Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn

Chương 19



Cuối cùng cũng thi xong môn tiếng Anh, đây cũng là môn thi cuối cùng rồi, vừa thi xong là Cố Ninh ra khỏi phòng thi đi về lớp học của mình để thu dọn mấy cuốn bài tập mang về nhà, chuẩn bị cho một kỳ nghỉ đông sắp tới.

Phòng học ồn ào náo nhiệt, Cố Ninh vừa bước vào đã cảm giác được có vài cặp mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào mình.

Trong lòng Cố Ninh lập tức dấy lên một dự cảm chẳng lành, quả nhiên một nữ sinh có mối quan hệ khá tốt với cô đi lại giữ chặt lấy cô hỏi: “Cố Ninh, ‘A Ninh GN’ ở bài trong Tieba kia có phải là cậu không? Cậu và Mạnh Diễn thực sự sẽ đi gặp phụ huynh bàn chuyện đính hôn à?”

Cô gái nhỏ sửng sốt, lúng túng cười cười, “À ừ … Cứ cho là nửa thật đi ha…”

Úp úp mở mở xử lý qua loa xong, Cố Ninh lo lắng mở Tieba ra, quả nhiên nhận được vô số phản hồi.

“Đậu má, thật hay giả thế?”

“Id như thế, ơ thế là vị thần Cố Ninh cũng tới hả?”

“Ha ha ha ha ha chủ thớt ơi bồ không có cơ hội đâu.”

“Nam thần của chế thật sự sẽ thuộc về người khác à, hức hức hức chế muốn được yên tĩnh một lát.”

Cố Ninh không biết nên nói gì nên chỉ đành phải chụp màn hình bình luận lại gửi cho cái người khởi xướng vụ này lên, đe dọa hắn phải nhanh chóng giải quyết cho xong vụ này.

Vài ngày sau có người tìm được tài khoản Tiaba mà Mạnh Diễn mới đăng ký, trong danh sách theo dõi của tài khoản này chỉ hiện một người, đúng rồi, đó là “A Ninh GN” đó, người ta thấy trang cá nhân của hắn chỉ viết tóm tắt ba chữ chình ình:

Là sự thật.

Suốt một tuần qua lúc nào Cố Ninh cũng chìm trong căng thẳng và lo lắng.

Cuối cùng cũng đến ngày nhận được giấy báo điểm, cô gái nhỏ bước ra khỏi văn phòng giáo viên, cô nhìn chằm chằm vào chữ hạng nhì trong phiếu điểm, cảm thấy hơi phơi phới.

Mạnh Diễn vẫn hạng nhất như cũ, hai người chỉ kém nhau có một chút nhưng về điểm số lại khác biệt rất lớn.

Nhưng mà Cố Ninh cũng không rảnh để mà nghĩ xem phải đến khi nào thì mình mới có thể vượt qua ông bạn trai của mình, giờ đây đầu óc của cô đang bận tưởng tượng ra cảnh Mạnh Diễn và cha mẹ mình cùng nhau ngồi xuống dùng bữa mất rồi.

Tâm trạng của cha Cố và mẹ Cố ở nhà cũng phức tạp không kém.

Lúc này ở nhà, cha Cố Đông Lâm đang xoay qua xoay lại mấy vòng, mẹ Cố nhìn mãi đến mất kiên nhẫn, bà mở miệng bực bội nói: “Đừng xoay nữa, lại xoay nữa tôi sẽ đau đầu chóng mặt đấy.”

“Lần đầu tiên gặp bạn trai của con gái nên tôi hơi lo lắng.” Cố Đông Lâm kéo kéo quần áo của mình, “Bà nhìn giúp tôi xem hình như áo sơ mi này hơi nhăn phải không, không được, tôi phải đi đổi cái khác.”

Mẹ Cố chậc một tiếng, ghét bỏ quay mặt đi, vừa quay đi thì chợt thấy cái kệ có chút bụi thế là vội đứng dậy lấy giẻ lau lau đi.

Không khí ở ngoài cửa cũng như thế, lúc này Cố Ninh đứng ngoài cửa còn lo lắng hơn cả Mạnh Diễn đứng bên cạnh.

Cô gái nhỏ cố gắng bình tĩnh lại, hồi hộp nói, “Mình bấm chuông cửa nhé?”

Mạnh Diễn bỗng cảm thấy có hơi buồn cười, tay trái động đậy chuyển hết túi lớn túi nhỏ sang tay phải, sau đó vươn tay trái ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, ngón tay cọ vào xoa xoa lòng bàn tay nhẵn nhụi ấy, nhẹ giọng an ủi người nào đó: “Đừng căng thẳng.”

