Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Chương 19-20




Hướng Viễn đã đi một nước cờ hiểm
Cô cần một cơ hội và nhất định phải nắm cho thật chắc.
Đánh máy : snow_angel1410
Hôm sau, Hướng Viễn một mình lên chuyến xe đi Côn Minh. Hành trình dài mười một tiếng đồng hồ. Cô đi đúng đợt cao điểm du khách đổ đến trước kỳ nghỉ tết nên trong xe đầy ắp những người quay về quê. Cuộc hành trình tẻ nhạt, mấy người ngồi cạnh lại đòi chơi bài để giết thời gian, Hướng Viễn thắng bài liên tục nên được đổi chỗ ngồi gần cửa sổ, cúi đầu tựa vào thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài mãi. Cuối cùng, Côn Minh đã hiện ra trong tầm mắt.
Hội nghị hàng năm về ngành kiến trúc lần này do bộ phận chủ quản Kiến thiết Quốc gia tổ chức và một đơn vị kiến trúc quy mô lớn ở Vân Nam đảm nhiệm, họ chọn địa điểm là một khách sạn năm sao nằm cạnh Thuý Hồ. Theo sự sắp xếp, hôm Hướng Viễn đặt chân đến là hôm đăng ký, sau đó một ngày là hội nghị bán chính thức, bắt đầu từ ngày thứ tư, phía đảm nhiệm tổ chức hội nghị sẽ đại diện cho việc “khảo sát”, cũng chính là chủ nhà sẽ khoản đãi khách khứa đi du lịch Vân Nam. Để biểu hiện tài lực hùng hậu và sự nhiệt tình vô cùng nhiệt tình của chủ nhà, nhân viên của những đơn vị được mời đến tham dự sẽ không phải trả hội phí nhưng với những nhà cung ứng như Giang Nguyên mà Hướng Viễn đang làm việc, cho dù được mời cũng không thể là đại diện được tham gia hội nghị, nói trắng ra là mọi phí tổn đều phải móc túi ra trả.
Việc đầu tiên Hướng Viễn đến khách sạn là dùng vé mời đổi lấy phiếu tham dự tại nơi kí tên, rồi đến quầy tiếp tân để hỏi giá phòng. Nghe nói phòng rẻ nhất sau khi được giảm giá thì mỗi ngày đã là bảy trăm tám mươi tệ, cô không nói thêm tiếng nào, rời khỏi đại sảnh khách sạn để tìm chỗ ở khác. Cô còn phải ở lại Côn Minh ít nhất là ba ngày nữa, bốn nghìn tệ ơi là bốn nghìn tệ, cô càng lúc càng thấy tán thưởng trình độ hóm hỉnh “duyên dáng” của Diệp Bỉnh Văn rồi.
Đảo quanh khu vực gần khách sạn một vòng, Hướng Viễn đã tìm thấy một khách sạn nhỏ để trú thân ở đó cách hơn một trăm mét. Một căn nhà rất khiêm tốn, gần nơi tổ chức, có điều do cư ngụ ở khu vực phồn hoa nhất nên mỗi đêm cũng gần ba trăm tệ. Cô thu xếp hành lý một cách nhanh gọn rồi quay lại khách sạn – nơi tổ chức hội nghị - tìm một chiếc salon đặt trong góc phòng ngồi quan sát. Cô chọn một bình nước khoáng rồi cứ ngồi đó lặng lẽ ngắm chiếc bàn đăng kí người đến rồi người đi tấp nập.
Đúng như Diệp Khiên Trạch nói, quy mô hội nghị lần này rất hoành tráng, những người đến đây nhìn dáng vẻ đểu là những nhân vật tầm cỡ Tổng giám đốc các công ty kiến trúc trở lên. Có lẽ vì lịch trình trong ngày của hội nghị tương đối thoải mái, mùa đông lại là mùa làm ăn thịnh vượng nhất của ngành du lịch Côn Minh nên rất nhiều đại biểu đã đến đây tham gia.
Được tiếp xúc ở một khoảng cách gần như thế với những nhân vật đẳng cấp cao trong ngành xây dựng đã là một cơ hội tốt, cầu mà không được đối với những doanh nghiệp nhỏ. Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, Hướng Viễn quan sát gần cả buổi chiều và nhận thấy, những lãnh đạo ấy luôn dẫn theo nhân viên của mình và những nhân viên tiếp đãi của khách sạn, rất khí thế, và cũng rất vội vã nên dù cô có mọc thêm cánh cũng khó có cơ hội đến gần. Rồi trong quá trình hội nghị, cho dù cô có vào được hội trường thì chỉ e là cũng phải đứng xa xa ngắm thôi. Tan họp rồi thì mạnh ai về phòng người nấy thì khó càng thêm khó, vả lại đừng nói là cô không biết phòng nào là phòng của thần thánh phương nào, cho dù cứ chăm chăm tiến đến một mục tiêu thì những lãnh đạo cao cấp ấy bình thường vốn dĩ mắt mọc cao hơn đỉnh đầu, có dát vàng lên người cũng chưa chắc được mở cửa cho vào, huồng hồ cô chỉ có khoảng ba nghìn tệ “quý báu to tát”.
Trong quá trình chờ đợi, Hướng Viễn cũng đã gặp gỡ với người của những công ty khác, nhận được tấm vé mời dự đều là những công ty cung ứng vật liệu xây dựng quy mô lớn trong nước, với cục diện mỗi lúc một đi xuống như Giang Nguyên lúc này, e rằng lấy được tấm vé ấy đều là nhờ mối quan hệ quen biết hai mươi mấy năm nay của Diệp Bỉnh Lâm đang nằm trên giường bệnh.
Người ta có câu “cùng đường thì khinh miệt nhau”, những người của các công ty đó quan sát nghiêng ngó một lúc lâu cũng không nén được cảm giác đồng bệnh tương làn. Hướng Viễn là đại diện phái nữ duy nhất trong số đó, lại là một cô gái trẻ tuổi, những đại diện của các công ty đó tự nhiên cũng không có cảm giác phòng bị với cô. Từ những gì họ nói, Hướng Viễn biết được trong thời gian tổ chức hội nghị, phía đơn vị đảm nhiệm đã sắp xếp thống nhất về ăn ở cho tất cả đại biểu, có xe chuyên đưa đón, đồng thời để đảm bảo những đại biểu tham dự không bị quấy rầy, phía đơn vị tổ chức đã từ chối tất cả những món quà tặng của các công ty và cá nhân khác.
Kỳ thực tất cả các công ty đến tận đây tham dự hội nghị không liên quan gì đến mình này, ý đồ lớn nhất chính là tìm cơ hội tiếp cận với các sếp lớn, để biểu hiện “lòng thành”, liên lạc “tình cảm” với khách hàng. Đúng như những gì mà Giám đốc Kinh doanh của công ty Nam Kinh ngồi cạnh Hướng Viễn đã nói, nếu như giống năm ngoái, những người đến hội nghị hàng năm đều là nhân viên các phòng chức năng của ngành xây dựng thì còn ổn, cấp bậc không cần cao lắm, cơ hội cũng nhiều. Hội nghị năm nay phân cấp quá cao, các Tổng giám đốc tụ hội, cảnh giác nghiêm ngặt, cắt đứt ý nghĩ muốn tiếp cận. Hơn nữa những vị lãnh đạo ấy đều ngất ngưởng phía trên cao, trời cao Hoàng đế xa, cũng không để ý nổi tới những chuyện lặt vặt bé tí tựa cọng lông gà như chuyện thu mua vật liệu này.
Hướng Viễn thầm cười khổ trong lòng, đến thế này cũng được, ít nhất cũng có điểm tốt – cô không cần phải đau đầu để cân nhắc bốn nghìn tệ sau khi trừ chi phí ăn ngủ thì còn có thể diễn tả “tâm ý” của mình như thế nào, càng không cần khom lưng khuỵu gối vì dù gì cô cũng sẽ thua tuyệt đối những bạn đồng hành đã có sự trang bị này trong mặt trận tranh cướp cơ hội thôi.
