Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn

Chương 9



“Anh Mạnh Diễn này, thật ra lúc mình không mặc gì trông đẹp hơn nhiều nhooo –“Hắn kéo khóa đồng phục học sinh của cô xuống, bên trong là áo phông trắng, hơi mỏng, thấp thoảng nhìn thấy cả chiếc áo lót màu xanh lam bên trong.

Cố Ninh trốn trong phòng gửi tin nhắn đó đi, cô tưởng tượng ra phản ứng của Mạnh Diễn khi đọc được tin nhắn này, tưởng tượng xong còn không kiềm được mà ôm bụng cười ngặt nghẽo.Mạnh Diễn đang ôm trên tay một xấp sách bài tập dày cộp, áo khoác đồng phục học sinh vẫn chưa kéo khóa lên hết, để lộ cổ áo sơ mi trắng bên trong, lúc nào Cố Ninh cũng tự hỏi tại sao người khác mặc đồng phục vào thì quê mùa nhưng khi hắn mặc vào lại quá đỗi đẹp trai như thế.

Không lâu sao Mạnh Diễn trả lời lại:【Ha, ghẹo tôi là phải trả giá đấy. 】Trong lòng bàn tay có gì đó hơi cứng cứng, Mạnh Diễn cười nói: “Được.”

Vậy cậu định bắt mình phải trả giá như thế nào nè. Cố Ninh nghĩ thầm, nhưng không dám bấm gửi câu này đi.🥕Cô thì thầm: “Cho cậu.”

Lúc này, trong phòng khách vang lên giọng nói của mẹ Cố, “Vẫn còn sớm, ăn cơm tối xong hẳn về.”Không lâu sao Mạnh Diễn trả lời lại:【Ha, ghẹo tôi là phải trả giá đấy. 】Cố Ninh vội vàng mở cửa đi ra ngoài, lúc ra thì thấy dì Trương và Tần Hoài đã đi tới cửa, mẹ Cố đang cố gắng giữ họ lại.

Cố Ninh vội vàng mở cửa đi ra ngoài, lúc ra thì thấy dì Trương và Tần Hoài đã đi tới cửa rồi, mẹ Cố đang cố gắng giữ họ lại.“Anh trai Mạnh Diễn, thật ra lúc mình không mặc gì trông đẹp hơn nhiều nhooo –““Con biết rồi ạ.” Từ nhỏ đến lớn Cố Ninh đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, đề phòng mẹ Cố lại chuẩn bị giảng đạo, Cố Ninh vội vàng lấy cớ làm bài tập để trốn vào phòng.

Cố Ninh lên tiếng, “Dì Trương, anh Tần Hoài, dì và anh ở lại ăn cơm tối rồi hẵng về, ở đây dễ bắt taxi lắm ạ.”À mọi người vào ĐÂY xem pass bộ này nhenn, có gì thắc mắc thì ib hỏi mình nhé.Ngón tay hắn thon dài trắng trẻo khớp xương tay rõ ràng, đẹp đến mức có thể dùng làm mô hình bàn tay. Tay phải của Cố Ninh cuộn lại, vươn ra đặt một món đồ vào lòng bàn tay hắn, sau đó nắm lấy tay hắn để hắn cầm lấy món đồ đó.

“Không được không được.” Dì Trương từ chối, “Dì và Tần Hoài còn có chuyện phải làm.”___Một bàn tay vói vào áo trườn lên, véo lấy thịt mềm bên eo, vừa lúc chạm vào điểm nhạy cảm của cô khiến cô không kìm được mà há miệng rên khẽ.

Tần Hoài mỉm cười gật đầu, “Dì Cố, lần sau con về nhà sẽ đến thăm dì tiếp ạ.” Sau đó quay sang nói với Cố Ninh: “Học hành chăm chỉ, nghỉ hè đến chơi với anh.”Cố Ninh bước đến vị trí của mình, Lâm Gia Minh đang thản nhiên xoay xoay bút chơi, còn Đặng Hạo Nhiên ở phía trước nhìn thấy cô như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, “Cố Ninh, nhanh lên! Khắp bốn bể giúp đỡ, đưa bài tập tiếng Anh của cậu cho mình tham khảo một chút với. ““Em sợ cay sao?”