Cố Ninh gật đầu, vươn tay ấn chuông cửa, tiếng chuông còn chưa kêu được vài lần thì cửa đã nhanh chóng được mở ra.

Vì đứng gần cửa hơn nên Cố Đông Lâm đã giành vợ mình đi đến mở cửa ra, vừa mở cửa đã thấy chàng trai mặc áo khoác đen đứng ngoài cửa, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn. Đôi mắt của Cố Đông Lâm sáng lên, trong lòng khen ngợi ánh mắt của con gái nhà mình thật là tốt quá đi mất.

“Cháu chào cô chào chú ạ, cháu là Mạnh Diễn.” Mạnh Diễn nở nụ cười, lịch sự chào hỏi.

“Tiểu Mạnh đến rồi.” Cố Đông Lâm nhếch miệng cười, cầm lấy trái cây và túi lớn túi nhỏ trong tay bạn trai con gái mình, “Mau vào đây ngồi đi.”

“Sao cháu mua nhiều đồ vậy?” Mẹ Cố khách sáo nói: “Mau vào ngồi đi.”

Mẹ Cố lặng lẽ đánh giá hắn một chập, ấn tượng đầu tiên với Mạnh Diễn rất hài lòng.

Cố Ninh lén lút liếc nhìn mẹ mình, thấy khóe miệng bà hơi nhếch lên, vẻ mặt dịu dàng trìu mến thì lúc này mới yên tâm thở phào.

Cô gái nhỏ đưa bảng điểm của mình cho cha mình xem, Cố Đông Lâm cầm lên xem, hơi ngạc nhiên thốt lên: “Hạng nhì của khối hả, Ngọc San mau đến đây, con gái của chúng ta đạt hạng nhì của khối này.”

“Tiểu Ninh tiếp tục nỗ lực nha con, phấn đấu để giành vị trí hạng nhất trong kỳ thi lần sau.” Cố Đông Lâm vô cùng vui mừng khích lệ con gái mình.

“Cha à, hạng nhất của khối hơn con tận 20 điểm lận, bạn ấy lợi hại lắm, con không thể đuổi kịp được đâu ạ.” Cố Ninh lén lút liếc nhìn Mạnh Diễn một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của hắn.

“Chà chà, thế là điểm của cái cậu đạt hạng nhất kia gần 740 hả?” Cố Đông Lâm khen ngợi, “Con nhà ai mà xuất sắc vậy…”

“Cha, hiện tại người đó đang ở nhà của chúng ta đó.” Vẻ mặt của Cố Ninh bình thản lục cặp mình lấy phiếu điểm của Mạnh Diễn ra đưa cho cha mình xem.

Cố Đông Lâm nhìn vào phiếu điểm, nhìn tờ giấy đề “[tổng điểm 736 điểm] [hạng nhất của khối] mà ngạc nhiên đến không thể khép miệng lại,” Thành tích của Tiểu Mạnh tốt quá… “

Mạnh Diễn cười cười, khiêm tốn nói: “Là do vận may khá tốt thôi ạ.”

Mẹ Cố nghe tin thì bỏ dở công việc đang làm trong bếp đi đến phòng khách, bà nhìn hai bảng điểm trên tay không ngớt lời khen, nghĩ thầm thằng bé này không chỉ đẹp trai mà còn học giỏi nữa.

Cha Cố mẹ Cố rất nhiệt tình, lúc ăn cơm còn đem đồ ăn mà thường ngày con gái mình thích ăn đến trước mặt Mạnh Diễn, múc canh cho hắn, cơm nước xong còn gọt trái cây đưa cho hắn ăn. Trong lòng Cố Ninh hơi chua nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất vui.

Đến buổi chiều Mạnh Diễn chơi cờ với Cố Đông Lâm, Cố Ninh rót cho hai người họ một tách trà, sau đó yên lặng ngồi một bên quan sát.

Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh Cố Đông Lâm nhìn chằm chằm vào bàn tay của Mạnh Diễn ở phía đối diện, ngón tay với khớp xương rõ ràng của hắn cầm một quân cờ, nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn cờ, ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, bỗng Cố Ninh cảm thấy việc nhìn tay của hắn cũng là một loại hưởng thụ thị giác đấy chứ.

Cố Ninh nhìn chằm chằm vào bàn tay của hắn đến mê muội, còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy Mạnh Diễn vậy mà lại thua ván đầu tiên rồi.

Cô gái nhỏ rất ngạc nhiên, dù là kỹ năng đánh cờ của Mạnh Diễn chỉ kém hơn cha Cố một chút nhưng hắn sẽ không thể nào để cho cha cô thắng dễ dàng như vậy được.

