Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Chương 07-08




Chương 7

Không ai có quyền lựa chọn
Hướng Dao cúi đầu húp cháo, một lúc sau mới nói: “Trái tim chị làm bằng gì vậy?”
Đã bao năm không gặp, Hướng Viễn như không còn nhận ra người đàn ông trung niên hơi phát tướng đứng trước mặt mình chính là chú Diệp cao gầy trong ký ức của cô. Nếu không phải đối phương gọi một tiếng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Bé Hướng Viễn, có phải là bé Hướng Viễn đó không?” thì quả thực câu “chú Diệp” của cô cứ e ngại mãi không dám thoát ra khỏi miệng.
“Ôi chao, bé Hướng Viễn đã lớn thế này rồi cơ à?” Diệp Bỉnh Lâm quay lại mỉm cười nói với Diệp Khiên Trạch đứng cạnh bên: “Các con đều trưởng thành cả rồi, cũng chẳng trách bố già đi. Trí nhớ của bố lúc nào cũng dừng lại lúc bé Hướng Viễn cao có chút xíu, đến nhà chúng ta rủ con đi câu cá. Nhưng đôi mắt cười híp lại khiến ai cũng thích này thì chẳng thay đổi gì, bố nhìn một cái là nhận ra ngay.”
Từ nhỏ, Hướng Viễn đã thân thiết với cả nhà Diệp Khiên Trạch. Lúc bé cô gặp chú Diệp ngồi đọc sách trên tảng đá ven bờ đầm Gà Rừng, tuy rằng theo bản năng cô không có thiện cảm gì lắm với những người trí thức đeo mắt kính, vô dụng ở chốn thôn dã này nhưng vì cậu bạn thân Diệp Khiên Trạch, cô cũng nguyện tiếp cận với ông chú Diệp tay lúc nào cũng cầm sách. Khi đó, cô rất thích nghe chú Diệp kể những câu chuyện trong sách “Hồng Lâu Mộng” khiến cô cảm thấy sốt ruột vì lê thê dài dòng, “Tây Du Ký” lại thấy giả giả thế nào, duy chỉ có “Tam quốc” là nghe rất hào hứng. Diệp Bỉnh Lâm cũng rất thích sự nhanh nhẹn láu lỉnh của cô , thường xuyên nói với Hướng Vân Sinh rằng về sau cô bé chắc chắn sẽ rất xuất sắc nhưng lúc nào Hướng Vân Sinh cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Hướng Viễn chăm chú ngắm Diệp Bỉnh Lâm đã lâu không về: “Chú Diệp, đến bây giờ chú vẫn đẹp trai hơn Diệp Khiên Trạch.” Nói dứt lời, cả cô lẫn chao con nhà họ Diệp cùng cười phá lên. Sau đó cô quay sang nhìn Diệp Khiên Trạch rồi thầm nghĩ khong biết sau này anh có giống bố hay không?
“Cậu đến thì tốt rồi”, Diệp Khiên Trạch vừa nói vừa chỉ vào cánh cửa phòng đang đóng chặt của Trâu Quân. Từ chiều đến tối, bất chấp bọn họ ở bên ngoài khuyên nhủ ra sao, gõ cửa thế nào, bên trong vẫn luôn im lặng, không một tiếng động. Diệp Khiên Trạch đành chịu thua, chạy đến nhà Hướng Viễn mấy lần nhưng đều không gặp cô, cuối cùng đành phải dặn Hướng Dao, bảo chị cô về thì đến nhà họ Trâu ngay.
“Hướng Viễn à, họ đều nói Trâu Quân nghe lời cháu nhất, cháu khuyên nhủ thằng bé đi, mấy năm nay nó cũng khổ sở nhiều. Chú… cũng không biết trong lòng nó nghĩ gì, có phải là oán trách chú không? Xem như cháu giúp chú Diệp vậy”. Gương mặt Diệp Bỉnh Lâm mang đầy vẻ khẩn khoản của một người cha.
Hướng Viễn liếc nhìn Diệp Khiên Trạch một cái, gương mặt anh cũng như vậy, cô hạ giọng đáp: “Chú Diệp đừng khách sáo, cháu cũng không biết là có thể giúp gì được không nhưng cứ thử xem sao.”
Cô khẽ gõ vào cánh cửa mỏng manh: “Trâu Quân, mở cửa, chị có chuyện muốn nói.”
Bên trong vẫn không có chút động tĩnh. Hướng Viễn gọi tiếp nhưng không có động tĩnh gì. Cô cất cao giọng nói với Diệp Khiên Trạch: “Tôi đã nói là tôi đến cũng vô ích mà. Thôi tôi về đây, nhà còn có việc nữa.”
Diệp Khiên Trạch biết ý liền đáp lại: “Vậy cũng đành thôi. Ban đêm đường tối, để tôi đưa cậu về.”
Diệp Bỉnh Lâm nghe như thế thì cuống lên, vừa định mở miệng thì cửa phòng Trâu Quân hé mở.
Hướng Viễn khẽ bước vào trong, tiện tay đóng cửa lại. Trong phòng không chút ánh sáng, cô nhíu mày lần mò sợi dây bấc để bật đèn. Ánh đèn màu cam lập tức sáng lên, cô thấy Trâu Quân đang nằm trên giường dùng tay che mắt.
“Tuổi còn nhỏ mà tính khí xem ra cũng ghê gớm thế nhỉ”, Hướng Viễn ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường.
Trâu Quân nghe thấy thế thì bật nhổm dậy: “Chị và họ cùng lừa em.” Trên gương mặt còn non nớt của cậu đầy vẻ uất ức, Hướng Viễn phì cười: “Chị gạt gì em nào? Em chẳng phải là con của mẹ và chú Trâu, người ngoài kia mới chính là bố ruột của em, đó là sự thật. Hơn nữa, ai là “họ”? “Họ” là bố ruột, là anh trai cùng cha cùng mẹ với em, em sống cùng họ là chuyện đương nhiên.”
“Đương nhiên? Chút máu vớ vẩn đó thì chứng minh được gì? Bốn năm trước lúc ông ta đưa anh trai đi, cũng chẳng thèm nhìn em lấy một cái nữa là… Em đã sống ở đây bao năm rồi, mẹ em mất ông anh ta cũng không quay lại, bây giờ mới nhớ ra là còn một người con trai sao?”
Hướng Viễn nhích ghế lại gầnTrâu Quân hơn một chút rồi hỏi: “Em không vui vì chuyện này à? Phải nói thế nào đây, đừng nên yêu cầu quá cao với người khác, tình cảm nào cũng đều ích kỷ cả. Chú Diệp trước kia không biết em là con chú ấy, mẹ em lại chẳng nói gì, chú ấy chẳng có lý do nào để đối tốt với con của vợ cũ cả. Bây giờ khác rồi, em đã được chứng minh là người nhà họ Diệp giống như Diệp Khiên Trạch, còn đối với Khiên Trạch em còn thân thiết hơn cả Diệp Linh nhiều. Đi theo họ em sẽ sống tốt hơn.”
“Em không muốn đi. Tại sao mọi người cứ mong em đi? Đến bố cũng không giữ em lại”. Trâu Quân buồn bã cúi gằm mặt. Cậu là một đứa trẻ ngoan, cho dù trong lòng đang bức bối không yên cũng sẽ không dùng cách thức cực đoan để giải quyết, càng không thể làm tổn thương người khác. Hướng Viễn nhìn chằm chằm vào mái tóc cắt ngắn của cậu, chợt nhớ đến Hướng Dĩ, mỗi lần bị Hướng Dao cướp đồ chơi ưa thích là lại cúi gằm mặt xuống một cách cam chịu trước mặt chị cả nhưng mặc cho Hướng Viễn hỏi thế nào, Hướng Dĩ cũng không chịu nói ra là bị Hướng Dao bắt nạt.