Thấy họ nhất quyết về nên mẹ Cố không giữ lại nữa.Vậy cậu định bắt mình phải trả giá như thế nào nè. Cố Ninh nghĩ thầm, nhưng không dám bấm gửi câu này đi.Cuối cùng cũng đến trưa, sau khi hết giờ, Cố Ninh ngồi tại chỗ viết bài tập một lúc, khi mọi người trong lớp giải tán gần hết thì lúc này Cố Ninh mới thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học, vừa đi ra thì đúng lúc thấy Mạnh Diễn đang đi lại gần chỗ cô.

Cố Ninh tiễn bọn họ xuống lầu, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Tần Hoài dẫn dì Trương đứng bên trong lề đường, dì Trương chưa tới năm mươi tuổi mà đầu đã hoa râm, mũi cô bỗng hơi chua xót.Lâm Gia Minh giả vờ tức giận muốn giựt hết đống vở bài tập đó về, Đặng Hạo Nhiên giật mình vội vàng vươn tay bảo vệ, “Đừng nghịch coi, anh làm xong bài tập sẽ chơi với em.”

Thấy bọn họ đã lên taxi Cố Ninh mới xoay người trở về, lúc này mẹ Cố đã nấu bữa tối xong rồi, cô gái nhỏ hỏi: “Tối nay cha lại không về ăn tối sao ạ?”Dĩ nhiên Cố Ninh không chê rồi.“Tôi chỉ muốn ăn em.”

“Tối nay cha con lại tăng ca rồi.” Mẹ Cố thở dài, “Cha con vất vả như thế đều là vì con, thế nên con phải học tập thật chăm chỉ, đừng để cha mẹ thất vọng.”Mạnh Diễn ngậm lấy môi cô cắn qua gặm lại, cái ót bị khống chế, Cố Ninh vất vả lắm mới tìm được cơ hội tránh khỏi môi của hắn, cô hơi khó hiểu dương ánh mắt ướt át dầm dề trừng hắn một cái.

“Con biết rồi ạ.” Từ nhỏ đến lớn Cố Ninh đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, đề phòng mẹ Cố lại chuẩn bị giảng đạo, Cố Ninh vội vàng lấy cớ làm bài tập để trốn vào phòng.Cố Ninh trốn trong phòng gửi tin nhắn đó đi, cô tưởng tượng ra phản ứng của Mạnh Diễn khi đọc được tin nhắn này, tưởng tượng xong còn không kiềm được mà ôm bụng cười ngặt nghẽo.“Tối nay cha con lại tăng ca rồi.” Mẹ Cố thở dài, “Cha con vất vả như thế đều là vì con, thế nên con phải học tập thật chăm chỉ, đừng để cha mẹ thất vọng.”

Cô học ban tự nhiên, lớp 11 có rất nhiều bài tập về nhà, không chỉ phải hoàn thành 6 môn toán lí hóa văn anh sinh mà còn phải viết nhật ký hàng tuần nữa.Tần Hoài mỉm cười gật đầu, “Dì Cố, lần sau con về nhà sẽ đến thăm dì tiếp ạ.” Sau đó quay sang nói với Cố Ninh: “Học hành chăm chỉ, nghỉ hè đến chơi với anh.”

Thứ bảy cô chơi cả ngày trời, chủ nhật làm một đống bài tập, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.“Không được không được.” Dì Trương từ chối, “Dì và Tần Hoài còn có chuyện phải làm.”“Có thể hôn lên trên không?” Hắn khàn khàn dò hỏi, bàn tay to vói vào trong quần áo của cô dần dần hướng lên trên.