Những người đến đăng kí chỉ thưa bớt sau chín giờ tối. Giữa chừng, Hướng Viễn đã chạy ra ngoài ăn quấy quá bữa tối, lúc quay lại thì những người đồng hành ở các công ty khác đã về phòng nghỉ ngơi, họ cũng ở lại khách sạn này như những đại biểu của hội nghị.
Khách sạn đã được hội nghị lần này bao trọn, trong số khách đi ngang qua, có người Hướng Viễn đã nghe nói đến, có người cô đã thấy trên tạp chí chuyên ngành, cũng có người cô không quen. Thậm chí cô còn nhận ra Tổng giám đốc Âu Dương Khải Minh của tập đoàn Trung Kiến đang có đám nhân viên vây quanh.
Tổng bộ của Trung Kiến ở thành phố G, khi đến tỉnh này, nghe ra có vẻ giống người nhà, trên thực tế thì Giang Nguyên ở trong cùng một thành phố chỉ nhận được một đơn đặt hàng duy nhất của tập đoàn kiến trúc khổng lồ này, về sau nghe nói do giao hàng trễ hẹn nên phía bên kia bất mãn, từ đó không thể nào làm ăn với tập đoàn nổi tiếng đó nữa. Mấy nhân viên kinh doanh thị trường của Giang Nguyên dưới chỉ đạo của Diệp Bỉnh Lâm, trong mấy năm nay đã chật vật cố gắng thiết lập quan hệ tốt với Trung Kiến, số lượng công trình của họ rất lớn, cho dù chỉ nhận thầu một mảng về vật liệu thì cũng đủ để Giang Nguyên no say, nếu kiến lập được quan hệ lâu dài, lại càng là một trong những nguyện vọng lớn nhất của Diệp Bỉnh Lâm trước khi ngã bệnh. Nhưng bất lực một nỗi là Trung Kiến đã có nơi cung ứng vật liệu quen của họ, mấy năm nay nghe nói họ còn thành lập cơ sở sản xuất thép của riêng mình nên Giang Nguyên muốn trúng thầu thì quả là khó như lên trời.
Diệp Bỉnh Văn trước kia có chút mối quan hệ bằng hữu với Tổng giám đốc tiền nhiệm Hà Tự Sơn, qua lại vài lần, cũng đã thoả thuận với nhau cả nhưng khổ một nỗi là lão Hà lại bị mất chức. Trung Kiến là của nhà nước, lãnh đạo do Quốc gia bổ nhiệm, thay người không báo trước. Âu Dương Khải Minh lên nhận chức, vô cùng thận trọng với mảng vật liệu xây dưng, công tư phân minh, giới hạn phân rất rạch ròi, tính cách lại không thân thiện như người trước. Hướng Viễn nghe nói có mấy lần Diệp Bỉnh Lâm đích thân đến văn phòng ông ta cầu cạnh, đến quầy tiếp tân cũng không qua nổi, về sau mới dần dần từ bỏ.
Hướng Viễn ngồi ở đây quan sát đã mấy tiếng đồng hồ, các Tổng giám đốc của đủ mọi công ty xây dựng không có ai hùng hậu hơn Âu Dương Khải Minh, tuy rằng ngoài phu nhân theo sát bên, ông ta chỉ dẫn thêm hai nhân viên nhưng khoảng mười người mà cánh cửa hẹp của khách sạn đã tiếp đón chắc chắn đều là những nhân viên quản lý của các công ty con ở Vân Nam của Trung Kiến, ngay cả trường bộ phận tiếp tân của khách sạn cũng đích thân dâng hoa kính tặng. Đi theo sau Âu Dương để khoác giữ chiếc áo ngoài ông ta cởi ra là Phó Tổng giám đốc của Trung Kiến, còn người đàn ông trẻ tuổi xách hành lý cho ông ta thì Hướng Viễn không nhạn ra nhưng người phụ nữ đang dẫn đường phía trước thì cô nhớ đó là người phụ trách tiếp đãi cho hội nghị của chủ nhà tổ chức.
Thanh thế như vậy, ngoài chuyện mấy năm nay Trung Kiến lên cao như diều gặp gió, còn có nguyên nhân do Hướng Viễn đúc kết ra là: lãnh đạo của một doanh nghiệp nào đó yêu thích cái gì thì thuộc hạ của ông ta luôn luôn hưởng ứng cái đó. Chẳng hạn như lãnh đạo khiêm tốn thì thuộc hạ tự nhiên cũng không khoa trương như Âu Dương Khải Minh, nhìn từ chi tiết nhỏ nhặt khi ông ta đi ngang, chắc hẳn ông ta là người ham muốn quyền lực tột bậc, thích sự uy nghiêm, trọng thể diện, là người có uy quyền tuyệt đối với thuộc hạ. Ngoài ra, Hướng Viễn còn để ý thấy, áo khoác ngoài của Âu Dương thì do Phó Tổng giám đốc giữ, còn áo khoác của phu nhân thì ông đích thân vắt lên tay. Lúc bước đến những bậc thang chạm trổ trang trí cầu kì của đại sảnh, ông nhìn theo bước chân của phu nhân một cách tự nhiên, nếu đoán không nhầm thì tình cảm vợ chồng của họ tương đối tốt, hơn nữa còn rất xem trọng nửa kia của mình.
Ánh mắt của Hướng Viễn dõi theo Âu Dương rất chăm chú, cô nhìn cho đến khi họ rẽ vào thang máy. Cô rất muốn biết ông ta ở tầng nào nhưng bất lực một nỗi là không thể đi theo để tìm hiểu cho kỹ trong ánh mắt dõi theo chằm chằm của mọi người. Đêm đã khuya, cô trở về khách sạn nhỏ tối tăm của mình, nằm trên chiếc giường không được gọn gàng cho lắm, vất vả cả một ngày nhưng cô lại thấy tỉnh táo lạ thường. Trung Kiến và Âu Dương là mấu chốt cho chuyến đi lần này của cô, cô cần một cơ hội, hơn nữa phải nắm giữ cho thật chặt.
Hội nghị sáng hôm sau, Hướng Viễn muốn tránh lúc đại biểu dồn nhau vào hội trường nên đã vào phòng hội nghị trước mười phút, ngồi ở hàng ghế phía sau gần lối đi. Lúc này, phòng đa chức năng có thể chứa được năm trăm người đã kín người ngồi, mấy đại biểu chính thức của hội nghị đều ngồi hàng ghế đầu sau những tấm biển đề tên mình, còn những nhân viên và người của công ty khác đều không có chỗ ngồi cố định, lần lượt bị sắp xếp ngồi phía sau. Suy nghĩ của Hướng Viễn là, nếu không cách nào tiếp cận được mục tiêu, chi bằng ngồi ở nơi tiện bề hành động, lúc có tình huống gì xảy ra thì cũng dễ giải quyết.
Hội nghị dài lê thê đúng như cô tưởng tượng, từng đại diện đơn vị một lên phát biểu, đại đa số đều sáo rỗng và dài dòng, thỉnh thoảng nghe được một vài kiến giải độc đáo, chí ít thì với Hướng Viễn, cô mong muốn khứu giác của mình đủ nhạy cảm, có thể xuyên qua những vị lãnh đạo chung chung kia, nắm bắt được hướng gió trong ngành của những năm tới. Nghe được khoảng hơn một tiếng đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi giữa giờ vừa trôi qua không lâu, thì cánh cửa sau lưng Hướng Viễn lặng lẽ mở ra, một nhân viên phục vụ quýnh quáng đi đến gần một nhân viên tổ chức ngồi trên cô, ghé sát lại gần, hạ giọng thì thào: “Tiểu Trương, tổ tiếp khách cần gấp năm bản ghi chép đăng ký, cấp trên bảo cậu photo một bản đem ngay đến cho họ”.
Cô gái đeo mắt kính tên Tiểu Trương nghe vậy liền trợn tròn mắt than vãn: “Sao cứ bắt tôi chạy đi chạy lại hoài vậy? Một lúc nữa tổ tư liệu còn đợi tôi phân phát tư liệu hội nghị mới nữa kìa. Hay là thế này, tôi đưa bảng biểu danh sách cho cậu, cậu thay tôi đến trung tâm thương vụ photo một bản đưa đến cho tổ tiếp khách được không?”.