Hướng Viễn muốn đưa tay sờ gáy Trâu Quân, giống như thuở trước cô từng làm vậy với Hướng Dĩ nhưng đến phút cuối vẫn cố dằn lòng mình, cười lạnh một tiếng và nói: “Bố em? Chắc là chú Trâu thọt chứ gì. Tại sao chú lại phải giữ em chứ? Có phải em không biết chú là người hồ đồ đâu. Nuôi dưỡng em không công bao năm trời trong mù mờ thì cũng bỏ qua đi nhưng bà mẹ kế của em có ngốc đâu. Sau khi nghe nói em không phải là con chú Trâu, hai người họ đã đòi nhà họ Diệp phí nuôi dưỡng là bao nhiêu em có biết không? Bình thường có bán cho người ta ba đứa nhóc như em cũng không đổi được số tiền đó. Đã có cơ hội lớn như vậy tại sao họ lại không vui mừng tiễn em đi cho nhanh chứ? Cho dù em không muốn đi, cứ nằng nặc đòi ở lại đây thì thử nghĩ xem, nhà chú Trâu đâu có khá giả gì, một mình chú làm việc nuôi bốn miệng ăn, em và cậu em trai kế của bà mẹ kế còn phải đi học, em không phải là con trai họ, thế thì họ cần gì phải cõng cái nợ là em trên lưng chứ?”
Hướng Viễn chưa dứt lời, mắt Trâu Quân đã ngân ngấn nước, cậu mím chặt môi, cố gắng chịu đựng, sợ nó rơi xuống nhưng nửa câu cũng không nói nổi, cả người cứ run lên. Hướng Viễn đẩy ghế ra, đứng dậy nói: “Cậu chỉ có thế thôi à? Vậy xem như chị phí thời gian với cậu rồi. Đi hay ở lại thì tự cậu suy nghĩ cho kỹ. Tốt nhất là theo ông bố thọt của cậu rồi cả đời chui rúc xó xỉnh như ông ta ấy.”
Cô chưa kịp đi thì ống tay áo đã bị Trâu Quân tóm lấy. Cậu vừa hoảng vừa sợ, cũng chẳng quan tâm đến “nước mắt đàn ông không dễ rơi”, cậu ôm chặt cánh tay Hướng Viễn “òa” một tiếng rồi khóc rống lên.
Cửa phòng bị mở, rõ ràng Diệp Khiên Trạch nghe thấy tiếng khóc nên không yên lòng nhưng nhìn thấy cảnh đó liền lui ra.
Nước mắt của Trâu Quân thấm ướt tay áo của Hướng Viễn. Cô vừa tức vừa buồn cười, ngồi xuống bên giường không khuyên nhủ mà để mặc cậu khóc. Cậu nức nở, nói dứt quãng: “Chị Hướng Viễn… chị cũng không giữ em lại sao?”
“Chị giữ cậu lại làm gì? Chưa gì đã khóc, cậu vô dụng như thế, lại không thể đem bán được thì giữ lại làm gì?” Nước mắt Trâu Quân càng rơi nhiều hơn. Cô thở dài bảo: “Sao em ngốc thế? Cho dù em không đi thì chẳng lẽ chị phải ở lại đây cả đời sao?”
“Chị muốn đi đâu?”
Hướng Viễn trốn tránh đôi mắt rất đẹp đang nhòa lệ của Trâu Quân, nói nửa đùa nửa thật:” “Sau này đi đâu thì ai biết được… Chả biết chừng không lâu sau lại gặp em ở thành phố cũng nên. Đến lúc đó, em là con nhà giàu có rồi, nếu còn nhớ đến chị thì vẫn còn lúc để giúp chị đấy.”
“Thật ư? Chị Hướng Viễn, chị nói thật chứ?”
Thật ư?

Thật ư… Hướng Viễn như không nghe thấy tiếng truy hỏi của cậu nhóc.
Sau này sẽ thế nào không phải là chuyện cô có thể điều khiển được.
Những chuyện mà đến mình cũng chưa biết được thì làm sao cô dám hứa hẹn đây?
Hôm Trâu Quân đi, lúc chiếc xe chạy đến cửa thôn thì trời vẫn chưa sáng hẳn. Hướng Viễn đứng ở cửa nhà nhìn đám bụi gợn lên từ bánh xe phía xa xa. Tối hôm trước, cô đã nói với Diệp Khiên Trạch rằng cô không thích cảnh ấy nên lúc đưa tiễn cô sẽ không đến. Diệp Khiên Trạch khi ấy đã bảo: “Hướng Viễn, thư thì mình sẽ không viết nữa, nhưng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.” Cô chỉ cười. giờ phút này đây nhìn theo đám bụi vồng lên mỗi lúc một mờ nhạt, khóe môi cô nhếch lên một cách vô thức.
Trong nhà bếp có tiếng lục đục. Hướng Dao hôm nay cũng dậy rất sớm. lúc ăn sáng, Hướng Viễn hỏi: “Đang yên đang lành, sao mắt em lại đỏ thế?”
Hướng Dao cúi đầu húp cháo, một lúc sau mới nói: “Trái tim chị làm bằng gì vậy?”
Cuộc sống hoàn toàn không vì sự ra đi của một người mà phát sinh những thay đổi long trời lở đất, Hướng Viễn vẫn đi đi về về giữa nhà và trường. Trường ở tỉnh, rất xa thôn nên chỉ cuối tuần cô mới về một lần. Năm cuối cấp đang đến gần, việc học càng căng thẳng hơn, Hướng Viễn trước nay vốn không phí quá nhiều thời gian vào công sức cho việc học nay cũng phải lên dây cót cho tinh thần để ứng phó với những đợt thi thử diễn ra liên tục.
Trong lớp, những cô gái nông thôn như Hướng Viễn đã không ít người có dự định sau khi thi sẽ gói ghém hành lý hòa vào làn sóng đổ ra thành phố làm thêm. Hướng Viễn cũng đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này. Những cô gái cô độc, không người thân thích như cô và Hướng Dao, bình thưởng tự tìm kế mưu sinh, lại thêm chính phủ hỗ trợ nên chuyện kiếm cơm xem như tạm thời không phải lo nghĩ, nhưng nếu cô đỗ đại học thì hoàn toàn khác hẳn. Một sự thực rõ ràng đang bày ra trước mắt chính là – cô không có tiền, cô không phải là đấng vạn năng. Cho dù có giỏi giang, sáng suốt hơn những người khác thì bây giờ cô vẫn chỉ là một cô gái nông thôn nhỏ bé. Cô có thể dựa vào sự nỗ lực của mình để hai chị em không phải lo nghĩ nhiều về cái ăn nhưng lại không thể chịu nổi học phí đại học trên trời ấy. Đã hơn một lần cô có suy nghĩ rằng nhận được bằng tốt nghiệp cấp ba xong sẽ đi làm, vài năm sau ó thể sẽ khá khẩm hơn, nhưng nếu thi đậu vào một trường đại học tốt, từ đó thay đổi số phận mình lại có sức quyến rũ cô hơn nhiều. Thành tích học tập của cô vẫn rất tốt. Nếu như không phải có quá nhiều chuyện khiến cô phân tâm thì hoàn toàn có thể làm tốt hơn.
