Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 13: Biểu diễn



“Lạc…” Lâm Ngữ tạm dừng, “Anh Lạc, nghi lễ kết thúc rồi à?”

Lạc Tân Cổ quay đầu nhìn về phía Lâm Ngữ: “Bọn họ ra ngoài chuẩn bị party, tôi bảo em đến rồi nên con bé giao cho tôi nhiệm vụ mời em ra.”

Cho nên vừa rồi đúng là anh nhìn cậu, Lâm Ngữ cúi đầu thầm nghĩ.

“Ừm, em đi cùng anh.”

Lâm Ngữ vừa đi vừa lấy chiếc đ ĩa CD trong túi ra, “Đây là quà của em, lát nữa phiền anh đưa cho cô ấy.”

Lạc Tân Cổ hứng thú hỏi: “Bên trong là cái gì?”

Lâm Ngữ giải thích tỉ mỉ mô hình mình chế tạo.

Trái với sự bất lực của Tô Mộng, Lạc Tân Cổ lắng nghe rất nghiêm túc, nhận đ ĩa CD từ tay Lâm Ngữ xong còn thở dài.

“Tôi hơi ghen tị với An Kỳ.” Lạc Tân Cổ nói chậm, “Em còn chưa từng tặng quà cho tôi.”

Lâm Ngữ không hề suy nghĩ mà lập tức đáp lời: “Anh muốn gì em cũng đưa.”

Lạc Tân Cổ quay đầu liếc Lâm Ngữ một cái, Lâm Ngữ nhất thời nghẹn lời, hối hận bản thân không uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.

Lúc này bọn họ đã đến cửa nhà thờ, chợt nghe thấy tiếng gọi “tiến sĩ Lâm” tràn đầy mừng rỡ. 

Lâm Ngữ ngẩng đầu, cô dâu mặc váy cưới đang bước nhanh về phía cậu rồi cho cậu một cái ôm nồng thắm ngay trước mặt Lạc Tân Cổ bên cạnh và chú rể cách đó không xa.

Lâm Ngữ: “?!”

“An Kỳ.” Lạc Tân Cổ hạ giọng, trong đó ẩn chứa ý cảnh cáo.

Cô dâu mỉm cười buông Lâm Ngữ ra, áy náy nói: “Xin lỗi tiến sĩ Lâm Ngữ, chị trông thấy em vui quá nên làm điều hơi khác người, em đừng tức giận, chị không có ác ý.”

Nói xong Lộ An Kỳ nhìn Lạc Tân Cổ bằng ánh mắt oán trách: “Anh, lúc nào cũng anh cằn nhằn, anh quản rộng quá rồi đấy!”

Lâm Ngữ mỉm cười: “Chị Lộ, chúc chị mãi mãi hạnh phúc.”

Lạc Tân Cổ tiện tay đưa chiếc đ ĩa CD qua: “Đây là quà Lâm Ngữ tặng em.”

Lộ An Kỳ kinh ngạc nhận lấy, sau khi nghe Lâm Ngữ giới thiệu đơn giản về mô hình bên trong thì hai mắt sáng ngời: “Trời ơi, món quà quý quá! Tiến sĩ Lâm Ngữ có lẽ không biết đâu, trong quá trình thi lên thạc sĩ, chị toàn đọc luận văn của em thôi, các phương pháp trong đó vừa độc đáo vừa dễ hiểu! Chị làm đề tài thường trích dẫn quan điểm của em, em đúng là thiên tài mà!”

Lâm Ngữ hơi ngượng: “Em cảm ơn, nhưng không khoa trương đến mức đấy đâu.”

Lộ An Kỳ định nói thêm gì đó, đúng lúc Lạc Tân Cổ ho nhẹ hai tiếng, cô lập tức ngậm miệng.

“Ừm, tiến sĩ Lâm Ngữ nhất định phải thưởng thức bữa tiệc hôm nay nha.” Lộ An Kỳ cười tủm tỉm, “Chị còn phải gặp mặt mấy người bạn nữa, giao cho anh họ dẫn em đi tham quan nơi này nhé.”

“Ừm.” Lâm Ngữ gật đầu.

Cô dâu xách váy cưới hân hoan chạy về phía chú rể.

“Có muốn nướng BBQ không?” Lạc Tân Cổ chỉ về phía đám người tụ tập.

Lâm Ngữ lắc đầu: “Quá nhiều người, em không muốn trình diện trước họ.”

Xung quanh người đến người đi, Lạc Tân Cổ quay đầu liếc tháp chuông trên đỉnh nhà thờ.

