Ánh Trăng - Nho Không Chua

Chương 11



Trong cơn mưa như trút nước, tôi nghe thấy giọng nói mỉa mai của anh: "Mẹ, Thẩm Tri Ý chỉ là một kẻ lừa đảo, con ghét nhỏ."

Sau đó, tôi nhìn anh lên chiếc xe đắt tiền, biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Đêm đó, tôi mất đi người cha yêu thương tôi nhất và cả chàng trai tôi yêu nhất.

18

Giấc mơ và ảo tưởng đều tan biến, những người sống trong thế giới thực vẫn phải tiếp tục sống.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, mẹ tôi ngồi bên giường tôi với vẻ mặt tiều tụy.

Thấy tôi tỉnh, bà muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng không nói gì, đứng dậy lấy cho tôi một bát cháo khoai lang.

Tôi mím môi, đưa tay nhận lấy.

Cháo vẫn còn ấm, có lẽ bà đã đun nóng, chỉ chờ tôi tỉnh dậy là có thể ăn ngay.

Lòng tôi đau nhói, vô số cảm xúc phức tạp dâng trào.

Trong nhà nhanh chóng vang lên tiếng động hỗn loạn, bà yên tâm khi thấy tôi không sao nên đã đẩy xe khoai lang, chuẩn bị ra ngoài kiếm sống.

Khi bóng bà sắp biến mất, tôi nghẹn ngào lên tiếng: "Mẹ, con xin lỗi, hôm qua con đã nói nặng lời, mẹ đừng để bụng."

Những năm qua, mẹ tôi tuy cố chấp, thường quát mắng tôi một cách ngang ngược nhưng bà cũng là người thân duy nhất ở bên chăm sóc tôi khi tôi ốm đau.

Còn hôm qua, những lời tôi nói đã làm bà tổn thương rồi.

Mẹ tôi khựng lại một giây, bà không quay lại: "Mẹ biết, con ghét mẹ, cho rằng những năm qua mẹ đều ép buộc con nhưng Tri Ý, hoàn cảnh gia đình mình như thế này, mẹ chỉ muốn con nhanh chóng tìm người lấy chồng, cũng tốt hơn là ở đây phí hoài tuổi thanh xuân."

Nói xong câu đó, bà cố sức đẩy chiếc xe nặng trịch rời khỏi nhà.

Tôi mắt đỏ hoe, cố sức nâng bát cháo nóng trong tay, như thể đang nắm chặt thứ ấm áp duy nhất còn sót lại trên thế gian này.

Tôi chỉ còn mẹ thôi.

19

Sau khi bố tôi mất, gia đình nợ một khoản tiền viện phí lớn.

Những năm qua, tôi và mẹ đã cố gắng trả nợ, tôi thực sự không có nhiều thời gian để đau buồn cho mối tình đã mất của mình.

Tôi cũng không có tư cách đó…

Mẹ tôi đã nhận lại xe khoai lang, tôi cũng đang cố gắng nộp hồ sơ xin việc.

Có vẻ như mọi thứ đã trở lại như trước khi tôi chưa gặp lại Kiều Dịch Thần, sống một cuộc sống bình thường và cố gắng.

Một ngày nọ, có một tin tốt, bản thiết kế trang phục của tôi được một công ty để mắt tới, họ muốn mời tôi đến làm việc, thậm chí còn miễn phỏng vấn.

Thiết kế trang phục luôn là ước mơ của tôi, khi nhìn thấy email mời, tôi đã đưa cho mẹ xem ngay, vừa hồi hộp vừa vui mừng.

Mẹ tôi luôn cho rằng tôi vẽ vời chẳng ra gì nhưng khi nhìn thấy lời mời, bà còn phấn khích hơn cả tôi.

"Một tháng được bao nhiêu tiền, sao trên này không ghi nhỉ?"

Có lẽ tư tưởng của tôi đã thay đổi, tôi không thấy lời mẹ tôi hỏi là thực dụng, bà chỉ muốn tôi được hưởng chế độ đãi ngộ tốt hơn.

"Mẹ, đây là công ty lớn, chế độ đãi ngộ chắc chắn sẽ không tệ đâu, đợi con đến công ty trao đổi rồi sẽ nói cho mẹ biết!"

Cứ như vậy, ngày hôm sau, tôi tìm một bộ quần áo tử tế hơn, đến công ty báo danh.

Trưởng phòng nhân sự rất hòa nhã, kiên nhẫn giải thích cho tôi về chế độ lương thưởng.

Điều kiện rất tốt. 

Cuối cùng, hai bên vui vẻ ký tên đóng dấu, tôi chính thức gia nhập công ty.

Trước khi đến phòng làm việc, trưởng phòng đột nhiên mỉm cười nói với tôi: "Theo lý mà nói, với trình độ học vấn như em không thể vào được công ty lớn như chúng tôi nhưng em rất may mắn, giám đốc rất thích phong cách thiết kế của em."

Hóa ra, tôi đã gặp được quý nhân.

Sau đó, tôi được mời vào phòng làm việc của giám đốc.

20

Giám đốc là một người phụ nữ trẻ đẹp, mặc một chiếc áo vest vừa người, vừa gọn gàng vừa không mất đi vẻ quyến rũ của phụ nữ, cùng với mái tóc xoăn bồng bềnh quyến rũ.

Toàn thân cô ấy toát lên vẻ thông minh và quyến rũ của phụ nữ thành đạt.

Khi gặp tôi, cô ấy cười thoải mái: "Em là người gửi bản thiết kế cho công ty, Thẩm Tri Ý, đúng không?"

Bất kỳ ai cũng sẽ có thiện cảm với một người phụ nữ như vậy, tôi cũng không ngoại lệ. 

Tôi vàng bày tỏ lòng biết ơn của mình: "Chào giám đốc, em tên là Thẩm Tri Ý, trưởng phòng nhân sự đã nhắc nhở em, là cô đã cho em cơ hội làm việc này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.