Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn

Chương 13



Kể từ lúc Cố Ninh bị ngất trong đại hội thể thao và được Mạnh Diễm ôm đến phòng y tế, bắt đầu từ lúc đó cô đã trở nên nổi tiếng ở trường, những người đi đường lúc nào cũng nhìn vào cô thì thầm to nhỏ.

“Này, nhỏ kia là Cố Ninh lớp 11A2 đó.”

“Ùi … Thì ra Mạnh Diễn thích kiểu như này.”

“Ừ, cũng không biết cậu ta dùng cách gì để dụ dỗ cậu ấy nữa, chắc là thủ đoạn đặc biệt nào đó nhỉ.”

“Suỵt, bé giọng chút … cẩn thận cậu ta nghe thấy.”

Vẻ mặt Cố Ninh không chút thay đổi đi trên con đường của mình, không vì những lời đó mà dao động, chỉ là hơi cảm thấy buồn cười.

Tháng 9 tháng 10 trôi qua rất nhanh, thời tiết cũng dần dần lạnh lên, Cố Ninh mặc thêm một chiếc áo len rồi khoác áo khoác đồng phục học sinh của mình vào.

Trong lớp hơi lạnh, cô gái nhỏ xoa xoa bàn tay phải đang đông cứng của mình, nhấp một ngụm trà sữa nóng trên bàn, tiếp tục làm bài tập hóa học.

Cô chưa bao giờ nói mình yêu học tập bao giờ, năm lớp 10 đột nhiên phấn đấu lên cũng chỉ vì muốn tên của mình và Mạnh Diễn cùng vào chung một danh sách mà thôi.

Nhưng bây giờ thì khác, lúc này đây cô đang chăm chú lắng nghe giọng nói trầm ấm của Mạnh Diễn nói về phản ứng oxi hóa – khử, nhìn yết hầu gợi cảm của hắn khẽ chuyển động lên xuống, bỗng cô cảm thấy việc học cũng có đôi khi làm cho người ta vô cùng vui vẻ đó chứ.

Mạnh Diễn sau khi nói xong thì thấy cô gái của mình nhìn chằm chằm vào tờ giấy kiểm tra không chớp mắt, nhưng ánh mắt ấy lại trống rỗng không có tiêu cự, hắn đưa tay ra trước mắt cô quơ quơ, hỏi: “Tôi vừa nói cái gì?”

Cố Ninh ấp úng không trả lời được, cảm thấy trên mặt có chút nóng.

“Ngày mốt thi rồi, còn nhớ nếu thành tích thụt lùi thì sẽ bị như thế nào không?”

Cố Ninh hoàn hồn lại, nhớ đến buổi tối hôm đó hắn nói nếu giảm một hạng sẽ đánh một cái vào mông, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một hình ảnh quái dị khó tả.

Người con gái cắn cắn môi, thỏ thẻ, “Xin lỗi cậu nhiều nhiều, mình hứa sẽ không phân tâm nữa …”

Mạnh Diễn đưa bút cho cô, “Tự mình làm lại.”

Cố Ninh cầm bút, ngoan ngoãn tính toán lại trên tờ giấy nháp.

“Lần trước cậu nói nếu tiến bộ thì sẽ có phần thưởng á, cậu còn nhớ không?”

“Nghĩ ra muốn được thưởng gì rồi à?”

“Ừm …” Cố Ninh suy nghĩ một lát, rồi quay sang bày tỏ, “Mình muốn cậu đi với mình đến thành phố tuyết ngắm tuyết.”

Thành phố C nằm ở phía Nam nóng ẩm, mùa đông rất lạnh nhưng rất ít tuyết, lần duy nhất Cố Ninh nhìn thấy tuyết là vào mùa đông ở trường tiểu học. Ngày hôm đó những bông tuyết chỉ rơi khoảng hơn mười phút, từ nhỏ cô đã mơ ước được một lần nặn người tuyết nhưng vẫn chưa thực hiện được.

Mạnh Diễn cười cười nói: “Chuyện này rất đơn giản.”

Kì thi giữa kỳ rất nhanh đã đến.

Số bài thi của mỗi người được xếp theo thứ hạng của kỳ thi cuối học kỳ trước, 40 người đứng đầu của khối thi chung một lớp. Cố Ninh ngạc nhiên vui mừng phát hiện ra chỗ ngồi của mình chỉ cách Mạnh Diễn có vài người. Chỗ ngồi của Mạnh Diễn là ở hàng đầu tiên của dãy đầu tiên, còn chỗ của Cố Ninh là ở hàng thứ bảy của dãy đầu tiên, từ người thứ hai đếm ngược xuống.