“Nếu được thì tôi còn đến gọi cậu làm quái gì, bên tôi còn có một đống đồ lưu niệm hội nghị phải gói nữa kìa, giờ phải đi rồi cậu cũng đi nhanh đi.”
“Phòng làm việc của tổ tiếp khách tận lầu mười tám, tôi không kịp chạy lên chạy xuống đâu. Cậu gọi hộ tôi một cú điện thoại, tôi photo rồi sẽ để lại ở phòng thương vụ, bảo bọn họ tự đến mà lấy”.
“Ừ, cậu đi mau đi, nếu không lại chậm mất bây giờ.”
Hướng Viễn nhìn cô gái tên Tiểu Trương trề môi làu bàu vẻ bất mãn, sau đó rút một bản tư liệu trong túi ra, cuống cuồng như bị bỏng chạy ra ngoài phòng hội nghị. Ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu Hướng Viễn, tay chân cũng nhanh nhẹn theo, mấy giây sau cô đã tóm lấy túi xách của mình, chạy theo ra ngoài một cách thản nhiên.

Hướng Viễn ra khỏi phòng hội nghị rồi thong thả vào nhà vệ sinh, lúc ra ngoài vừa kịp thấy Tiểu Trương từ trung tâm thương vụ ở lầu bốn chạy về phòng hội nghị. Đến khi xác định là cánh cửa dày nặng của phòng hội nghị đã khép lại, Hướng Viễn mới tăng tốc, đi như chạy đến trung tâm thương vụ, vừa bước vào đã lên tiếng với vẻ căng thẳng: “Chị ơi, tài liệu photo của Tiểu Trương của tổ phục vụ hội nghị chúng tôi đã xong chưa?”.
Nhân viên của trung tâm thương vụ không hề nghi ngờ, rút từ ngăn bàn ra một tập văn kiện dày cộp: “Đã đóng lại cho cô rồi đây”.
Hướng Viễn đếm lại giấy tờ rất chuyên nghiệp: “Chẳng phải bảo cô ấy photo sáu bản sao, sao chỉ đưa tôi có năm bản thế này? Chị ơi, tôi đang bận lắm, lấy một bản trước đi vậy. Phiền chị in thêm một bản nữa, số còn lại lát nữa đồng nghiệp tôi sẽ đến lấy sau”.
Cô nhét một bản vào túi xách của mình, nhấc chân lên định bỏ đi, cô nhân viên của trung tâm thương vụ hỏi với theo một câu: “Chị ơi, tiền photo vẫn tính vào cho tổ phục vụ hội nghị à?”.
Hướng Viễn bắt đầu chạy như bay: “Vẫn như cũ, vẫn như cũ”.
Cô không trở về phòng hội nghị mà đi thẳng ra khỏi khách sạn. Quay lại căn phòng trong khách sạn nhỏ của mình, vừa đóng cửa lại là cô vội vã rút bảng biểu đăng ký ra xem một cách tỉ mỉ, càng xem thì khoé môi càng nhếch lên, cô thực sự rất muốn cảm ơn cô gái Tiểu Trương bận rộn nhưng cẩu thả kia. Trên bảng biểu đăng ký này, không chỉ viết lại rất rõ rang, Âu Dương Khải Minh tập đoàn Trung Kiến, phòng số 1918, số di động 136xxxxxxxx, hơn nữa cách thức liên lạc của các lãnh đạo cấp cao đến từ những tập đoàn xây dựng lớn đều có đủ. Trời giúp mình rồi, cô nghĩ, cho dù lần đi Vân Nam này không thu hoạch được gì nhưng có được thứ quý giá này thì cô cũng không đến nỗi bị xem là phí công vô ích, huống hồ là ngay trước mặt cô đây, nếu may mắn thì cô đã có được một cơ hội.
Tảng đá nặng trong tim cất được xuống một ít, Hướng Viễn ra quân lần đầu toàn thắng cảm thấy tâm trạng rất tốt. Cô kéo rèm cửa, thấy ánh nắng rực rỡ đến kỳ lạ, thậm chí cô còn có cơ dạo quanh Thuý Hồ một vòng. Lúc đi ngang cửa hàng lưu niệm bên hồ, cô còn đích thân móc hầu bao ra mua cho Diệp Quân một chiếc mặt dây chuyền hình bánh xe, cũng chọn thêm cho Hướng Dao một chiếc vòng đeo tay. Trong trí nhớ hình như đây là lần đầu cô mua quà cho hai người đó. Cô có linh cảm rằng, không chừng Vân Nam thật sự sẽ trở thành miền đất phúc của cô.
Vỗn cũng là nghĩ hay là mua chút gì cho Khiên Trạch, nhưng băn khoăn mãi cũng không biết nên mua gì cho anh, nếu đã khó quyết định thì chi bằng không làm là xong.
Buổi tối, Bộ xây dựng mở tiệc mời lãnh đạo các đơn vị tham gia. Hướng Viễn biết chẳng liên quan gì tới mình nên cũng không làm gì cho tốn công vô ích, thà trốn trong phòng ăn mỳ gói, đã lâu quá rồi cô không được xem tivi, nên giờ xem quảng cáo cũng thấy rất thú vị.
Buổi sáng hôm thứ ba là các tổ nhỏ thảo luận với nhau, hội nghị kết thúc sớm, chưa tới mười một giờ đã xong, giờ ăn trưa vẫn chưa đến, thế là sau khi tan cuộc họp mọi người tự về phòng mình nghỉ ngơi một chút. Đúng mười một giờ năm mươi phút Hướng Viễn đến ngay trước cửa phòng số 1918 của Âu Dương, Âu Dương và phu nhân cùng ở trong một căn phòng hào hoa lộng lấy, hai nhân viên tháp tùng ở phòng 1917, Hướng Viễn vừa đến đã nhìn thấy Phó tổng giám đốc của Trung Kiến bước ra khỏi phòng. Khi hội nghị buổi sáng đang tiến hành, cô có đến đây một chuyến nên địa hình và đường đi cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trên cửa phòng 1918 treo bảng “Xin đừng làm phiền”, Hướng Viễn biết mình vẫn chưa bỏ lỡ cơ hội, nếu không có trục trặc gì thì Âu Dương phu nhân chắc vẫn còn ở trong phòng. Suốt thời gian hội nghị diễn ra chỉ có buổi ăn trưa này là được tổ chức theo dạng tự chọn, khá thoải mái, cho là dù đại biểu, nhân viên tháp tùng, hay chỉ là nhân viên của các công ty, đều có thể dùng bữa cùng nhau, và sau khi bữa ăn kết thúc, những nhân viên phải trở về thì rời đi, những người không vội về thì đi thăm thú đây đó dưới sự sắp xếp của tổ phục vụ, thế nên, cô chỉ có một cơ hội và mấy phút, thành hay bại đều phụ thuộc vào lúc này.
Đầu tiên Hướng Viễn dùng di động gọi vào điện thoại phòng Âu Dương, còn vì sao lại không chọn gọi số di động được điền trên bảng biểu là do cô đoán rằng đa số các vị lãnh đạo sẽ không tự mình viết vào, số điện thoại di động được công khai mà họ viết trên đây thường là số của thư ký, trợ lý hoặc nhân viên tháp tùng, mà mục tiêu của cô là Âu Dương, còn về những nhân viên đi theo ông ta, tránh được thì tránh.
Khi cô nhẩm đếm từ một đến bảy, điện thoại cuối cùng cũng được bên kia nhận máy.
“Ai đấy?”, Âu Dương Khải Minh là người Sơn Đông, trong giọng nói vẫn còn âm sắc địa phương không bỏ đi được, nghe rất dứt khoát và uy nghiêm, đúng như Hướng Viễn đã tưởng tượng.
Cô hơi nắm chặt lấy điện thoại của mình nhưng giọng nói lại rất lễ phép và nhanh gọn: “Xin chào Tổng giám đốc Âu Dương, tôi là Tiểu Hướng, đã đến giờ dùng bữa trưa, tôi đang đứng ở cửa phòng đón hai vị”.
