Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao

Chương 9



Edit: Kali

Beta: TH

Xe của các thành viên rốt cuộc cũng tới nơi.

Chu Diễn Chiếu là người cuối cùng xuống xe.

Ngẩng đầu thấy Thẩm Tri Sơ đang đứng trước cửa một tiệm trà sữa, đứng xếp hàng cùng hai nữ nhân viên khác để mua trà sữa.

Lúc cô cười, khóe miệng có hai vết hằn nhàn nhạt, trong ánh mắt như cả bầu trời sao lấp lánh.

Chu Diễn Chiếu lặng lẽ dừng bước thưởng thức trong giây lát.

Huấn luyện viên Tôn ở đằng trước đang gọi người: "Đã bao cả tầng sáu! Phòng hoa hồng! Đừng đi nhầm."

Những cô gái ở cửa tiệm bên cạnh dường như cũng nghe được giọng nói của huấn luyện viên Tôn, nhao nhao nhìn qua.

Chu Diễn Chiếu loáng thoáng có thể đọc ra khẩu hình miệng của Thẩm Tri Sơ, đại khái là đang nói: "Nhanh lên nhanh lên".

Cậu không tự chủ mà cong môi, sải chân đi theo huấn luyện viên.

Xem như cổ vũ cho tinh thần xuất chinh của câu lạc bộ, Lộ Mỹ cũng là cây bút có tiếng, trực tiếp phê bốn bàn xuống cho bọn họ.

Không có người lãnh đạo, không khí tự do, huấn luyện viên Tôn và Phàm Lạc chịu trách nhiệm trông nom và lo liệu.

Ngoài các thành viên trong phòng ban PUBG còn có thêm một số nhân viên khác cố dồn vào cho đầy hai bàn. Còn lại đều là tổng bộ cấp hai và tổ hậu cần, còn có tổ quay phim các loại nữa.

Thẩm Tri Sơ cũng được coi như người của phòng ban, nhưng cô thuộc phòng ban của Phàm Lạc, cho nên ngồi cùng với ba cô gái khác cũng tương đối thoải mái.

Phía sau chỗ của cô là chỗ ngồi của các thành viên.

Thật trùng hợp là Chu Diễn Chiếu ngồi ngay sau lưng Thẩm Tri Sơ, hai người gần như là lưng tựa lưng, khoảng cách giữa hai ghế là đường đi chỉ rộng bằng nửa người.

Chu Diễn Chiếu tay chân đều dài, dựa một cái đã thu nhỏ khe hở lại.

Thẩm Tri Sơ hoàn toàn không dám cử động.

Cô sợ làm động tác mạnh một chút thì ghế của hai người ghế sẽ dựa vào nhau, đụng phải cậu chàng hoàn mỹ kia.

Lỡ như ghế dựa vào kẹp phải ngón tay của Chu Diễn Chiếu thì sao?

Lỡ như Chu Diễn Chiếu sẽ nghĩ rằng cô cố ý gây sự chú ý thì sao?

Lỡ như...

Tóm lại, Thẩm Tri Sơ đang ở trong trạng thái cẩn thận từng li từng tí.

Rốt cuộc vẫn là nghĩ cho đội thi đấu, huấn luyện viên Tôn không cho uống rượu, ngồi ăn uống chuyện trò hơn hai tiếng rồi tan tiệc.

Lúc Thẩm Tri Sơ đứng lên, Chu Diễn Chiếu cũng vừa vặn đứng lên.

Hai lưng ghế chạm vào nhau, va chạm rất lớn, đụng vào đầu gối của cô.

Thẩm Tri Sơ phản xạ có điều kiện mà "a" một tiếng.

Chu Diễn Chiếu bước hai bước vượt tới bên cạnh cô, lễ phép đỡ lấy cánh tay của cô.

"Xin lỗi, chị không sao chứ?"

Thẩm Tri Sơ không ngẩng đầu lên, ấp úng lắc đầu, "Không sao."

"Có thể đi được không?"

"..."

Thẩm Tri Sơ có chút buồn cười, chỉ là bị ghế dựa đụng vào đầu gối thôi mà, đâu có đến nỗi không thể đi được chứ.

Chàng trai hoàn mỹ này quá kinh hãi rồi.

"Không sao không sao thật mà, chỉ là bị đụng một chút thôi mà, hết đau rồi."

Thẩm Tri Sơ ngẩng đầu, vừa nãy cười thì mặt đối mặt với ánh mắt chăm chú của Chu Diễn Chiếu.

Chu Diễn Chiếu yên lặng nhìn cô.

