Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 2: Ngày mưa



[Em yêu anh nhưng em không dám nói. Bởi em sợ anh sẽ biến mất như bọt biển khi ánh nắng ban mai ló rạng.] «Nhật ký của em»

Trời thu ở Hải Đô, mặt đường phủ một lớp lá bạch quả, dưới ánh mặt trời chúng lóng lánh như những gợn sóng trên mặt biển.

Lâm Ngữ lái xe đi dạo một vòng, tiếng bánh xe nghiền ép lá cây tạm thời phân tán một phần căng thẳng của cậu.

Lâm Ngữ dừng bên cạnh con phố đầy  hàng quán ăn một bát mì thịt bò sau đó gọi cho Giang Hoài Tả xin phép nghỉ một buổi. Khoảng năm sáu giờ chiều, cậu đoán hẳn là Lạc Tân Cổ đã rời đi nên mới lái xe trở về.

Tới cánh rừng bên cạnh biệt thị thì trời đã nhá nhem tối.

Lâm Ngữ dừng xe, nghe thấy mang máng tiếng đàn truyền ra từ biệt thự, lúc này mới nhận ra Lạc Tân Cổ vẫn còn ở nhà.

Cậu đứng ngoài cửa một lát, người bên trong đang đàn “Bản sonata ánh trăng” của Beethoven. Bản nhạc đang đến đoạn cao trào, tốc độ càng lúc càng nhanh, thậm chí thông qua tiếng đàn Lâm Ngữ còn cảm nhận được sự nôn nóng của người nghệ sĩ.

Theo lý thuyết với trình độ của Lạc Tân Cổ thì không thể phạm vào sai lầm trong việc khống chế cảm xúc như thế này được.

Trong khi đang kinh ngạc, cậu bất ngờ nghe thấy một nốt nhạc lạc đi sau đó không gian trở nên im bặt, hết thảy dần bình tĩnh lại.

Hình như tâm trạng Lạc Tân Cổ không tốt lắm.

Lâm Ngữ cứ đứng im ngoài cửa, một lát sau mới nhập mật khẩu.

Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng le lói xuyên qua cửa sổ sát đất phủ lên đàn dương cầm màu trắng ngà, Lạc Tân Cổ vẫn ngồi trên ghế duy trì tư thế chân dẫm bàn đạp, không biết đang suy tư điều gì.

Cánh cửa phía sau tự động đóng lại, tiếng vang quanh quẩn ở tầng một, Lạc Tân Cổ quay đầu nhìn về phía cậu.

“Cậu về rồi đấy à?”

Không chờ Lâm Ngữ mở miệng, Lạc Tân Cổ đã giành trước, giọng điệu bình tĩnh như thể tiếng đàn ẩn chứa sự phẫn nộ vừa rồi không phải do đôi tay anh ấn xuống.

Lâm Ngữ quay đầu theo thói quen, ngón tay đẩy mắt kính: “Tuần tới có một buổi hội nghị về não và trí tuệ nhân tạo ở tòa cao ốc Hải Đô, tôi có tham gia giao lưu và chuẩn bị một bài diễn thuyết khoảng hai mươi phút.”

“Có cần thư mời không?” Lạc Tân Cổ hỏi.

“Không cần, đây là hội nghị mở.” Lâm Ngữ thay giày rồi đi vào, cởi áo khoác ôm trước ngực, “Anh vừa đàn bản “Ánh trăng” của Beethoven đúng không?”

“Ừ.”

Lạc Tân Cổ lại đặt tay lên phím đàn, nhạc điệu nhẹ nhàng truyền ra, uyển chuyển du dương như điệu nhảy của người cá giữa biển khơi dưới ánh trăng bàng bạc.

Diễn tấu đã bắt đầu, Lâm Ngữ nói nữa thì không ổn lắm, cậu kéo vali đặt ở phòng khách rồi men theo cầu thang bên kia để lên tầng thu dọn đồ đạc.

Đến khi cậu sắp xếp ổn thỏa, Lạc Tân Cổ ở dưới tầng đã đàn được mấy bài.

Hình như vị nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi này khá thiên vị Chopin, Lâm Ngữ nghe ra hai ba bản dạ khúc, còn lại thì cậu chưa nghe bao giờ nhưng nói chung đều rất êm tai.

Lâm Ngữ thở nhẹ, thầm nghĩ nên nghỉ ngơi một lát. Cậu dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày hôm nay vừa mệt mỏi vừa căng thẳng, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã kéo đến, cậu thiếp đi lúc nào không hay.

