Ánh Trăng Cũ Trong Thời Gian

Chương 8



Edit: Thiên Lam

Cả ba người họ vẫn đang ăn cùng nhau vào buổi trưa. Hà Từ Từ ngẩng đầu thì thấy Lục Giản Hi và Lâm Sâm Mộc đang lải nhải không ngừng bên cậu ấy.

“Từ Từ, cậu biết không, Lục Giản Hi mới vừa đi ngang qua, cậu ta học cùng lớp với tớ và Vương Ngạn Thần đó. Nhưng điểm của cậu ta như học kỳ trước chỉ có thể xếp cuối cùng trong lớp chúng tớ, và tớ không biết sau này điểm cậu ta có cải thiện hay không hay là càng ngày càng kém.” Mục Dao lại bắt đầu nói tới vấn đề nên đến chỗ nào chơi vào ngày quốc khánh.

Thì ra cậu ấy vẫn đang học lớp trọng điểm nên chắc mấy kỳ thi sau này cũng không tệ lắm đâu, Hà Từ Từ thầm nghĩ.

Chỉ là, các lớp ban xã hội ở tầng bốn, và các lớp ban tự nhiên ở tầng hai và ba, tức là khoảng cách giữa lớp 10/12 và lớp 10/3 là tầng bốn và tầng hai. Hà Từ Từ cảm thấy chính bản thân mình không có khả năng đi ngang qua cửa sổ của người cô thích mỗi ngày.

Người bạn cùng bàn mới của cô là Tống Gia Điềm, một cô gái rất dịu dàng, thường xuyên khiến Hà Từ Từ liên tưởng về cậu. Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, đây sẽ là bạn cùng bàn của cô trong hai năm rưỡi tới. Đối với điều này, Hà Từ Từ rất hài lòng.

Những ngày sau đó trôi qua nhanh hơn, mỗi ngày, cô đều giống như một cỗ máy lặp lại động tác đi học, tan học, làm bài tập, đọc sách, chuẩn bị trước nội dung và ôn tập bài hôm nay học.

Cơ hội gặp lại cậu càng ngày càng ít. Cậu dường như cũng không có lên sân thượng. Ít nhất Hà Từ Từ cũng chưa từng gặp lại cậu ở đó, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng bỏ lỡ. Nhưng Hà Từ Từ đã hình thành thói quen đi dạo mỗi khi sau giờ thi, như thể cô đã đi trên con đường cậu đã từng đi và hít thở bầu không khí mà cậu đã từng hít thở.

Dù sao đi nữa, Hà Từ Từ cũng sẽ nghe tin tức về cậu ấy từ Mục Dao. Mỗi khi vào lúc này, cô đều cảm thấy may mắn có một cô bạn thân luôn lảm nhảm và luôn đi nghe ngóng tình hình như Mục Dao.

Nghe nói thành tích kỳ thi của cậu mỗi lúc một sa sút, và lần nào giáo viên cũng gọi cậu lên văn phòng để nói chuyện, nhưng cuối cùng thì chẳng có tác dụng gì.

Nghe nói rằng ngày nào cậu cũng ngủ trong lớp, không làm bài tập và không nghe lời thầy giáo trên lớp khiến thầy tức giận đến mức đi ra khỏi lớp.

Nghe nói rằng cha mẹ của cậu đã được gọi đến trường, nhưng họ đã đánh nhau một trận trong văn phòng, khiến các giáo viên sợ hãi không dám thuyết phục họ.

Nghe nói rằng bố mẹ cậu ấy đã ly hôn.

Nghe nói rằng……

Cứ như vậy cuộc sống lớp 11 của Hà Từ Từ chính thức chấm dứt và bắt đầu lớp 12 của cô.

Ngay sau khi khai giảng bắt đầu, Mục Dao lại đến nói chuyện phiếm về Lục Giản Hi với cô.

