Ánh Trăng Cũ Trong Thời Gian

Chương 12



Edit: Yananan

Hà Từ Từ không có hứng thú lắm với những chuyện này. Hơn nữa, tính cách của cô cũng không thích xuất hiện ở nơi như thế, nên cô không nghĩ tới việc tham gia vào bất kỳ câu lạc bộ nào đó. Nhưng những người bạn cùng phòng của cô rất nhiệt tình, họ đều đi tham gia những câu lạc bộ. Không còn cách nào khác, cô bị cô nàng Lâm Thanh THuần kéo tham gia câu lạc bộ làm vườn. Nhưng mà việc đó cũng đơn giản vì chỉ cần đưa lệ phí gia nhập vào câu lạc bộ, ngày thường thì cũng không có những hoạt động bắt buộc.

Khi ra khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ, Hà Từ Từ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng Lục Giản Hi, anh đứng khuất trong một đám người, không dễ nhìn ra, nhưng nhìn thoáng qua cô vẫn nhận ra anh. Vì vậy, không nói hai lời, cô muốn đi theo anh, dù sao trường học cũng lớn như vậy hiếm khi gặp được anh. Lâm Thanh Thuần nhìn thấy liền nhanh chóng túm lấy cô nói: “Cậu đi đâu vậy!”

“Tớ….à tớ đi xem cái này một chút, các cậu đi đi, không có việc gì đâu.” Nói xong xoay người vội chạy đi, để lại các bạn cùng phòng đứng sững sờ.

Chị Đại dụi dụi mắt: “Không đúng! Tớ cảm thấy trưởng phòng ngủ bọn mình có gì kì lạ?”

Lâm Thanh Thuần nói: “Tớ không biết, chẳng lẽ cậu ấy nhìn thấy người quen?”

“Người quen hả? Tớ không có nghe cậu ấy nói cậu ấy quen người bạn nào trong trường!” Chị Đại lắc đầu, thôi không nghĩ nữa, nếu nghĩ thì sẽ tốn nhiều tế bào não lắm.

Hà Từ Từ nhìn bóng dáng càng ngày càng gần mà mỉm cười.

Đúng là anh rồi!

Anh dường như lại cao thêm, và lưng anh vẫn thẳng như vậy. Chắc hẳn anh đi cùng với bạn cùng phòng của anh. Bọn họ đang nói chuyện với nhau về cái gì đó, cô nghe không rõ.

Hà Từ Từ lặng lẽ đi theo sau họ ba mét, cố gắng không biến mình có dáng vẻ kỳ quái nào.

Cho đến khi trở lại khu sinh hoạt, cô nhìn thấy anh đi vào ký túc xá nam sinh, thì cô mới quay về.

Cuộc sống các ngày tiếp theo vẫn cứ tiếp tục như bình thường, ngày nào cũng chạy đi chạy lại trong ký túc xá, lớp học, nhà ăn, và thỉnh thoảng đi ăn liên hoan cùng với các bạn cùng phòng khi có thời gian rảnh rỗi.

Mãi đến một ngày vào lúc nửa đêm, Hà Từ Từ tỉnh dậy, thấy Chu Đình đang vùi mình trong chăn bông và khóc nức nở.

Tất cả mọi người đều đã ngủ vào ban đêm, phòng ngủ rất yên tĩnh, bất cứ ai đang thở đều có thể nghe thấy rõ ràng. Vì vậy, tiếng nức nở kìm nén của Chu Đình dễ dàng lọt vào tai Hà Từ Từ.

“Đình Đình, cậu bị sao vậy?” Hà Từ Từ hỏi khẽ.

Chu Đình có lẽ không ngờ rằng Hà Từ Từ sẽ thức dậy vào lúc này, nên ngay lập tức không nói gì.

Sau khoảng một phút, cô lại nghe thấy tiếng Chu Đình mở miệng, giọng cô ấy có chút đau khổ: “Từ Từ, cậu có thời gian không?”

Hà Từ Từ suy nghĩ một chút, sau đó đi xuống giường, thuận tiện lấy một chiếc áo khoác choàng lên người. Chu Đình cũng xuống giường, hai người đi ra ban công.