Đó là một giấc mộng tối đen hỗn loạn.

Tiếng đàn piano len lỏi qua thùy trán tiến vào giấc mơ, cậu bước dọc theo con đường được tạo nên bởi những phím đàn đen trắng, đích đến là một bờ sông.

Nước sông xanh thẫm, cậu nhìn thấy một thanh niên trong góc tối phía bờ bên kia, người kia có dáng vẻ giống hệt Lạc Tân Cổ nhưng quanh thân lại tỏa ra khí thế sắc lạnh.

Giày da, mũ quân nhân, găng tay trắng, sống lưng thẳng tắp.

Lâm Ngữ tiến đến bờ bên kia, mỗi bước đi đều vang lên tiếng cạch như bước trên mặt kính. Cuối cùng người thanh niên kia cũng chú ý đến cậu, anh quay người lại.

Lâm Ngữ nhìn thấy thứ thanh niên cầm trong tay – là một khẩu súng.

Cậu ngạc nhiên nhưng điều làm cậu sửng sốt hơn chính là thanh niên từ từ nâng khẩu súng lên.

Họng súng nhắm thẳng vào trái tim của anh.

“Pằng!”

Lâm Ngữ bừng tỉnh.

Cậu hoảng hốt thở hổn hển, tay chân lạnh lẽo, trán toát mồ hôi lạnh.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường, tiếng đàn ở tầng dưới đã dừng lại từ lâu, cậu vỗ về trái tim đập loạn của mình rồi ngồi dậy.

Trong phòng có hương cam ngọt thanh nhè nhẹ.

Lâm Ngữ quay đầu về phía mùi hương tỏa ra, một đ ĩa trái cây không biết được đặt trên bàn vuông từ bao giờ, bên trong có chuối, cam và kiwi đã gọt vỏ sẵn, cạnh đó còn có một chiếc dĩa được xếp gọn gàng.

Chỉ là Lạc Tân Cổ không ở lại đúng như lời anh đã nói hồi chiều.



Hôm sau Lâm Ngữ dậy rất sớm.

Ngoài trời mưa phùn bay bay, Lâm Ngữ rửa mặt rồi mở máy tính kiểm tra lại PPT hôm nay cần dùng.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Lâm Ngữ gửi hồ sơ đã chỉnh sửa thỏa đáng cho Giang Hoài Tả xem như báo cáo kết quả công tác.

Đề tài của cậu là chủ đề nóng hổi hàng đầu của xã hội – liên quan đến nghiên cứu sự kết hợp của não và trí tuệ nhân tạo, cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức trong giai đoạn đầu, ngay cả khi bị bệnh cũng không ngừng nghỉ.

Vừa đóng laptop thì điện thoại đặt bên cạnh đổ chuông, Lâm Ngữ ngó qua, màn hình hiện lên ba chữ – Lạc Tân Cổ.

Lâm Ngữ nhận cuộc gọi: “Chào ngài Lạc.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia mang theo hơi ẩm của những ngày mưa: “Tiến sĩ Lâm nghỉ ngơi thế nào?”

“Khá ổn, cảm ơn anh quan tâm.”

Sau vài câu khách sáo, cuộc đối thoại lâm vào im lặng.

Ngoài cửa là mưa rơi rả rích.

“Dọn dẹp xong thì xuống tầng đi, mặc ấm một chút, ngoài trời lạnh.” Lạc Tân Cổ nói.

Lâm Ngữ ngẩn ra, đứng lên bước hai bước đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống. Lạc Tân Cổ cầm một chiếc ô trong suốt đứng dưới màn mưa, cổ tay áo sơ mi bên trong âu phục không cài cúc, từng giọt mưa men theo độ cong của chiếc ô rơi xuống bên cạnh đôi giày của anh.

Có phải Lạc Tân Cổ đã đợi rất lâu không? Dáng vẻ của anh không giống như vừa đến đã gọi cho cậu.

Lâm Ngữ lập tức khoác áo đi xuống, bước chân nhanh nhẹn, vừa mở cửa đã thấy Lạc Tân Cổ nhướng mày.

“Tốc độ của tiến sĩ Lâm nhanh thật.” Lạc Tân Cổ cảm thán.

“Nếu không cứ để tôi đến bệnh viện một mình thôi, làm phiền anh quá rồi.” Biểu cảm của Lâm Ngữ hơi hối lỗi.