Những tâm tư này, Hướng Viễn chỉ có thể giữ trong lòng, trước giờ cô vẫn không có người nào để bàn bạc, hỏi ý kiến. Đương nhiên, phần lớn cũng là do cô quen tự giải quyết một mình. Cô có thể chờ mong được ai đây? Hướng Dao? Nghĩ đến đây, cô lắc đầu cười khổ.
Hai chị em cô mỗi tuần chị gặp mặt nhau hai ngày cuối tuần. Hôm ấy, Hướng Viễn trèo lên ghế thay bóng đèn phòng khách, ghế xếp chồng lên nhau cao quá nên cô dặn Hướng Dao đứng dưới giữ. Lúc Hướng Dao đưa tay đỡ bóng đèn Hướng Viễn vừa tháo xuống, không hiểu tay chân lóng ngóng thế nào mà làm rơi vỡ. Trong lúc cố gắng cứu chiếc bóng đèn, Hướng Dao không cẩn thận đã làm Hướng Viễn ngã nhào từ trên ghế xuống. Nếu không phản ứng nhanh thì Hướng Viễn đã ngã gãy xương rồi cũng nên.
Hướng Viễn loạng choạng, vừa chạm đất đã nổi giận, mắng phủ đầu Hướng Dao: “Cô mộng du hay sao thế hả? Rốt cuộc cô có thể làm chuyện gì cho ra hồn đây?”
Hướng Dao không cãi lại, chị vội vàng dọn dẹp đống thủy tinh vỡ trên mặt đất. Hướng Viễn nhìn sống lưng gầy guộc của em gái, sự giận dữ khi nãy bỗng trở thành sự bất lực, nó khiến cô không thể tức giận được nữa. Cô buộc phải thừa nhận mình không hiểu Hướng Dao, tuy là máu mủ ruột thịt duy nhất của nhau trên thế gian này tuy có cùng chung huyết thống thì điều đó cũng không thể khiến cho hai trái tim xích lại gần nhau hơn. Có một điều cô không thể hiểu nổi, Hướng Dao sắp lên trung học, tại sao chẳng có chút người lớn nào cả? Nó nhưở trên mây, giống như người mất hồn vậy.
Hướng Viễn đứng một bên, quan sát em gái bằng ánh mắt như nhìn một người xa lạ. Thực ra cô cũng biết sự xa cách giữa cô và Hướng Dao cũng khó đổ lỗi cho ai được. Trong nhà, lần lượt từng người qua đời, cô lại đi học trên tỉnh, Hướng Dao một mình ở lại cũng rất cô độc. cô không thể trách Hướng Dao không chịu nói ra những chuyện giấu trong lòng vì cô không hề muốn tìm hiểu. Có lẽ làm chị em cũng phải có chút duyên phận chăng, nếu không thì tại sao hai người rõ ràng là nương tựa vào nhau mà sống lại xa cách như vậy? Em gái ruột còn không thân thiết bằng cậu nhóc Trâu Quân không máu mủ ruột rà kia. Hướng Viễn chẳng phải chưa từng nghĩ sẽ quan tâm đến Hướng Dao nhiều hơn nhưng cô không phải bậc thánh nhân, vừa làm cha mẹ lo việc kiếm ăn cho cả nhà lại làm một bà chị tri kỷ. Đối diện với tính cách quá sầu cảm và giải quyết mọi chuyện bằng tình cảm như Hướng Dao và bố, Hướng Viễn cảm thấy rất mệt mỏi và chán ghét, hơn nữa, cô không thể quên cảnh tượng Hướng Dĩ chết đuối được. Hướng Viễn vẫn luôn nghĩ rằng: nếu không phải do Hướng Dao thì làm sao cô lại mất đi Hướng Dĩ, cậu em trai mà cô yêu thương nhất được.
“Hướng Dao, rốt cuộc em bị sao vậy?” Hướng Viễn cố nén cơn đau ở mắt cá chân lúc ngã xuống đất, hỏi một câu.
Một phút sau cũng không có tiếng trả lời, cô đành lắc đầu bỏ đi.
“Em…” Đến khi Hướng Dao lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên khỏi đống đổ vỡ trên đất thì chỉ thấy căn phòng trống quạnh hiu.
Vào tháng tư sau khi Trâu Quân đi, hoa cải dầu vừa tàn, ủy ban thôn đã gióng mấy hồi chiêng nghênh tiếp đoàn khách từ thành phố xuống, lại có thêm mấy chiếc xe bóng loáng dừng trước sân phơi lớn nhất trong thôn. Nghe nói sau khi về thành phố, Diệp Bỉnh Lâm đã quyết định bỏ tiền ra xây một ngôi trường tiểu học Hy Vọng cho thôn nên chính quyền huyện đã phái cán bộ đến phụ trách đón tiếp.
Hướng Viễn cũng theo những người hàng xóm đến đó xem xét. Cô nhìn về phía đám người tụ tập đông nhất, sau đó thấy thất vọng vô cớ: trong những người đến đây không có Diệp Khiên Trạch, thậm chí cũng chẳng thấy Trâu Quân. Phải rồi, bây giờ nên gọi cậu ấy là Diệp Quân mới phải. Diệp Bỉnh Lâm cũng không xuất hiện ở văn phòng ủy ban thôn, người mà chú trưởng thôn Lý và hai cán bộ từ huyện xuống đang ôm vai thân mật là một người đàn ông lạ khoảng hơn ba mươi tuổi.
Hướng Viễn buồn bã quay đầu bỏ đi nhưng lại bị chú hai Lý nhìn thấy từ xa gọi lại: “Hướng Viễn! Này, Hướng Viễn! Đừng đi, chú đang tìm cháu đấy.”
Chú hai Lý đuổi theo, túm lấy cánh tay Hướng Viễn lôi về phía văn phòng ủy ban, gương mặt nở nụ cười toe toét: “Hướng Viễn à, chuyện tốt đến rồi!”
Hướng Viễn bị chú hai Lý ấn ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã khá cũ trong ủy ban thôn.
“Sao thế? Chú hai Lý, chú nói gì mà chuyện tốt đến rồi?”
“Quý nhân đến rồi, chuyện tốt chẳng tự nhiên đến đó thôi?”, chú hai Lý vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông đối diện Hướng Viễn. Cô chăm chú nhìn một người nhà họ Diệp mà cô chưa từng gặp ở khoảng cách rất gần: người đàn ông ấy cao và gầy, toát lên vẻ chín chắn già dặn của một người dã kinh qua nhiều gian khổ thử thách, gương mặt đẹp trai, tóc đen nhánh, điều này khiến ông ta trông có vẻ trẻ tuổi hơn. Cô đã nhận ra những đường nét của Diệp Khiên Trạch trên gương mặt này nhưng không có nghĩa là nó khiến cô thấy thân thiện hơn. Người đàn ôngg này, dù đang mỉm cười nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên vẻ ngạo mạn lạ lùng.
Hướng Viễn cảm thấy “quý nhân” này cũng đang dò xét mình, nó khiến cô cảnh giác, dè chừng.