Lúc này, đêm đã hơi se lạnh, gió mùa thu từng đợt từng đợt thổi qua khiến Hà Từ Từ không khỏi run cầm cập.

Con đường xi măng trước khu ký túc xá, nối dài từ đầu này đến đầu kia, vắng tanh, không có một bóng người. Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu xuống đường, trên bãi cỏ, đồng thời còn kết hợp với ánh trăng, để lại trên mặt đất một vài bóng đen to nhỏ.

Hà Từ Từ nhẹ nhàng đóng cửa ban công, cố gắng không đánh thức người bên trong đang ngủ. Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt Chu Đình có chút mờ mịt, nhưng nước mắt trên mặt cô nàng lại rất rõ ràng.

Giọng cô ấy khàn khàn: “Cậu biết bạn trai của tớ đúng không? Cái người mà lúc khai giảng cậu đã nhìn thấy anh ta.”

“Ừm.” Không chỉ gặp nhau vào ngày khai giảng mà cô còn thấy Chu Đình đi ăn cùng bạn trai trong căng tin vài lần sau đó.

Chu Đình nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt dường như không tập trung, cô ấy nói ngắn gọn: “Chúng tớ quen nhau từ hồi cấp ba, anh ta theo đuổi tớ trước. Vốn dĩ tớ không muốn tìm bạn trai sớm như vậy. Nếu ba mẹ tớ biết chuyện đó, chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng khi đó, ngày nào anh ta cũng đưa tớ về nhà, mang đồ ăn sáng cho tớ, thực sự đối xử rất tốt với tớ. Lúc tớ tức giận, anh ta sẽ không tức giận, vẫn trước sau như một, lặng lẽ đi sau tớ, không bao giờ thay đổi. Sau đó anh ta từ từ chậm rãi khiến tớ cảm động, rồi tớ đồng ý ở bên cạnh anh ta.

Thời cấp 3, anh ta vốn dĩ luôn đối xử rất tốt với tớ, nhưng không hiểu lý do vì sao mà khi lên đại học, anh ta bỗng như trở thành một con người khác, đánh mất đi sự nhiệt tình mà anh ta dành cho tớ trước đây, dần dần trở nên lạnh nhạt, chúng tớ cũng dần ít giao tiếp hơn. Tớ đã nhiều lần thấy anh ta đi ăn với các cô gái khác, và thậm chí đôi khi có những hành động thân mật. Mỗi lần tớ hỏi, anh ta đều nói rằng tớ nhìn lầm và ghen tuông bừa bãi, nhưng trong thâm tâm tớ luôn có cảm giác rằng mình không thể sai được.

Hôm nay tớ gặp lại anh ta đang cùng một cô gái, tay trong tay và tỏ ra thân thiết. Tớ theo dõi bọn họ hồi lâu rồi không kìm được nên lao đến hỏi anh ta. Cuối cùng, cậu biết anh ta nói cái gì không? Anh ta lại có thể nói trước mặt cô gái đó rằng chúng tớ đã chia tay từ rất lâu rồi! Còn bảo tớ đừng quấy rầy anh ta nữa, sẽ khiến anh ta cảm thấy bực mình! Sau đó, anh ta kéo cô gái đi, và lúc đó, tớ có thể nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét trong mắt anh ta.

Tớ thực sự không hiểu, tất cả con trai đều hay thay đổi như vậy sao? Hôm trước anh ta còn ôm tớ và gọi tên tớ rất thân mật, hôm sau lại có thể tra hỏi tớ như kẻ thù. Tối nay tớ gửi WeChat để hỏi anh ấy có chuyện gì đang xảy ra, kết quả là anh ta nói rằng chia tay đi, anh ta mệt rồi. Sau đó, khi tớ gửi lại tin nhắn cho anh ấy, tớ phát hiện ra rằng anh ta đã xóa bạn bè với tớ.”

Chu Đình nói một mạch, nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt.

