Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn

Chương 32



Phòng tắm trong ký túc xá hơi đơn sơ so với phòng tắm ở nhà.

Cố Ninh cởi váy ra, những dấu vết yêu thương trên bầu ngực trắng nõn đã dần biến sang màu hồng nhạt.

Vào hai ngày trước khi khai giảng, cô gái nhỏ bị người nào đó đè lên trên thảm nhào nặn, lồng ngực rắn chắc của người kia đè lên bầu ngực mềm mại của cô, hắn giữ chặt lấy cô hôn đến trời đất mù mịt u tối.

“Đừng mút cổ của em …” Cố Ninh che cổ của mình lại, hơi bực bội than khẽ: “Sẽ để lại dấu vết…”

Đôi môi ướt át nóng bỏng của người kia liếm liếm lên gương mặt của cô, tê dại bứt rứt, “Chuyển ra ngoài sống với anh.”

“Không đâu.” Người con gái dứt khoát từ chối, “Em ở ký túc xá để tiện cho việc đi học hơn.”

“Không muốn ngủ chung với anh à?”

Cố Ninh im lặng. Tuy rằng trong lòng cô cũng hơi hơi muốn nhưng mà ai biểu thể lực của hắn lại tràn đầy như thế chứ, cô ở đây không chừng mỗi ngày đều không xuống được giường mất.

Tưởng tượng cảnh mỗi lần yêu yêu quấn quấn ân ân ái ái xong bản thân mình thì toàn thân mệt mỏi nằm liệt trong chăn còn hắn lại tinh thần phơi phới sảng khoái hăng hái là trong lòng cô ngay lập tức bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

Sự im lặng của cô biến thành “không muốn” trong mắt Mạnh Diễn, khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức chù ụ xuống.

Toàn thân bị lột sạch, hắn vùi đầu vào bộ ngực trắng như tuyết của cô hung hăng liếm mút như trừng phạt, nhanh chóng gieo xuống một quả dâu tây nhỏ màu đỏ tươi ướt át.

Sau khi cơ thể hai người tiếp xúc với nhau ở khoảng cách âm không biết bao nhiêu lần thì cuối cùng hắn cũng đã lĩnh hội được hết những điểm nhạy cảm trên cơ thể của cô, Cố Ninh bị hắn dễ dàng trêu chọc đến ngây ngất khôn nguôi, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện vẻ phong tình lẳng lơ.

Nhưng hắn lại cố ý không để cô đạt được mong muốn mà không ngừng trêu chọc điểm nhạy cảm ấy, người con gái nâng eo muốn đón lấy nhưng lại bị hắn vô tình tránh đi.

“Năm ba em sẽ chuyển ra …” Cố Ninh khe khẽ cầu xin lòng thương xót, giọng nói mềm mềm mại mại vương chút nức nở bên trong.

“Năm hai.” Giọng nói từ tính và gợi cảm của hắn giờ đây đang ghé sát vào bên tai cô mà thì thầm mê hoặc, khả năng cò kè mặc cả của cô gái nhỏ gần như là bằng không, thế nên chỉ có thể nức nở đồng ý.

“Anh bắt nạt em …” Người con gái cắn cắn môi, trong đôi mắt ướt át đong đầy một lớp sương mù mờ mịt, khiến người ta càng muốn “bắt nạt” hơn.

“Là thương em …” Bàn tay to lớn của hắn du hành trong vùng cấm địa, sau một hồi lại chuyển qua nâng chân cô lên treo lên vai mình, bày ra một tư thế xấu hổ chuẩn bị hành sự.

Dục vọng hừng hực đột nhiên xông thẳng vào khiến cho tiếng rên rỉ nũng nịu vốn dĩ đang ở yên trong cổ họng bỗng tràn ra ngoài, khe khẽ cất lên mê mẩn lòng người.

“Ngoan, mau nhìn xem em bị anh “thương” như thế nào…”

Vài hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ chợt hiện lên trong đầu, hai má Cố Ninh nóng bừng, cảm giác nước trong phòng tắm càng ngày càng nóng.

Tắm rửa xong bước ra ngoài, Quý Oánh Oánh nhìn vào khuôn mặt của cô đánh giá, nghi ngờ hỏi, “Nước nóng lắm à? Sao mặt của bà lại đỏ như thế?”

“Đúng đó đúng đó.” Cố Ninh cười gượng, nghiêm túc trả lời.

Người đẹp môi đỏ đã về, hiện tại cô nàng đang ngồi vào bàn tháo trang sức ra. Cố Ninh chủ động lên tiếng chào hỏi, Lâm Lê mỉm cười đáp lại sau đó hai người cũng không nói gì thêm nữa.

Nằm trên chiếc giường xa lạ vừa được dọn dẹp vào buổi chiều, Cố Ninh không chút buồn ngủ nằm lật qua lật lại.

Màn hình điện thoại sáng lên, trong hộp thoại trò chuyện trên cùng có một tin nhắn chưa đọc: [Xuống lầu đi.]

[Sao anh biết em chưa ngủ thế?]

Giây sau bên kia đã trả lời: [Đoán.]