“Em có nhớ lần trước tôi nói sẽ giới thiệu cho em chiếc organ ở đây không?” Lạc Tân Cổ chỉ lên phía trên, “Nếu không thì lên tầng với tôi đi.”

Lâm Ngữ ngẩng đầu, bức tượng thủy tinh trên đỉnh nhà thờ tán xạ ánh sáng đầy màu sắc.

Dọc theo cầu thang xoắn ốc hai bên nhà thờ đi lên tầng hai, Lâm Ngữ trông thấy chiếc đàn organ kia.

Ánh đèn ấm áp phủ lên cây đàn. Phản ứng đầu tiên của Lâm Ngữ khi nhìn thấy nó là tự hỏi đây là phiên bản chỉnh sửa của dương cầm hay sao?

“Dương cầm và organ có họ hàng với nhau ư?” Lâm Ngữ hỏi.

Lạc Tân Cổ ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Bản chất của chúng nó khác nhau. Dương cầm có âm nặng âm nhẹ, dựa vào lực tác động vào bàn phím mà có âm dài âm ngắn, nhưng organ không có, organ là nhạc cụ hoạt động dựa trên băng thu.”

Vừa nói xong Lạc Tân Cổ đã đứng bên cạnh đàn organ, kéo chốt và pít tông, ngón tay đặt lên phím đàn, ấn xuống nhẹ nhàng.

Ngay khoảnh khắc âm thanh đi qua ống sậy, Lâm Ngữ cảm thấy quanh thân chấn động. Năng lượng ấy như thể đâm xuyên qua làn da, phá hủy xương cốt, trực tiếp chạm vào linh hồn.

“Đúng là nghe thu âm và nghe trực tiếp không giống nhau.” Một lát sau Lâm Ngữ mới cảm thán.

“Cảm thấy thế nào?” Lạc Tân Cổ hỏi.

“Trang nghiêm, hùng vĩ.” Lâm Ngữ đáp.

Lạc Tân Cổ quay người ngồi nghiêm chỉnh, mười ngón tay đồng thời ấn xuống, ngay lập tức một vòng sóng âm tản ra, như thể một luồng năng lượng khổng lồ đã được giải phóng.

Lâm Ngữ lùi về sau hai bước, dựa vào lan can tầng hai.

Trên sân khấu bên sườn là một đội ngũ xướng thơ chỉnh tề, bắt đầu đọc diễn cảm lần thứ hai.

Những nốt nhạc chảy xuôi theo đầu ngón tay Lạc Tân Cổ, hòa cùng giọng nói thanh thúy ngọt ngào của các thiếu nữ.

“Đừng điềm nhiên bước vào giấc ngủ vĩnh hằng,”

“Đời sắp tận, ngày sắp tàn, hãy bùng lên, cháy sáng;”

“Vùng lên, vùng lên chống lại chút ánh sáng dần tan.”

“Kẻ khôn ngoan lúc lâm chung biết bóng tối dần lan,”

“Nhưng lời nói chưa bừng lên ánh sáng”

“Đừng điềm nhiên bước vào giấc ngủ vĩnh hằng.”

(Trích “Đừng điềm nhiên bước vào giấc ngủ vĩnh hằng” – Dylan Thomas)

Tiếng đàn cùng ý thơ ngân vang tới bên ngoài nhà thờ.

Khách khứa tham gia hôn lễ tại công viên bên cạnh đều dừng động tác, nhìn về phía nhà thờ: “Ai đang diễn tấu thế?”

“Không biết, nhưng bản nhạc này… Nói thế nào nhỉ, không hiểu sao nó làm cho con người ta bình tĩnh đến lạ.”



Lâm Ngữ lẳng lặng nhìn Lạc Tân Cổ.

Đúng vậy, ba năm trước cậu bị tiếng đàn hấp dẫn nên mới có lần gặp mặt đầu tiên với Lạc Tân Cổ.

Dáng vẻ Lạc Tân Cổ biểu diễn luôn mang một loại sức hút, giống như biến âm nhạc thành hình ảnh rồi trình chiếu trước mặt người nghe, sinh động như thật.

Cậu nhớ tới cảnh tượng Lạc Tân Cổ tạo ra sau đó phá hủy trong phòng thí nghiệm mấy hôm trước.

Tối tăm, vô cùng tối tăm.

Kính vạn hoa xoay tròn, tường vi trắng nở rộ giữa đêm đen.

Mọi thứ bắt đầu đan xen, cuối cùng vỡ tan hóa thành vạn mảnh.

Lâm Ngữ cụp mắt.