Chú hai Lý chen vào một câu rất đúng lúc: “Hướng Viễn à, chú Diệp của cháu gọi điện đến bảo, ngoài việc xây dựng trường tiểu học Hy Vọng trong thôn còn phải giúp cháu cho đến khi học đại học xong mới thôi. Chẳng phải cháu vẫn muốn học lên đại học đó sao? Đúng là một chuyện tốt. Chú Diệp cháu còn nói, chú ấy bận quá nên không về được, bọn trẻ đều phải đi học nên nhờ em trai chú ấy đến làm giúp chuyện này. Nào, đây chính là Tiểu Diệp tiên sinh đấy.”
Hướng Viễn vẫn đang nghe lời chú hai Lý nói thì người đàn ông kia đã mở lời: “Cô là Hướng Viễn?”
Hướng Viễn mỉm cười đáp lại: “Chào chú Tiểu Diệp.”
Ông ta đứng dậy, hờ hững đưa một tay ra: “Tôi là Diệp Bỉnh Văn.”
Đây là lần đầu tiên Hướng Viễn gặp một người có khí tiết đến thế. Cô cảm thấy bắt tay lịch sự thì cũng không cần dùng sức như vậy, không biết là do vô tình hay cố ý mà người đàn ông này lúc bắt tay đã làm cô cảm thấy đau nhói. Cô rút tay ra với một vẻ tự nhiên, sự đụng chạm đó khiến cô không thích ứng được – lạnh lẽo mà cứng nhắc, trái ngược với nụ cười trên gương mặt ông ta. Cô bỗng thấy nhớ hơi ấm mà Diệp Khiên Trạch đã lưu lại trong lòng bàn tay cô.
Diệp Bỉnh Văn muốn đến thăm nhà Hướng Viễn, cô cũng không có lý do gì để từ chối. Chú hai Lý chủ động dẫn đường, những người hiếu kỳ cũng đi theo đến tận nhà họ Hướng.

Một đoàn người rầm rộ kéo đến khiến Hướng Dao vừa về nhà đã cảm thấy chân tay lóng ngóng. Diệp Bỉnh Văn đảo quanh một vòng nhà rồi mới yên tâm ngồi xuống bên bàn uống trà. Hướng Viễn cũng không bắt chuyện gì với ông ta. Dần dần, hàng xóm láng giềng thấy vô vị rồi tản mác hết. Chú hai Lý hiểu biết hơn những người khác nên cũng cười hà hà vài tiếng rồi mượn cớ rút lui về ủy ban thôn. Trước khi đi vẫn không quên nhắc Diệp Bỉnh Văn rằng huyện đã chuẩn bị bữa tiệc chào đón ông.
Mọi người đã đi hết, Diệp Bỉnh Văn vẫn ngồi xoay xoay tách trà. Hướng Viễn chú ý thấy tay ông ta không rời tách trà nhưng từ đầu đến cuối không hề uống một ngụm nào.
“Diệp… Diệp tiên sinh, Khiên Trạch và chú Diệp vẫn khỏe chứ?”, Hướng Viễn phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
“”Ừ, rất khỏe.” lúc Diệp Bỉnh Văn nói, lông mày nhướng lên theo thói quen.
“Vậy có phải chú có việc gì muốn nói với tôi?”, Hướng Viễn không vòng vo, cô luôn cảm thấy muốn đối phó với người khó chịu thì cách tốt nhất là nói thẳng vào vấn đề.
Cuối cùng, Diệp Bỉnh Văn cũng đặt chiếc tách xuống rồi nói: “Tôi cũng không biết vì sao anh cả lại nằng nặc đòi giúp cô đi học nhưng anh ấy đã quyết, tôi cũng không tiện hỏi. Cô đi học thì cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng bây giờ bọn thanh niên vong ân bội nghĩa quá nhiều, điều tôi muốn biết là Diệp gia giúp đỡ cô, cô có thể giúp gì lại?”
“Vậy phải xem chú Diệp cần tôi làm gì và nó có nằm trong khả năng của tôi hay không”. Câu trả lời của Hướng Viễn đã đặt vai trò người giúp đỡ cô lên Diệp Bỉnh Lâm chứ không phải là “Diệp gia”.
Diệp Bỉnh Văn cười, quan sát đánh giá tỉ mỉ Hướng Viễn hơn rồi nói: “Phải rồi, lúc nãy tôi có nghe cô nói, nhà cô chỉ còn hai chị em. Em gái cô chắc cũng sắp lên trung học đúng không? Cô đi rồi, bỏ em gái ở lại cũng tội nghiệp. Vậy thế này đi, chúng tôi chỉ có thể giúp một trong hai chị em, hoặc là hoàn thành ước mơ học đại học của cô, hoặc là đưa em gái cô đến trường trung học tốt nhất tronh thành phố cho đến khi nào cô bé tốt nghiệp đại học. Cô chọn cách nào?”
Hướng Viễn ngồi thẳng lưng lên, cô nhận thấy trên mặt Hướng Dao thoáng nét hoảng sợ. “Sự lựa chọn này vốn chẳng có ý nghĩa gì hết. Tôi học đại học, em gái tôi sau này nhất định cũng có thể hoàn thành việc học suôn sẻ. Chú thay tôi cảm ơn sự giúp đỡ của chú Diệp. Tôi tin rằng đây chỉ là một câu nói đùa của chú chứ không phải là ý của chú Diệp.”
Diệp Bỉnh Văn nhún vai, không truy hỏi vấn đề này nữa: “Cứ xem là như vậy đi. Hy vọng cô hiểu cho tính hài hước của tôi.”
“Nói chuyện với chú rất thú vị”, Hướng Viễn nói.
“Được rồi”. Diệp Bỉnh Văn vặn người một cái rồi đứng dậy nói tiếp: “Tôi còn phải đến huyện làm việc với mấy vị quan chức nhỏ nhạt nhéo kia. Đợi khi giấy báo gọi nhập học của cô về thì sẽ sắp xếp tiếp.”
Hướng Viễn tiễn ông ta ra cửa. lúc bước ra bậu cửa, Diệp Bỉnh Văn hạ giọng nói: “Nếu nhất định bắt cô phải chọn, cô vẫn sẽ chọn bản thân đúng không? Tôi thích những cô gái như vậy.”
Hướng Viễn không nói, tiễn ông ta về rồi cô mới quay vào nhà. Hướng Dao lên tiếng: “Chuẩn bị ăn cơm thôi!”.
Con bé chăm chú bày bát đũa, Hướng Viễn nhìn thấy có giọt nước đọng trên mép bàn ăn.
“Lại sao vậy?”
Hướng Dao dùng ống tay áo chùi mạnh rồi nói: “Thực ra khi nãy chị có nói hãy chọn chị cũng chẳng sao cả.”
Hướng Viễn thở dài: “Đừng có nghĩ lung tung làm chị rối thêm.”
(To be continued)
Đầu tháng Chín, Hướng Viễn một mình vác hành lý gọn nhẹ đến không thể đơn giản hơn, đổi hai lần xe, cuối cũng đã nghe thấy tiếng còi của chuyến tàu hỏa phương Nam. Địa điểm mà cô muốn đến cũng như nơi mà cô lên kế hoạch đi làm trước đó, khác biệt chỉ ở chỗ trong hành lý có thêm giấy báo nhập học của trường Đại học G.