Học kỳ trước tổng điểm của Lâm Gia Minh chỉ kém Cố Ninh ba điểm, cậu chàng cũng thi trong phòng này, ngồi bên trái Cố Ninh.

Vào buổi chiều thi toán ngày hôm trước, Cố Ninh bị câu hỏi cuối cùng làm khó, cô ngẩng đầu lên nhìn vào bóng lưng của Mạnh Diễn, sống lưng hắn thẳng tắp, hơi cúi đầu nhìn vào đề bài, hắn không hề gấp rút mà từ tốn viết chữ vào giấy thi, không có bất kỳ dấu hiệu tạm dừng nào.


Xem ra loại đề này không làm khó được hắn, cô gái nhỏ yên lặng thở dài, cảm thán đầu óc mình dốt quá đi mất thôi.

Thời gian kết thúc giờ làm bài đang đến gần nhưng Cố Ninh vẫn không thể giải ra câu này. Bỗng nhớ thầy giáo dạy toán từng nói rằng khi gặp một bài toán không làm được, thì hãy viết đại một vài bước làm bài đi, như thế khi người chấm bài sẽ nhìn vào đó mà suy xét cho điểm. Thế nên Cố Ninh viết đại một vài công thức liên quan, sau đó lung tung tính một hồi.

Ngày hôm sau sau khi thi xong môn tự nhiên và tiếng Anh, Cố Ninh cảm thấy mình làm không tốt nên có hơi thất vọng.

Những người xung quanh đang hăng hái dò đáp án, tranh cãi xem nên chọn B hay C cho câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng, Cố Ninh uể oải dựa vào tường nghe bọn họ bàn tán.

Cô hơi xoắn xuýt, không biết có nên bàn bạc với Mạnh Diễn thay đổi phương pháp trừng phạt hay không.

Bỗng có người gõ vào cửa kính cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi, Cố Ninh quay đầu lại thì thấy Mạnh Diễn đang đứng ngoài cửa sổ, trên tay cầm một lon sữa bò.

Cô gái nhỏ nhanh chóng đứng dậy đẩy cửa kính ra, khe khẽ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Mạnh Diễn không trả lời mà đưa sữa bò cho cô qua ô cửa sổ, “Ban đêm đừng để đói bụng.”

Sữa bò trong tay vẫn còn ấm, Cố Ninh cảm thấy hơi áy náy, “Hình như mình thi trượt rồi… Đã lãng phí rất nhiều thời gian mà cậu đã bổ túc cho mình rồi …”

Mạnh Diễn thấy cô cúi đầu, điệu bộ bây giờ giống như đứa trẻ đang chờ phụ huynh phê bình vậy, hắn cười khẽ, thì thầm: “Em ra đây một chút.”

Cố Ninh quay sang bảo Lâm Gia Minh nhích ra một chút rồi bước nhanh ra ngoài, trên hành lang không có ai, Mạnh Diễn kéo cổ tay cô dẫn cô đến cầu thang yên tĩnh không người.

Hắn đẩy cô vào tường, nâng cằm cô lên hôn xuống.

Cố Ninh vẫn chưa kịp phản ứng lại, đứng ngây ra để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, hắn nhận thấy cô không tập trung cùng mình hôn môi nên có hơi bất mãn cắn môi cô một cái.


“Đừng …” Cô gái nhỏ ăn đau, né đôi môi của hắn ra, đôi mắt ẩm ướt trừng hắn một cái, “Sao cậu lại cắn mình?”

Sống mũi thẳng tắp của hắn cọ nhẹ vào chóp mũi của cô, trầm giọng nói: “Yên tâm, thành tích thụt lùi cũng sẽ cùng em đi ngắm tuyết…”

“Thật sao?” Đôi mắt cô gái nhỏ ngay lập tức sáng vụt lên, “Vậy có thể đừng tét mông không?”

“Có thể.” Hắn bày ra bộ dáng rất dễ nói chuyện, “Với điều kiện là bây giờ em phải ngoan ngoãn mở miệng ra để tôi hôn em.”

Cuối cùng Mạnh Diễn cũng đồng ý để cô quay lại lớp học, Cố Ninh cảm thấy môi mình đã sưng tấy lên, cô tức giận nghĩ lần sau nhất định phải làm cho Mạnh Diễn nếm thử mùi vị miệng bị sưng là như thế nào mới được.