Đầu dây bên kia phút chốc tĩnh lặng, đương nhiên cô không nhớ rõ cái cô “Tiểu Hướng” là thần thánh phương nào rồi. Thế nhưng đúng như Hướng Viễn đã đoán, một vị lãnh đạo lớn như ông đã quen với việc hành động nhanh chóng gọn gàng, hơn nữa tổ phục vụ rất đông, những nhân viên phục vụ theo sau hay đi trước dẫn đường, chưa chắc ông đã để ý nhiều, thế nên nếu xuất hiện một nhân viên quèn mà ông không hề có ấn tượng gì thì cũng không xem là việc kỳ quặc cho lắm.
Hướng Viễn bắt bản thân cố gắng hít thở thật chậm, sợ rằng nhịp tim quá gấp gáp và giọng nói quá cấp bách của mình sẽ tiết lộ thiên cơ mất. Mấy giây thôi mà cô cảm thấy dài đằng đẵng, thậm chí đủ để người ta chết đi sống lại tới mấy lần, bỗng tiếng nói của Âu Dương trong điện thoại cách một lần cửa vọng đến: “Đợi một chút!”. Sau đó “cạch” một tiếng, ông cúp điện thoại.
Hướng Viễn thở phào một hơi, vội vã sửa tóc chỉnh áo. Hôm nay, cô đặc biệt mặc bộ đồng phục của Giang Nguyên, ưu điểm của nó ở chỗ nó rất giống những bộ đồng phục làm việc của đa số ngành nghề với áo vest ngoài màu lam thẫm, áo sơ mi trắng, đương nhiên nó cũng giống với cả công ty tập đoàn kiến trúc Vân Nam chủ nhà tổ chức hội nghị lần này.
Trong tích tắc cửa mở ra, Hướng Viễn nở một nụ cười thương hiệu của cô: “Tổng Giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, tôi là Hướng Viễn, được phân công đưa hai vị xuống nhà hàng ở lầu một dùng cơm. Trưa nay tổ phục vụ sắp xếp bữa ăn tự phục vụ, mời hai vị đi theo tôi”.
Âu Dương phu nhân là một người phụ nữ trung niên có vẻ hơi đẫy đà, có đến ba ngấn cằm nhưng làn da được chăm sóc rất tốt nên có thể thấy rằng thời còn trẻ chắc chắn bà cũng rất xinh đẹp. Những người mập mạp thông thường đều có vẻ dễ chịu, chí ít thì Âu Dương phu nhân khi đứng cạnh phu quân nghiêm khắc của mình cũng tạo cho người khác cảm giác thoải mái hơn nhiều.
“Các cô đúng là càng lúc càng khách sáo. Chỉ là bữa trưa thôi mà, còn đặc biệt phái người đến đưa đi, phiên cô quá”, Âu Dương phu nhân cười nói.
“Bên phía Vân Kiến thường thích phô bày kiểu này.” Âu Dương Khải Minh không tán thành lời vợ mình rồi nhìn Hướng Viễn, vẫn có nét lịch sự và thờ ơ thường thấy của các vị lãnh đạo: “Cảm ơn, chúng ta đi thôi”.
Hướng Viễn mừng thầm trong bụng, vì cô có số phòng chính xác của Âu Dương, lại còn thoải mái gọi điện đến đó còn Âu Dương thì quen với sự đưa đón nên chấp nhận như lẽ đương nhiên rằng người đến đón chắc chắn là nhân viên của tổ phục vụ, thậm chí còn không hề để ý đến thẻ nhân viên của cô. Dù gì đối với họ thì tất cả những nhân viên cũng chỉ là những gương mặt nhạt nhoà dưới bộ đồng phục, đổi lại là ai thì cũng như nhau.
Cô cúi người làm một động tác tay, hai vợ chồng Âu Dương đi được vài bước, cửa phòng 1917 cũng mở ra, người đàn ông trẻ tuổi mà Hướng Viễn thấy trước đó bước ra ngoài, chắc là đã nghe thấy tiếng động bên này.
“Cậu vẫn còn ở trong phòng à, tôi cứ tưởng cậu xuống lầu với Tiểu Từ trước rồi chứ, vừa hay đi ăn cơm chung đi”, Âu Dương phu nhân mỉm cười nói với chàng trai đó.
“Cháu ở trong phòng xem tài liệu một chút”, chàng trai đáp, sau đó ánh mặt khựng lại ở Hướng Viễn một lúc.
Hướng Viễn mỉm cười chào anh. Âu Dương phu nhân nói với chàng trai: “Cô gái này là người của tổ phục vụ, họ gì ấy nhỉ… Đúng rồi, họ Hướng, Tiểu Hướng”.

Hướng Viễn nhận thấy ánh mắt của đối phương vẫn trầm tư quan sát mình. Người đàn ông này có một đôi mắt đen, sâu thẳm hơn người bình thường nhiều. Dưới sự quan sát đó, cô lặng lẽ ưỡn thẳng lưng, không để bản thân tỏ ra chút hoảng loạn nào.
“Ồ, phải rồi, đèn phòng tôi có chút vấn đề, cô Hướng Viễn giúp tôi xem thử, nhân tiện gọi điện cho quầy phục vụ, được không? Tổng Giám đốc, dì, hai vị đợi một phút nhé”, anh ta nói.
Hướng Viễn thấy có sự khách thường nhưng cũng không tiện từ chối, đành phải theo chàng trai đó vào phòng 1917. “Xin hỏi là chiếc đèn nào”, cô hỏi.
“Cây đèn chụp lớn bên này”. Anh ta chỉ vào chỉ góc tường nói. Nhưng khi Hướng Viễn bước đến, anh ta lập tức trở nên lạnh lùng, hạ thấp giọng hỏi gọn: “Cô là người nào?”.
Hướng Viễn thầm than khổ trong bụng nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản, thong thả đáp: “Tôi đến để đưa Âu Dương tiên sinh và Âu Dương phu nhân đến nhà hàng dùng bữa”.
Anh ta cười lạnh: “Cô không phải là nhân viên tổ phục vụ, trên cổ áo của tất cả nhân viên Văn Kiến đều có huy hiệu của họ, càng không phải nói cô đã “quên mất” thẻ nhân viên. Hai hôm nay, tôi chưa từng thấy cô trong đám nhân viên phục vụ. Cô tìm Tổng giám đốc của chúng tôi là muốn giở trò gì đây?”,
Dưới sự chất vấn của anh ta, trong đầu Hướng Viễn nhanh chóng chuyển sang cách khác, người đang đứng trước mặt cô không dễ lừa gạt, sự đã đến nước này, thuyết phục đối phương không được, có biện hộ thế nào cũng chưa chắc thành công, chi bằng nói thẳng nói thật, không chừng còn có cơ hội khiến anh ta động lòng, thông cảm.
Cô ra hiệu cho anh để mình có cơ hội giải thích: “Anh đừng vội, tôi không phải thích khách đâu”. Đối phương không cười, cô thở dài tiếp tục nói: “Tôi là người phụ trách khu vực Tây Nam của công ty Giang Nguyên. Lần này đến đây chỉ hy vọng có thể viếng thăm Tổng giám đốc Âu Dương của quý công ty. Tổng giám đốc quyền cao chức trọng, việc chất như núi, chúng tôi cầu bát cơm cũng không dễ dàng. Xin anh giúp cho.”
Nói xong, Hướng Viễn thấy nét mặt người kia vẫn khó đăm đăm. Hướng Viễn thầm bức xúc trong lòng. Không ngờ giữa đường lại có kẻ chọc gậy bánh xe, làm cô mất cơ hội quý giá, đặc biệt là lại gặp phải một người khó chịu thế này. Cô cũng chẳng còn lời nào để nói nên cũng chọn cách lãnh đạm nhìn người ấy, đợi anh ta vạch trần bộ mặt thật của cô trước mặt Âu Dương, hoặc thông báo thẳng đến tổ phục vụ để đuổi cô ra ngoài.
Cô chẳng ngờ đối phương lặng thinh hồi lâu rồi đột ngột nói ra một câu không đầu không đuôi: “Cô… cô là người Giang Tây?”,
Hướng Viễn sững sờ, cô tự nhận mình nói tiếng phổ thông tương đối tốt, hầu như không có âm sắc địa phương, vậy mà người lạ đứng trước mặt cô lại nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, không thể nói rằng không bất ngờ. Nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn không liên quan gì đến việc cô có phải là người Giang Tây hay không, thậm chí cô còn không biết vì sao sự chú ý của đối phương lại chuyển hướng sang vấn đề này.