Hướng Viễn là đứa trẻ đầu tiên trong thôn đậu vào một trường đại học trọng điểm của tỉnh ngoài. Giấy báo nhập học được gửi về ủy ban thôn, chú hai Lý vui mừng chạy đến nhà Hướng Viễn báo tin, hàng xóm ai cũng bảo nơi nước non tù đọng của họ cuối cùng đã có một con chim phượng hoàng rồi. Lúc ấy, trên tỉnh còn có phóng viên truyền hình địa phương khệ nệ mang vác máy ảnh, máy quay phim xuống nói những gì đại loại như Hướng Viễn là trẻ mồ côi, tự lập gánh vác trọng trách của gia đình, chăm sóc em gái, cố gắng học hành, vượt qua nghịch cảnh, đỗ vào trường đại học giỏi, là tấm gương thanh niên tiên tiến xứng đáng được toàn tỉnh tuyên dương khen ngợi. Hướng Viễn đã từ chối, cô rất khinh thường những chủ đề tuyên dương như kiểu “Cám ơn khó khăn đã giúp tôi trưởng thành”. Gì mà “khó khăn giúp tôi trưởng thành”? Hướng Viễn cảm thấy những điều đó đều là trò đùa của những người ăn no lại nằm, chưa từng nếm trải cực khổ nghĩ ra. Cô chẳng thấy cảm kích khó khăn chút nào. Nếu có thể, ai lại muốn không cha không mẹ, không có gì cả chứ? Ai chẳng mong đợi có người che chở, ăn no mặc ấm? Nếu cô có thể chọn lựa bỏ qua khó khăn để trưởng thành thì còn tốt hơn bây giờ.
Khi Hướng Viễn rời nhà, Hướng Dao đã là học sinh lớp tám của trường trung học huyện. Trường trung học nhập học khá sớm, Hướng Viễn sắp xếp mọi việc cho Hướng Dao thật ổn thỏa, cho cô bé ở lại trong trường, nhờ chú thím hai Lý để mắt đến rồi mới yên tâm xuất phát.
Bên nhà họ Diệp đã biết kết quả thi của Hướng Viễn, họ liên tục gọi điện thoại cho cô. Đầu tiên là Diệp Bỉnh Lâm rồi đến Diệp Khiên Trạch, họ đều cảm thấy vui mừng thay cho cô. Diệp Quân thì chẳng thấy tin tức gì nhưng chẳng sao, họ sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Trường Hướng Viễn sắp theo học ở thành phố G, cô thừa nhận mình chọn thành phố này cũng là có ý cả. Ở đó có người cô yêu, có Đại học Khoa học Kỹ thuật tốt nhất và bến cảng tấp nập nhất. Diệp Bỉnh Lâm vừa tỏ ý muốn nhờ người đến Vụ Nguyên đón đã bị cô từ chối năm lần bảy lượt. cô không phải loại người cần có người chăm sóc, tuy chưa từng đi đâu xa một mình nhưng cô tin rằng mình có thể xoay sở được. Hơn nữa, nếu người đến đón là người như Diệp Bỉnh Văn thì cô thà chấp nhận một số chuyện phiền phức nho nhỏ do lần đầu tiên đi xa còn hơn.
Trong chuyến hành trình dài dằng dặc, Hướng Viễn ngồi bên cửa sổ hờ hững nhìn ra ngoài. Đoàn tàu hỏa dài như một con rắn bò theo từng dãy núi và cánh đồng quanh co. Cô chưa từng lo sợ con đường phía trước rồi sẽ có bao nhiêu khó khăn vất vả, chỉ sợ phía trước không có đường nào để đi. Khi đoàn tàu hòa vào sắc đêm đen, Hướng Viễn sực nhớ đến lời Hướng Dao và Diệp Bỉnh Văn nói, nếu sự lựa chọn đó thực sự tồn tại, cô sẽ chọn thế nào? Sẽ chọn chính mình thật chứ? Tại sao lại không? Câu chuyện Khổng Dung nhường Lê Thức từ nhỏ đã dạy chúng ta phải biết nhường nhịn và hy sinh nhưng tại sao khi chúng ta gặp chuyện phải ép mình khổ trước tiên? Tại sao phải hy sinh? Biết yêu mình rồi mới biết yêu người. Cô có thể ký gửi hy vọng vào Hướng Dao không? Không, cho dù cô có thể chọn bản thân mình, đó cũng là để cô và Hướng Dao có một lối ra tốt hơn. Cô nghĩ như vậy và hơi thở cũng dần dần nhịp nhàng hơn trong bầu không khí mỗi lúc một tĩnh lặng này.
------ Hết chương 7 --------
Chương 8:
Lần đầu vào Diệp gia
Có phải ngoài Diệp Quân ra, mỗi người trong ngôi nhà này đều không thể chợp mắt?
Tàu hỏa đến thành phố G vào buổi trưa, thành phố xa lạ này đang vào độ nóng nực nhất. Hướng Viễn ra khỏi ga tàu, dùng tay che ánh anứg chói chang rồi cố nín thở nhìn xung quanh: ngoài đọc từ sách và xem ti vi ra, cô chưa từng nhìn thấy những tòa nhà cao, những dòng xe cộ nườm nượp như thế. Những tòa nhà và dòng xe ấy còn vô tận, tít tắp hơn cả dòng sông và khe suối ở quê. Cô đứng đây như vô số người xa lạ khác cùng đến thành phố này, phồn hoa trước mắt có hào nhoáng đến đâu thì bản thân vẫn là người ngoài. Cô chẳng có gì cả, nhưng rồi sẽ có một ngày cô có được tất cả. Cô tin rằng sẽ có ngày mình được tận hưởng một phần nào đó trong thành phố phồn hoa này, cái cô cần chỉ là thời gian.

Hướng Viễn bị mấy người phía sau đẩy lên trước vài bước. Cô dưa mắt nhìn tứ phía để tìm kiếm người được Diệp gia phái đến đón mình. Những mái đầu nhấp nhô chen chúc và dòng âm thanh hỗn loạn khiến cô khó thích ứng được ngay. Vừa đứng vững cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Hướng Viễn …”
Trong lòng cô tràn ngập một cảm giác vui sướng, dường như ga tàu xa lạ này cũng trở nên thân quen hơn. Theo tiếng gọi, cô thấy một bóng người gầy gầy, thấp hơn cô một chút đang tách đám đông, bước nhanh đến trước mặt cô. Thì ra là Diệp Quân.
“Chị Hướng Viễn, cuối cùng cũng đón được chị.”
Trước mặt Diệp Quân đang tỏ vẻ mừng vui hớn hở, Hướng Viễn giấu nhẹm đi chút thất vọng của mình. Cô tự cười thầm mình chẳng ra sao, ở nơi tạp nham thế này mà đến cả giọng nói cũng nghe nhầm được.
“Trâu … À không, Diệp Quân, sao lại là em?”, cô cười hỏi. Cô vẫn chưa quen lắm với cách xưng hô sau khi cậu đổi họ.
Diệp Quân không để ý đến sự nhầm lẫn của cô, nói như thở phào một hơi: “Em cứ lo không đón được chị.”
Gần một năm không gặp, Diệp Quân trong mắt Hướng Viễn đã cao hơn, đôi gò má cũng trở nên tron trĩnh hơn nhiều. Trước kia, cậu đã trắng hơn các cậu bé khác trong thôn, giờ thiếu đi sự dãi nắng dầm mưa trước kia càng khiến cậu trắng trẻo hơn, lại thêm quần áo chỉnh tề mà ngày xưa chưa từng được mặc cũng khiến cậu có vẻ tuấn tú đnág yêu như búp bê con trai vậy, hình dáng đó làm Hướng Viễn muốn véo má cậu một cái. Quả nhiên, mạ tốt phải được gieo vào ruộng màu mỡ mới được. Nếu hd nhìn thấy Diệp Quân bây giờ thì có nói cậu xấu trai nữa không? Cho dù Hướng Viễn thầm nghiêng về phía Diệp Khiên Trạch nhưng cũng phải thừa nhận rằng hai an hem nhà này, cậu em còn đẹp trai hơn cả ông anh.