Khóe môi cô gái nhỏ cong lên, mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài bộ đồ ngủ xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này Lâm Lê cũng vừa bước ra khỏi phòng tắm, vừa tắm rửa tẩy trang xong nên nhìn cô nàng rất khoan khoái, gương mặt không trang điểm kia trông xinh đẹp hơn rất nhiều, cô nàng nhìn Cố Ninh hỏi: “Bà muốn đi ra ngoài hả, có cần để cửa cho bà không?”

“Không cần đâu, mình có mang theo chìa khóa.”

“Vậy được.” Lâm Lê gật đầu, không hỏi thêm nữa chỉ bảo chú ý an toàn rồi thôi.

Đèn đường dưới lầu có hơi mờ, Cố Ninh không thấy bóng dáng của Mạnh Diễn đâu, cô đi dọc theo bức tường ngoài của tòa nhà ký túc xá, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.

Vừa bật màn hình lên thì giây tiếp theo đã rơi vào vòng tay ấm áp.

Tim người con gái đập thình thịch cả lên, lúc này chóp mũi chỉ toàn là mùi hương mát lạnh quen thuộc của người kia, người kia ôm chặt cô vào lòng, phả hơi thở nóng rực vào tai cô.


“Có nhớ anh không?”

“Nhớ ~~~” Cố Ninh ôm chặt lấy eo hắn, cách một lớp vải cảm nhận nhiệt độ cơ thể hơi cao của hắn.

Mạnh Diễn cười khẽ, dẫn cô đến phía sau tòa nhà ký túc xá vắng vẻ yên tĩnh, Cố Ninh bị hắn ép vào tường, trong màn đêm tối mịt như thế mà ánh mắt của hắn lại sáng đến lạ thường, khiến cho người ta cảm thấy như thể ánh mắt của hắn cất chứa ánh sáng chói rực nào đó vậy.

“Ngày hôm nay của em thế nào?” Hắn hỏi.

“Khá tốt, bạn cùng phòng đều rất tốt.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên ý cười nhè nhẹ, “Ký túc xá cũng rất lớn, rất thoải mái.”

“Còn anh thì sao?”

“Anh cũng khá tốt.”

Hai người nhìn nhau không nói lời nào, ánh mắt của hắn càng ngày càng nóng, nhịp tim Cố Ninh đập càng lúc càng nhanh, đến vành tai cũng bị nhuộm thành một màu hồng đáng yêu.

Bàn tay to của người nọ ôm lấy má cô, hơi thở của hắn càng ngày càng gần, người con gái ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khẽ he hé đôi môi đang đóng chặt ra.

Nụ hôn trong tưởng tượng không đến, Cố Ninh vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt chứa đầy ý cười đùa giỡn của hắn.

“Muốn anh hôn em à?” Khóe môi của hắn hơi nhếch lên, ngón tay cái vẫn đặt ở trên môi cô nhẹ nhàng cọ xát.

Cô gái nhỏ quay đầu sang một bên, căm hận cắn một cái vào ngón tay cái của hắn, đôi mắt vừa tức giận lại vừa xấu hổ trừng trừng nhìn ông bạn trai mình, tựa như đang giận cũng tựa như đang căm tức.

Nụ cười trên môi hắn ngày càng rạng rỡ hơn khi nãy, hắn nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cô định hôn xuống nhưng Cố Ninh lại quay mặt sang chỗ khác né đi, nên nụ hôn ấy đành rơi xuống trên má cô.

“Em tức giận, không cho anh hôn.”

Cố Ninh khẽ khịt mũi, đôi tay chống lên ngực hắn, giọng nói mềm mềm mại mại không có nổi một chút uy hiếp nào.

“Vậy em hôn anh đi.” Bàn tay to lớn của hắn vén áo khoác của cô lên, cách một lớp áo ngủ xoa bóp vòng eo mềm mại của cô.

“Hôm nay không muốn hôn!” Cô gái nhỏ giả bộ tức giận lẩm bẩm: “Buông em ra, em phải về ký túc xá ngủ.”

“Được.” Mạnh Diễn nghe lời buông cô ra, Cố Ninh cắn môi xoay người bước đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị người nọ kéo lại ấn vào tường một lần nữa.

“Đừng……”

Hai tay cô bị giam cầm ra sau lưng, đầu lưỡi linh hoạt ở lúc cô kêu lên đã ngay lập tức chớp lấy thời cơ chiếm lấy khuôn miệng nhỏ nhắn ngọt ngào ấy.

Môi của hắn hơi lạnh nhưng đầu lưỡi lại nóng bỏng, giờ đây thứ nóng bỏng ấy đang không chút kiêng nể gì mà càn quét vào trong miệng cô, câu lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô ra mà liếm mút, Cố Ninh không có sức để phản kháng nhưng cũng không nỡ cắn hắn đau, rất nhanh sau đó đã mềm nhũn ra mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Đầu lưỡi bị mút đến tê dại, nụ hôn mãnh liệt dài lâu cuối cùng cũng dừng lại, Mạnh Diễn dán vào đôi môi căng mọng đỏ bừng của cô liếm liếm vài cái, cười xấu xa trêu chọc:”Không cho hôn cũng đã hôn được rồi đấy thôi … “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.