Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 1: Viên kẹo



Quản Hướng Đồng gọi cho Hứa Giảo Bạch, điện thoại trong túi áo rung lên, Hứa Giảo Bạch ngừng tay, anh không định nghe máy nhưng học sinh đã hăng hái nói: "Thầy ơi, thầy có điện thoại kìa."

Thế là anh đành dừng tay lấy điện thoại ra, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu: "Thầy ra ngoài nghe điện thoại, các em tiếp tục làm bài." Nói rồi anh bước ra khỏi lớp, cửa chưa khép hẳn bên trong đã ồn ào náo loạn, Hứa Giảo Bạch thành quen, ấn nút nghe.

Bên kia chẳng thèm chào hỏi đã nhảy bổ vào: "Ông đang ở đâu?"

"...Phòng tranh."

"Mau xin nghỉ một ngày về nhà đi, không thì đi đâu cũng được!"

Hứa Giảo Bạch cúi đầu nhìn sàn nhà: "Sao thế?"

"Ai da." Quản Hướng Đồng vỗ đùi, người người tấp nập ra vào quán cơm, cậu ta lau vầng trán ướt mồ hôi: "Ông không muốn gặp Quý Hoành đúng không?"

Lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này...

Hứa Giảo Bạch chớp mắt, hôm nay là ngày oi bức nhất trong năm, vài giọt mồ hôi đọng trên chóp mũi anh, lông mi đen nhánh, làn da trắng ngần, bàn tay thon dài dính chút bột chì xam xám, giữa tiếng ve kêu râm ran và hơi nóng trong không gian, anh hé miệng chẳng nói nên lời.

"Quý Hoành tới tìm ông đó, không muốn gặp nó thì ông nên về nhà, hoặc là tránh đi chỗ khác." Quản Hướng Đồng tỉnh bơ bán đứng bạn thân, về hẳn phe Hứa Giảo Bạch.

Hứa Giảo Bạch hỏi: "Cậu ta tới làm gì?"

Quản Hướng Đồng đột nhiên không vội vàng nữa, kể lại đầu đuôi: "Hôm nay bên đó cũng họp lớp... không ngờ là Quý Hoành đến, có người thấy nó thì nhắc tới ông, bảo bây giờ ông dạy vẽ ở phòng tranh."

Hứa Giảo Bạch tựa lưng vào bức tường trắng ngẩng đầu lắng nghe, cảm nhận hơi lạnh lan sau lưng, tròng mắt nâu nhạt lướt qua bóng cây lay động in trên vách tường. "Nhiều chuyện thế."

"Đúng đúng," Quản Hướng Đồng tán thành, âm thanh nhỏ dần: "Quý Hoành hỏi tôi ông đang ở đâu... Ông cũng biết lúc bé tôi ở đối diện nhà nó, chưa bao giờ đánh lại nó, nó hỏi một hồi, tôi mụ đầu lỡ khai hết rồi."

Hứa Giảo Bạch yên lặng, mãi mới phun ra ba chữ: "Đồ phản bội." Giọng anh có chút bướng bỉnh, phát âm mềm mại, âm sắc hơi lạnh, cứ như giọt nước trong veo rơi trên lá, chẳng bao lâu thì trôi tuột đi. Mà thực ra là nghe giống trẻ con cãi nhau hơn.

"Aiz tôi nói hết rồi, chẳng biết nó có tới tìm ông thật không." Quản Hướng Đồng nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nó có vẻ rất ngạc nhiên khi biết ông là thầy giáo."

Hứa Giảo Bạch không lên tiếng, khóe miệng cong cong, da trắng tóc đen, cả người mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, màu mắt không đậm, biểu cảm trên mặt mới chớm thay đổi đã bị anh cụp mắt che giấu.

"Không sao, cậu ta không vào được." Anh nói, âm thanh lạnh lẽo vắng vẻ, cúp máy cất điện thoại, mở cửa vào lớp, đám trẻ con nghịch ngợm nhanh chóng yên tĩnh lại.