Cũng không phải tình cảm mập mờ gì -- Đối với kinh nghiệm yêu đương của một đứa con gái mà nói, thì cho dù là có ý gì khác thì cô cũng nhìn không ra.

Nhưng ánh mắt này lại quá chuyên chú và nghiêm túc, giống như khi với cậu thi đấu vậy.

Đây là ý gì chứ?

Vốn không phải là yêu thầm cô, mà coi cô trở thành tư liệu sống nghiên cứu gì hay sao?!

Sợ đến mức Thẩm Tri Sơ quả thực muốn chạy trối chết.

"Vậy mai gặp lại! Tôi đi về..."

Đi thôi!

Chưa nói hết câu, di động đột nhiên vang lên.

Thẩm Tri Sơ vội vàng mà nói "xin lỗi", tránh ra hai bước, đi sang bên kia nhận điện thoại.

Chu Diễn Chiếu đứng ở đó, thấp giọng cười một tiếng.

Người điện thoại tới chính là Dương Lục Mông.

"Em đang ở đâu?" Giọng điệu lười biếng còn nghe ra có chút đê tiện.

Thẩm Tri Sơ có thể trong đầu ra vẻ mặt đê tiện của anh ta.

Nhịn không được mà trừng mắt.

"Ở Từ gia hối, có chuyện gì?"

"Ầy, anh cũng đang ở Từ gia hối, mẹ em để anh tới đây đón em. Thế nào, cảm động không?"

Thẩm Tri Sơ: "..."

Cô vừa nãy nói với mẹ sẽ đi ăn cơm với đồng nghiệp trong công ty, không biết mẹ cô thế nào mà lại bảo Dương Lục Mông tới đón cô.

"Em về chung xe với đồng nghiệp là được rồi, anh còn bận việc nữa."

"Không được! Anh đã đỗ xe ở dưới bãi đỗ xe rồi, em tan tiệc tới là được! Chờ em!"

"..."

Dương Lục Mông không cho cô cơ hội từ chối, lập tức cúp điện thoại.

Thẩm Tri Sơ không còn cách nào khác chỉ có thể tìm Phàm Lạc để thông báo một tiếng.

Phàm Lạc cũng đỗ xe ở bãi đỗ xe, vừa vặn xuống lầu cùng lúc.

Một thang máy có năm người đứng, không có người ngoài, mấy nữ sinh ríu rít nói chuyện phiếm cũng không ảnh hưởng tới người khác.

"Sơ Sơ, ai tới đón em vậy? Là bạn trai sao?"

Thẩm Tri Sơ lắc đầu, "Không phải, là anh họ của em."

"Ồ! Thân như vậy sao?"

"Chắc là mẹ em không yên tâm nên mới nhờ anh ấy đến đón thôi."

"Vậy em có bạn trai chưa?"

Bốn ánh mắt cùng lúc nhìn về phía Thẩm Tri Sơ.

Cô bị nhìn đến mức ngượng ngùng, gương mặt hồng hồng, lắc đầu.

Nhưng mà...

Khuôn mặt của Chu Diễn Chiếu lại hiện ra rất rõ trong đầu của cô.

Vẻ mặt mang theo sự hững hờ, đẹp đến độ không giống người thường.

Thẩm Tri Sơ cúi đầu, mặt càng đỏ hơn.

Cũng may thang máy đã tới B1 rồi, mọi người cười nói rồi đi ra ngoài, cũng không có ai chú ý sự khác thường của cô.

Thẩm Tri Sơ hít sâu một hơi, lắc đầu rồi ném khỏi đầu suy nghĩ không bình thường.

Phàm Lạc đỗ xe ở ngoài cùng.

Sau khi chào tạm biệt, Thẩm Tri Sơ dựa vào tin nhắn Dương Lục Mông gửi tới để tìm chỗ đậu xe.

Đi được mười bước đã thấy được bản mặt thiếu đánh của Dương Lục Mông.

Vóc dáng của anh ta không cao, gầy gầy, kiểu tóc undercut, mặc áo hoodie và quần tây, đội mũ lưỡi trai màu đen.

Hết lần này đến lần khác đeo cặp kính râm không đâu vào đâu, từ xa cách mười mét cũng có thể nhìn thấy chữ "D" lấp lánh mang tên thương hiệu của kính.

Bãi đỗ xe này đã đen thùi lùi, cũng đã tối rồi, còn đeo kính râm làm gì chứ!

Quả thực là thần kinh mà.

Thẩm Tri Sơ hoàn toàn không muốn đến gần anh ta.

