Lúc Hà Từ Từ chuẩn bị đứng dậy, thì không cẩn thận làm rơi một cây bút chì xuống đất. Khi cô mới vừa cong lưng xuống nhặt, thì có một cánh tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhặt cây bút lên.
Nhấc đầu lên liền thấy mặt cậu ấy ở khoảng cách gần. Làn da nhẵn đến nỗi có thể so sánh với các bạn nữ, khoảng cách cô với cậu ấy gần như vậy, thế nhưng không thể tìm thấy lỗ chân lông nào trên mặt cậu.
Cậu đưa cây bút, Hà Từ Từ nhanh chóng nhận lại, kết quả là không cẩn đụng phải đầu ngón tay hơi lạnh của cậu. Dường như trong nháy mắt, lỗ tai cô bỗng chốc đỏ lên, trái tim cũng không thể chịu nổi, đập loạn xạ, cảm giác rung động từ lồng ngực thẳng tới màng tai.
Trong lòng không ổn, nhưng cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói ra lời cảm ơn.
“Không có gì.” Tiếng cậu vẫn ấm áp như vậy, giống như suối nước trong veo chậm rãi rót vào trong lòng cô khiến trái tim cô gợn sóng, bấp bênh. Trái tim vốn trống rỗng nay dường như bị nhét đầy.
Trở lại lớp 1/ 6, Hà Từ Từ ngồi vào chỗ ngồi của mình, giơ tay sờ lỗ tai, nó thực sự nóng hổi.
“Này, Từ Từ cậu bị làm sao vậy? Tại sao lỗ tai cậu đều đỏ thế?” Mục Dao cảm thấy có chút nghi hoặc.
“Không có việc gì, không có chuyện gì hết.” Hà Từ Từ bình phục tâm tình của mình, thu dọn lại đồ vật, bắt đầu chuẩn bị về nhà.
____________
Thời gian học tập luôn đặc biệt trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã từ mùa thu sang mùa xuân xong rồi lại tới mùa thu, Hà Từ Từ bây giờ đã tiến vào năm hai cấp hai. Một năm trôi qua, vì bản thân không lơ là học tập, nên mỗi lần thi cử đều đảm bảo vị trí thứ hai, không ai có thể lay chuyển.
Mà bạn nam kia luôn hạng nhất, vẫn duy trì khoảng cách không thể với tới được.
Mỗi lần thi cử, khi phát bài thi xuống, Hà Hữu đều sẽ lẳng lặng nhìn bóng dáng cậu ấy. Hình dáng lưng cậu rất đẹp, mảnh khảnh nhưng không hề gầy yếu, còn có thể nhìn thấy phần xương bả vai hơi nhô ra trong áo thun màu trắng.
Những lúc ở các hoạt động ngoại khóa ở trường cũng gặp được cậu. Hay là thời gian luyện tập, mỗi khi như thế này, Hà Từ Từ không tự chủ nhìn về phía cậu, cũng có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng cậu trong một đám người.
Đôi khi, Hà Từ Từ cũng có mong muốn: Nếu lớp 1/ 6 cùng ở một dãy hành lang với lớp 1/1 thì cô có nhiều cơ hội nhìn cậu rồi.
Đáng tiếc là không có điều đó xảy ra…
Học sinh năm nhất (*) không bị bắt buộc học tiết tự học vào buổi tối, ở lại cũng là do sự tự nguyện, nên Hà Từ Từ sau khi học xong tiết cuối buổi chiều liền đi về nhà học bài. Đối với cô mà nói hiệu suất học ở nhà với học ở trường giống nhau, không có điểm khác biệt gì cả.
(*) tương đương với lớp 7 bên Việt Nam.
Nhưng khi vào năm hai (*), nhà trường bắt đầu yêu cầu học sinh học tiết tự học vào buổi tối, với mục đích là chuẩn bị cho năm ba và kì thi trung khảo (**) sắp tới.
(*) tương đương với lớp 8 bên Việt Nam.
(**) Kì thi trung khảo = kì thi tuyển sinh.
Bởi vì nhà trường không cung cấp chỗ ở, nên tiết tự học vào buổi tối kết thúc không muộn lắm, khoảng 8 giờ rưỡi sẽ kết thúc và đặc biệt có xe buýt đưa đón học sinh nếu có nhu cầu. Hà Từ Từ với Vương Ngạn Thần đi xe buýt về nhà, Mục Dao thì có ba mẹ thay phiên nhau lái xe đưa đón mỗi ngày, vì vậy cô nàng không cần đi về bằng xe buýt cùng với bọn họ, ngoại trừ những dịp ba mẹ có việc.
Hôm nay Hà Từ Từ cùng Vương Ngạn Thần mới vừa ngồi xuống thì nhìn thấy một bạn nam lên xe. Bởi vì bên trong xe không có bật đèn, chỉ có dựa vào đèn đường bên ngoài đang tỏa nguồn ánh sáng mỏng manh, mới có thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong.
Nhưng Hà Từ Từ đã nhận ra cậu trong nháy mắt. Không ngờ cậu cũng ngồi xe buýt về nhà. Cậu dừng lại phía trước bên trái cô, và ngồi vào chỗ ngồi trước mặt cô.
Có thể mơ hồ nhìn thấy phần tóc trên đỉnh đầu của cậu ấy.
Sau khoảng hai mươi phút xe chạy, cậu xuống xe. Hà Từ Từ nhìn ven đường cậu đi, trong lòng bỗng sinh ra mong muốn xuống xe đi cùng cậu trên đoạn đường này, ý nghĩ đó khiến cô giật mình.