Ván thứ hai bắt đầu, Cố Ninh chăm chú xem bọn họ chơi cờ, tuy cô đánh cờ không giỏi, chỉ biết sơ sơ nhưng nhìn cũng hiểu chút chút.

Quan sát một hồi, lông mày của Cố Ninh dần cau lại, dường như Mạnh Diễn đang cố ý đi sai bước, khi thấy hắn lại đi sai lần thứ hai thì lúc này Cố Ninh không nhịn được mở miệng nhắc nhở, “Cậu hạ cờ thế này không đứng đâu. .. “

“Xem cờ không nói chuyện.” Cố Đông Lâm nhắc nhở.

Mạnh Diễn ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm tựa cười tựa không nhìn cô một cái, Cố Ninh lập tức hiểu ra, hóa ra hắn cố ý làm như vậy.

Quả nhiên ván thứ hai Mạnh Diễn lại thua. Cố Đông Lâm nhận ra điều gì đó, cười cười nói “Tiểu Mạnh, cháu đừng cố ý nhường chú nữa.”

“Không có ạ, là do kỹ năng đánh cờ của cháu không tốt thôi ạ.” Khóe miệng của Mạnh Diễn nhếch lên, nở một nụ cười vô hại.

“À.” Cố Đông Lâm nhấp một ngụm trà, “Đừng tưởng rằng chứ không nhìn thấy, nước đi không thể như vậy được.”

Vài hiệp tiếp theo, Mạnh Diễn thật sự không kiêng dè chút nào nữa. Mỗi khi hai người hạ một quân cờ đều phải suy nghĩ rất lâu, cẩn thận dè dặt, sau vài hiệp kết thúc, trong trận đấu đều có kẻ thắng người thua, tỉ số hai người đều hoà nhau.

Lâu lắm rồi mới gặp được một người có sức lực ngang mình, Cố Đông Lâm cảm thấy vui sướng tràn trề, tâm tình rất tốt bảo Mạnh Diễn thường xuyên tới đánh cờ với mình.

Chỉ một thoáng chơi đùa thôi mà trời tối lúc nào không hay biết, cha Cố mẹ Cố nhất quyết giữ Mạnh Diễn ở lại ăn tối.

Mạnh Diễn muốn vào bếp để giúp đỡ nhưng lại bị mẹ Cố nghiêm khắc từ chối, bà bảo Cố Ninh dẫn hắn vào phòng khách xem TV.

Mạnh Diễn ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm vào gameshow trên TV, Cố Ninh yên lặng nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, ngón trỏ cào nhẹ vào lòng bàn tay ấy.

Khóe miệng Mạnh Diễn nhếch lên tạo thành một đường vòng cung, cũng nắm lấy tay cô, nơi không ai có thể nhìn thấy, bàn tay của hai người đan chặt vào nhau khăng khít không rời.

Sau bữa tối thì bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen như mực, Cố Ninh được cho phép đưa Mạnh Diễn xuống lầu.

“Cha mẹ mình hình như rất thích cậu đó.” Cô gái nhỏ nhìn hắn cười tủm tỉm, trong mắt hiện lên tia sáng sáng chói.

“Ừ.” Mạnh Diễn mỉm cười.

Gió đêm mùa đông mang theo hơi lạnh, người con gái đút tay vào túi áo ấm của người yêu mình, cô đoán chắc là cha mẹ mình đang “nhìn trộm” trên lầu nên không dám làm ra những hành động thân mật nào.

Cô đưa Mạnh Diễn đến cổng tiểu khư, kéo hắn vào một góc khuất, sau đó nhanh chóng kiễng chân hôn lên má hắn một cái.

“Mau về nhà đi! Ngủ ngon.”

Cảm giác ấm áp và mềm mại trên má thoáng chốc trôi qua, Mạnh Diễn rũ mắt xuống, khàn khàn nói: “Hôn thêm một cái nữa đi.”

Cố Ninh nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý đến họ nên yên tâm hơn, giọng nói mềm mại khe khẽ vang lên, “Cũng được. Nhưng chỉ hôn một cái thôi nha.”

Cô gái nhỏ lại kiễng chân lên, lần này nụ hôn rơi xuống khóe môi hắn.

“Mình phải về rồi. Tạm biệt ~” Cô vẫy vẫy tay, sau đó bước nhanh vào cổng tiểu khu.

Mạnh Diễn đứng ở nơi đó nhìn cô vừa bước vào cổng lại quay đầu nhìn hắn một cái, cười khẽ.

“Ngủ ngon,” Hắn dùng khẩu hình nói.

Lời của chị tác giả: Cuối cùng đã gặp phụ huynh rồi, từ giờ có thể danh chính ngôn thuận không cần trốn nữa rồi!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.