Cô thử suy đoán ý đồ của anh ta nhưng lại phát hiện ra vẻ mặt cảnh giác của anh ta dần dần nhạt đi, thay vào đó là ánh mắt có nét ngờ vực không thể nói rõ. Hướng Viễn to gan thầm đoán rằng, có lẽ đối với thân phận người Giang Tây của cô, chí ít thì anh ta cũng không phải là có phản cảm gì. Một câu hỏi vô duyên vô cớ như vậy, nếu không cố ý thì tất có lý do nào đó. Cô nắm bắt cơ hội rồi thì sẽ không bỏ qua dễ dàng.
“Đúng vậy, người Vụ Nguyên”, cô cố ý phát âm bằng tiếng Nam Xương.
“Vụ Nguyên?”, anh ta chầm chậm lặp lại hai chữ này, ngọt ngào nhưng thê lương. Cảm giác ấy khiến Hướng Viễn nhớ đến một giấc mộng đẹp mà mình hiếm khi mơ thấy nhưng lại tiếc nuối phát hiện ra cho dù trong khi mơ cũng không hiểu rõ đây không phải là thật.
“Anh cũng là người Giang Tây?”
Anh ta lắc đầu: “Tôi nghe ra thôi”.
Lúc nói câu này trong lòng anh ta như đã có một sự quyết đoán, anh ta nhìn ra phía cửa, vội vã dặn một câu: “Họ đang chờ đấy, lát nữa cô đừng làm bừa”.
----- HẾT CHƯƠNG 19 -----
CHƯƠNG 20
TRẬN THẮNG ĐẦU TIÊN
Làm sao cô có thể nói cho anh biết được rằng, vào khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên cô thầm nghĩ, nếu như vận mệnh Giang Nguyên chỉ phụ thuộc vào câu nói của cô, nếu như…
Hướng Viễn đưa vợ chồng Âu Dương và chàng trai trẻ không biết tên họ kia xuống nhà hàng kiểu Tây. Thời gian dùng bữa vừa tới, sảnh nhà hàng to như vậy nhưng chỉ thưa thớt hơn chục người ngồi, những bóng người qua lại đa phần là những người phục vụ trẻ tuổi nhanh nhẹn.
Âu Dương Khải Minh đi đến đâu, những người ngồi ở đó đều cất tiếng chào hỏi, ông gật gật đầu đáp lại. Hướng Viễn im lặng quan sát, biết ông không có ý ngồi cùng bàn với ai cả nên chọn cho ba người họ một vị trí gần cửa sổ, tầm nhìn thoáng đẹp nhưng cách xa trung tâm sảnh nhà hàng.
“Tổng giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, xin mời ba vị ngồi.” Nói rồi, Hướng Viễn nhanh nhẹn kéo ghế cho Âu Dương phu nhân trước. Âu Dương Khải Minh nhìn qua cửa sổ lớn chạm đất, phong cảnh Thuý Hồ gần ngay dưới chân, trên gương mặt khắc khổ kia cũng lộ ra nét tươi vui thoải mái. Hướng Viễn thấy ông như có vẻ hài lòng với vị trí này nên nhân cơ hội đợi ba người họ ngồi vào rồi, sắc mặt không đổi hỏi một câu: “Tổng giám đốc Âu Dương, xin hỏi ông có đồng ý cho tôi ngồi đây không ạ?”.
Âu Dương nghiêng người nhìn cô, tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi cô đã hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn chưa rời đi. Nhưng sự ngạc nhiên của ông được khống chế rất tốt, chỉ hơi nhíu mày, nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Hướng Viễn biết thân phận và phép xã giao của Âu Dương không cho phép ông nặng lời với một cô gái trẻ tuổi. Ông đang chờ cô biết khó mà tự động rút lui nhưng cô tỏ vẻ như không nhìn thấy sự cự tuyệt không nói ra lời đó, vẫn mỉm cười, giữ một vẻ mặt điềm tỉnh đối diện với vị lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Trung Kiến.
Sự kinh ngạc của Âu Dương Khải Minh càng tăng thêm vài phần ngờ vực. Ông không rõ vì sao cô nhân viên phụ vụ này lại đưa ra một yêu cầu như thế. Chàng trai trẻ bên cạnh ông cúi đầu chỉnh sửa những nếp gợn nhỏ trên tấm khăn trải bàn ăn, hoàn toàn không có phản ứng. Cuối cùng Âu Dương phu nhân lên tiếng hoà hoãn: “Cô bé cũng chưa ăn à? Dù sao trưa nay cũng là dạng tự phục vụ, ngồi đâu cũng được, ngồi xuống nhanh đi”.
“Cảm ơn Âu Dương phu nhân.” Hướng Viễn thuận thế ngồi xuống cạnh bà, sau đó lập tức đứng dậy chuẩn bị hai bộ đồ dùng bàn ăn cho vợ chồng Âu Dương.
“Mùa đông ở Côn Minh lại chẳng có vẻ gì giống mùa đông cả”, Âu Dương phu nhân nói với chồng.
Âu Dương Khải Minh uống một ngụm trà phục vụ vừa mang đến rồi nói: “Bốn mùa vẫn khác nhau rõ”.
Họ nói chuyện phiếm với nhau như không có sự tồn tại của Hướng Viễn, chàng trai trẻ kia xem ra cũng là người kiệm lời, từ đầu đến cuối rất hiếm khi lên tiếng. Anh ta đứng dậy lấy thức ăn cho lãnh đạo, Hướng Viễn một mình ngồi cạnh vợ chồng Âu Dương, xem ra cũng rất an phận ngoan ngoãn.
Lúc này, người vào nhà ăn liên tục tăng lên. Phó Tổng giám đốc tập đoàn Vân Kiến và những vị lãnh đạo của các công ty lớn khác vừa vào đã nhìn thấy Âu Dương, mỉm cười vẫy vẫy tay, bước thẳng đến bàn của họ.
Vân Kiến là chủ nhà, những người đồng hành có vẻ cũng là những nhân vật nặng ký nên Âu Dương Khải Minh cũng phải nở nụ cười nghênh đón rồi mấy người khách sáo nhường chỗ qua lại cho nhau. Hướng Viễn đứng đó, gật đầu chào từng người một, cô nhìn thấy sự nghi ngờ giống nhau trong mắt họ như thể đều không hẹn mà cùng cho rằng cô là người tháp tùng theo Âu Dương hoặc là khách của ông ta.
Sau khi mọi người ngồi yên vị rồi, một chiếc bàn tròn loại vừa bổng chốc trở nên đầy ắp, Hướng Viễn đón lấy trà trên tay người phục vụ, tự cởi áo ngoài ra rồi rót trà cho họ.
“Mọi người mời dùng trà, trà Phổ Nhĩ của chúng tôi rất ngon”, Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến lên tiếng mời mọi người với thân phận chủ nhà.
Hướng Viễn cũng nhấp một ngụm, lập tức cười nói: “Đâu chỉ là ngon, mà lại giống như loại trà Ấn Cấp được cất giữ hơn bốn mươi năm. E rằng đây không phải là loại mà khách sạn có thể cung cấp được”.
Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến nhìn cô, vẻ mặt thấp thoáng vẻ đắc ý. Ông ta đã đặc biệt chuẩn bị loại trà ngon nhất để mời những vị lãnh đạo cấp cao, bản thân ông đương nhiên không tiện chủ động khoe khoang nhưng lại lo rằng sẽ bị mọi người nghĩ nhầm là loại trà miễn phí của khách sạn, thế thì hỏng mất. May mà có cô gái lạ mặt kia lên tiếng, đương nhiên là không thể nào tốt hơn được nữa.
Ông ta mỉm cười: “Cô gái này còn trẻ nhưng kiến thức cũng khá đấy”.