Dương Lục Mông đã nhảy nhót đi qua, "Em gái! Mau đến xem xe mới của anh!"

"... Anh đặc biệt lái xe đến đây sao?"

Anh ta gật đầu ra vẻ đương nhiên, "Đương nhiên rồi, anh mua được xong thì ngay lập tức muốn cho em xem. Gặp được dì ở dưới lầu nhà em, dì nói em đến Từ gia họp tiệc công ty rồi, nên anh đặc biệt lái xe tới đón em về. Có cảm động không, cảm động không?"

"Ha ha."

Thẩm Tri Sơ không muốn để ý đến anh ta.

Nhưng mà Dương Lục Mông hoàn toàn không thèm để ý, kéo Thẩm Tri Sơ qua, chỉ vào chiếc SUV rất lớn bên cạnh nói: "Tuyệt không?"

"..."

Thẩm Tri Sơ không biết nhiều về xe, cũng không biết giá của một chiếc SUV.

Nhưng nhìn Dương Lục Mông kích động thành như vậy, đoán chừng cũng không hề rẻ.

Nhưng nhìn thân hình gầy yếu của anh ta, so với loại xe SUV cỡ lớn này, thật sự là có chút... Không ăn khớp.

"Anh chở em đi hóng gió nào."

Dương Lục Mông dứt khoát nhét Thẩm Tri Sơ vào ghế phụ.

......

Cách đó không xa, Đại C đứng cạnh xe, ăn không ngồi rồi mà nhìn đông nhìn tây.

Chu Diễn Chiếu thì cúi đầu chơi điện thoại.

LIE và LEI đều đi mua đồ uống, tài xế ra ngoài hút thuốc, hai người bọn họ đi xuống dưới để đợi.

Thời tiết quá nóng, xe ở dưới tắt máy quá lâu, trong xe nóng chết người, có thể mở máy lạnh để điều hòa không khí.

Người không vào được, đành phải đứng ở ngoài hóng gió.

Rốt cuộc phụ trách quan sát tình hình của các tuyển thủ trong đội, Đại C mắt tinh như mèo, "Ể, kia không phải là chị Sơ sao?"

Chu Diễn Chiếu ngẩng đầu lên.

Thẩm Tri Sơ ngồi ở ghế phụ, đang đong đầy ý cười, giống như muốn nói gì.

Chiếc SUV chợt lóa qua trước mặt bọn họ, cua một đường đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Đại C xem trò vui mà không kìm nén được sự bà tám của mình, "Chậc chậc, là bạn trai của chị ấy đó, trước đây tôi từng nghe qua."

Chu Diễn Chiếu mặc kệ cậu ta, mở cửa xe ra, "Đi rồi."

Đại C cũng lên xe theo, cười một cách thần, "Chuyện vừa nãy cậu vẫn chưa trả lời xong đó."

"Chuyện gì?"

Chu Diễn Chiếu vừa cúi đầu vừa chơi điện thoại, hỏi một cách qua loa.

"Chính là lúc đi trên đường hỏi cậu đó! Có phải cậu trước kia từng quen biết chị Sơ rồi? Có phải thích chị ấy rồi không?"

"..."

"Ai dà, có gì mà ngại thừa nhận chứ?"

Chu Diễn Chiếu sờ mũi, từ từ nói: "Lần trước bảo cậu viết tiểu thuyết, đã nghĩ ra bút danh chưa?"

-

Câu lạc bộ để đội ngũ trước tiên qua sớm với chênh lệch múi giờ, hộ chiếu được làm nhanh chóng, nhanh chóng hoàn thành thủ tục, vé máy bay cũng đã được đặt.

Thẩm Tri Sơ là nhóm đầu tiên đi qua đó với các nhân viên công tác, cũng đã bắt đầu thu dọn hành lý để lên đường.

Vào hôm chủ nhật, Đại Mộng mang quà tới nhà cô.

Sau khi gửi bánh kem và trái cây cho mẹ Thẩm, cả hai nhào vào phòng ngủ tâm sự mỏng.

Đại Mộng thấy Thẩm Tri Sơ bày dưới đất một đống quần áo và vali hành lý, tấm tắc cảm thán nói: "Cậu đúng là may mắn, tự dung lại được ra nước ngoài du lịch. Toàn bộ chi phí còn được công ty chi trả, thật là hạnh phúc mà."

Thẩm Tri Sơ đang muốn ném tất cả quần áo lên giường, từng bộ từng bộ chồng chất.

Nghe Đại Mộng nói vậy, cô cười cười, "Tớ lo lắng chết đi được."