Hà Từ Từ không biết phải nói gì nên im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Tớ chưa từng yêu đương, nhưng tớ rất thích một người. Tớ biết cảm giác thích một người như thế nào, và thật sự rất khó để từ bỏ. Tớ biết cậu chắc chắn sẽ rất đau khổ, dù ai gặp được chuyện này đều sẽ rất đau khổ. Nhưng đó không phải lỗi của cậu mà là lỗi của anh ta vì đã phản bội cậu trước. Nếu anh ta đã làm như vậy rồi, nghĩa là anh ta không còn xứng đáng với tình yêu của cậu nữa. Anh ta đã đưa ra lựa chọn, thì cậu cũng nên có sự lựa chọn của riêng mình, đừng để bản thân sau này phải hối hận vì trái tim yếu mềm của mình lúc này. “

Nhìn thấy Chu Đình càng lúc càng khóc òa lên, Hà Từ Từ nghĩ rằng có lẽ cô thật sự đã lầm tưởng rằng việc an ủi người khác thật sự là thế mạnh của cô.

“Tớ biết tớ không nên thích anh ta nữa. Anh ta đã làm chuyện như vậy rồi, nhưng dù sao thì tớ cũng thích anh ta nhiều năm như vậy. Lúc đầu, trước đó, tớ chưa bao giờ có loại tình cảm với anh ta, cứ thế mà sâu đậm dần theo thời gian. Những năm tháng thanh xuân này, tớ thực sự đã tập trung vào anh ta quá nhiều, và không thể nào quên được tất cả những điều này ngay lập tức. Có lẽ tớ cần một khoảng thời gian để quên đi điều này. ” Chu Đình đưa tay lên lau nước mắt trên mặt.

Hà Từ Từ cúi người và ôm cô nàng: “Sẽ ổn thôi, từ từ rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.” Con gái là người dễ đánh mất bản thân trong mối quan hệ tình cảm và rồi trở nên thấp kém, nhưng chúng ta sinh ra đã không phải thấp kém. Nếu không có cái gọi là tình yêu, thì làm sao có thể cúi đầu đi vào bụi trần.

Người nghe lén bên trong có lẽ không thể chịu đựng thêm được nữa, cô ấy mở cửa ban công và ôm Hà Từ Từ đang ôm Chu Đình đang khóc thút thít khiến cho người đang ở cõi thần tiên, chưa đáp xuống mặt đất như Hà Từ Từ sợ hãi.

Đó không phải là Chị Đại sao!

“Người này quả thật là một tên cặn bã, hoàn toàn là thằng cha cặn bã! Anh ta là máy bay chiến đấu (*) trong số những kẻ cặn bã! Anh ta nghĩ mình là ai? Những nam sinh theo đuổi đại mỹ nữ nhà chúng ta trải dài từ đây đến các trường đại học khác. Nếu không phải vì anh ta, thì cậu đã sớm tìm được người tốt hơn thế, ai cần cái loại người bánh xe như anh ta chứ! Đúng là thằng tra nam không biết xấu hổ!” Chị đại chống nạnh, vẻ mặt đều là “Giận”. Bộ dáng dữ dằn của cô nàng trái lại chọc cười Chu Đình.

Chú thích (*)

Chu Đình lau đi những giọt nước mắt trên mặt: “Tớ chưa bao giờ tức giận về chuyện như vậy, sao cậu lại tức giận cơ chứ? Thôi, đừng tức giận, tớ không phải loại người không thể vượt qua. Như lời Từ Từ đã nói, vào một ngày nào đó, tớ sẽ thoải mái trở lại, nói không chừng sẽ sớm mà thôi.”. Sau đó, cô ấy mỉm cười, Hà Từ Từ nghĩ rằng nụ cười với đôi mắt đỏ hoe và nụ cười chân thành của cô ấy thực sự rất quyến rũ, và cô ấy nhất định sẽ tìm thấy chàng trai tốt hơn trong tương lai, bởi vì Chu Đình xứng đáng để có một người như vậy.

Ba người vừa vào phòng ngủ liền phát hiện Lâm Thanh Thuần cũng đã tỉnh dậy, cô đang  nheo mắt nhìn khó hiểu,lẩm bẩm nói: “Sao các cậu đều không ngủ?”

Chị đại vỗ đùi kể hết sự tình cho Lâm Thanh Thuần nghe. Lúc này, bốn người cùng ở một phòng ngủ đều có chung một kẻ thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.