Hướng Viễn thực ra không biết thưởng trà nhưng Diệp Bỉnh Lâm lại cực kỳ yêu thích trà Phổ Nhĩ. Mấy năm ở Diệp gia, cô cũng được uống rất nhiều loại trà ngon nhưng loại trà Ấn Cấp thì cô chỉ mới nghe Diệp Bỉnh Lâm nhắc qua, chưa từng được thấy, cũng không thể nhận ra. Cô chỉ nghĩ Vân Nam là vùng đất của trà, sắc trà trong cốc đỏ như táo, vị ngọt mát, chắc chắn không phải là loại thường, lại thấy Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến luôn chú ý đến phản ứng của mọi người sau khi uống trà nên mới đoán chắc phải là loại trà thượng hạng đặc biệt chuẩn bị cho các vị lãnh đạo. Lúc này, cô chỉ biết nói đến loại trà ngon nhất mà mình biết, cho dù không đúng cũng không đến nỗi nào, không chừng còn làm hài lòng người dâng trà nữa là khác.
“Chẳng lẽ đây thật sự là “Lục Ấn” hoặc “Hoàng Ấn”?”, cô làm ra vẻ kinh ngạc hỏi. “Trước kia chỉ mới nghe nói, không ngờ lại được uống, quả thật là đã nhờ phúc của các vị Tổng giám đốc đây.”
“Mùi vị này, chắc là “Nội Phi” rồi. Lão Mạc à, Vân Kiến của các ông đúng là đại gia thật”, một vị lãnh đạo trung niên đầu hơi hói lên tiếng.
““Nội Phi” thì không dám nhận nhưng cô gái này đoán tuy không đúng nhưng cũng gần thế, đây là lô “Hồng Ấn” đầu tiên, có điều để chiêu đãi các vị thì trà có ngon hơn cũng không bằng”, Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến họ Mạc nói với vẻ thân thiện.
Mọi người bắt đầu trò chuyện từ chủ đề trà Phổ Nhĩ. Hướng Viễn trước nay mồm mép nhanh nhẹn, lại giỏi quan sát người khác, tuổi tác tuy còn trẻ nhưng vẫn được xem là có kiến thức rộng. Trong lúc cười nói, trò chuyện rất tâm đắc với các vị lãnh đạo, Âu Dương phu nhân cũng được cô làm cho cười không dứt, đến cả Âu Dương Khải Minh nghiêm túc khó tính nhất cũng dần dần tham gia vào câu chuyện.
Cô vừa kể dứt một câu chuyện tiếu lâm trong ngành khiến mọi người không nhịn được cười, Tổng giám đốc Mạc của Vân Kiến cười to nói với Âu Dương: “Tổng giám đốc Âu Dương, cô bé anh đưa đến thú vị thật”.
Âu dương sững người, chần chừ nhìn về phía Hướng Viễn: “Sao? Tổng giám đốc Mạc, cô ấy không phải là nhân viên phục vụ của các anh ư?”
“Thế thì quý hoá cho Vân Kiến chúng tôi quá. Người tuy đông nhưng thật sự không có cô gái nào trẻ tuổi lại lanh lợi như vậy… Sao? Cô ấy không phải là người ông dẫn đến à?”.
Âu Dương lắc đầu, đột nhiên cử toạ đều lặng phắc, Hướng Viễn trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, những ánh mắt giao nhau ấy đều có nét nghi ngại và sự cảnh giác bất ngờ trỗi dậy.
Cô bụm miệng ho khẽ hai tiếng rồi đứng dậy móc danh thiếp trong túi áo khoác ngoài ra, vỗ vỗ trán, cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, mãi lo tiếp chuyện với các vị lãnh đạo đây, tôi quên mất tự giới thiệu”. Cô vừa cười vừa bắt đầu từ Âu Dương phu nhân, cung kính đưa cho bà một tấm danh thiếp. Mọi người đều im lặng, nhưng vẫn nhận lấy.
“Công ty Giang Nguyên… Hướng Viễn? Giang Nguyên này có phải là công ty cung cấp các dụng cụ xây dựng?”
“Tổng giám đốc Sử cũng biết Giang Nguyên ạ?”. Hướng Viễn đại khái đã đoán ra thân phận của từng người từ cuộc trò chuyện ban nãy. “Giang Nguyên hiện nay không chỉ làm những dụng cụ xây dựng tiêu chuẩn, vật liệu kim loại và khung thép chúng tôi đều có thương hiệu sản xuất riêng, chỉ có điều chưa lọt được vào mắt xanh của Tổng giám đốc Sử, chưa bao giờ tiến vào thị trường Tây Bắc”.
Lúc nói cô không hề bỏ qua ánh mắt quở trách của Âu Dương với chàng trai đi theo. Chắc là trách anh ta không canh cửa cho nghiêm, sao lại để một người đại diện nhà máy công khai thản nhiên trà trộn vào nơi này. Chàng trai kia cúi đầu nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
“Thật sự xin lỗi, tôi vốn không dám quấy nhiễu các vị. Các vị đây đều là những nhân vật đi đầu trong ngành Kiến trúc nước nhà, tôi trẻ tuổi, kiến thức mỏng, nhờ phúc của Tổng giám đốc Âu Dương mới được ngồi với các vị dây, trước kia đến nghĩ cũng không dám, nhất thời vui quá nên mới quên mất, tôi thật là…” Cô liên tục nhận lỗi, vô cùng thành ý.
Âu Dương chăm chú nghe cô nói. Thực ra ông là một người cự kỳ sĩ diện, là người thông minh nên nào chịu thừa nhận mình bị cô bé này lừa một vố trước mặt mọi người, để cô ta được nước làm tới? Có điều suy nghĩ lại thì cô ta quả thật chưa hề tự nhận mình là nhân viên của Vân Kiến, từ đầu đến cuối đều là do hành vi thẳng thắn trực tiếp của cô khiến ông nhầm lẫn mà thôi.
Nói đi nói lại thì ông cũng như những người ngồi đây, thấy một cô gái nhanh nhẹn, cười tươi như hoa kia, hiếm thấy có ai tự nhiên thoải mái trước mặt các vị lãnh đạo. Không đánh người đang cười, huống hồ lại là một cô gái. Trong lòng họ cho dù có chút tức giận nhưng cũng không bộc lộ ra ngoài, những suy nghĩ khác đều bị sự kinh ngạc lấn át. Là một người quen đứng trên vị trí cao ngạo nghễ nhìn xuống những nhà cung ứng nhỏ bé, ông không ngờ rằng mấy năm nay, một Giang Nguyên đang dần lụn bại lại có được một người như vậy, biết điều và nhanh nhẹn như thế, trong đám đàn ông cũng khó tìm ra một người.
“Ngồi xuống đi, cơm đã ăn được một nửa rồi”. Hướng Viễn có phần bất ngờ vì người lên tiếng lại là Âu Dương.
“Tổng giám đốc của Giang Nguyên hình như họ Diệp, mấy năm trước có thấy qua, nhìn thì có vẻ không nổi bật gì nhưng người mà ông ta chiêu mộ đây thì cũng khá là thông minh”, ông nói gọn lỏn. Âu Dương ở địa vị cao đã lâu, kinh qua rèn luyện thử thách cũng nhiều, sau một chốc kinh ngạc vẫn có chút bực dọc và nhẫn nhịn. Nghe khẩu khí của ông ta, có lẽ là không thích gì Diệp Bỉnh Lâm nhưng với Hướng Viễn lại có vài phần tán thưởng.

“Chủ tịch Diệp của chúng tôi luôn lo nghĩ cho mọi người, là người nhân ái đúng nghĩa, tôi không thể so sánh với ông ấy. Nhưng chủ tịch Diệp rất nể phục Tổng giám đốc Âu Dương, nếu không vì mấy năm nay sức khoẻ suy yếu thì ông đã đến thăm Tổng giám đốc rồi. Giang Nguyên tuy không thể so được với Trung Kiến nhưng cũng khá là lâu năm, sản phẩm hơn hai mươi năm cũng đã qua khảo nghiệm.”
“Ăn đi, ăn đi” Âu Dương phu nhân gắp một miếng thịt gà, sau đó thở dài bảo: “Thịt gà này không ngon bằng tự mình làm”.
Hướng Viễn bèn cười đáp: “Âu Dương phu nhân là người Lĩnh Nam ạ? Tôi nghe nói gần đây có món ăn Quảng Đông khá ngon”, cô vừa nói vừa nghĩ, xem quảng cáo trên tivi của đài địa phương suốt một đêm cũng không phải vô ích.