“Người vừa ngồi trước mặt cậu hình như là Lục Giản Hi lớp 1/1 đó!” Vương Ngạn Thần đột nhiên mở miệng khiến cho cô đang mơ mộng đến chín tầng mây quay về.
“Lục Giản Hi?”
“Chính là người luôn được thành tích xếp hạng đứng trước cậu đó, nghe nói nhà cậu ta có tiền, hình như là Lục gia giàu nhất số một số hai ở thành phố chúng ta. Lục gia mà cậu từng nghe qua ấy…” Vương Ngạn Thần nói cái gì sau đó, Hà Từ Từ cũng không nghe, mà ở trong lòng lẩm bẩm cái tên Lục Giản Hi này.
Lục Giản Hi, thì ra cậu ấy tên là Lục Giản Hi. Hà Từ Từ chưa từng có ý định chú ý hoặc là dò hỏi tên của cậu, mà tên “Lục Giản Hi” này cô đã từng nghe qua vô số lần.
Các bạn học trong lớp từng nhiều lần bàn luận về người này. Trước đây, cô lại không có để ý quá, và đã từng nghe thầy giáo dạy Toán nói rằng môn toán của Lục Giản Hi lớp 1/1 rất tốt. Nhưng nghe một chút rồi thôi chứ không để trong lòng. Mọi người đều chỉ nói Lục Giản Hi như thế nào, hoặc là người hạng nhất như thế nào, nhưng lại không bao giờ nói người hạng nhất Lục Giản Hi là người như thế nào.
Vì thế, cô trước nay không dám gắn tên Lục Giản Hi với cái danh hạng nhất toàn trường.
Hà Từ Từ còn nhớ rõ Lâm Sâm Mộc đã từng kêu cậu là “A Hi”, không ngờ cậu chính là Lục Giản Hi.
Thì ra chính là cậu, thì ra đây là cậu, thì ra chính bản thân mình đã từng nghe qua nhiều tin tức cậu như vậy. Hà Từ Từ không biết vì cái gì mà trong lòng bỗng cảm thấy có chút chạnh lòng. Không biết bản thân cô đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội có liên quan tới chuyện của cậu rồi…
Một số tình cờ hội tụ với nhau sẽ tạo ra duyên phận đẹp đẽ. Song Hà Từ Từ cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Lục Giản Hi có lẽ được gọi là nghiệt duyên (*). Nếu không tại sao lại bỏ lỡ nhiều đến như vậy. Qua một năm, mới biết được tên cậu, mới đem cái tên Lục Giản Hi gắn kết với cậu một cách chặt chẽ.
(*) nghiệt duyên: số phận chí chóe, không hợp với nhau.
Cô đột nhiên cảm thấy hận bản thân mình vì quá ngu ngốc. Kỳ thật xem như là khuyết điểm lớn nhất của bản thân. Từ nhỏ đến lớn, đã có vô số lần thất bại do sự ngu ngốc này. Trước kia không cảm thấy có cái gì, vì mỗi người luôn có ưu điểm lẫn khuyết điểm, cái này không có gì để bàn cãi. Thế này thì mới công bằng chứ.
Nhưng bây giờ, Hà Từ Từ lại cảm thấy hối hận tại sao mình lại không sửa lại khuyết điểm này sớm hơn một chút, tại sao mình không nỗ lực, cố gắng trải nghiệm trở nên tốt hơn, tại sao mình lại có một khuyết điểm như vậy, và còn có nhiều nghi vấn khác nữa.
Đáng tiếc rằng việc một người muốn sửa lại khuyết điểm bản thân là một điều không dễ dàng, đặc biệt đã có sẵn khuyết điểm này từ lúc sinh ra như cô. Chỉ còn cách tự bản thân tìm tòi, sau đó thay đổi một cách chậm rãi.
Nhưng mà cuộc sống về sau còn rất dài, Hà Từ Từ cũng biết mình không nên “nhớ mãi không quên” chuyện này, thậm chí đối với người khác đây chỉ là chuyện cỏn con, không có gì đáng nói.
Trên con đường trưởng thành, mỗi người đều sẽ gặp được một số chuyện khiến bản thân phải khắc sâu trong ký ức, đến mức không thể quên dù đã qua rất nhiều năm, hơn nữa có khả năng sẽ khắc ghi cả đời. Sẽ có chút hối hận, nhưng đã làm việc gì thì cũng không thể bù đắp lại được nữa.
Có lẽ chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được nỗi buồn và sự bất lực trong đó. Tình yêu thầm kín, nhỏ bé. Những việc đó có thể đến được cũng có thể mất đi, và nó luôn có thể nở ra những bông hoa nồng nàn nhất trong trái tim của mỗi người yêu thầm, đẹp một cách mạnh mẽ và cảm động. Chỉ cần có những chuyện liên quan đến người ấy, dù nhỏ đến đâu cũng có thể trở thành sự kiện lớn, và những chi tiết nhỏ nhất cũng có thể khiến bạn vui vẻ hay thất vọng.
Mỗi người yêu thầm có lẽ đều là một vị tướng sĩ đơn độc trong thế giới của riêng mình. Một người cười, một người khóc, một người đi qua ngàn sông núi trong lòng người khác, không ai có thể biết được những chuyện trong lòng mình lại có thể quan trọng hơn việc thở hàng ngày.
Hà Từ Từ không biết tại sao mình lại thích Lục Giản Hi. Có thể vì lời nói ấm áp của cậu đã đánh thẳng tới nội tâm hằng năm không bao giờ gợn sóng của cô, hoặc cũng có thể chính là bóng dáng không bao giờ biến mất, luôn xuất hiện trước mắt cô khiến cô muốn đồng hành và chia sẻ với cậu ấy.
Dường như cô vẫn muốn gọi loại tình cảm này là “Nhất kiến chung tình.”