Ngày thứ hai, ngay khi bước vào lớp học quả nhiên thấy bầu không khí trong lớp rất căng thẳng và trang nghiêm, hầu như mọi người đều loay hoay viết viết vẻ vẻ.Mạnh Diễn không nói nữa, sau khi thanh toán xong thì nắm tay Cố Ninh rời khỏi tiệm, Cố Ninh nhận ra hắn không đi về trường, nhưng đợi cô phản ứng lại thì đã bị người ta đưa đến khu rừng nhỏ phía sau trường rồi.Vừa mới uống nước chanh nên miệng cả hai đều có vị ngọt giống nhau, Mạnh Diễn tham lam hút hết vị ngọt từ môi cô cho vào miệng mình.

Cố Ninh bước đến vị trí của mình, Lâm Gia Minh đang thản nhiên xoay xoay bút chơi, còn Đặng Hạo Nhiên ở phía trước nhìn thấy cô như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, “Cố Ninh, nhanh lên! Khắp bốn bể giúp đỡ, đưa bài tập tiếng Anh của cậu cho mình tham khảo một chút với. “Lời của chị tác giả: Mình cũng muốn khai xe nhưng A Ninh của chúng ta mới 16 tuổi thôi hà (,,Ծ‸Ծ,,)Cô thích ăn cay, nhưng cô quên rằng mình có một tật xấu đó chính là dính xíu ớt cay thì sẽ chảy nước mũi ngay lập tức, tất nhiên nếu ở trước mặt người khác thì điều này không quan trọng lắm, nhưng cô không muốn đang ăn mà phải dừng lại lau mũi trước mặt Mạnh Diễn đâu.

Lâm Gia Minh bĩu môi, “Không phải ông đây vừa đưa hết bài tập về nhà cho cậu chép à?”Mạnh Diễn hiểu rõ cười cười, hắn đẩy bát mì không có ớt của mình đến trước mặt cô, cùng cô trao đổi, “Không chê thì ăn của tôi đi.”Mạnh Diễn trầm giọng nói, không cho cô có cơ hội phản kháng mà lại lần nữa cúi đầu hôn xuống.

Đặng Hạo Nhiên ghét bỏ lấy cuốn sách bài tập tiếng Anh ra trả lại cho cậu chàng, “Vở cậu như vẽ bùa vậy á, cầm đi cầm đi…”

Lâm Gia Minh giả vờ tức giận muốn giựt hết đống vở bài tập đó về, Đặng Hạo Nhiên giật mình vội vàng vươn tay bảo vệ, “Đừng nghịch coi, anh làm xong bài tập sẽ chơi với em.”Ánh mắt Cố Ninh sáng lấp lánh nhìn hắn, “Đưa tay ra.”

Cố Ninh cảm thấy buồn cười, cô lôi cuốn sách bài tập tiếng Anh từ trong cặp ra đưa cho cậu, “Của cậu đây.”

“Cám ơn đại ân nhân.”🌽 Edit by Uyển bé bỏng

Cố Ninh ngồi vào chỗ ngồi, lấy một hộp sữa chua vị nha đam ra cắm ống hút vào uống một ngụm, sau đó quay sang đẩy cửa sổ ra, vừa mở ra đã nhìn thấy một bóng người thon dài mặc đồng phục học sinh đang đi về phía cô.“Cậu chưa ăn no hay sao mà còn gặm miệng mình.”Lúc này, trong phòng khách vang lên giọng nói của mẹ Cố, “Vẫn còn sớm, ăn cơm tối xong hẳn về.”

Người con gái đẩy ghế ra đứng dậy, đẩy cửa sổ ra rộng hơn, gọi với hắn: “Mạnh Diễn!”Cố Ninh ngồi vào chỗ ngồi, lấy một hộp sữa chua vị nha đam ra cắm ống hút vào uống một ngụm, sau đó quay sang đẩy cửa sổ ra, vừa mở ra đã nhìn thấy một bóng người thon dài mặc đồng phục học sinh đang đi về phía cô.