“Vậy à?” Thiện cảm của Âu Dương phu nhân với Hướng Viễn không hề che giấu. “Vậy có tiệm thẫm mỹ nào tốt một chút không? Ở đây tia tử ngoại kinh khủng quá…”
“Có ạ, có ạ. Nếu phu nhân không chê thì buổi chiều tôi sẽ đưa bà đi”, tuy cô cũng không biết tiệm thẩm mỹ nào tốt nhưng vẫn vội vã chặn đầu.
“Tốt quá” Âu Dương phu nhân hỉ hả, quay lại nói với chồng mình: “Em không hứng thú với Lệ Giang lắm, hay là em đi dạo với cô bé này, anh cứ làm việc của mình đi?”.
Âu dương nói: “Hướng Viễn cũng không phải người bản xứ mà. Nếu em muốn đi dạo thì phiền Tổng giám đốc Mạc tìm cho một chiếc xe, để nhân viên của ông ấy đưa em đi dạo quanh đây”.
“Không cần, không cần. Phụ nữ chúng tôi dạo chơi thôi, các anh đừng bận tâm.”
Cuối cùng, Hướng Viễn đi spa với Âu Dương phu nhân cả một buổi chiều. Cô mừng thầm vì hai hôm nay xài tiền khá thận trọng nên tiền chắc cũng chi tiêu vào việc này thôi.
Từ tiệm thẩm mỹ bước ra, Hướng Viễn vẫn đang nghĩ xem hành trình tiếp theo là gì thì đã đi ngang một cửa hàng mua sắm nổi tiếng. Vừa lúc ấy có hoạt động giảm giá cuối năm, Âu Dương phu nhân quyết định vào đó dạo một vòng. Bên trong rất đông các bà, các cô điên lên vì giảm giá, trước quầy thu ngân xếp một hàng dài rồng rắn. Hướng Viễn chủ động xếp hàng cho Âu Dương phu nhân để bà yên tâm mua sắm. Bà dạo hai tiếng đồng hồ, thu hoạch được rất nhiều, vô cùng sung sướng. Trên đường về đã thân thiết khoác tay Hướng Viễn.
Hướng Viễn xách chiếc túi lớn cho bà, trong lòng lại đang nghĩ, cũng may Âu Dương phu nhân chủ động thanh toán, nếu không với số tiền ít ỏi của cô, e rằng chuyến đi Vân Nam kỳ này một đi không trở lại.
Hướng Viễn biết Âu Dương phu nhân có ấn tượng tốt với mình nhưng từ đầu đến cuối, hai người không hề đề cập đến việc công nửa chữ. Người ta lên tiếng tthì chắc chắn là việc đương nhiên nhưng nếu cô lại nhắc đến việc làm ăn, thì cũng quá bằng là lợi dụng.
Một ngày sau, Âu Dương sẽ trở về, Hướng Viễn biết được tin đó nên cố ý đến sân bay đưa tiễn, Âu Dương phu nhân để lại số điện thoại cho cô, hẹn về thành phố G sẽ liên lạc lại nhưng Âu Dương Khải Minh lại nhất quyết không nói gì. Trong lòng Hướng Viễn có phần mong chờ nên đương nhiên là thấy thất vọng, tuy rằng đã có được bước đầu thành công, năm rộng tháng dài, song sự yêu thích của Âu Dương phu nhân có cố giúp cô một tay hay không thì vẫn còn nằm trong vòng bí ẩn, huống hồ cô và cả Giang Nguyên hiện tại hết sức cần sự giúp sức của Trung Kiến.
Lúc chuẩn bị qua cửa kiểm soát, Âu Dương vẫn đi đầu, người đàn ông trẻ tuổi nhưng trầm mặc ít nói (Hướng Viễn vừa được biết anh ta lại là Giám đốc công ty con số hai của Trung Kiến) đẩy xe hành lý đi phía sau Âu Dương, từ đầu đến cuối vẫn phớt lờ Hướng Viễn, như thể hôm ấy chuyện anh ta tha cho cô vì cô là người Giang Tây hoàn toàn không tồn tại.
Loa thông báo máy bay sắp cất cánh đã vang lên, trong lòng cảm thấy không cam tâm nhưng Hướng Viễn cũng chỉ có thể buông xuôi, đưa mắt dõi theo Âu Dương và những người đi theo ông từ phòng nghĩ dành cho khách hạng VIP vào phòng đợi. Cô nghĩ cô vẫn không đủ bình tĩnh điềm nhiên, cho dù an ủi mình lần đầu không nên quá nóng ruột căng thẳng nhưng cô cũng không thể điều khiển được nỗi buồn bực đang dâng lên trong lòng.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Phó Tổng giám đốc họ Từ đi sau cùng, người mà Hướng Viễn chưa từng trò chuyện chính thức, khi những người khác đã mất hút sau ngã rẽ, mới bước đến bên cạnh Hướng Viễn.
Ông nói: “Tháng sau có cuộc đấu thầu về hạng mục khung thép cho cầu vượt Thanh Viễn, thư mời thầu tôi sẽ đưa đến Giang Nguyên nhưng có trúng thầu hay không thì phải xem khả năng của các bạn”.
Hướng Viễn quay về, vẫn với tấm ghế cứng trên tàu, men theo những đường ray dài dằng dặc về lại thành phố G. Gần như về đến công ty cùng lúc với cô là thư mời đầu thầu hạng mục khung thép cho cầu vượt Thanh Viễn.
Buổi đấu thầu tập trung của Trung Kiến là buổi đấu thầu xây dựng quy mô lớn nhất của khu vực Hoa Nam, hơn nữa trong quá trình đầu thầu cũng yêu cầu rất nghiêm ngặt, song một khi trúng thầu, số lượng công trình rất lớn, lợi nhuận cũng tương đối khả quan. Tuy trước kia Trung Kiến cũng phát tin tức đấu thầu lên mạng nhưng trúng thầu được luôn luôn là những đơn vị nhận được thư mời đấu thầu chính thức. Giang Nguyên tuy cũng có một lần nhận một nhiệm vụ nhỏ nhặt cho Trung Kiến, song chiếm được cơ hội này, nhận được thư mời đấu thầu lại là lần đầu tiên trong lịch sử, vì thế chuyến đi Vân Nam của Hướng Viễn có thể gọi là “quê mùa cục mịch ra đi, vinh quang vô hạn trở về”.
Các đồng nghiệp trong Giang Nguyên vốn vẫn đàm tiếu về thân phận và lí lịch của cô, song lần này, một cô gái trẻ tuổi đơn độc cưỡi ngựa vác theo bốn nghìn tệ đi Côn Minh một chuyến, lại có thể mang về thứ mà Diệp Bỉnh Lâm khát vọng bao năm nhưng chưa bao giờ nhận được. Ngày đầu tiên đi làm sau khi trở về, cô đi qua dãy hành lang văn phòng trong công ty, nghe thấy tiếng suýt xoa tán thưởng của đồng nghiệp, nhìn thấy những ánh mắt mờ ám giao nhau, cô biết những đối thoại không lời ấy mang ý nghĩa gì. Có điều Hướng Viễn mặc kệ, không có ý định giải thích, đối với cô, danh tiếng là hư vô, lợi ích đến tay mới là thực tế.
Diệp Bỉnh Văn trong hội nghị cũng đã khen ngợi Hướng Viễn “tài năng cá nhân” vô cùng xuất sắc, đã cho toàn bộ nhân viên kinh doanh thị trường một bài học cực kỳ sinh động. Cô vờ như không hiểu, chỉ cười mà không nói gì. Chính thái độ không cao ngạo với thành tích, cũng không vờ khiêm tốn, thẳng thắn thừa nhận như thể lại khiến những người thích nói linh tinh tự cảm thấy không còn thú vị gì.
Trong công ty chỉ có Khiên Trạch là thật lòng vui sướng. So với lợi ích của công ty, anh càng tỏ ra vui sướng tận đáy lòng một cách chân thật với trận chiến vinh quang của Hướng Viễn hơn. Khi anh nói: “Tôi biết không có gì làm khó cậu được mà” thì sự tự hào nhỏ nhoi ấy cũng khiến hướng Viễn trong tích tắc như cảm thấy người đang đứng trước mặt mình vẫn là cậu bạn nhiều năm trước, thi cuối kỳ vô cùng tệ hại nhưng lại vui sướng hơn ai hết khi nhìn thấy cô bạn thân được số điểm cao nhất lớp. Cô lắc đầu, bảo: “Thư mời thôi mà, mười mấy nhà máy và nhà cung ứng đều nhận được, vẫn còn xa với mục tiêu trúng thầu lắm”, nhưng khoé môi hơi nhướng lên kia lại vô tình tố cáo niềm vui nho nhỏ mà cô đang cố kìm nén.