Đối với điều này, Hà Từ Từ vừa vui vẻ vừa buồn bã. Vui vẻ khi biết nhiều tin tức hơn về cậu ấy và buồn khi người khác có thể thoải mái nói về gia đình cậu.

Để tránh cho người khác nghe thấy cuộc đối thoại của bọn cô, Mục Dao thấp giọng nói: “Để tớ nói cho cậu biết, tớ nghe nói ba của Lục Giản Hi lớp tớ cưới một bà mẹ kế! Đây là một bạn thuộc tầng lớp giàu có trong lớp tớ nói. Gia đình cậu ta cũng làm ăn lớn, chắc không sai đâu. Này, chẳng lẽ những kẻ có tiền đều là bộ dạng như thế này sao? Vừa giàu lên đã lừa gạt bỏ rơi cô vợ tào khang (*). Tớ còn nghe nói bà mẹ kế kia thậm chí còn dẫn theo một đứa em trai cho Lục Giản Hi, hình như chỉ kém cậu ta vài tuổi … “

Chú thích (*)

Hà Từ Từ nghĩ rằng có lẽ cô đã biết tại sao cậu lại trở thành như bây giờ. Đối với một cậu thiếu niên chưa đủ trưởng thành, khi đối mặt với những chuyện như thế này thì sẽ luôn mất đi khả năng phán đoán chuyện đúng sai, sự việc này là điều bình thường. Vì thế cậu đã chọn sai cách. Bởi vậy chuyện đó sẽ ảnh hưởng xấu đến cuộc sống và học tập của cậu. Nếu chuyện đó rơi vào chính bản thân cô, e rằng nó sẽ không tốt hơn cậu bao nhiêu.

Sau đó, mọi thứ dường như trở nên tồi tệ hơn.

Xếp hạng của Hà Từ Từ trong mỗi kỳ kiểm tra đều ổn định và nằm trong top 20 của lớp xã hội, nhưng cô nhận thấy rằng điểm của cậu ngày càng giảm. It nhất thì cậu vẫn nằm trong top 200 ở học kì trước, nhưng học kỳ này nó đã tụt xuống ngoài top 200.

Lớp tự nhiên có tất cả hơn 400 người, lớp trọng điểm có chưa đến 200 người, điểm của cậu không tốt lắm, ít nhất là ở lớp trọng điểm.

Hà Từ Từ biết rằng dù có nóng vội thế nào cũng vô ích, dù sao đây cũng là cuộc đời của người khác, thế giới của người khác, giữa cậu và bản thân cô gần như không có điểm giao cắt.

Vì vậy, dù thế nào đi nữa, cô cũng chỉ có thể sống cuộc sống của chính mình.

Và cuộc sống của người khác, cô không thể thay đổi, hay là không có cách nào để thay đổi.

Thỉnh thoảng, Hà Từ Từ vẫn nhìn thấy cậu ở nhà ăn, ở sân thể dục, trên đường …

Chỉ là cô không bao giờ gặp lại cậu trên sân thượng nữa, và cô cũng không còn thấy hình dáng cậu ấm áp như trước.

Cậu luôn tỏ ra không vui, ngủ không ngon giấc, đôi mắt luôn có quầng thâm và lông mày luôn nhíu chặt lại.

Luôn luôn vội vã bước đi, luôn luôn là cuộc gặp gỡ thoáng qua.

Để nói rằng điều không thể đạt được nhất trên thế giới này, Hà Từ Từ nghĩ rằng có lẽ là thời gian.

Thời gian cho chúng ta từ một đứa trẻ chập chững đến giai đoạn thiếu niên thiếu nữ, và sau này, những thiếu niên thiếu nữ ấy trở thành người có gia đình.

Lớp 11 trôi qua nhanh chóng, kì thi đại học cũng đang đến gần.

Trong năm sau, hầu như tất cả mọi người đều bắt đầu học tập chăm chỉ, Hà Từ Từ cũng không dám buông lỏng.

Tuy nhiên, vào thời điểm căng thẳng như vậy, trong trường đã xảy ra một chuyện lớn, đồng thời khiến Lục Giản Hi được cả trường biết đến.