Ở đây toàn thiếu niên mười sáu mười bảy, cái tuổi tràn đầy sức sống, mấy đôi mắt nhìn về phía anh, anh cũng nhìn lại.

Đám trẻ này sợ anh, lập tức cúi đầu ra vẻ bận rộn vẽ vời.

Tiết trời khô nóng, phòng học chỉ có hai cái quạt trần phe phẩy, Hứa Giảo Bạch đi dọc từng hàng rồi dừng lại đằng sau một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, thấy Hứa Giảo Bạch nhìn, bàn tay cô nhỏ cứng lại, lòng khẩn thiết cầu mong thầy nhanh chóng rời đi. Hứa Giảo Bạch chẳng hề hay biết, anh vốn không xem tranh của học trò, hai mắt tùy ý nhìn xung quanh, lưng cô gái nhỏ đổ mồ hôi, đưa bút cẩn thận từng li từng tí, hy vọng mình không lỡ tay làm sai chỗ nào.

Hứa Giảo Bạch ít nói ít cười, lúc không có tiết chỉ ngồi trong văn phòng nhắm mắt nghỉ ngơi. Các học sinh nữ rất thích anh, thích gương mặt dù không cười vẫn vô cùng đẹp đẽ của anh, làn da láng mịn, chân mày lá liễu nhàn nhạt vừa phải, nhìn ai cũng chỉ liếc một cái không hơn, kể cả khi nói chuyện cũng thế. Nhưng anh có điểm rất dễ thương, đó là lúc nào cũng mang đủ vị kẹo bên mình, cách Hứa Giảo Bạch ăn kẹo khá kỳ lạ, anh sẽ nghiêm túc bóc kẹo, há miệng đặt kẹo lên đầu lưỡi rồi ngậm lại, giấu viên kẹo bên quai hàm làm má phồng lên, sau đó cuốn nó ra giữa miệng miết hai lần, nhai răng rắc một mạch đến khi hết thì thôi.

Ngoài cửa sổ có âm thanh gì đó, học sinh ló đầu xem: "Thầy ơi, hình như bên ngoài có người."

Hứa Giảo Bạch nhìn theo, không thấy gì, anh cất bước: "Thầy ra ngoài xem, các em giữ trật tự."

Ra đến sảnh, hơi nóng hầm hập càng rõ rệt, bàn tay Hứa Giảo Bạch lạnh ngắt, bốn mùa đều vậy, anh đưa tay lên chắn nắng, gió nóng xao động lá cành, trong sân chỉ toàn bóng cây.

Vai trái bỗng bị ai đó đụng vào, anh quay đầu, có tiếng người nói từ bên phải: "Sao cậu vẫn dễ lừa thế?"

Hứa Giảo Bạch tưởng mình có thể bình thản đối diện, thế nhưng anh vẫn không kiềm được mà thay đổi sắc mặt, dịch sang trái một bước, anh nhìn rõ người trước mắt.

Dường như không có gì thay đổi, chỉ là Quý Hoành cao hơn một chút, vai rộng hơn một chút, gương mặt góc cạnh hơn một chút. Hai mắt y vẫn tinh tường, tươi cười không suy chuyển.

Hứa Giảo Bạch hỏi: "Cậu vào đây kiểu gì?"

Quý Hoành thoải mái đáp: "Trèo tường."

Hứa Giảo Bạch ngẩn người.

Quả thực là chuyện Quý Hoành có thể làm, từ lâu lẩu lầu lâu rồi, y vẫn luôn làm ra những chuyện kỳ lạ vô lý.

"Cậu tới làm gì?"

"Đến gặp bạn học cũ, không được à?" Quý Hoành nói, mắt đảo quanh cổ áo Hứa Giảo Bạch, lại còn đưa tay chạm vào mảng xương quai xanh nho nhỏ lộ ra sau cổ áo.

