Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ

Chương 2: Thời Gian..



Thời gian ngày càng trôi nhanh, Doãn Ny cũng dần lớn lên ra dáng của một người thiếu nữ. Da trắng, môi đỏ, thân hình mảnh mai yếu đuối khiến ai cũng muốn che chở.

Hạ Diên vẫn vậy, vẫn luôn một mực ở bên cạnh cô từng bước từng bước cùng cô trưởng thành.

Chỉ là cô vẫn luôn có một bí mật được chôn kín trong tận sâu bên trong tim của mình. Cô thích Hạ Diên, thích từ rất lâu, thích từ cái lần đầu tiên cô thấy anh khóc..

Nhưng mà làm sao đây? Cô có lẽ sẽ không bao giờ được đáp trả tình cảm đó. Tình cảm của cô đơn giản chỉ là yêu thầm..

Mà yêu thầm thì làm gì được đáp trả?

Cô cũng nhiều lần cùng anh thong thả đi bộ về nhà, cô nhớ không lầm lần đầu tiên cô nói thích anh là từ khi cô học lớp 5.

Lúc đó cô đã dùng hết dũng khí của mình, nhắm chặt hai mắt, mạnh dạn nói:

"Anh Diên Diên, Ny Ny thích anh. Cực kì, cực kì thích anh. Anh Diên Diên có thích em không?"

Lúc đó, Hạ Diên chỉ đơn giản là bật cười. Tay kia còn đang xách cặp cho cô nên anh dùng tay còn lại xoa mạnh đầu của cô:

"Ny Ny, bây giờ em vẫn còn nhỏ chưa thể biết thích một người là như thế nào. Anh xem em là em gái, tình cảm của chúng ta cũng chỉ là anh em. Anh cũng thích Ny Ny nhưng mà là kiểu thích của anh trai dành cho em gái."

Khi nghe câu nói đó khiến cô cảm thấy thất vọng, cô biết tình cảm của cô đối với anh không phải là tình cảm em gái dành cho anh trai đơn thuần.

Tình cảm cô dành cho anh chính là tình cảm của một một người nữ dành cho một người mình thương cơ..

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để làm cô bỏ cuộc, cô lại tiếp tục cùng anh đi đến những năm tháng đẹp nhất để lại những kỷ niệm sâu sắc nhất.

Lần thứ hai cô tỏ tình anh cô tỏ tình với anh chính là vào năm cô học lớp 8. Lúc này, cô cũng chỉ là vu vơ hỏi anh một câu:

"Anh Diên Diên, hôm nay mẹ của anh đã nói rằng lớn lên em rất hợp làm vợ anh."

Hạ Diên nghe xong có vẻ rất khó chịu, anh nhíu chặt mày giọng hơi cáu kỉnh:

"Mẹ anh nói bậy, chúng ta chỉ là anh em."

Hôm đó, cô một mình đi về nhà trong sự buồn bã đến cả Doãn Sâm thường ngày bận học hành cũng có thể nhìn ra được.

Tối hôm đó, cô coi như mạnh dạn tag Hạ Diên vào trong một bài viết share về một câu chuyện yêu thầm đang hot trên mạng.

Nhưng điều làm cô sốc hơn nữa chính là Hạ Diên như vậy lại gỡ thẻ cô tag anh còn hủy luôn theo dõi của cô.

Cả thế giới của Doãn Ny ngày hôm đó chính thức sụp đổ. Tối hôm đó, Doãn Ny khóc như mưa đến gần sáng mới có thể chợp mắt.

Doãn Sâm từ đầu tới cuối rõ ràng là biết chuyện, anh ấy cũng không nỡ nhìn em mình cứ như vậy.

Doãn Sâm chính là người đầu tiên được Hạ Diên nói cho biết về việc anh sắp đi du học.

Lúc đó, Doãn Sâm nhíu mày tay kẹp điếu thuốc giọng khàn đặc hỏi:

"Còn em tao thì sao?"

Hạ Diên nhướn mi nhìn thẳng về phía trước bình thản nói:

"Mày biết mà tao với em ấy từ trước tới giờ chưa từng vượt quá hai từ anh em."

Doãn Sâm khi đó đã rất tức giận mà đánh nhau với Hạ Diên một trận lớn. Anh em vì thế mà cũng từ mặt.

Doãn Sâm chính là không muốn ai coi thường em gái của anh ấy. Từ nhỏ đến lớn con bé đều luôn được bao bọc bây giờ khi hiểu được một chút chuyện yêu đương lại đau khổ như vậy.

Liên tiếp những ngày sau đó, Doãn Ny cũng vui vẻ cố gắng an ủi chính mình. Cô tin chắc chỉ cần kiên trì mọi thứ đều sẽ được như ý nguyện của cô.

Điều cô không ngờ chính là khi cô được Doãn Sâm cho hay tin anh sắp đi du học. Mà điều càng khiến cô tuyệt vọng hơn chính là anh chưa từng nói về việc này cho cô biết..

Khi vừa nghe tin, Doãn Ny làm ầm lên khóc lóc ầm ĩ một mực đòi chạy sang nhà Hạ Diên hỏi cho ra lẽ mặc kệ sự ngăn cản của Doãn Sâm.

Hôm đó mưa rơi rất đó, nó làm ướt cả quần áo của cô còn có..ướt lòng.

Cô đứng trước cổng cầu xin bảo vệ:

"Chú, chú cho con gặp anh Diên Diên đi chú."