Một buổi sáng thứ hai của tháng chín

Ngay khi học sinh trong trường chuẩn bị trở lại lớp học sau khi chạy bộ, phát hiện trước mặt có người đang tranh cãi, bọn học sinh đều dũng cảm đi xem. Đối với loại sự việc này, dục vọng “ông bà tám” của mọi người hình như sẽ dâng trào lên.

Thấy mọi người phía trước tập trung ở một chỗ gây nên tình trạng tắc nghẽn đường đi, nên Hà Từ Từ và cô bạn cùng bàn của cô – Tống Gia Điềm, đi đường vòng trở lại lớp học.

Sau đó, các bạn học lần lượt quay lại, từng người một bàn tán sôi nổi, Hà Từ Từ nghe thấy hình như họ đang nói về Lục Giản Hi, nên cô bước tới và hỏi.

Bạn cùng lớp đã rất ngạc nhiên khi nghe Hà Từ Từ Không biết chuyện đó: “Cậu thật sự không biết sao? Tất cả học sinh lớp chúng ta đều đến xem! Là Lục Giản Hi học lớp ba, cậu ta vừa mới cãi nhau với ba cậu ta ở trường học chúng ta. Nhưng tớ muốn nói rằng điều đó là quá không phù hợp. Đánh con của mình ở nơi công cộng trong trường là không tốt, với lại giáo viên chủ nhiệm bên cạnh cũng không có can ngăn!”

“Đánh cậu ấy?” Hà Từ Từ không biết cậu bị đánh có nghiêm trọng hay không nên không khỏi lo lắng.

“Đúng vậy, mặt của cậu ta sưng lên, khóe miệng còn chảy ra máu!”

“Chảy máu, chảy… ra máu …” Hà Từ Từ lẩm bẩm. Đột nhiên, cô muốn nhìn thấy cậu, cho dù chỉ là một cái nhìn từ xa.

Nghĩ như vậy, cô lập tức hành động. Vừa đặt đồ trong tay xuống, cô liền xoay người rời đi, bạn học vội vàng hỏi cô tại sao lại đi, Hà Từ Từ phải tìm lý do qua loa để chuồn đi.

Khi đến cửa lớp 3, cô thấy lớp học hơi ồn ào, đám đông chen chúc nhau, cô cũng không biết cậu ngồi ở đâu.

Sau đó, Vương Ngạn Thần nhìn thấy Hà Từ Từ đứng ở ngoài phòng học, liền bỏ mặc các anh em của mình chạy ra ngoài: “Từ Từ, sao cậu lại ở đây? Có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của cậu ta có vẻ có chút vui mừng, Từ Từ có chút bối rối nên cô không phát hiện ra.

Tất nhiên cô không thể nói là không có việc gì, nhưng cô cũng không thể nói ra sự thật.

Vì vậy, Hà Từ Từ chỉ có thể nói: “A…thực ra…. tớ thực ra đến đây để tìm Dao Dao.”

Cậu ta có vẻ hơi thất vọng nhưng vẫn cười nói: “Được rồi, tớ sẽ gọi cho cậu.” Sau đó, cậu ta xoay người bước vào lớp.

Một lúc sau, Mục Dao đi ra, chạy đến khoác tay cô: “Từ Từ, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?” Hỏi xong, không đợi Hà Từ Từ trả lời, cô lại bật chế độ buôn chuyện: “Đúng rồi! Cậu cũng đã biết chuyện về Lục Giản Hi lớp tụi tớ. Tớ nghĩ nếu chuyện như thế này xảy ra với tớ, tớ sẽ không thể chấp nhận được. Một người ba không bao giờ có thể đánh con mình ở nơi công cộng! Chưa kể trong trường học! Hơn nữa lại đánh cậu ta nặng như vậy, tớ không dám nhìn luôn á. Cậu nói xem tại sao có một người ba nhẫn tâm vậy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.