Một cậu ấm ở thành phố lớn, một nghệ thuật gia thuận buồm xuôi gió trên con đường sự nghiệp, dưới đáy lòng tiềm ẩn một thế giới mịt mù nhưng vẫn có thể duy trì vẻ bề ngoài ôn hòa lịch thiệp.

“Chắc hẳn Lạc Tân Cổ từng rơi vào hoàn cảnh cực kỳ tối tăm tuyệt vọng.”



Lạc Tân Cổ hoàn thành nốt nhạc cuối cùng, thả bàn đạp, quay người.

Đầu tiên anh nhìn về phía Lâm Ngữ, ngay sau đó sững sờ.

“Làm sao thế?” Lạc Tân Cổ nhướng mày, “Vì sao nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”

Lâm Ngữ ngẩn ra, cậu không ý thức được biểu cảm của mình có gì khác thường.

Lạc Tân Cổ tự hỏi một lát rồi mở miệng: “Giống như… đang nhìn một con cún bị mưa xối suốt đêm còn không tìm được đường về nhà.”

Hình ảnh kia lập tức hiện lên trong đầu Lâm Ngữ, cậu hắng giọng hòng che giấu nụ cười, bỗng nghe thấy Lạc Tân Cổ gọi mình.

“A Ngữ.”

“Hả?” Lâm Ngữ nhìn qua theo bản năng, Lạc Tân Cổ đã đứng lên.

“Ngày mai tôi xuất phát tới Hokkaido.” Anh nói, “Có một buổi hòa nhạc vào tối thứ hai, tôi phải đến trước chuẩn bị.”

“À à.” Lâm Ngữ nhớ cuối tuần này anh sẽ rời khỏi Hải Đô.

Nhưng lời thông báo cùng với giọng điệu giải thích thế này là sao!

Lâm Ngữ nhíu mày, nghẹn hồi lâu rồi mới hỏi: “Anh ngồi chuyến bay nào thế?”

Lạc Tân Cổ báo chuyến bay sau đó bổ sung một câu: “Em không cần tiễn, chuyến bay này quá sớm, em vất vả như vậy rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Anh đã nói thế thì cậu không đòi tiễn nữa, chỉ mím môi.

“Có chuyện gì em cứ nói đi, không cần kiêng kị gì cả, em có thể nói thẳng với tôi.” Lạc Tân Cổ thẳng thắn.

“… Năm nay anh còn về nước nữa không?” Lâm Ngữ nâng mắt nhìn anh.

Cậu vốn định hỏi “Sau đó có về nước không?” nhưng lại cảm thấy như thế có hơi mạo phạm. Vì vậy cậu chọn một phạm vi rộng hơn – “năm nay” – như thế sẽ có vẻ cậu không nôn nóng.

Không chờ Lạc Tân Cổ trả lời, cậu đã vội nói thêm: “Lần trước anh tham gia thí nghiệm thu được số liệu rất khả quan, em nghĩ nếu anh về nước mà có thời gian thì đến một lần nữa được không, nếu anh tới thì em sẽ chuẩn bị đầy đủ các bước cần thiết trước.”

Cậu nói liên tục: “Đương nhiên nếu năm nay không được thì năm sau vẫn có thể, em rất hi vọng…”

Giây tiếp theo những lời định nói đều nuốt hết vào trong, bởi vì Lạc Tân Cổ tiến lên, ôm lấy cậu một cách hết sức tự nhiên, hơn nữa còn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu.

Lâm Ngữ cứng đờ.

Khoảng cách này rất gần, cậu ngửi thấy hương hoa bạch trà trên người anh, hương vị nhẹ nhàng quẩn quanh chóp mũi.

“Thứ sáu tuần sau tôi về.” Giọng Lạc Tân Cổ lả lướt bên tai cậu, “Nếu làm thí nghiệm thì có lẽ em lại phải tăng ca rồi.”

“Ừm.” Lâm Ngữ trả lời máy móc.

“Ở nhà có việc gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

“Ừm.”

“Lát nữa tôi đưa em về.”

“Ừm.”

Không khí xung quanh cậu lưu động trở lại, Lạc Tân Cổ lùi về sau vài bước.

“Tôi sang chỗ An Kỳ một lát, em đứng ở tầng một chờ tôi.”

“Ừm.”

Tiếng bước chân xa dần.

Lạc Tân Cổ xuống tầng rời đi.

Yết hầu Lâm Ngữ khẽ nhúc nhích, cậu giơ tay chạm vào vành tai của mình.

Nóng quá!

~Hết chương mười ba~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.