Diệp Quân nói nghe có vẻ mệt mỏi, Hướng Viễn để ý thấy trán cậu đầy mồ hôi, chắc cậu đã phải tìm cô rất lâu trong đám người chen chúc kia. Rất tự nhiên, cô đưa tay lên rẽ mớ tóc của cậu ra: “Lo gì kia chứ? Tuy chị chưa đến thành phố lớn bao giờ nhưng cũng không đến nỗi lạc đường rồi bắt em phải đi tìm đâu.”
Diệp Quân có vẻ lúng túng, đỏ mặt đón lấy hành lý trong tay Hướng Viễn: “Sao nhẹ thế này?”. Nói xong, cậu chỉ tay về phía bãi đậu xe: “Tài xế của công ty bố em đang đậu xe bên kia.”
“Có gì phải mang theo đâu”, Hướng Viễn đáp. Thấy dáng vẻ cậu thế này, có lẽ đã thích nghi rất tốt với hoàn cảnh sống mới, cô cũng thấy được an ủi bởi chí ít nó cũng chứng minh quyết định giúp Diệp Khiên Trạch của cô là hoàn toàn đúng đắn. Dù gì, Diệp Quân cũng là một đứa trẻ, lúc rời khỏi quê nhà luôn lưu luyến nhưng đến một nơi tuyệt vời hơn thì thích nghi cũng nhanh hơn cả trong tưởng tượng.
Như để chứng minh chuyện này, nhìn thấy chiếc xe mà Diệp Quân nói mỗi lúc một gần, Hướng Viễn dừng chân, hỏi một câu: “Diệp Quân, những ngày vừa qua hộ đối xử tốt với em chứ?”
Ánh mắt Diệp Quân nhìn cô vẻ nghi ngại, do dự một lúc rồi gật đầu: “Tốt, rất tốt, cả nhà họ đều tốt cả.”
“Cái gì mà “nhà họ”? Phải là nhà em chứ?”, Hướng Viễn lên tiếng chỉnh ngay. Cô còn định nói thêm nhưng cửa xe đã mở, một người đàn ông trung niên dáng vóc chắc nịch bước đến chào. Hướng Viễn bèn nuốt câu mình vừa định nói vào rồi mỉm cười nhìn người đàn ông chắc là tài xế này.
“Chị Hướng Viễn, đây là chú Trần lái xe cho công ty bố em”, Diệp Quân giới thiệu. Xem ra, cậu vẫn chưa học được cốt cách thiếu gia kiêu căng.
Chú tài xế họ Trần có vẻ là người thành thật, lịch sự cười chào Hướng Viễn một câu rồi đón lấy hành lý của cô trong tay Diệp Quân, dẫn họ ra xe.
Hướng Viễn cảm ơn một tiếng rồi chui vào ghế sau ngồi. Diệp Quân không biết tại sao lại đờ ra một lúc rồi mới chậm chạp mở cửa ghế phụ nhưng không chịu vào, nghĩ một lúc rồi chui vào ghế sau ngồi cạnh Hướng Viễn. Lúc lên xe, cậu còn va đầu vào cửa một cái, đau đến đỏ bừng mặt.
Hướng Viễn mỉm cười nhìn cậu, không biết trong lòng cậu nhóc này đang nghĩ gì? Mấy hôm nữa mới đến ngày nhập học của Hướng Viễn nên khi nghe Diệp Quân nói, Diệp Bỉnh Lâm nhất quyết bảo cô đến nhà họ ở lại vài ngày. Lúc này, xe đang chạy đến nhà họ Diệp. Trên đường đi, Diệp Quân không nói nhiều sự chú ý của Hướng Viễn cũng dần dần bị cảnh vật ngoài cửa sổ thu hút. Có lẽ đoán được đây là lần đầu cô đến thành phố nên chú Trần thỉnh thoảng giới thiệu những công trình kiến trúc ven đường cho cô biết, Hướng Viễn nghe rất chăm chú, Diệp Quân cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến khi chú Trần giới thiệu xong, Hướng Viễn mới lơ đãng hỏi Diệp Quân: “Anh của em hôm nay bận lắm à?”
Diệp Quân “ý” lên một tiếng, đáp: “Chị Hướng Viễn, sao chị biết hay vậy?”. Cậu hạ thấp giọng khẽ nói: “Anh ấy dạo này đang làm căng với bố. Hình như chuyên ngành mà bố muốn anh vào học anh lại không thích, còn ngành anh thích thì bố lại không đồng ý.”
Trái tim Hướng Viễn trùng xuống, chẳng lẽ cô đến, anh lại ra đi sao? Cô cuống lên, hỏi gấp: “Vậy bây giờ thế nào rồi?”
Diệp Quân đáp: “Em cũng không biết, có điều trong nhà hình như dì cũng rất ủng hộ anh trai ra nước ngoài học.”
“Vậy anh em nói thế nào?”
“Em… em cũng không biết.”
“Sao em lại không biết chứ?”
Diệp Quân giật bắn mình bởi sự cấp bách của cô: “Em thật sự không biết mà, anh ấy chẳng nói gì cả”, cậu phân bua.
Sao lại thế được? Hướng Viễn chỉ thấy lòng rối như tơ vò. Cô cứ ngỡ đã được gặp nhau nhưng ai ngờ cuộc sống lại thay đổi như thế. Dường như cô có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng luôn có khoảng cách chen vào giữa hai người? không, không thể, chẳng phải vẫn chưa quyết định hay sao? Sao cô lại phải khổ sở cuống quýt lên như thế?
Hướng Viễn đã thấy bình tĩnh hơn. Cô ý thức vừa nãy mình đã hơi thái quá. Diệp Quân vẫn là một đứa trẻ, cậu ấy nói không biết cũng là bình thường, sao cô lại có thể đem hết bực tức trong người trút lên cậu? Cô cười gượng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đến khi bình tĩnh lại mới quay sang nói với Diệp Quân bằng giọng cực kỳ thoải mái: “Khiên Trạch muốn ra nước ngoài, cũng bất ngờ thật. Nhưng chị cứ nghĩ cậu ấy có gì trong lòng cũng sẽ tìm em tâm sự chứ… Xin lỗi nhé, Diệp Quân. Em không giận chị chứ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không đâu, chuyện của anh ấy có lẽ Diệp Linh biết rõ hơn, Chị Hướng Viễn, em thật sự không biết mà. Nếu biết, em nhất định sẽ nói cho chị.”
Hướng Viễn chuyển chủ đề theo câu nói của Diệp Quân: “Phải rồi, em và Diệp Linh sống với nhau có ổn không?”
Diệp Quân nghĩ ngợi, dường như không tìm ra lời nào thích hợp để diễn tả: “Diệp Linh, chị ấy tính khí có phần… kỳ quặc, nhưng ở với nhau lâu cũng quen. Chị ấy không nói nhiều với em… Thực ra ngoài anh trai thì chị ấy rất ít khi nói chuyện với người khác, đến cả với dì – mẹ chị ấy – cũng ít nói.” Thấy Hướng Viễn có vẻ như suy nghĩ lung lắm, cậu tưởng mình nói sai điều gì liền vội vã bổ sung: “Nhưng Diệp Linh không phải người xấu, thật đấy.”