Cố Ninh trở lại chỗ ngồi, Đặng Hạo Nhiên ngồi đằng trước bỗng “Úi” lên một tiếng: “Cố Ninh, sao cậu lại có thể lẻn ra ngoài ăn que cay một mình thế hả, đã thế còn không mang về cho tụi mình chút xíu nào…”

Từ Thấm trừng mắt liếc cậu chàng một cái, “Sao cậu nói nhiều vậy, mau ngậm mồm lại!”

Cố Ninh cười gượng giải thích, “Mình không có ăn que cay, lúc nãy đi đường không chú ý xung quanh nên miệng va vào tường nên giờ nó sưng lên đó.”

Đặng Hạo Nhiên ngừng nói, bày ra biểu cảm “Cậu không thành thực”.

Lâm Gia Minh duỗi chân dài ra đá vào ghế cậu chàng, “Đi tự học đi đồ ngốc, mau quay đầu lại.”

Cố Ninh cầm lon sữa bò lên, hơi ấm đã tan hết, cô không để ý mà dùng ống hút cấm vào hút một ngụm, vị ngọt nhàn nhạt từ cổ họng chảy vào dạ dày.

Tiết tự học buổi tối hôm nay giáo viên môn tiếng Anh canh, cô giáo cầm một chồng bài thi tiếng Anh ngồi vào bục giảng chấm bài, Cố Ninh lén lút lấy điện thoại trong cặp ra, nhét vào học bàn trượt trượt, mở trang web tìm kiếm thành phố có cảnh tuyết đẹp nhất.

Đột nhiên người đại diện môn toán học đứng ở cửa lớp kêu cô, “Cố Ninh, giáo viên môn toán gọi cậu đến văn phòng.”

Cô gái nhỏ vừa nghi ngờ vừa sợ hãi, chẳng lẽ do mình thi môn toán quá tệ nên bị gọi lên phê bình riêng à?

Lo lắng bước tới cửa văn phòng, Cố Ninh sững sờ, Mạnh Diễn đang ngồi ở vị trí của chủ nhiệm A1 hỗ trợ ghi điểm.

Chao ôi, bộ dạng bị giáo huấn của mình sắp bị Mạnh Diễn nhìn thấy rồi, Cố Ninh suy sụp đứng ở cửa hô lên một tiếng “Báo cáo”.

Khi giáo viên toán nhìn thấy cô, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cố Ninh em lại đây, lại đây coi bài thi của em này.”,

Nghe thấy cái tên này, Mạnh Diễn ngẩng đầu lên nhìn, Cố Ninh không dám nhìn hắn mà đi về phía bàn làm việc của giáo viên toán.

“Tự mình nhìn đi, câu hỏi đầu tiên điền vào chỗ trống, câu hỏi phụ cho điểm cũng làm sai hết.”

“Còn chỗ này nữa, câu hỏi yêu cầu tìm giá trị nhỏ nhất, tại sao em lại tính giá trị lớn nhất? Học kỳ trước em được 140 điểm nên kì thi lần này thầy kỳ vọng rất nhiều vào em, nhưng không ngờ em lại phạm vào mấy lỗi nhỏ như này.”

“Em xin lỗi thầy nhiều ạ, là do em sơ ý.” Cô gái nhỏ cúi đầu xuống, cảm thấy hai má mình nóng hoi hổi, bị giáo huấn ngay trước mặt Mạnh Diễn khiến cô rất xấu hổ.

“Em xin lỗi tôi làm gì, người em nên xin lỗi là chính mình kìa. Tự kiểm điểm lại đi, lần sau đừng phạm vào nữa.”

Giáo viên dạy toán dừng lại, chỉ vào Mạnh Diễn đang ghi điểm nói: “Có biết bạn học ở lớp A1 này không? Lần này người ta đạt điểm cao môn toán đấy, có thời gian thì đi xin thêm kinh nghiệm học tập đi.”

Cố Ninh sững sờ một lúc, bắt gặp ánh mắt tựa cười tựa không của Mạnh Diễn, cô gượng cười nói với thầy toán, “Em biết rồi ạ.”

“Được rồi, em trở về tự học đi.” Thầy dạy toán gật gật đầu, tiếp tục làm việc của mình.

Cuối cùng cũng thoát khỏi văn phòng, Cố Ninh hít sâu một hơi, tức giận nghĩ, nếu Mạnh Diễn dám chê cười mình thì sau này mình sẽ không bao giờ cho hắn hôn nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.