Hứa Giảo Bạch như bị bỏng, vội vàng lùi về sau, không giấu được hoảng loạn trong mắt, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh xanh rồi nhìn đến gương mặt người kia: "Tôi không học cùng lớp với cậu."

Quý Hoành hạ tay xuống: "Không sao, tôi với Quản Hướng Đồng cũng không."

Không chờ Hứa Giảo Bạch hiểu ra ý y nói, Quý Hoành híp mắt, lớp mặt nạ rực rỡ xán lạn xuất hiện một vết nứt, đôi mắt như rắn độc vờn quanh Hứa Giảo Bạch: "Thằng nhãi đó báo trước cho cậu rồi chứ gì? Bây giờ hai cậu thân nhau quá nhỉ?"

Hứa Giảo Bạch không biết phải nói gì, từ trước đến giờ Quý Hoành vẫn thế này, rõ ràng y là người sai, đang yên đang lành bỏ đi biệt tích rồi lại đường đường chính chính quay về, chẳng thèm giải thích một câu.

Hứa Giảo Bạch không phải người biết ăn nói, anh không nói gì, dùng sự im lặng bày tỏ bất bình.

Bỗng nhiên Quý Hoành yên tĩnh lại, đường nhìn dừng trên mảng da thịt lộ ra sau cổ áo kia. "Lần này về tôi không đi nữa."

Hứa Giảo Bạch hỏi: "Liên quan gì đến tôi?"

Quý Hoành nở nụ cười: "Thì tôi nói vậy thôi, nói một tí cũng không được à, sao cậu độc đoán thế, hửm?"

Hứa Giảo Bạch không thích ngữ điệu thân mật này, cứ như thể họ hẵng còn khăng khít. Nhưng không phải, kể từ ngày mưa ấy, trong bầu không khí ẩm ướt âm u, kể từ giây phút hàng mi run run của thiếu niên chạm vào gò má người kia, kể từ khi đó đã không còn nữa rồi.

Dường như Quý Hoành đã quên sạch hết thảy, chỉ có mình anh nhớ kỹ, nhớ một lần là nhớ rất nhiều năm.

Đột nhiên Hứa Giảo Bạch không muốn đứng cùng Quý Hoành nữa, mắt anh mờ đi. "Tôi rất ổn, cậu xem xong thì đi đi."

Quý Hoành bắt được cổ tay anh, lấy từ trong túi ra thứ gì đó, tiếng ve kêu hòa cùng tiếng gió, viên kẹo màu đỏ chiếu vào đáy mắt.

"Há miệng."

Viên kẹo mang hơi ấm, dinh dính ngòn ngọt nhẹ nhàng chạm vào môi, vừa nếm thử đã bị hất ra, rơi xuống đất vỡ vụn.

Quý Hoành hỏi: "Giận đến độ không thèm ăn kẹo luôn hả?"

Không phải giận, Hứa Giảo Bạch nghĩ, anh có quyền gì mà giận, họ chưa bao giờ là gì của nhau, chỉ mình anh đơn phương yêu thích Quý Hoành, đã từng thích, cực kỳ thích, nguyên một quyển sổ ký họa dày toàn là hình y.

"Quý Hoành, cậu đừng trêu đùa tôi nữa." Âm thanh của Hứa Giảo Bạch cuối cùng cũng dậy sóng. "Đã sáu năm rồi, tôi không còn gì để giận cả."

Quý Hoành dừng lại một chút: "Nói dối."

Hứa Giảo Bạch lắc đầu, cổ tay bị siết đến đau đớn, ngẩng lên nhìn người đàn ông không còn ý cười, lòng anh thảng thốt, dường như anh vừa quay trở lại sáu năm trước, Quý Hoành mặt mày lem luốc cười tinh quái, máu đỏ và tiếng khóc than, tất cả cùng lóe lên trước mắt.

Có thứ gì đó chen vào trong miệng, vừa ngọt vừa mặn, là kẹo và ngón tay.