Mạnh Diễn đang ôm trên tay một xấp sách bài tập dày cộp, áo khoác đồng phục học sinh vẫn chưa kéo khóa lên hết, để lộ cổ áo sơ mi trắng bên trong, lúc nào Cố Ninh cũng tự hỏi tại sao người khác mặc đồng phục vào thì quê mùa nhưng khi hắn mặc vào lại quá đỗi đẹp trai như thế không biết.

Ánh mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh nhìn ông bạn trai mình, “Đưa tay ra.”Buổi học sáng nay có vẻ dài hơn thường lệ, Cố Ninh chống cằm nhìn lên bảng đen, đầu óc không biết đã bay đến phương trời nào rồi.

Mạnh Diễn không biết lí do nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt chồng sách bài tập lên cánh tay trái rồi đưa tay phải về phía cô.

Ngón tay hắn thon dài trắng trẻo khớp xương tay rõ ràng, đẹp đến mức có thể dùng làm mô hình bàn tay. Tay phải của Cố Ninh cuộn lại, vươn ra đặt một món đồ vào lòng bàn tay hắn, sau đó nắm lấy tay hắn để hắn cầm lấy món đồ đó.Cố Ninh cảm thấy buồn cười, cô lôi cuốn sách bài tập tiếng Anh từ trong cặp ra đưa cho Đặng Hạo Nhiên, “Của cậu đây.”


Cô thì thầm: “Cho cậu.”

Trong lòng bàn tay có gì đó hơi cứng cứng, Mạnh Diễn cười nói: “Được.”

Trong lớp đã có người chú ý đến động tĩnh ở cửa sổ, bọn họ bắt đầu dựa lại nhỏ giọng nghị luận. Cố Ninh đóng hờ cửa sổ lại, nói với hắn, “Cậu đi nộp bài tập đi.”Cô gái nhỏ bị đẩy vào thân cây thô ráp, một tay hắn giam cầm eo cô, tay còn lại giữ lấy cái ót của cô, khẽ quay đầu lại hôn xuống.

Mạnh Diễn gật đầu, “Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”Hai chân Cố Ninh mềm nhũn, môi khẽ mở, lời từ chối đến cổ họng nhưng lại không tài nào bật ra khỏi miệng.

Sau khi đi qua hành lang đến góc cầu thang, Mạnh Diễn mở lòng bàn tay ra, bên trên có hai viên kẹo sữa thỏ trắng đang nằm yên lặng trên đó, dường như có cả nhiệt độ cơ thể của cô, hắn cong môi, bỏ hai viên kẹo sữa vào túi áo.

Buổi học sáng nay có vẻ dài hơn thường lệ, Cố Ninh chống cằm nhìn lên bảng đen, đầu óc không biết đã bay đến phương trời nào rồi.

Cuối cùng cũng đến trưa, sau khi hết giờ, Cố Ninh ngồi tại chỗ viết bài tập một lúc, khi mọi người trong lớp giải tán gần hết thì lúc này cô gái nhỏ mới thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học, vừa đi ra thì đúng lúc thấy Mạnh Diễn đang đi lại gần chỗ cô.

“Em muốn ăn gì?” Hắn hỏi.Cố Ninh lên tiếng, “Dì Trương, anh Tần Hoài, ở lại ăn cơm tối rồi hẵng về, ở đây dễ bắt taxi lắm ạ.”Hắn mút liếm cánh môi của cô, đầu lưỡi lượn lờ trên hàm răng ấy, lúc này cô ngoan ngoãn phối hợp há miệng ra để mặc cho hắn hôn, cơ hội đến, hắn thừa thế xông lên tìm đầu lưỡi nhỏ của cô đưa vào trong miệng mình mà chậm rãi mút mát.

“Mình muốn ăn Malatang.”“Mình muốn ăn Malatang.”“Có à?” Cố Ninh sờ sờ má mình, “Chắc dó nóng quá á…”

“Được.” Hắn không phản đối.

Khu dạy học đã không còn ai, Mạnh Diễn nắm lấy tay cô, lòng bàn tay khô ráo nhưng rất ấm áp.