Trong hội nghị nhân viên kinh doanh hàng tháng, Hướng Viễn từ chối tiền thưởng mà công ty trao tặng một cách động trời, chỉ có duy nhất một yêu cầu là được tham gia nhiệm vụ đấu thầu ở khu vực mà cô hoàn toàn không phụ trách. Phụ trách khu vực Hoa Nam là giám đốc người bản địa của bộ phận thị trường. Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch đã thỉnh ý Diệp Bỉnh Lâm trong bệnh viện, với lý do Hướng Viễn đã quen với Trung Kiến, trong quá trình đấu thầu sẽ có lợi hơn, chính thức giao cho cô phụ trách lần đấu thầu này, đồng thời rút ra hai trợ lý marketing trẻ tuổi để giúp đỡ cô trong công việc.
Sau khi đích thân dến Trung Kiến mua tài liệu đấu thầu về, Hướng Viễn và hai cô gái trợ lý bắt đầu chạy đôn chạy đáo chuẩn bị văn kiện đấu thầu. Nội dung văn kiện đấu thầu mà Trung Kiến yêu cầu tuy phiền phức và nghiêm ngặt, nhưng Hướng Viễn đã theo Thẩm Cư An ở Vĩnh Khải hai năm, đối với công việc này vẫn xem như nhẹ nhàng thoải mái, điều duy nhất không thể muốn là làm được chính là Giang Nguyên không phải là đội ngũ đi đầu vượt qua hiểm nguy như Vĩnh Khải. Hai cô nàng trợ lý đều mới tốt nghiệp khoảng một năm, tuy nhanh nhẹn nhưng không hề có kinh nghiệm, và lại rất dễ dàng phạm những lỗi sơ suất không đáng mà người trẻ tuổi hay mắc phải, mà đó là đại kỵ trong công tác chuẩn bị đấu thầu. Điều khiến Hướng Viễn sững sờ nhất là có một lần, trong bảng báo giá mà cô bé sắp niêm phong lại, cô đã phát hiện chưa đóng dấu công ty mà không cẩn thận thì khéo cả văn kiện đấu thầu này trở thành mớ giấy lộn. Trong bất lực, những chuyện hơi quan trọng một chút là cô phải tự tay làm, còn phải kiểm tra lại kỹ càng. Cô bé vô cùng xấu hổ, xin lỗi cô liên hồi, cô thở dài bảo: “Không sao, chẳng qua các cô đều quá trẻ”. Lúc nói câu này cô mới nhớ đến nếu luận về tuổi tác, bản thân cũng chẳng lớn hơn họ là bao nhưng tại sao cô chưa từng kinh qua những lỗi lầm và sai phạm như vậy? Hay là cô chưa bao giờ trẻ? Lúc còn là một đứa bé, cô đã bắt buộc phải bắt mình trưởng thành sớm như một người lớn rồi.
Cô từng lộ vẻ nghi ngại rằng tại sao Khiên Trạch lại chỉ đạo hai cô bé măng sữa này đến làm trợ lý cho mình, thế nhưng sau một thời gian, cô đã bắt đầu hiểu ra dụng ý của anh: cả Giang Nguyên này giống như một chiếc xe già cỗi, khung xe lớn, lượng tiêu hao dầu nhiều, hơn nữa tốc độ lại cực kỳ chậm. Người giỏi giang không phải không có nhưng đa số có chức vị cao hơn cô, sao lại chịu nghe cô sai phải? Những nhân viên bình thường sau ba rưỡi chiều đã cuống lên đòi tan sở sớm, chí ít hai cô bé này có thể gồng mình tăng ca với cô đến tận sáng sớm. Có lần để đóng văn kiện đấu thầu, họ đã van nài một bà chị ở bộ phận hậu cần về nhà muộn hai tiếng, sắc mặt bà chị ấy khiến Hướng Viễn thấy mình như đã làm một chuyện ác độc vô cùng thất đức.
Đương nhiên, những chuyện này có thể nhẫn nhịn, có thể bỏ qua, điều khiến Hướng Viễn lửa giận bốc cao, suýt nữa nghiến đến rụng cả răng mới kìm chế được là: Trung Kiến yêu cầu rõ ràng những đơn vị tham gia đấu thầu bắt buộc phải chuẩn bị những tài liệu về công trình kết cấu thép xây dựng đạt tiêu chuẩn chất lượng cấp hai, Hướng Viễn đã xác nhận với phòng quản lý của Giang Nguyên về những tài liệu chứng nhận. Nhưng đến giai đoạn cuối cùng khi tài liệu đấu thầu của công ty phải được hoàn chỉnh, cô yêu cầu phòng quản lý đưa bản photo của giấy chứng nhận thì trưởng phòng quản lý mới vỗ trán bảo rằng, Giang Nguyên năm nay vừa được chứng nhận tiêu chuẩn chất lượng cấp hai, song đã hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận chất lượng do trung tâm chứng nhận gửi đến. Trưởng phòng quản lý nhấn mạnh thêm lần nữa là công ty thực sự đã được thông qua khảo sát, chỉ là tạm thời chưa có chứng nhận.
Lúc ấy, Hướng Viễn tức đến nỗi không nói gì được, cho dù có tin thì những đơn vị tham gia dấu thầu có tin không? Không có giấy chứng nhận, tất cả đều thành vô ích. Cô không nổi giận vì đối với một trưởng phòng mà một tờ giấy chứng nhận quan trọng như vậy đã được thông qua nửa năm mà không biết việc cấp chứng nhận đã được làm đến đâu thì không nên lãng phí chút nước bọt nào, cô thà tập trung sức lực vào chuyện nghĩ cách khác còn hơn.
Cô gọi điện đến trung tâm chứng nhận, bên đó đáp rằng do sắp sếp công việc mà giấy chứng nhận của Giang Nguyên nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày sau mới được gửi đến, mà hiện tại chỉ còn chưa đến mười ngày nữa là đấu thầu. Rốt cuộc Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch bắt đầu cuộc hành trình bôn ba vì tấm giấy mỏng manh đó: tìm đến trung tâm chứng nhận, mời khách, dùng cơm, tặng quà, van xin. Hai người họ vì muốn hẹn gặp Giám đốc Hiệp hội chất lượng đã “ôm cây đợi thỏ” túc trực ở văn phòng mất một ngày làm việc, trọn tám tiếng đồng hồ. Cuối cùng, sau khi đã tiêu phí bao nhiêu nhân lực, tài lực, tinh lực, thời gian, giấy chứng nhận đã nằm trong tay Hướng Viễn trước hôm đấu thầu hai hôm. Khi ấy cô nâng tờ giấy lên, bao nhiêu cảm giác phức tạp trộn lẫn. Diệp Khiên Trạch thở dài hỏi: “Hướng Viễn, cậu đang nghĩ gì vậy?”. Hướng Viễn đáp: “Chỉ có hai chữ thôi “xúc động”. Làm sao cô có thể nói cho anh biết được rằng, vào khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên cô thầm nghĩ, nếu như vận mệnh Giang Nguyên chỉ phụ thuộc vào câu nói của cô, nếu như…
Đêm trước khi diễn ra buổi đấu thầu, Hướng Viễn thả cho hai cô bé kia về nhà nghĩ ngơi, còn cô ở lại văn phòng tiến hành kiểm tra và xác nhận các tài liệu kia hết lần này đến lần khác. Cô có thể đón nhận thất bại nhưng không thể chịu được sơ suất. Thế nhưng khi nghĩ đến hai chữ “thất bại”, biết rõ chuyện hụt thầu là chuyện thường ngày ở huyện, được mất đều là những việc nằm trong dự đoán, song trái tim cô vẫn cảm thấy nặng nề.
----- HẾT CHƯƠNG 20 -----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.