Ánh Trăng - Nho Không Chua

Chương 1



Năm 16 tuổi, tôi hỏi anh: "Cậu có muốn yêu không?"

Anh nói: "Yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc mình thi vào Đại học Thanh Hoa."

Nhiều năm sau, anh tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, đứng trước mặt tôi với dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, thế nhưng tôi lại không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Bởi vì lúc này đây… tôi đang bán khoai lang.



"Bao nhiêu thế?"

"Năm tệ..."

Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR trên xe khoai lang, ra hiệu cho anh quét mã để thanh toán.

Những ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách chiếc túi ni lông đựng khoai lang rẻ tiền, trông rất nổi bật, anh nhíu mày nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Ánh mắt dò xét của anh khiến tôi bối rối, chỉ đành cúi đầu thấp hơn.

Cầu mong anh đừng nhận ra tôi!

Ai mà ngờ được, trên đời này lại có cảnh kịch tính như vậy… 

Sau sáu năm, tôi lại gặp được nam thần mà tôi từng thầm thương trộm nhớ thời niên thiếu - Kiều Dịch Thần.

Anh vẫn lạnh lùng và đẹp trai như vậy, vẻ non nớt của cậu thiếu niên ngày nào đã phai nhạt đi mất, giờ đây, anh giống như một người đàn ông tao nhã và kiêu kỳ, toát lên vẻ điềm tĩnh và cấm dục.

Anh vẫn giống như thời niên thiếu... vẫn có thể lay động trái tim tôi ngay từ những khoảnh khắc đầu tiên.

"Tôi đã chuyển tiền rồi đấy."

Giọng nói xa cách của Kiều Dịch Thần nhàn nhạt vang lên. 

Anh thu lại ánh mắt đang quan sát tôi, sau đó cùng một nhóm đồng nghiệp đang đứng đợi, bước vào công ty được cho là nằm trong top 500 toàn cầu trước mặt, không hề ngoảnh lại thêm bất kỳ giây phút nào nữa.

Khi họ rời đi, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng họ cười đùa trêu chọc.

"Cô bán khoai lang kia thật là thiên vị Kiều tổng, sao anh chỉ trả 5 tệ mà được củ khoai to thế?"

"Muốn đổi với tôi không?"

"Ha ha ha... Thôi thôi, lỡ đâu là cô ấy cố tình cho anh thì sao, tôi không muốn cướp mất đào hoa của anh đâu."

"Đừng có đùa, đào hoa của Kiều tổng mà anh cướp được à? Những cô gái thích Kiều tổng không thèm để ý đến anh đâu."

"Chết tiệt, tôi xé nát miệng anh bây giờ!"

Phải đến khi tiếng đùa giỡn của họ hoàn toàn biến mất, tôi mới dám ngẩng đầu lên, lén nhìn thoáng qua bóng lưng cao lớn đang dần biến mất trong đám đông.

Trong lòng vừa nhẹ nhõm lại vừa chua xót.

Quả nhiên, anh đã quên tôi rồi.

Cũng đúng thôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là một trong số rất nhiều những người từng theo đuổi anh.

Mặc dù anh cũng đã từng nghiêm túc lắng nghe tôi nói những lời lẽ đầy hùng hồn: "Cậu phải đỗ vào Thanh Hoa thì mới yêu đương à? Vậy thì mình cũng sẽ thi vào Thanh Hoa!"

2

Tôi và Kiều Dịch Thần là bạn học từ hồi tiểu học.

Anh rất xuất sắc, là "con nhà người ta" đúng nghĩa trong miệng các bậc phụ huynh và giáo viên.

Nhưng trong mắt một học sinh cá biệt như tôi, anh chỉ là một đứa mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học.

Nếu không thì, tôi theo sau anh từ thời tiểu học lên đến cấp hai, sau đó lại phải cố gắng hết sức mới có thể vào cùng một trường cấp ba trọng điểm của thành phố, từ đầu đến cuối luôn là bạn cùng lớp với nhau, thế thì tại sao anh lại không quen biết tôi chứ?

Rốt cuộc thì lần đầu tiên Kiều Dịch Thần biết đến tên tôi lại là khi tôi nhận làm ủy viên lao động của lớp hồi cấp ba.

Hôm đó, tôi học theo các bạn nữ, ngượng ngùng nhét lá thư tình màu hồng đầu tiên trong đời vào hộc bàn anh.

Lại vừa đúng lúc anh chơi bóng rổ trở về lớp học và nhìn thấy điều đó, mặt mày lạnh tanh hỏi tôi đang làm trò gì.

Bị bắt quả tang tại trận, mặt tôi đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Máu dồn lên não, tôi mượn danh ủy viên lao động, nghiêm mặt nói: "Bạn học Kiều, tôi thấy bàn học của cậu có quá nhiều rác, tràn hết cả ra ngoài rồi, tôi đang định giúp cậu dọn dẹp!"

Anh có vẻ không ngờ rằng chỉ đi chơi bóng rổ một lúc mà bàn học đã bị nhét đầy thư tình, đôi lông mày cũng bắt đầu nhíu lại.

Đúng vậy, tôi cam đoan rằng anh chỉ đi chơi bóng rổ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi!

Dù sao thì Kiều Dịch Thần vừa là học bá cũng vừa là hot boy được cả trường tôi công nhận, số lượng các bạn nữ thích anh, thật sự là... nhiều vô số kể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.