỏ qua chuyện này luôn.

Sau khi ăn xong nói chuyện phiếm, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi mẹ: “Nếu như hôm nay anh con không phải là thích giả gái, mà là đồng chí thì làm sao?”     

“Vậy còn có thể sao nữa? Con mẹ chứ sao. Đúng không, anh già?” Mẹ cười ha ha, còn chọc chọc vào cánh tay của ba.

“Hừ!” Ba không nói gì, tôi cảm thấy ba cúi thấp đầu dường như suy nghĩ gì đó.

Thái độ như vậy thật không biết là thật hay giả. Aizz, hy vọng anh tôi đừng để chúng tôi có lúc phải lựa chọn.

Không biết anh tôi nghĩ thế nào, chú gấu hàng xóm kia đối với anh tôi bộ dạng muốn cong không cong, anh tôi lại là ai đến cũng không từ chối. Thật đúng là phiền não mà.

Ngày thứ ba, mẹ và ba trở về, lúc gần đi, ba vẫn có chút khó chịu với anh tôi, nhưng mở miệng thì bảo anh tôi nhớ chăm sóc mình tốt hơn, xem ra ba ba vẫn rất yêu thương con mình.

Ba mẹ trở về, công việc ở trường đột nhiên nhiều hơn, gần đây ở trường có một đêm đoàn thể, mỗi câu lạc bộ đều phải trình bày một tiết mục, đội kịch bọn tôi cũng không ngoại lệ, anh tôi tập hợp cả câu lạc bộ tập diễn vở kịch cải biên Người đẹp và Quái vật. Hiện giờ kịch bản nhân vật đều đã sắp xếp xong xuôi, vừa lúc thiếu một quái vật. Trong đội kịch nữ sinh chiếm đa số, được vài tên nam sinh thì lại không đảm đương nổi nhân vật quái thú tràn ngập mị lực bạo ngược như vậy. Ông anh đang ở trong phòng phiền não, đêm đoàn thể sắp sửa đến rồi, thời gian tập luyện rất gấp, mỗi nhân vật đều đã thuộc lời kịch, chỉ còn thiếu quái vật này nữa thôi. Trùng hợp lúc này, Chu Húc Hùng vừa qua nhà tôi chơi, đã bị tôi kéo đến trước mặt anh tôi: “Anh, quái vật gấu đen anh muốn nè.”

“Chính xác!” Anh tôi vừa nhìn thấy Húc Hùng, hai mắt tỏa sáng, bắt lấy cánh tay ảnh vò ấn một trận, “Sao anh lại không nghĩ tới Hùng Hùng có thể đóng nhân vật này chứ. Ghi cho em một công lớn.”

Chu Húc Hùng bị anh tôi làm cho mặt ứa ra khói hồng, tâm thần hoảng hốt đồng ý. Tiếp theo anh tôi liền bắt đầu bận rộn, cho ảnh một phần lời thoại, còn đo kích cỡ của ảnh, chuẩn bị thiết kế một bộ đồ cho ảnh. Phục trang diễn viên của đội kịch cũng là do anh tôi tự tay đích thân làm ra, anh tôi là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, ổng cảm thấy chỉ khi đạo cụ trang phục hoàn mỹ, diễn viên mới có thể diễn được tinh thần theo như trong kịch bản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.