Hướng Viễn không nói gì. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Phải, cô ấy không phải người xấu. Chị biết, chị biết.”
Ấn tượng đầu tiên Diệp gia để lại cho Hướng Viễn là một tòa nhà nhỏ riêng biệt, bên ngoài có rất nhiều cây dây leo không rõ tên bám vào, nhìn chung cũng không cũ kỹ lắm nhưng chí ít cũng đã có lịch sử. Trong thành phố bê tông cốt thép này, ngôi nhà có thể gọi là hào nhoáng lộng lẫy. Hàng xóm trong thôn đều nói, sau khi Diệp Bỉnh Lâm về thành phố đã kiếm được một số tiền lớn nhưng Hướng Viễn trẻ tuổi non dại khi xuống xe, đứng trước một ngôi nhà với những dây leo như vậy đã thầm nghĩ trong lòng, cây cỏ như thế, trong núi muốn bao nhiêu có bây nhiêu, những người có tiền cũng chỉ đến thế mà thôi.
Về sau, khi Hướng Viễn đã có đủ tất cả mọi thứ, nhớ lại ý nghĩ đầu tiên của mình cũng không kìm được cười mỉa mai bản thân, nói cho cùng, cô vẫn là một gian thương nên những thứ tốt đẹp của Diệp gia, cô không biết cách tận hưởng, giống như năm nào cô đã theo gót Diệp Quân bước từng bước vào ngôi nhà này, hoàn toàn không có ý thức được nó có ý nghĩa gì với bản thân. Về sau cô cũng quen với nơi mà mình đã ở bâo nhiêu năm nay nhưng vẫn không thể yêu nó được.
Chủ nhân của Diệp gia năm ấy là một người phụ nữ ít nói và dịu dàng, dung mạo cũng có mấy phần giống Diệp Linh nhưng chắc chắn thời trẻ bà còn xinh đẹp hơn con gái nhiều. Hướng Viễn cũng gọi bà là “dì” như Diệp Quân.
Khi Hướng Viễn và Diệp Quân về, Diệp Bỉnh Lâm không có nhà, bà Diệp rất vui vẻ và lịch sự đón tiếp Hướng Viễn, bảo một bà dì họ Dương rót trà cho hai đứa rồi rối rít cảm ơn Hướng Viễn vì ngày trước đã cứu Diệp Linh rơi xuống nước. Bà gợi cho người ta một cảm giác dịu dàng ấm áp, không có sự nhiệt tình quá đáng nhưng lại cảm thấy tự nhiên như người nhà khiến Hướng Viễn cảm thấy thỏai mái hơn. Cô tin rằng một bà chủ như thế chắc chắn cũng sẽ đối đãi rất tốt với Diệp Quân.
Hàn huyên một lúc, bà Diệp bắt đầu bày biện đồ cắm hoa trên trà kỷ, bà cầm chiếc kéo dài lên xén xén cắt cắt, có rất nhiều hoa mà Hướng Viễn không biết tên gọi. Một lúc sau, bà bảo dì Dương đi nấu cơm, sau đó vừa cắm những cành hoa đã được cắt tỉa gọn gàng vào trong một chiếc bình sứ trắng, vừa thuận miệng nói những chuyện trong nhà với Hướng Viễn. Chưa nói được mấy câu, Diệp Khiên Trạch đã vội vàng chạy từ trên lầu xuống, vừa nhìn Hướng Viễn vừa cười trách móc: “Sao đến mà không gọi tôi?”

Bà Diệp vẩy nước trên cành hoa, cười bảo: “Trà chưa uống được một hớp, con đã xuống rồi đó thôi?”
Diệp Khiên Trạch ngồi xuống đối diện Hướng Viễn, hỏi: “Đi đường ổn thỏa cả chứ? Tôi vốn đã hứa đi đón cậu…”
“Không sao, Diệp Quân đã nói với tôi là cậu rất bận”, Hướng Viễn cắt ngang.
“Vậy à?” Diệp Khiên Trạch có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười lớn. “Tên nhóc A Quân này! Nó bảo tôi rằng, một mình nó đi là được rồi…”
Hướng Viễn liếc nhìn Diệp Quân, thấy cậu đỏ bừng mặt thì mới biết những gì Diệp Khiên Trạch nói không sai chút nào.
“Em… phải… phải… không phải…”, Diệp Quân há miệng, lắp bắp giải thích nhưng nhất thời nghẹn họng không nói được gì, đành cúi gằm mặt chăm chú nhìn sàn nhà.
Diệp Khiên Trạch giải vây cho cậu, vỗ vai em trai rồi nói: “Nhóc này, có gì mà khó xử đâu! Hướng Viễn trước kia đối xử với em như em ruột, em đi đón chị ấy, chẳng phải là chuyện nên làm hay sao?”
“Vậy tôi đối với cậu không tốt à?”
Diệp Khiên Trạch ngẩn ra một lúc rồi mới phát hiện lúc đó Hướng Viễn đang nhìn anh. Trên gương mặt cô là nụ cười rạng rỡ, không thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Đương nhiên rồi, Hướng Viễn, tôi còn có thể đi đâu để tìm một người bạn tốt đã bên tôi từ nhỏ như cậu chứ?” Anh khựng lại một lúc rồi quay sang nhìn bình hoa bà Diệp vừa cắm xong.
“Khiên Trạch, con thấy tác phẩm hôm nay của dì thế nào?”, bà Diệp dịu dàng hỏi.
Diệp Khiên Trạch nhìn một lúc rồi trả lời: “Thẩm mỹ của dì mỗi ngày một cao. Có điều đẹp thì đẹp nhưng con thấy có gì đó là lạ.”
“Lạ ở chỗ nào?”, bà Diệp chống cằm ngắm nghía thành phẩm của mình một cách kỹ lưỡng, sau đó rút một cành ra, lại cắm thêm mấy cành vào nhưng vẫn không hài lòng. “Hướng Viễn, con thấy thế nào?”, bà hỏi.
Hướng Viễn nghe bà Diệp hỏi mình thì thầm cười khổ. Cô cảm thấy những bông hoa cắm trong bình đều na ná nhau, không thể đẹp bằng hoa dại mọc đầy triền núi bao la nhưng không thể làm mất hứng chủ nhà nên cô đành nói: “Dì ơi, cháu không hiểu nghệ thuật cắm hoa lắm nhưng nhìn từ mắt một người ngoài nghề thì rất đẹp ạ”.
Mọi người nhìn bà Diệp cắm lại hoa thêm một lần nữa, đúng lúc ấy, dì Dương cũng làm xong cơm, đã bày biện mọi thứ lên bàn ăn.
“Thôi, cứ để nó thế này vậy. Chúng ta ăn cơm đã.” Bà Diệp phủi tay rồi đứng lên, mỉm cười bảo. “Hướng Viễn, chú Diệp hôm nay đi công tác tỉnh khác nhưng vẫn gọi về dặn dì phải đón tiếp cháu chu đáo. Chưa đến ngày nhập học, cháu cứ yên tâm ở lại đây vài ngày để Khiên Trạch và A Quân đưa cháu đi chơi, làm quen với mọi thứ xung quanh. Dì không giỏi nấu ăn lắm nên hôm nay nếm thử tài nghệ của dì Dương vậy. Dì ấy đã làm cho nhà này được mấy năm rồi.”
Hướng Viễn gật đầu. Mọi người ngồi vào bàn, đang chuẩn bị cầm đũa thì Diệp Quân lên tiếng hỏi với vẻ lạ lùng: “Dì ơi, sao hôm nay không thấy Diệp Linh?”