Thấy cô đáng thương, bảo vệ cũng vào để nói lại với Hạ Diên. Anh một mặt cũng không có tí cảm xúc nào đứng dậy.

Anh đi xuống lầu không quên cầm theo hai cây dù đi ra ngoài, anh đi đến trước mặt cô đưa dù ra che cho cô:

"Sao lại đến ngay lúc này? Em không thấy trời đang mưa sao? Có muốn thử sức khỏe của mình cũng không biết lựa ngày sao?"

Mặt Doãn Ny tái nhợt vì lạnh, môi mấp máy khó khăn hỏi:

"Anh sắp đi du học sao?"

Hạ Diên cũng không hiện lên một tia cảm xúc nào, chỉ đơn giản gật đầu nhàn nhạt nói:

"Đúng vậy, là ngày mai."

Sấm trời trời cũng như hiểu được lòng của cô mà đánh một tiếng lớn làm vang khắp bốn phương.

Hạ Diên cũng lo nên nói:

"Mưa to lên rồi, anh có mang dù cho em mau về đi đừng có đứng ở đây như vậy."

Doãn Ny cũng không còn lời gì để nói, cô xoay người đi về cây dù anh đưa cô cũng không nhận mà chỉ vô thức đi về.

Hạ Diên nhìn cô đôi mắt khẽ rung lên nhưng anh vẫn xoay người ra lệnh cho bảo vệ đóng cổng.

Đêm hôm đó, Doãn Ny cũng không thèm ăn cơm chỉ nằm trên giường khóc, hôm sau cũng chẳng ra khỏi phòng cả trường cũng không muốn đi.

Ngày Hạ Diên đi, mẹ Doãn cũng rủ cô ấy đến sân bay để tiễn Hạ Diên đi. Gõ cửa phòng cả buổi Doãn Ny cũng chỉ nhận được một câu.

"Mẹ đi đi, con không khỏe!"

Mẹ Doãn cũng chỉ biết đứng ở ngoài lắc đầu mà xoay người đi xuống lầu. Khi xe của ba mẹ Doãn vừa đi xa, Doãn Ny từ trên lầu đứng nhìn qua khe cửa sổ trong phòng lại bật khóc.

Lòng cô bây giờ đau đến nỗi chỉ muốn chết ngay bây giờ. Khi trở về, cô có rời khỏi phòng để tìm nước uống.

Ba mẹ Doãn ở bên ngoài lại xôn xao nói chuyện với nhau:

"Bà thấy con bé đi chung với Hạ Diên không?"

Mẹ Hạ gật đầu, buông ly trà trên tay xuống:

"Tôi có hỏi chị nhà bên đó, chị ấy nói đó là bạn gái của con trai bà ấy. Chúng nó bảo là muốn đi du học cùng nhau."

Bỗng nhiên, ly nước trên tay bị cô làm rơi xuống sàn. Những mảnh vỡ của chúng bay tứ tung bắn lên chân cô khiến nó bị một vết xước lớn.

Ba mẹ Doãn nghe thấy tiếng vỡ lại hoảng sợ chạy vào bên trong bếp. Doãn Sâm chạy từ trên lầu xuống lo lắng cho cô.

Mẹ Hạ lật đật đi kiếm hộp sơ cứu vết thương, Doãn Sâm bế cô ra khỏi đóng mảnh vỡ đó.

Ba Doãn nhìn chân bị thương của con gái mình mà đau lòng nói:

"Sao con có thể bất cẩn như thế hả? Kẻo không may vết thương đâm sâu hơn thì sao?"

Doãn Ny cụp máy không nói gì, sau khi mẹ Doãn băng bó xong liền bỏ chạy lên phòng khóa cửa lại.

Sau hôm đó, cô vẫn luôn nhốt mình trong phòng. Hết ba Doãn xong đến mẹ Doãn hay phiên nhau đến vẫn không thể khuyên can.

Cho đến một ngày, mẹ Doãn đang ngồi uống trà lại nghe trên phòng cô có tiếng đập phá.

Mẹ Doãn hốt hoảng chạy lên, cửa lại bị khóa trái bà vội vã gọi người làm mang theo chìa khóa dự phòng lên.

Mở cửa phòng ra làm Doãn Ny ngồi giữa đóng bình hoa bị vỡ nát. Trên bàn tay chảy máu do mảnh vỡ đâm sâu vào.

Mẹ Doãn sợ hãi vội vã chạy lại đỡ Doãn Ny lên giường. Hô lớn gọi người dọn dẹp và kêu Doãn Sâm gọi bác sĩ đến.

Mẹ Doãn ngồi bên cạnh ôm lấy Doãn Ny. Cô ôm mẹ Doãn tựa vào ngực mẹ khóc, khóc đến giọng cũng không cất lên nổi, đôi mắt sưng húp, miệng vẫn luôn nhẩm đi nhẩm lại một câu:

"Hạ Diên, tại sao lại làm như vậy? Tại sao.."

...****************...

⇔《Truyện Gốc Nằm Tại Noveltoon Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》

⇔《Tim + Theo dõi + 1bong hoặc vote cho bọn tớ nhaaa. Tốc độ ra chương sẽ tùy vào mọi người tương tác nhiều hay ít á nên mọi người đừng xem chùa nha tụi tôi bị buồn á.》

⇔《 Cus & Juu Rất Cảm Ơn Mọi Người Đã Ủng Hộ. Mãi Yêu ❤》




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.