"Có gì mà phải lo chứ, phỏng vấn thôi mà, khán giả nhìn tuyển thủ chứ không phải nhìn cậu."

"Vậy cũng đủ lo rồi!"

Đại Mộng gật đầu, "Nghĩ cũng phải, lúc ấy năm nhất để cậu làm dẫn chương trình tiệc tối đón tiếp người mới, cậu sống chết không muốn đi, còn nói là chân tay mềm nhũn cả ra."

Thẩm Tri Sơ không phải là nhát gan, chỉ là cô là người không che dấu được cảm xúc của mình, chút tâm tư bé nhỏ cũng sẽ viết chình ình lên trên mặt.

Có khi chỉ có một phần thẹn thùng, là bị người ta nhìn thấy năm phần đỏ mặt.

Một chút khẩn trương cũng sẽ bị phóng đại hơn với biểu hiện của cô.

Đại Mộng vừa nói như vậy, Thẩm Tri Sơ càng thêm khẩn trương, quần áo cũng gấp không nổi nữa, ủ rũ ngồi xuống.

"Làm sao bây giờ? Nếu tớ làm ra trò mèo gì thì phải làm sao bây giờ?"

Đại Mộng suy nghĩ, "Vậy cậu đeo kính đi, ngụy trang một chút."

"..."

"Hoặc là, cậu có thể để tớ thế chỗ cậu đi, cũng được đó."

Thẩm Tri Sơ không nghĩ nói nữa, yên lặng mà liếc nhìn cô ấy một cái.

"Cậu dứt khoát cầu nguyện bọn họ thờ ơ đi, như vậy sẽ không có cơ hội phỏng vấn."

Ở trong giới thể thao điện tử này, truyền thông phỏng vấn chủ yếu là đội giành chiến thắng, hoặc là tuyển thủ có biểu hiện xuất sắc.

Nhưng Tuyệt Địa Cầu Sinh và trò chơi MOBA đối chiến bình thường không giống nhau. Đây là đội hình trò chơi nhiều người chơi, một đội hình mấy chục người cùng nhau thi đấu, không thể nào chỉ phỏng vấn đội thắng lợi ăn gà cuối cùng, mấy đội có tuyển thủ ưu tú chắc chắn sẽ được phỏng vấn.

Vấn đề là hỏi nhiều hay ít mà thôi.

Nếu LUM phát huy không đủ xuất sắc, thì có thể sẽ không được phỏng vấn phát sóng trực tiếp đâu, mà phỏng vấn sau trận đấu cơ, bình thường đều là phỏng vấn trực tiếp hoặc là ghi hình trước, có thể cắt ghép biên tập hậu kỳ thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thẩm Tri Sơ lắc đầu.

"Không được. Tớ hy vọng bọn họ có thể thắng."

Đại Mộng nhìn cô, "Bởi vì Z Thần sao?"

"Không phải!" Thẩm Tri Sơ ném một cái gối qua, vội vàng phủ nhận. Lúc sau lại nhẹ giọng lại, "Chắc chắn là tớ hy vọng phải thắng rồi. Dù tớ không hiểu nhiều về thể thao điện tử, cũng sẽ không hy vọng khác đội khác dẫm lên tuyển thủ của chúng ta lấy thưởng đi chứ?"

"Cậu thật sự cũng cảm giác được một chút vinh dự rồi đó..."

Đại Mộng gật đầu, lại chọc ghẹo rồi cười, "Chẳng lẽ không có một chút nguyên nhân nào vì Z Thần sao? Nhìn vẻ mặt như thiếu nữ đang yêu của cậu này."

Thẩm Tri Sơ: "..."

Dễ đỏ mặt thật là khổ mà!

"Nhưng mà nói thật, bạn trai lớn tuổi hơn vẫn tốt hơn. Dính vào mấy đứa nhóc nhỏ tuổi hơn, rất phiền toái. Đồng nghiệp càng phiền phức hơn nữa, lỡ như chia tay thì sao? Cậu ta là con cưng của câu lạc bộ, người phải đi chắc chắn là cậu đó."

"Hơn nữa..."

Đại Mộng lại muốn giở bài cũ nhai đi nhai lại.

Thẩm Tri Sơ vội vàng lên tiếng: "Biết rồi! Cậu yên tâm, tớ là người trần mắt thịt sẽ không xuống tay với thần tiên đâu!"

Bởi... Bởi vì thần tiên lớn lên đẹp như vậy, ngắm lén một chút, cũng không phạm pháp.

Cô bổ sung thêm một câu trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.