Rất nhanh Cố Ninh đã hối hận.Thấy bọn họ đã lên taxi Cố Ninh mới xoay người trở về, lúc này mẹ Cố đã nấu bữa tối xong rồi, Cố Ninh hỏi: “Tối nay cha lại không về ăn tối sao ạ?”

Cô thích ăn cay, nhưng cô quên rằng mình có một tật xấu đó ấy là dính xíu ớt cay thì sẽ chảy nước mũi ngay lập tức, tất nhiên nếu ở trước mặt người khác thì điều này không quan trọng lắm, nhưng cô không muốn đang ăn mà phải dừng lại lau mũi trước mặt Mạnh Diễn đâu.

Cố Ninh nhìn chằm chằm tô Malatang dính đầy dầu ớt sa tế trôi nổi trước mặt, hồi lâu vẫn không dám động đậy.Bị vạch trần, Cố Ninh hơi ngượng ngùng mà ậm ừ một tiếng.

“Không hợp khẩu vị à?” Mạnh Diễn thấy cô đang bày ra vẻ khó xử, có hơi khó hiểu hỏi.Mạnh Diễn không biết lí do nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt chồng sách bài tập lên cánh tay trái rồi đưa tay phải về phía cô.

“Không phải á.” Cô gái nhỏ uống một ngụm nước chanh, giả vờ dùng đũa khuấy khuấy mấy viên tròn tròn trong bát.Cố Ninh đẩy ghế ra đứng dậy, đẩy cửa sổ ra rộng hơn, gọi với hắn: “Mạnh Diễn!”

“Em sợ cay sao?”

Bị vạch trần, Cố Ninh hơi ngượng ngùng ậm ừ một tiếng.

Mạnh Diễn hiểu rõ cười cười, hắn đẩy bát mì không có ớt của mình đến trước mặt cô, cùng cô trao đổi, “Không chê thì ăn của tôi đi.”Cô học ban tự nhiên, lớp 11 có rất nhiều bài tập về nhà, không chỉ phải hoàn thành 6 môn toán lí hóa văn anh sinh mà còn phải viết nhật ký hàng tuần.

Đương nhiên Cố Ninh không chê rồi.

Ăn xong bát malatang cay nồng nhưng sắc mặt của Mạnh Diễn cũng không thay đổi bao nhiêu, hai má chỉ hơi ửng đỏ một chút, đôi môi mỏng cũng bị cay mà biến thành màu đỏ tươi, nhìn vào đôi môi ấy làm Cố Ninh chợt nghĩ đến những đóa hoa hồng xinh tươi ướt át ngoài kia.

Mạnh Diễn cầm ly nước chanh chưa uống xong của cô uống một hớp lớn, đôi môi mỏng đỏ tươi tiếp xúc với nước ánh lên một tia sáng nhàn nhạt, như thể vừa say đắm hôn nhau với người tình xong vậy.Ngày thứ hai, ngay khi bước vào lớp học quả nhiên thấy bầu không khí trong lớp rất căng thẳng và trang nghiêm, hầu như mọi người đều loay hoay viết viết vẻ vẻ.

Muốn nhào tới cắn một miếng quá đi mất, Cố Ninh bị suy nghĩ này của mình làm cho giật mình, tự mắng mình đồ xấu xa.

“Sao em lại đỏ mặt thế?” Mạnh Diễn nhướng mày.Trong lớp đã có người chú ý đến động tĩnh ở cửa sổ, bọn họ bắt đầu dựa lại nhỏ giọng nghị luận. Cố Ninh đóng hờ cửa sổ lại, nói với hắn, “Cậu đi nộp bài tập đi.”