Bà Diệp đáp: “Hôm nay, nó tham gia luyện tập với đội hợp ca của trường, có lẽ sẽ về muộn một chút. Dì bảo dì Dương phần cơm rồi, không cần dợi”. Sau đó, bà lại giải thích với Hướng Viễn: “Con gái dì, cháu cũng gặp rồi đấy. Tính cách nó quá khép kín nên dì và chú Diệp đều chủ trương cho nó tham gia nhiều họat động của trường, tiếp xúc với bạn bè, như vậy rất tốt cho nó”.
Hướng Viễn nhớ đến gương mặt trắng xanh của Diệp Linh, thầm tán đồng với lời của bà Diệp. Tự nhiên, cô liếc về phía Diệp Khiên Trạch một cái, anh đang cúi đầu húp canh, thần sắc vẫn điềm tĩnh như thường.
Sau khi ăn được một lúc, Diệp Linh mặc một bộ váy áo đơn giản bước vào nhà. Hướng Viễn và cô nhìn nhau chào, Hướng Viễn cảm thấy dường như cô còn mỏng manh hơn cả lần trước, người như một tờ giất trắng. Cô cũng nhìn thấy Hướng Viễn, thái độ vẫn khá hữu nghị, gật đầu lên tiếng chào: “Hướng Viễn, chị đến rồi, lâu quá không gặp”.
“Ừ, Diệp Linh, lâu quá không gặp”. Hướng Viễn thấy cô nói với mẹ rằng mình sẽ ăn muộn một chút rồi đi thẳng lên lầu. Lúc đi ngang trà kỷ bên salon, Diệp Linh khựng lại quan sát bình hoa, cau mày nói: “Sao cứ thấy kỳ quặc thế nào ấy”. Cô vừa nói vừa đưa tay nhấc một cành diên vĩ trong đó ra, rồi lại rút thêm một cành cúc đại đóa rồi lẩm bẩm: “Thế này chẳng phải đẹp hơn sao?”
Làm xong, Diệp Linh quay đầu nhìn về phía bàn ăn. Khoảng cách xa như vậy nhưng Hướng Viễn vẫn biết cô đang nhìn ai, ánh mắt ấy của cô nàng rõ ràng là đang chờ đợi sự tán đồng của người đó. Diệp Khiên Trạch không nói gì, lúc đặt đũa xuống khóe môi hơi nhướn lên, Diệp Linh ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ. Khoảnh khắc đó, Hướng Viễn cảm thấy hoa sau lưng cô ấy cũng mờ nhòe màu sắc.
Đêm ấy, Hướng Viễn nằm trong phòng dành cho khách của Diệp gia nhưng không thể ngủ nổi. Cô không phải là người lạ chỗ nhưng bóng dáng bình hoa trong phòng khách và hai nụ cười mơ hồ kia không ngừng hòa quyện vào nhau khiến tinh thần vốn đang mệt mỏi của cô bỗng trở nên vô cùng tỉnh táo. Cô không thể nhìn nhầm, nhưng thà rằng cô nhìn nhầm, đoán nhầm, nghĩ nhầm còn hơn. Đó không phải là sự ăn ý và thân mật giữa anh trai em gái. Đó là sự hòa hợp giữa hai trái tim, sự giao lưu không cần ngôn ngữ. Đó là nụ cười hiểu ý nhau chỉ thuộc về “giữa hai người họ” mà thôi.
Cô ngồi bật dậy túm lấy ga trải giường phía dưới, chất liệu vải mềm mát và trơn tuột. Cô vận sức nhưng vẫn chẳng nắm bắt được gì, mà nắm bắt rồi cũng không thể giữ chặt.
Mình thật ngu ngốc, Diệp Linh họ Diệp, mẹ cô ta được gả cho bố anh, bây giờ họ là anh em, thế nhưng, nếu họ đồng ý thì có thể không phải thế. Năm năm rồi! Hướng Viễn nhớ ra cô và Diệp Khiên Trạch sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau đã năm năm, người hiểu anh nhất không còn là cô nữa. Hướng Viễn chưa bao giờ chịu thua bất kỳ ai nhưng cô lại không ngờ rằng, cuối cùng, mình lại bại dưới tay thời gian và khoảng cách.
Hướng Viễn chưa từng xúc động như bây giờ, cô tốc chân nhảy xuống giường, mở cửa phòng bước ra ngoài. Lần đầu tiên cô quên không hỏi bản thân mình muốn làm gì, quên hỏi xem mình làm thế này có ý nghĩa gì. Cô chỉ muốn đứng cạnh anh, có lẽ cô sẽ hỏi xem Diệp Linh có ý nghĩa gì đối với anh, có lẽ cô sẽ thuyết phục anh đnừg ra nước ngoài mà hãy ở lại bên cô, có lẽ cô sẽ chẳng nói gì, chỉ nhìn anh thật chăm chú và chân thành.
Phòng khách ở tầng một, cô bám vào tay vịn cầu thang bằng gỗ mát lạnh bước lên, đôi dép đi trong nhà bà Diệp tặng cô bước đi không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Căn phòng đầu tiên trên tầng hai, cửa phòng hé mở, Hướng Viễn lặng lẽ đứng dựa gần đó, nghe tiếng nói chuyện rì rầm từ trong phòng vọng ra, những lời cô muốn nói, những câu hỏi cô muốn hỏi, thì ra đã có người còn gấp gáp muốn có được câu trả lời hơn cô…
“Chị ta là ai? Còn em là ai?”
“Đừng đi, đừng đi có được không?”
“Em không muốn xa anh.”

Yêu nhiều hơn một chút thì sẽ thấp hèn như vậy. Hướng Viễn nghĩ, cô và cô gái sắc mặt tái xanh bên kia cánh cửa phòng có gì khác nhau? Màn đêm lành lạnh như vậy cũng tốt, sự xúc động và mù quáng trước đó cũng dần lạnh theo tay chân cô. Hướng Viễn bước từng bước xuống lầu, lúc quay người đi, cô thoáng nghe thấy tiếng khóc sau cánh cửa phòng.
Kỳ thực, cô và Diệp Linh vẫn khác nhau, vì ít ra, cô không cần phải khóc lóc như thế.
Hướng Viễn về phòng, với tay tắt ngọn đèn nhỏ đầu giường, mọi thứ thoáng chốc chìm trong bóng tối. Cô nhớ lại sau tiếng khóc của Diệp Linh, hình như cô đã nhìn thấy cuối hành lang cách đó hơn mười mét, cửa phòng chú Diệp và vợ cũng hé mở rồi lặng lẽ khép lại.
Có phải ngoài Diệp Quân ra, mỗi người trong ngôi nhà này đều không thể chợp mắt? Hướng Viễn nhắm mắt lại, chiếc giường mềm mại xa lạ, như thể phía dưới có một đôi tay đang kéo cô xuống. Từ trước tới giờ chưa có ai nói với cô rằng buổi đêm ở thành phố còn đen tối hơn cả đường đêm khi đi trong núi, Cô nhớ đến ánh trăng phản chiếu xuống mặt suối và cả chàng thiếu niên ôm gối ngắm trăng với cô. Khi ấy anh bảo: “Chúng ta sẽ mãi mãi không có xa nhau”. Nhưng “mãi mãi” là gì chứ? Những người đang sống ai có tư cách nói mãi mãi? Cho dù muốn hay không, chẳng ai có thể hứa hẹn “mãi mãi” không xa nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.