“Không phiền, đâu phải chúng ta mới quen nhau ngày một ngày hai, hơn nữa cậu là học sinh mà giáo sư Giang yêu quý nhất, tôi đương nhiên phải tận lực.” Lạc Tân Cổ nghiêng ô về phía cậu.

Lâm Ngữ nói “Cảm ơn” rồi thuận theo chiếc ô đi về phía xe, “Anh thân với thầy của tôi lắm à?”

“Ừ, quan hệ giữa chú Giang và ba tôi rất tốt, trước khi ra nước ngoài tôi đã từng tham gia khóa học của chú ấy.” Lạc Tân Cổ đi tới phía ghế phụ mở cửa, Lâm Ngữ nói cảm ơn rồi lên xe.

Cửa xe đóng lại, cậu nhìn Lạc Tân Cổ vòng về ghế lái qua ô cửa kính, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khi nói chuyện với Lạc Tân Cổ, cậu rất sợ mình phạm phải sai lầm nên hơi mệt mỏi.

Động cơ khởi động, Lâm Ngữ ho khan một tiếng, tay Lạc Tân Cổ lập tức với sang ấn hai nút trên bảng điều khiển.

Điều hòa được kích hoạt, độ ấm trong xe tăng dần lên, Lạc Tân Cổ còn cẩn thận kiểm tra tốc độ gió.

“Ho khan thường tăng về đêm, ban ngày cậu cũng ho ư?” Lạc Tân Cổ hỏi.

Lâm Ngữ trả lời: “Bình thường là thế nhưng ngày mưa lại ho tăng, có lẽ liên quan đến thời tiết hôm nay.”

“Ừ.” Lạc Tân Cổ gật đầu.

Xe lăn bánh, cần gạt nước quét qua quét lại với tốc độ thấp nhất.

Đường đến bệnh viện Nhật Thịnh mất khoảng nửa tiếng, đi được nửa đường, bầu không khí trong xe ngày càng nặng nề.

Vì phá tan im lặng, Lâm Ngữ bắt đầu tìm chủ đề: “Lần này về nước anh định ở lại bao lâu?”

“Không lâu lắm, mọi chuyện sắp xếp tương đối sẽ lại đi, sáu tháng cuối năm có mấy buổi biểu diễn khá quan trọng nên yêu cầu tập diễn thử với dàn nhạc trước.” Lạc Tân Cổ đáp.

“Thật là lợi hại.” Lâm Ngữ tán thưởng từ tận đáy lòng.

“Chủ yếu là thích.” Lạc Tân Cổ bổ sung, “Được biểu diễn trong phòng hòa nhạc là ước muốn tôi đặt ra từ lâu.”

“Khi nào có buổi biểu diễn trong nước vậy? Tôi sẽ giành vé.” Lâm Ngữ hỏi.

Một tay Lạc Tân Cổ nắm tay lái, một tay chống má, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Cần gì giành, nếu tiến sĩ Lâm muốn tới thì tôi sẽ giữ cho cậu vị trí tốt nhất.”

Nghe vậy Lâm Ngữ lộ ra biểu cảm hứng thú.

“Tôi có thể thỉnh giáo một chút không, muốn nghe nhạc hay nhất thì nên ngồi ở vị trí nào vậy? Có người bảo hàng đầu tiên, người thì bảo vị trí trung tâm, hay là vé có giá càng cao thì càng tốt?”

Ngón tay thon dài của Lạc Tân Cổ gõ lên vô lăng.

“Phòng hòa nhạc đảm bảo chất lượng thì ngồi ở đâu cũng nghe được âm hưởng như nhau.” Lạc Tân Cổ giải thích, “Vị trí tốt hay không phụ thuộc vào cậu muốn nhìn thấy ai.”

“Ồ.” Lâm Ngữ hiểu ra, “Là đối diện với đàn dương cầm.”

Đèn đỏ bật sáng.

Lạc Tân Cổ giẫm phanh, quay đầu nhìn Lâm Ngữ.

Lúc này Lâm Ngữ mới nhận ra mình vừa nói gì, gương mặt nóng dần lên.

“Đúng vậy, ý là như thế.” Lạc Tân Cổ cười đáp, “Khi nào tiến sĩ Lâm muốn tới thì nhất định phải báo với tôi, tôi sẽ giữ vị trí tốt nhất cho cậu, đổi lại cậu chụp ảnh giúp tôi, phải chụp đẹp nhất có thể.”

~Hết chương 2~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.