"Ngậm vào cho tôi." Quý Hoành hầu anh tận răng vẫn không quên ra lệnh, âm thanh trầm thấp, xác định kẹo đã nằm giữa lưỡi anh mới chịu thu tay. "Không được nhả ra."

Hứa Giảo Bạch cắn chặt hàm răng, cổ họng tràn ngập vị ngọt, những hình bóng trước mắt dần tản đi, không còn thiếu niên đầy mùi máu năm xưa, chỉ có thân hình người đàn ông cao lớn tối tăm.

Quý Hoành tiến đến chắn bên người anh: "Sao học sinh của cậu hư thế? Víu cửa sổ hóng hớt cái gì?"

Lúc này Hứa Giảo Bạch mới hoàn hồn, phản xạ đẩy viên kẹo vào trong má để nói chuyện: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"

"Muốn thăm cậu mà." Quý Hoành sờ đầu anh, "Nói mấy lần cậu mới tin đây?"

Hứa Giảo Bạch nhắm mắt: "Tùy cậu." Tất nhiên là anh không tin, không có lý do gì để tin hết. Họ đâu quá thân thiết, chỉ năm lớp 11 ấy mới có giao tiếp, chẳng được bao lâu thì đã chia xa.

Trở về phòng học, đám học sinh tò mò nhìn chằm chằm người đi sau anh. Hứa Giảo Bạch hơi khó chịu, hắng giọng: "Nhìn gì mà nhìn?". Chúng không dám nhìn công khai nữa nhưng vẫn len lén liếc qua liếc lại hai người, bút vẽ trên tay chỉ làm cảnh.

Hứa Giảo Bạch ngồi xuống, Quý Hoành đứng bên cạnh khom lưng xem bức tranh anh mới vẽ. Anh không còn hơi sức nghĩ gì khác, qua một lúc, trong lớp chỉ còn tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy, anh cúi đầu khép mắt.

Loài người biết tư duy hẳn sẽ hiểu anh chỉ nhắm mắt chứ không ngủ, nhưng đám nhất quỷ nhì ma này cứ cố tình điếc không sợ súng, bắt đầu thấp giọng gọi Quý Hoành: "Anh là bạn của thầy Hứa ạ?"

Quý Hoành cũng không ngại ngùng chi, thẳng thắn trả lời: "Bạn cấp ba."

Dưới lớp bắt đầu ríu ra ríu rít, Hứa Giảo Bạch vừa định mở mắt thì có tiếng hỏi tiếp: "Lúc học cấp ba thầy Hứa thế nào ạ?"

Hứa Giảo Bạch nhớ hồi cấp ba có rất nhiều người bàn tán sau lưng anh, họ cứ nghĩ là bí mật lắm nhưng anh biết hết, quá nửa là bảo anh lạnh nhạt khó gần.

"Giống bây giờ thôi," Quý Hoành nói, "Ngáo ngơ."

Đám học sinh nhìn nhau, có một cô bé đồng tình: "Ôi, có lần tớ tới phòng giáo viên đúng lúc thầy Hứa đang ngồi ngủ, nghe tiếng mở cửa thầy ấy giật mình suýt trượt xuống đất."

Có đứa phụ họa: "Tớ cũng thấy, thầy ấy toàn vừa ngủ vừa giả vờ như mình không ngủ."

Hứa Giảo Bạch không nghe nổi nữa, mở mắt nhìn, thấy Quý Hoành đang nhịn cười anh càng thêm bực bội, đứng dậy nói: "Hôm nay không có bài tập, ngày mai thầy giao gấp đôi."

Cả lớp ồ lên kêu than, Quý Hoành muốn đặt tay lên bả vai Hứa Giảo Bạch nhưng anh né mất, hai mắt nhìn y đầy đề phòng như con nhím đang dựng gai.

Đáy mắt Quý Hoành tối sầm, thờ ơ cười trừ.

- --

Thị Tửu Cật Trà: Tui đến rồi đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.