“Có à?” Cố Ninh sờ sờ má mình, “Chắc do nóng quá á…”Mạnh Diễn gật đầu, “Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Mạnh Diễn không nói nữa, sau khi thanh toán xong thì nắm tay Cố Ninh rời khỏi tiệm, Cố Ninh nhận ra hắn không đi về trường, nhưng đợi cô phản ứng lại thì đã bị người ta đưa đến khu rừng nhỏ phía sau trường rồi.Cách hai lớp vải, hắn cúi xuống hôn lên bộ ngực đang nhấp nhô kia, để lại một vệt nước trên chiếc áo phông ấy.Thứ bảy cô chơi cả ngày trời, chủ nhật làm một đống bài tập, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Cô gái nhỏ bị đẩy vào thân cây thô ráp, một tay hắn giam cầm eo cô, tay còn lại giữ lấy cái ót của cô, khẽ quay đầu lại hôn xuống.

Mạnh Diễn ngậm lấy môi cô cắn qua gặm lại, cái ót bị khống chế, Cố Ninh vất vả lắm mới tìm được cơ hội tránh khỏi môi của hắn, cô hơi khó hiểu dương ánh mắt ướt át dầm dề của mình lên trừng hắn một cái.

“Cậu chưa ăn no hay sao mà còn gặm miệng mình.”

“Tôi chỉ muốn ăn em.”

Mạnh Diễn trầm giọng đáp, không cho cô có cơ hội phản kháng lại lần nữa cúi đầu hôn xuống.

Hắn mút liếm cánh môi của cô, đầu lưỡi lượn lờ trên hàm răng ấy, lúc này cô cũng ngoan ngoãn phối hợp há miệng ra để mặc cho hắn hôn, cơ hội đến, hắn thừa thế xông lên tìm đầu lưỡi nhỏ của cô đưa vào trong miệng mình chậm rãi mút mát.

Vừa mới uống nước chanh nên miệng cả hai đều có vị ngọt giống nhau, Mạnh Diễn tham lam hút hết vị ngọt từ môi cô cho vào miệng mình.“Không phải á.” Cố Ninh uống một ngụm nước chanh, giả vờ dùng đũa khuấy khuấy mấy viên tròn tròn trong bát.

Gốc lưỡi tê dại vì bị hút vào, Cố Ninh khó chịu rút lại, hờn dỗi than khẽ: “Nhẹ một chút…”

Mạnh Diễn thỏa hiệp, buông tha đầu lưỡi ngọt ngào kia chuyển qua chỗ khác, môi mỏng hôn lên cằm người con gái sau đó từ từ di chuyển xuống dưới cổ, liếm láp mảnh da thịt mỏng manh màu trắng sữa ấy, nhẹ nhàng mút một cái.

“A …” Cố Ninh khẽ rên lên, “Đừng để lại dấu vết…”“Không hợp khẩu vị à?” Mạnh Diễn thấy cô đang bày ra vẻ khó xử, có hơi khó hiểu hỏi.

Hắn có hơi không vui, giọng nói khàn khàn thấm đượm dục vọng.

“Vậy tôi đổi chỗ khác.”Gốc lưỡi tê dại vì bị hút vào, Cố Ninh khó chịu rút lại, hờn dỗi nói : “Nhẹ một chút…”

Hắn kéo khóa đồng phục học sinh của cô gái trong lòng xuống, bên trong là áo phông trắng, hơi mỏng, thấp thoảng nhìn thấy cả chiếc áo lót màu xanh lam bên trong.

Cách hai lớp vải, hắn cúi xuống hôn lên bộ ngực đang nhấp nhô kia, để lại một vệt nước trên chiếc áo phông ấy.

Một bàn tay với vào áo trườn lên, véo lấy thịt mềm bên eo, vừa lúc chạm vào điểm nhạy cảm của cô khiến cô gái nhỏ không kìm được há miệng rên khẽ.

“Có thể hôn lên trên không?” Hắn khàn khàn dò hỏi, bàn tay to luồn vào trong quần áo của cô dần dần hướng lên trên.Lâm Gia Minh bĩu môi, “Không phải ông đây vừa đưa hết bài tập về nhà cho cậu chép à?”

Hai chân Cố Ninh mềm nhũn, môi khẽ mở, lời từ chối đến cổ họng nhưng lại chẳng tài nào bật ra khỏi miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.